Người Đẹp Trong Tay

chương 50: công chúa điện hạ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Điệp tức giận chạy vào trong phòng, thở hổn hển, nơi đó vừa nóng vừa khó chịu không thể nói rõ.

Để túi xách trên ghế sofa, dừng lại một chút chạy đến cửa sổ để xem, chiếc xe của Văn Lương vừa mới rời đi.

Đứng ở cửa sổ hai giây, sau đó kinh hãi –— lúc nãy hai người trong xe, sẽ không bị chụp ảnh hay nhìn thấy đó chứ?

Sau đó mới nghĩ lại, cửa kính xe của Văn Lương từ bên ngoài không nhìn vào được, không cần lo lắng vấn đề này.

Cô bị chuyện vừa rồi làm cho đầu óc hơi mơ hồ, tự dọa chính mình một hồi mới mệt mỏi ngồi xuống sofa.

Kịch bản《 A Tiêu 》đã không thể tiếp tục đọc được nữa, vì thế Trần Điệp dứt khoát đi tắm trước.

Hơi nước trong phòng tắm mờ ảo.

Nước nóng chảy xuống, rơi vào da, rất nhanh gương thủy tinh đều bị hơi nước tạo thành sương mù mông lung.

Chờ tắm rửa xong, Trần Điệp bước ra, những giọt nước trên gương hội tụ thành từng hàng trượt xuống, loang loang lổ lổ.

Chưa kịp mặc quần áo vào, cô đã nhìn thấy vài dấu ngón tay màu đỏ nhạt dưới ngực mình thông qua những vết loang lổ này.

“…”

Mặt cô nóng lên, lại ở trong lòng mắng Văn Lương, không dám nhìn nữa, nhanh chóng mặc quần áo xong rồi đi ra ngoài.

Trần Điệp tự bình tĩnh một lát, trận mưa này thật lớn, đến bây giờ vẫn còn rất lớn.

Cô gửi tin nhắn cho Văn Lương hỏi về nhà chưa.

[Văn Lương: Về rồi, đang làm gì vậy?]

[Trần Điệp: Chuẩn bị đọc kịch bản.]

Cô nhắn tin xong thì nghiêm túc đọc kịch bản.

Lại là một bộ phim chính kịch, nhìn thấy kết cục đều không kìm được nước mắt, Trần Điệp đắm chìm trong cảm xúc một lúc, lại nhắn tin cho Phương Nguyễn nói có thể nhận kịch bản.

Trải qua đàm phán giữa công ty với mẹ Diệp Sơ Khanh là Hoàng Thịnh, bởi vì qua hai ngày Trần Điệp lại phải đi ghi hình《 Một ngày ba bữa 》, cho nên buổi thử vai nhân vật phim được sắp xếp vào một ngày sau khi ghi hình.

Hôm đó Diệp Sơ Khanh cũng đi cùng cô.

Nhân vật này Hoàng Thịnh tìm được tổng cộng hai nữ diễn viên, người còn lại Trần Điệp cũng quen biết, trước đây học chung trường, lớn hơn cô một năm.

Hoàng Thịnh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng trước khi chọn diễn viên, hiểu rõ thực lực và lĩnh vực sở trường của các cô, cho nên quá trình thử vai cũng đơn giản hơn rất nhiều, thử một đoạn kịch, lại thay sườn xám xem cảm giác là kết thúc.

Dáng người Trần Điệp sau khi thay sườn xám hiện ra càng lúc càng ưu việt, eo thon mông cong, cổ thiên nga, làn da trắng nõn mịn màng như lụa, lại thêm bộ tóc xoăn cực kỳ có hương vị.

Diệp Sơ Khanh khen cô một hồi, lại chụp cho cô vài tấm ảnh.

Khuôn mặt dáng người của Trần Điệp căn bản không cần chỉnh sửa, tiện tay chụp một tấm cũng thành bức ảnh có thể đăng tạp chí, Diệp Sơ Khanh càng nhìn càng thấy đẹp, thậm chí còn đăng lên vòng bạn bè.

Ngay lập tức thu được rất nhiều like và bình luận.

Còn có một người bạn Diệp Sơ Khanh trước kia rất ghét hỏi sườn xám này may ở đâu.

