May mắn qua con đường này chắc khoảng mét chính là tập đoàn Khai Hoàng.
Lý Thiên Đường bị đá xuống xe thì chớp mắt, quần áo trên người đều bị ướt hết, cũng không cần phải tránh mưa nữa, dứt khoát đút hai tay vào trong túi, ngâm nga một bài hát đi trong màn mưa, phớt lờ những người cầm ô đang đi bên cạnh, ánh mắt giống như đang nhìn tên ngốc.
Bọn họ hiểu cái lông gì, ông đây gọi là đi dạo trong mưa, hiểu phong tình.
Nhìn chiếc xe Mercedes-Bens đỗ ở cửa cửa trước đại sảnh tổng bộ, Lý Thiên Đường bĩu môi, vẫy tay chào Vương Cường đứng ở cửa, cũng không nghe rõ ông ta đang nói cái gì, có điều từ nụ cười khẩy trên mặt ông ta, chắc cũng không phải lời gì hay.
Nhấc chân đá cửa phòng trực ban của đội xe ra, bên trong vẫn rất náo nhiệt, ngày tháng của những tài xế này quá nhàn rỗi, nhân lúc trời mưa không có lãnh đạo nào dùng xe, vừa đi làm đã đặt cược.
Hôm kia cái tên bị lão Lý cạo trọc đầu, xem ra tên này không chọc được, chỉ có thể giấu bất mãn ở trong lòng, sau khi tan làm Trương Long dẫn đầu đến một quán ăn, mọi người thương lượng kỹ cả nửa ngày, thương lượng ra cách có thể đòi lại mặt mũi.
Nếu Lý Thiên Đường là người của thư ký Mẫn, lại là tên khốn biết đánh nhau, nhưng mọi người đều là người văn minh, muốn lấy lại mặt mũi đương nhiên sẽ không suy nghĩ thô thiển, chỉ có thể đòi lại trên bàn cược.
Trên bàn cược, mười mấy người liên hợp lại tính kế một người, nếu như không thể khiến anh ta ngay cả quần cũng mất, mọi người sau này dứt khoát đừng chơi nữa.
Đã nói cá cược thì phải cho người ta tiền, vậy tính là chuyện gì chứ?
Cho nên hôm qua sau khi đi làm, đám người Trương Long thở một hơi, thề phải khiến Lý Thiên Đường phải nôn hết tiền ra, trừ phi anh ta không dám cá!
Đám người Trương Long xoa xoa tay, đợi cả nửa ngày, cũng không thấy Lý Thiên Đường đi làm, lại đợi được tin tức tối hôm kia anh bị một người phụ nữ đánh tè ra quần.
Cái gọi là chuyện hay không ra đến cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, Nhạc Thanh Hà, Mẫn Nhu hai người đều sẽ không ở công ty nói chuyện đó, nhưng không ngăn lại anh họ bảo vệ nào đó, là Hàn Quân của đội cảnh sát hình sự thành phố, khi hai người tối qua gọi điện cho nhau, Hàn Quân đặc biệt nhắc đến chuyện này.
Tự nhiên là xem thành trò cười, nói một tên gọi là Lý Thiên Đường của tập đoàn Khai Hoàng các cậu, tối qua ở chỗ chúng tôi bị chỉnh cho rất thảm, bị phó đội trưởng Bạch hành cho tè ra quần vân vân và mây mây.
Cái gì, tên đó bị một phụ nữ đánh cho tè ra quần?
Chẳng trách hôm nay không đi làm, chuyện này thật sự ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, khiến anh ta đặc biệt vui, còn tưởng anh có thể vô địch trong thiên hạ sao?
Hừ, đáng đời, hôm nay phải chúc mừng, buổi trưa tôi mời, Tổ trưởng Trương ở trong nhà ăn bày một bàn đồ ăn, lấy trà thay rượu, chúc mừng chuyện của Lý Thiên Đường, còn đặt cho anh một biệt danh: đại hiệp tè dầm.
