Trời tối lại mưa rơi, chịu ảnh hưởng của thời tiết, tâm trạng của mọi người bình thường cũng sẽ không tốt.
Nhất là nữ thanh niên độc thân sau khi tan làm không thể đến hộp đêm tìm niềm vui như Nhạc Thanh Hà, chỉ có thể vui vẻ về nhà, cuộn người trên sô pha ngây ngốc nhìn màn mưa bên ngoài, không kiềm chế được bắt đầu nghĩ đến những chuyện không vui, làm tâm trạng càng nặng nề, tiêu cực.
Hôm nay không giống thế, Nhạc tổng vậy mà còn ngâm nga đoạn nhạc khi về nhà, nhìn thấy nước bắn lên khi bánh xa lăn qua, còn cảm thấy rất đẹp, ngay cả tiếng còi xe đinh tai đó, nghe cũng trở nên vui tai lạ thường.
Mãi sau khi lái xe vào trong sân của biệt thư, cô mới phát hiện mình hình như rất không bình thường.
Quá không bình thường rồi, cô vui cái gì chứ, sau khi tan làm có đầy ắp suy nghĩ muốn về nhà thật nhanh, giống như bạn nhỏ mong tết về.
Lẽ nào chính là vì trong nhà nhiều thêm một người?
Fuck, sao có thể chứ, dì nhỏ tâm trạng tốt, đó đều là vì trời mưa rồi, không biết ngô của các bác nông dân cần tưới nước hay sao, trận mưa lớn như vậy đủ khiến đất đai khô nứt có đủ nước.
Dì nhỏ cô đây là đang suy nghĩ cho ngành nông nghiệp của nước đất, cái tên khốn không biết xấu hổ đó, nhìn thấy dì nhỏ cô lái xe vào trong sân, sao còn không mau cầm ô ra đón, bộ dạng giống như chân gió?
Đợi mãi không thấy tên khốn chân chó cầm ô chạy ra đón, vị tổng giám đốc nào đó có hơi tức giận, hừ lạnh một tiếng mới từ sau xe lấy ô.
Đừng để tôi nhìn thấy anh ở trên sô pha phòng khách ngủ, tôi bảo đảm đánh không chết anh.
Nhạc Thanh Hà đanh mặt đi vào trong phòng khách, ném cái ôn dính nước mưa ở trước cửa, đẩy cửa đi vào trong phòng khách.
Tên khốn không có ở trong phòng khách, cũng không ở trong phòng bếp, cửa phòng cho khách ở phía đông cũng mở, nhìn vào thì có thể nhìn thấy chiếc giường gỗ rất sạch sẽ, anh ta đâu rồi?
Nhạc Thanh Hà dám chắc chắn không có sự cho phép của cô, tuyệt đối không dám tự mình lên tầng hai, dù sao khi cô lái xe vào trong sân, đã ấn còi, giả dụ anh thật sự tự ý đi lên lãnh địa của cô làm ‘chuyện xấu’, cũng sớm tay chân luống cuống chạy xuống rồi.
Chắc chắn tên khốn không có trốn đi, cố muốn làm cô giật mình, Nhạc Thanh Hà bỗng thấy hơi lo: Lẽ nào, anh không chịu được khi ở với cô, nhân lúc cô đi làm chuồn mất rồi?
Hừ, biến đi càng tốt!
Nhấc chân đá vào cánh cửa, Nhạc tổng lại đá hai cái, đôi cao gót bằng da tuyệt đẹp đó bay ra, giống như cô gái bị vứt bỏ, buồn bã nằm trên sàn nhà.
“Biến đi càng tốt, biến đi càng tốt, sau này mình bớt nhọc lòng rồi.”
Nhạc Thanh Hà lẩm bẩm nói, đi đến quầy rượu lấy chiếc ly rót một ly rượu vang, giống như nằm trên sô pha lười biếng một trận, hai chân trắng trẻo gác trên bàn trà, cầm chiếc điều khiển mở TV.
Đang phát sóng trận thi đấu bóng đá, đội tuyển bóng đá quốc gia đang thi đấu với đội bóng của Trung Đông, vẫn là chủ động tác chiến, trận đấu vừa bắt đầu, những cổ động viên trên khán đài bắt đầu hò reo cổ vũ.
Khả năng chịu ảnh hưởng của nghề nghiệp, Nhạc Thanh Hà cũng thích loại vận động cần lực lượng lớn như này, cũng miễn cưỡng coi như fan bóng đá, trước đây cũng không ít lần dán lá cờ tổ quốc lên mặt, đến sân vận động cổ vũ cho thành viên đội bóng bản lĩnh không lớn nhưng tính khí không vừa, hy vọng bọn họ có thể giống như một người đàn ông chết cũng phải oanh liệt.
Bây giờ xem, cô nghĩ muốn mắng chửi!
Trước đây không phải như thế, thành tích của đội bóng đá quốc gia không có tệ như thế, cô cũng sẽ không giống như bây giờ, phun ra những câu phế vật, ngu xuẩn, sỉ nhục đất nước... đến làm tổn hại hình tượng cao quý của thiên chi kiêu nữ như cô, càng hận không thể đập luôn TV.