Cô liếc mắt một cái, trả lời: [Cô biết cái gì, mặc đẹp là do sườn xám sao, là khuôn mặt và dáng người hiểu không?]

Diệp Sơ Khanh vừa trả lời, vừa hỏi: “Lát nữa cô có việc gì không?”

“Không, sao thế?” Trần Điệp nói.

“Cùng nhau đi ăn một bữa đi.”

“Vậy đi thôi.” Trần Điệp thay quần áo, thu dọn đồ đạc.

Hai người đi chào hỏi Hoàng Thịnh rồi rời đi trước.

Chọn một nhà hàng để ăn tối.

“Con bà nó.” Diệp Sơ Khanh nhìn điện thoại di động mắng một câu tục tĩu.

Trần Điệp ngước mắt lên: “Hửm?”

“Văn Lương.” Diệp Sơ Khanh gằn từng chữ nói, “Ấn like cho tôi.”

“…”

Cô đưa điện thoại di động đến trước mặt Trần Điệp, vẫn là ở trang vòng bạn bè, trong danh sách ấn like có Văn Lương.

“Mẹ nó quá châm chọc, lần trước tôi được sắp xếp đi xem mắt đã add anh ta, rắm cũng chưa từng thấy anh ta thả một cái, tôi còn tưởng rằng tên già họ Văn kia căn bản không có vòng bạn bè gì chứ thì ra cũng biết thả like.”

Diệp Sơ Khanh học theo ngữ điệu của fan chậm rãi nói, “Ảnh sườn xám của Điệp Muội làm cho vòng bạn bè của tôi thêm phần vẻ vang.”

(Vòng bạn bè: tương tự như list friend trên fb)

“…” Trần Điệp bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tôi cũng cho rằng anh ấy không chơi vòng bạn bè.”

“Hử?”

“Nói thật, hình như anh ấy chưa từng ấn like cho tôi.”

“Hả?” Diệp Sơ Khanh ngẩn người, chớp chớp mắt, cuối cùng thốt ra một câu, “Vậy tôi thật là có lỗi rồi.”

“…”

“Có điều cô cũng không thường xuyên đăng trong vòng bạn bè, nếu cô cũng đăng ảnh sườn xám của mình, Văn Lương chắc chắn sẽ like cho cô, thuận tiện bình luận thêm mười cái, sau đó —–” Diệp Sơ Khanh cười tủm tỉm, “Có thể sẽ bắt cô về nhà rồi không xuống giường được.”

Trần Điệp chịu không nổi: “Đầu óc của cô dừng lại được rồi đó.”

Lúc các cô đang nói chuyện, chuông gió trước cửa nhà ăn vang lên, lại có một đám người tiến vào.

Trần Thư Viện dẫn đầu, phía sau còn có ba người chị em của cô ta.

Trần Điệp và Diệp Sơ Khanh đều chú ý tới, liếc nhau.

Trên mạng ồn ào mắng chửi vụ đạo nhái kia nhưng nhìn qua cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Trần Thư Viện, lúc này cô ta còn có thể cười đùa nói chuyện phiếm với các chị em.

Diệp Sơ Khanh nhíu nhíu mày, thất sách rồi.

Lập tức cầm điện thoại di động hướng Trần Thư Viện đang cười ở một bên chụp ảnh gửi cho Trần Thiệu.

[Diệp Sơ Khanh: Em gái giả của anh là nhân vật trâu bò gì vậy, bị nhiều người mắng chửi như thế cũng không bị ảnh hưởng?]

Lúc trước cô và Trần Thiệu không lập tức xử lý sự kiện đạo nhái lần này chính là nham hiểm muốn dùng cư dân mạng dạy Trần Thư Viện cách làm người, gây sức ép cho cô ta, vài ngày sau đó bọn họ sẽ không nhanh không chậm hủy bỏ tư cách thi đấu của cô ta.

Nào có nghĩ tới trên đời này còn có người không biết xấu hổ như vậy.

Trần Thiệu không lập tức trả lời cô, chắc là đang bận.

Tuy rằng Diệp Sơ Khanh cũng thật sự không biết người như Trần Thiệu rốt cuộc bận rộn cái gì.