Có người thay mọi người đáng Lý Thiên Đường tè ra quần, đám người Trương Long cũng không cảm thấy bị anh đánh đau là chuyện lớn nữa, nói đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chân chính, không có ai tè ra quần cả.
Có điều cũng không thể vì thế mà tha cho anh, cho dù anh tè ra quần rồi, cũng phải lấy lại số tiền bị anh thắng mất.
“Yo, đại hiệp tè dầm đến rồi!”
Lý Thiên Đường vừa vào cửa, một người tên Tôn Đại Minh liền hô lên: “Mọi người vỗ tay!”
Tiếng vỗ tay bốp bốp, vô cùng nhiệt liệt, giống như đang nghênh đón lãnh đạo xuống kiểm tra vậy, còn đồng thanh hô: “Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh đại hiệp tè dầm!”
Fuck, mấy tên rảnh rỗi này tin tức thật nhanh nhạy, vậy mà biết ông đây bị chỉnh đến tè ra quần, có điều các người sau này tốt nhất ở trước mặt của bà la sát đó vo ve như thế, ông đây bảo đảm cô ta sẽ không đánh chết anh đâu.
Lý Thiên Đường hơi ngây người, sau đó bỗng ngộ ra, trên mặt xuất hiện nụ cười đắc ý, còn chắp tay đáp lễ, ý tốt của mọi người tôi nhận.
Tên này thật sự không biết xấu hổ, mọi người chế giễu anh như thế, ngây ra như không có chuyện gì, tôi thích thú liếc nhìn đám người Tôn Đại Minh, oán hận bị ăn đau ngày hôm kia đã bớt đi rất nhiều.
Đàn ông nên độ lượng một chút, với hành vi hôm kia tên đó thua sạch, cũng quả thật tổn hại tinh thần nghề nghiệp của một con bạc, bây giờ người ta đều không để tâm đến lời chế giễu của bọn họ, nếu như tính toán chuyện hôm đó, há không phải rất mất mặt hay sao?
Bọn họ đâu biết, cái độ lượng mà anh Lý nói, đây cũng là vì nể mặt cái ví tiền của bọn họ.
Nếu như trở mặt với tên này, nháo ra chuyện quan hệ sẽ rất khó xử, người ta sẽ còn cược với bạn nữa sao?
Vì một chút mặt mũi không ăn được mặc được, mà tự quyết tài nguyên, đó là chuyện mà đồ ngốc mới làm.
“Lý Thiên Đường, có thể nói cho chúng tôi không, sự tích anh hùng vào tối hôm kia cậu sao cùng phó đội trưởng Bạch đại chiến ba trăm hiệp thế nào vậy? Ha, ha ha!”
Sự nhún nhường không biết xấu hổ của Lý Thiên Đường, càng khiến đám người Tôn Đại Minh càng xấn tới: kể nhân viên chấp hành án phạt xong được thả thì như thế nào chứ, không phải cũng sợ cảnh sát phục vụ cho nhân dân sao?
Mọi người hô lên: “Phải, phải đó, mau nói đi, dù sao các anh sống đến từng này tuổi, vẫn chưa từng gặp loại chuyện này, cảm giác bị phụ nữ đánh tè ra quần là cảm giác gì.”
Nhìn nụ cười thuần chất trên mặt bọn họ, vẻ hổ thẹn trên mặt của Lý Thiên Đường càng đậm, nặng nề thở dài: “Ài, chuyện đau lòng không nhắc cũng thôi đi. Các vị hảo hán lẽ nào không cảm thấy, sao đêm như thế, chính là cơ hội tốt để tôi thể hiện thân thủ trên bàn cược sao?”