Trần Thư Viện không chú ý tới các cô, giọng nói ở trong phòng ăn yên tĩnh truyền tới rõ ràng.

Thật ra lá gan của Trần Thư Viện cũng không lớn như vậy, ban đầu việc đạo nhái bại lộ mấy ngày, cô ta nhìn trên mạng ùn ùn kéo đến những phê bình trào phúng cũng bị dọa cho không dám xem điện thoại di động nữa, chỉ là sau đó Lâm Thuyên đi tìm Trần Thiệu nhờ vả chuyện này, quan sát vài ngày sau ban tổ chức đúng là không có động tĩnh, cô ta yên tâm hơn.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng của tin đồn thiên kim thật giả khi còn bé, Trần Thư Viện đối với thân phận Trần gia của mình có một loại cảm giác gần như khăng khăng cố chấp.

Cho nên thậm chí sau này khi cô nhìn thấy mọi người trên mạng nói nhà đầu tư bao che cho cô ta, Trần Thư Viện ngược lại có một loại cảm giác thỏa mãn.

Món khai vị mang lên, Trần Thư Viện uống một ngụm canh, vén tóc: “Đã lâu rồi tôi không ra ngoài ăn cơm.”

“Cậu ngàn vạn lần đừng để những thứ trên mạng ảnh hưởng đến tâm tình, bọn họ chính là cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, cũng chỉ có thể làm anh hùng bàn phím.” Bạn tốt an ủi.

Trần Thư Viện gật gật đầu, thở dài: “Hiện tại tôi cũng không thể ra mặt giải thích, tôi nào có ngu xuẩn như vậy mà dám đạo nhái kịch bản của một đạo diễn lớn như Phùng Trí chứ.”

Bạn bè tò mò hỏi: “Vậy chuyện gì đang xảy ra?”

“Kịch bản này là tôi mua từ biên kịch khác, vốn dĩ cuộc thi kia chính là cuộc thi đạo diễn phim điện ảnh ngắn mà, làm sao tôi biết sẽ như vậy, sàng lọc nhiều kịch bản như thế vậy mà mua phải một cái đạo nhái.”

“Vậy biên kịch bây giờ thì sao?”

Trần Thư Viện nhún nhún vai: “Hiện tại đã sớm không liên lạc được, bôi đen tôi, hiện tại tôi hoài nghi có phải tất cả đều là kế hoạch người ở vị trí số hai bày ra không, nghe nói lúc trước người tố cáo tôi chính là anh ta.”

“Có điều cũng may là có anh trai cậu ở đây, ban tổ chức cũng sẽ không để một tên đứng thứ hai vào mắt, anh trai cậu đầu tư phim cho cậu mới gọi là tiền đều vào trong túi người nhà.”

Trần Thư Viện cười cười: “Đúng vậy, may mắn anh trai tôi là người đầu tư vào cuộc thi.”

“Thư Viện, không bằng để cho anh trai cậu ra mặt giải thích cho cậu một chút, nói người đạo nhái không phải là cậu, nhiều nhất cũng chỉ rơi vào tội danh công tác chuẩn bị không đủ.”

Tay Trần Thư Viện cầm đũa khựng lại, cười nói: “Quên đi, anh ấy mà ra mặt thì có thể liên lụy, anh ấy cũng bị mắng.”

“Đúng rồi, còn có Trần Điệp kia, rốt cuộc cô ta và anh trai cậu có quan hệ gì?”

Lần trước náo loạn trong buổi triển lãm, trong giới thượng lưu có tin đồn Trần Điệp mới là em họ thực sự của Trần Thiệu, mà Trần Thư Viện chỉ là một kẻ giả mạo.

Những bí mật không ai biết trong giới thương nhân vạch trần ra loại nào cũng có, không ít con riêng con ngoài giá thú mọi người cũng đều biết rõ, chỉ là lúc ấy trong buổi triển lãm Diệp Sơ Khanh nói thế nào mà lại mắng Trần Thư Viện là tu hú chiếm tổ chim khách.

Trần Thư Viện vừa nghe lời này mặt liền đen xuống: “Bọn họ còn có thể có quan hệ gì! Tôi quen Trần Điệp từ hồi trung học, khi đó cô ta đã trèo lên giường Văn Lương, thủ đoạn thật lợi hại.”

“Hả? Cô ta và Văn Lương thế mà quen biết nhau sớm như vậy sao?”

“Đúng vậy, Văn Lương khi đó ở Văn gia cũng không được sủng ái, mẹ anh ta chết sớm, ba anh ta đi bước nữa còn sinh một đứa con trai nhỏ, cho dù Văn gia ăn cơm cũng không có chén đũa của anh ta, Trần Điệp không phải chỉ dựa vào cái này câu dẫn anh ta sao, chúng ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới, người như cô ta, vì cuộc sống tốt hơn mà chuyện đáng xấu hổ gì cũng làm ra được.”

Trần Thư Viện còn muốn nói, bạn tốt đối diện liều mạng nháy mắt với cô ta.

Cô ta dừng lại, nghiêng đầu.

Trước mắt xuất hiện một đôi giày cao gót khảm thủy tinh, chính là đôi mà Văn Lương mua cho Trần Điệp ở buổi triển lãm lần trước.

Còn chưa kịp phản ứng, Trần Điệp đã tát cho cô ta một cái.

“Bốp” một tiếng giòn vang, đầu Trần Thư Viện nghiêng sang một bên.

Người trong phòng ăn cũng không nhiều, nhưng cũng có mấy vị khách, bị động tĩnh đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh ngạc yên lặng vài giây, sau đó nhận ra đây là Trần Điệp, lập tức sôi nổi bàn luận.

“Cô đang làm gì vậy! Tự mình làm chuyện trái lương tâm còn không cho phép người khác nói!”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Mấy người chị em của Trần Thư Viện lập tức ầm ĩ nói.

“Câm miệng lại.” Trần Điệp liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vẻ mặt khinh thường nói chuyện với bọn họ.

Chiều cao của cô so với các cô gái khác được xem là cao, lại còn đi thêm đôi giày cao gót, vì thế mà chiếm được ưu thế về chiều cao.

“Trần Thư Viện.” Trần Điệp nhìn về phía cô ta.

“Tôi vốn không có ý định bỏ đá xuống giếng đối với chuyện này của cô, có điều xem ra cô thật sự không rõ ràng tình huống, vậy tôi sẽ cẩn thận cùng cô nói chuyện một chút.”

“Chuyện đạo nhái kia, cô nói cô mua kịch bản của người khác, nhưng chẳng lẽ cô tham gia không phải với tư cách nhóm sáng tác à, muốn có cả danh lẫn lợi lại không biết xấu hổ lấy thành quả lao động của người khác, cô lấy đâu ra mặt mũi nói cô bị biên kịch kia lừa gạt?”

Trần Thư Viện trên mặt nóng bỏng đau đớn, tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt.

“Về phần quan hệ giữa tôi và Trần Thiệu, nếu các người đã tò mò như vậy, tôi sẽ tự mình nói cho các người biết.”

Trần Điệp lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trần Thiệu, rồi ấn rảnh tay.

Tiếp theo vẫn là Trần Thiệu trước sau như một: “Em gái, tìm anh?”

Trần Điệp híp mắt cười, nhẹ nhàng liếc nhìn mấy người trước mặt một cái, Trần Thư Viện không nói lời nào, mấy người chị em của cô ta cũng không nói lời nào.

“Tìm anh có chút việc, em gặp Trần Thư Viện rồi, đang cùng cô ta nói chuyện vài câu.”

Dường như Trần Thiệu đã phản ứng lại với ý đồ gọi điện thoại của cô, thản nhiên cười: “À, đồ ngu ngốc đó lại bắt nạt em sao?”

Diệp Sơ Khanh: “…”

Trần Điệp: “…”

Một tiếng đồ ngu ngốc này làm cô thiếu chút nữa sinh ra lòng trắc ẩn với Trần Thư Viện.

“Không phải vừa rồi các cô còn muốn Trần Thiệu giúp thanh minh sao, không bằng bây giờ nói với anh ấy?” Trần Điệp nói xong, khom lưng đưa điện thoại di động đến bên miệng Trần Thư Viện.

Diệp Sơ Khanh ở một bên nhìn Trần Điệp, nhịn không được muốn cười.