Trương Long đang suy nghĩ nên làm sao để Lý Thiên Đường cá cược, không ngờ anh chủ định đưa ra, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, lập tức vỗ bàn: “Đừng lải nhải nữa, chuyện bị phụ nữ đánh tè quần cũng không phải chuyện hay ho gì, hy vọng mọi người có thể để lại một chút tôn nghiêm của đại hiệp tè dầm. Nào, mở cá cược, mở cá cược!”
“Được, mở cược!”
Mọi người liếc nhìn nhau, đột nhiên hô được, sau đó đều vây lại cái bàn.
Một chiếc bàn không đủ, hai chiếc bàn ghép lại, Lý Thiên Đường hôm nay nhất định phải bị tàn sát, chiếm lấy vị trí tốt ‘muốn thắng tiền, ngồi hướng bắc nhìn ra hướng nam’, tờ hai mươi nghìn năm mươi nghìn đặt xuống như mưa trên bàn.
Lý Thiên Đường cả người bị ướt nhẹp, tiền cũng dính nước, có điều đám người Trương Long đương nhiên sẽ không chê.
Chọn bài lớn nhỏ, xác định ai là nhà cái thì bắt đầu chia bài.
Rất khéo, lại là Trương Long chia bài, Lý Thiên Đường gọi đầu tiên.
Giống như hôm đó, Lý Thiên Đường bắt đầu cược nghìn, lập tức theo mười mấy người cược theo, vậy mà cả một vòng toàn theo, lại đến lượt anh gọi rồi.
Lý Thiên Đường không tiếp tục cược nghìn nữa mà cầm lá bài từ từ đánh ra, theo nghìn.
Tiếp sau, có theo, có không theo, cũng có bỏ
Ở đây đều là người có kinh nghiệm chơi, khi cả đám hợp lại tính kế một người, đương nhiên biết nên làm thế nào mới có thể khiến người đó không nghi ngờ.
Rất nhanh, theo Tôn Đại Minh đen , lại có hai người mắng chửi ném bài, trên bàn chỉ còn lại người, bắt đầu theo nghìn.
Lý Thiên Đường đương nhiên biết, mấy tên này bắt tay tính kế anh, có điều anh giả vờ nhìn không ra, lông mày nhíu lại lại theo mấy lượt, sau khi Trương Long theo nghìn, quả nhiên vứt bài.
Sáng nay tay của Lý Thiên Đường rất thối, lá bài tốt nhất bốc được từ sáng đến giờ cũng chỉ là đồng hoa thuận, còn đụng phải báo tử nhị của Trương Long, một lá bài đẩy tiền lên triệu.
Khi đến giờ cơm trưa, Lý Thiên Đường bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hơn triệu thua còn có hơn triệu.
“Fuck, không chơi nữa!”
Sau khi một cặp tiểu ngũ bị đám người Trương Long liên thủ chặn đứng, Lý Thiên Đường chửi thầm ném bài xuống, cầm ba tờ tiền còn lại, mặt mày xám như tro.
Muốn vặt lông làm thịt đám này lâu dài, chỉ có thể giả ngốc mới từ từ thắng được bọn họ, người như thế ai còn theo nữa? Lý Thiên Đường nhận thua rồi, Trương Long còn không buông tha cho anh: “Ván ba cây cuối cùng, chơi xong rồi đi ăn, bọn anh mời khách!”
Mọi người đương nhiên đều đồng ý.
Sau khi nghe nói có người mời khách, Lý Thiên Đường lúc này do dự một lúc, cắn răng nói: “Được, cẩn thận ván này tôi lật ngược cục diện!”
Người ta sẽ không cho anh cơ hội lật ngược tình thế, sau khi ba lá bài đánh, nghìn cuối cùng của Lý Thiên Đường chỉ còn lại nghìn, trán toát mồ hôi hột.
Trong lòng Trương Long vô cùng sảng khoái, cười to thu tiền lại: “Đi, đi, đi ăn cơm, ăn cơm!”