Người này nổi giận quả thực là bá đạo thẳng thắn, còn khiến người ta cảm thấy có chút đáng yêu.

Hốc mắt Trần Thư Viện đỏ lên, đoạt lấy điện thoại di động của cô rồi trực tiếp cúp máy.

“Trần Điệp, cô đừng quá đáng!” Cô ta nói nhỏ.

Trần Điệp cũng không để ý điện thoại bị cúp máy, một lần nữa đứng thẳng dậy, khoanh tay: “Tôi làm sao mà quá đáng, tôi không phải đang kiên nhẫn giải thích vấn đề mà bạn cô đang tò mò ư?”

Trần Thư Viện không dám tiếp tục nói chuyện với cô, xách túi lên trực tiếp muốn đi, bị Trần Điệp nắm lấy bả vai một lần nữa đẩy trở về.

Cô đang muốn nói chuyện, nhưng ánh mắt thoáng nhìn thấy xung quanh có người quay video với các cô, đành phải cúi người đến bên tai Trần Thư Viện: “Tôi nhịn cô đủ lâu rồi, nếu cô còn dám ở sau lưng nói linh tinh chuyện của tôi và Văn Lương, cô cứ thử xem.”

Nói xong, cô lại thân thiện cười với bọn họ như không có việc gì: “Vậy chúng tôi đi trước, các người tiếp tục ăn đi.”

Diệp Sơ Khanh giữ cô lại: “Đợi một lát.”

“Hử?” Trần Điệp dừng chân.

Diệp Sơ Khanh vươn tay về phía Trần Thư Viện: “Xin chào, tôi là một trong những người ở đơn vị tổ chức cuộc thi đạo diễn phim điện ảnh ngắn kia, Diệp Sơ Khanh.”

Trần Thư Viện đương nhiên sẽ không bắt tay cô, nhưng cũng không nghĩ tới một trong những ban tổ chức – Diệp Sơ Khanh lại ở trước mặt mọi người nhục nhã cô.

Diệp Sơ Khanh không để ý, mỉm cười thu tay lại: “Về chuyện cô đạo nhái kịch bản, tôi tự mình thông báo cho cô một tiếng, tư cách dự thi của cô vào giờ khắc này, hủy bỏ.”

Lúc ấy Trần Điệp đã nhìn thấy có người quay video, đoán được việc này nhất định sẽ bị người ta đăng lên.

Quả nhiên, buổi tối khi Văn Lương đến Tân Uyển tìm cô, video này cũng đã lên hot search, bên cạnh còn gán một chữ “nóng”.

Mấy ngày nay, sau khi Văn Lương tan tầm chỉ cần Trần Điệp ở Yển Thành không có việc làm thì anh sẽ tới.

Tuy nói lần trước ở trên xe Trần Điệp cự tuyệt anh sau đó anh cũng không nhắc tới, có điều Trần Điệp từ cử chỉ nhỏ nhất của anh vẫn có thể nhìn tật xấu thâm căn cố đế của người đàn ông này.

Thật không phải con người mà!

Video chưa kịp quay đoạn đầu khi Trần Điệp đi qua tát cô ta, nhưng nội dung đoạn nói chuyện ở phần sau đều quay rõ ràng, bao gồm cả lời Diệp Sơ Khanh nói cuối cùng.

Mà vị trí thứ hai trên trang web chính thức của cuộc thi đạo diễn điện ảnh ngắn cũng đã nhảy lên vị trí thứ nhất.

Mấy ngày nay mọi người phẫn nộ không thôi đối với việc này, nhao nhao vì Phùng Trí và tuyển thủ đứng thứ hai bất bình, hiện giờ rốt cuộc cũng có chuyển biến còn nháo nhào đem công lao về trên người Trần Điệp.

[Điệp Muội của tôi quá ngầu rồi!!!]

[Tôi vĩnh viễn yêu đoàn làm phim《 Trâm Hoa 》aaaaaaaaaaa (//▽//) với cấp bậc của Phùng Trí cũng không cần nói gì, Điệp Muội cũng coi như nghé con mới sinh không sợ hổ, đối phó loại người này phải như vậy!!]