Mấy tên ngốc này tưởng vét sạch được của Lý Thiên Đường, nhưng không ngờ hôm đó bọn họ cống cho anh triệu, vài triệu trong đó đã bị Lý Thiên Đường lấy đi mua đồ ăn rồi, tâm trạng của bọn họ vô cùng vui vẻ, nhìn anh cũng thuận mắt hơn, trước khi đến nhà ăn ở tầng đông nghịt người, còn xô anh vào giữa.
Người thua cuộc mà, đương nhiên phải hưởng thụ loại đãi ngộ như đại gia này rồi.
Lý Thiên Đường tự nhiên sẽ hưởng ứng, dáng vẻ tôi coi tiền như rác, sải bước đi vào trong nhà ăn.
Khi mọi người của đội lái xe đi vào, Mẫn Nhu vừa từ cửa số gọi cơm, sau khi nhìn thấy Lý Thiên Đường đến, mắt liền sáng lên, đang muốn chào hỏi thì mới cảm thấy không ổn.
Sau đó, cô nghe thấy có người gọi: “Đại hiệp tè dầm, nào, lại đây, ngồi bên này, ngồi bên này.”
Sau đó, cô nhìn thấy Lý Thiên Đường đi tới, Tôn Đại Minh còn rất chân chó dùng tay áo lau ghế cho anh.
Đại hiếp tè dầm?
Nhìn thấy các tài xế của đội xe vây lấy Lý Thiên Đường, một câu đại hiệp tè dầm, hai câu cũng đại hiệp tè dầm, Mẫn Nhu lập tức biết có chuyện gì rồi, bỗng dưng tức giận.
Nhưng khiến cô ta không dám tin, Lý Thiên Đường lại không hề có một chút cảm giác xấu hổ nào, còn mỉm cười bộ dạng đắc ý, dường như biệt danh này rất vẻ vang.
Có người ở phòng khác hỏi: “Tôn Đại Minh, đại hiệp tè dầm là có ý gì?”
“Người anh em này bị một nữ cảnh sát của cục cảnh sát thành phố đánh tè ra quần, ha ha.”
Sự giả vờ của Lý Thiên Đường khiến đám người Tôn Đại Minh hoàn toàn quên mất sự tàn bạo của anh ngày hôm kia, cười ha ha vỗ bả vai của anh, bộ dạng thân thiết như chúng tôi là anh em.
Không cần phải hỏi, mọi người thích nhất mấy chuyện bát quái, lập tức có mấy nhân viên khác vây lại, rất tò mò hỏi, còn hỏi nguyên nhân càng cụ thể.
Dưới sự khích lệ bằng ánh mắt của Tổ trưởng Trương, Tôn Đại Minh rõ ràng thiếu gân cốt, tự nhiên ra dấu, còn nói rất hăng, thêm muối dặm mắm, nói lại những chuyện anh họ của anh ta cho anh với mọi người.
Mẫn Nhu kinh ngạc phát hiện, so với chuyện bị người ta dùng chân giẫm lên mặt còn nhục nhã khó chịu đựng hơn, vậy mà lại tìm thấy dáng vẻ ‘dửng dưng’ của Lý Thiên Đường, còn nói anh thích nhất ăn chân giò, có thể gọi thêm hai cái không.
“Anh họ tôi nói, cảnh sát Bạch đó là đệ nhất mỹ nữ của cục cảnh sát thành phố, mọi người gọi là Bá Vương Hoa. Đại hiệp tè dầm của chúng ta bị cô ta đánh đau, điều này tuyệt đối là đúng.”
Tôn Đại Minh đang vui vẻ diễn thuyết thì nghe có người gõ bàn, lạnh lùng quát: “Đủ rồi!”
“Hừ, ai, dọa tao giật mình!”
Tôn Đại Minh bị dọa cho lắp bắp, ngẩng đầu nhìn thì nhìn thấy thư ký Mẫn mặt mày đỏ ửng, răng trắng nghiến chặt trợn mắt nhìn anh ta.