[Tuyệt vời thiên kim hào môn của chúng ta, có anh trai là nhà đầu tư còn có một người bạn thân của ban tổ chức.]

[A… Tôi cảm thấy thật sảng khoái.]

[Tôi vĩnh viễn yêu Trần Điệp!!!]

[Vì sao mỹ nữ ngay cả lúc tức giận cũng đáng yêu như vậy…]

Văn Lương vừa mới nhận xong một cuộc điện thoại công việc, ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay vòng qua bả vai cô, quấn quanh tóc cô chơi đùa, tựa vào người cô xem lại video kia.

Đoạn video không ghi lại được cảnh Trần Điệp tát, nhưng có bên dưới có giải thích.

Văn Lương liếc mắt nhìn ghi chú phía trên, cười cười: “Em còn đánh người?”

“…”

Trần Điệp bị anh hỏi, còn không hiểu sao có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Ừm, khi đó em quá tức giận, không nhịn được.”

Văn Lương cầm lấy tay phải của cô, mở lòng bàn tay cô ra: “Tay này?”

“Ừm.”

“Có đau không?”

“…”

Văn Lương hỏi không chút để ý, giống như không hề nghe thấy cái tát mà Trần Thư Viện nhận được.

Anh là người lạnh lùng cứng rắn quen rồi, nhưng Trần Điệp không phải, nghe anh hỏi như vậy trong nháy mắt quả thực cảm thấy hai người bọn họ chính là nhân vật phản diện ức hiếp kẻ yếu.

Cô mím môi, tựa vào lòng Văn Lương nhỏ giọng nói: “Lúc đánh hơi đau.”

Văn Lương cười rộ lên.

Nếu đổi lại là trước kia có thể sẽ nói cô giả tạo, hôm nay dường như tâm tình anh không tệ, còn giả vờ thật sự xoa xoa lòng bàn tay cho cô.

Một lúc sau, anh hỏi: “Hôm nay cô ta đã làm gì mà em lại tức giận như vậy?”

Kỳ thật điều khiến Trần Điệp không nhịn được xông lên đánh người cũng không phải là bởi vì chuyện phía trước cô ta vứt nồi việc đạo nhái, mà là phần phía sau cô ta nói về Văn Lương.

Cô chính là nghe không nổi người khác nói Văn Lương như vậy.

Thấy cô không trả lời, Văn Lương cũng nhéo nhéo tay cô: “Hỏi em đấy.”

“Cô ta nói chuyện quá khó nghe.”

Văn Lương: “Nói em à?”

“Nói về em chỉ có những chuyện đó, em đều nghe chán rồi, lúc đó cô ta còn nói anh.” Trần Điệp dừng một chút, dường như nhớ lại những lời nói kia của cô ta, lại nhíu mày.

“Phiền chết đi được.”

Văn Lương đang nắm lấy tay cô dừng lại, nở nụ cười.

Thậm chí càng cười càng cảm thấy thú vị, cằm nâng lên, sờ đầu Trần Điệp cười một hồi lâu.

Trần Điệp nghiêng đầu liếc anh, chân thành hỏi: “Gần đây tính tình của anh có phải là quá tốt hay không, ngay cả Trần Thư Viện cũng dám nói anh.”

“Anh nói này bảo bối.” Văn Lương ôm cô thấp giọng nói.

Trần Điệp kề sát cạnh anh, khi anh nói chuyện thì miệng sát ở bên tai cô, giọng nói rất cuốn hút, mang theo một chút giọng mũi, giống như âm bass, còn nói “Bảo bối.”

(Bass gọi là âm trầm, là tần số âm thấp nhất trong khoảng tần số âm thanh cơ bản là bass, mid và treble khi nhắc đến âm nhạc. Có thể nói, âm bass sâu sẽ mang lại chất lượng âm thanh tốt và tròn trịa, giúp người nghe có cảm xúc nhiều hơn.)

Trong nháy mắt, Trần Điệp cảm thấy hiện tại mình giống như lần trước Cù Phóng gặp cô, sinh ra cảm giác thấy sắc mờ mắt đối với Văn Lương, nửa người đều tê dại.

Cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Văn Lương lười biếng nói: “Công chúa điện hạ không cần cầm kiếm trảm ác long.”

Truyện Chữ Hay