“Đi chết hết cả đi, phế vật!”
Nhạc tổng cầm chiếc điều khiển lên, đang chuẩn bị đập TV, cửa phòng khách mở ra, có người lẩm bẩm nói: “Fuck, cô cũng quá không có lương tâm rồi? Mưa to như thế, vì để cô có thể ăn thoải mái, tôi mới đội mua đi mua đồ cho cô, cô lại kêu tôi chết đi!”
Hừ, đội tuyển bóng đá quốc gia sao đột nhiên đá hay rồi?
Chậc, chậc chậc, cô xem người số đó, động tác chuyền bóng đẹp biết mấy?
Đúng, đúng, đá như thế!
Những nạn dân trong nước không có cơm mà ăn, những người này còn có mặt mũi đi đá bóng vốn làm cho tâm trạng Dì nhỏ sa sút, lập tức tốt lên, hận không thể nhảy vào trong TV, cầm chân đá thành viên đội bóng của nước nào đá, vẻ ngoài vẫn nhàn nhạt, để chiếc điều khiển đang giơ lên ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.
Lý Thiên Đường cả người ướt nhẹp, hai tay xách mấy chiếc túi nilon, bên trong đựng đầy rau củ, thịt thà các thứ, dưới nách trái còn kẹp một chiếc túi nilon, có ngọn rau xanh thò ra.
Thì ra anh đi mua đồ, không có không nói tiếng nào mà biến đi.
Nhạc Thanh Hà hơi nhướn mày, nhàn nhạt giải thích: “Tôi không phải nói với anh, tôi đang mắng những cầu thủ.”
“Ồ, tôi nói mà cô không thể không có lương tâm như thế được. Mắng đi, cô tiếp tục mắng, thuận tiện cũng thay tôi mắng vài câu, tôi đi nấu cơm. Cái đó, cô hôm nay vận khí tốt, tôi vậy mà trên đường trở về, phát hiện một ít cây tể thai tươi. Đây là thứ tốt, thân thiện với môi trường, lại có tác dụng bồi bổ, đập trứng trộn với cây này mang đi hấp, mùi vị đó có thể nói đến cả thần tiên cũng phải chảy nước miếng.”
Lý Thiên Đường thay giày, đi về phía nhà bếp khi đi qua một chiếc cao gót, tùy ý nhấc chân đá đến trước sô pha, trong miệng lẩm bẩm: “Sau này xin tôn trọng thành quả lao động của tôi, đừng vứt giày dép lung tung, bất nhã còn làm bẩn sàn nhà.”
Nhạc Thanh Hà lúc này mới phát hiện, cô ở đây đã hai năm rồi, tối qua khi thu dọn phòng cho Lý Thiên Đường mới lau sàn, so với lúc sáng khi cô đi sạch sẽ hơn rất nhiều.
Cô đương nhiên sẽ không thừa nhận lỗi sai, dẩu môi: “Hừ, đây là nhà tôi có được hay không? Tôi thích quăng đâu thì quăng đó, anh có thể quản được chắc?” Lý Thiên Đường không có để ý cô.
Người đàn ông thật sự thông minh tuyệt đối sẽ không đấu võ mồm với con gái về loại chuyện này, bởi vì bọn họ có thể tìm ra một vạn lý do để giải thích bọn họ thật sự không cần thiết phải trân trọng thành quả lao động của người khác.
Ngược lại không bằng tiết kiệm chút sức lực, nấu chút gì ngon bồi bổ cho chính mình, nói ra thì anh Lý là một động vật ăn thịt, hợp với Nhạc Thanh Hà thích ăn rau, mặc kệ ăn bao nhiêu một tiếng sau cũng hết sạch.
Đương nhiên rồi, anh Lý còn chưa có ngốc đến mức trời mưa đi ra ngoài mua đồ, anh đợi lúc Nhạc Thanh Hà tan làm, mới bắt xe ra ngoài, sau khi mua ít đồ, trốn không xe đợi cô tan làm.
Bất luận anh đối với Nhạc Thanh Hà có ý kiến gì, anh bây giờ bất cứ lúc này cũng phải ở trong bóng tối bảo vệ cô, giả dụ cô gái này thật sự xảy ra chuyện, anh không thể ăn nói được với sư mẫu.
Bám đuôi chiếc xe của Nhạc Thanh Hà an toàn lái vào trong biệt thự, Lý Thiên Đường mới có tâm tư thưởng thức phong cảnh trời mưa, phát hiện sát sau đường vành đai vậy mà có cây tể thai.
Ngâm nga bài hát em gái nhớ anh nước mắt rơi, Lý Thiên Đường phi nhanh hái cây dại, không khỏi nuốt nước bọt.
Anh trước nay đều cho rằng, nấu cơm thật ra giống như giết người vậy, đều đáng để anh cố gắng đối đãi, xem là một loại nghệ thuật.
Nghiêm túc mà nói, nấu cơm càng quan trọng hơn giết người.
Chỉ có những người tự cho rằng lớn mới coi việc người đàn ông nấu ăn là chuyện tầm thường làm giảm phẩm giá, bọn họ sao có thể trải nghiệm được loại cảm giác thỏa mãn trong lòng khi tự tay nấu một bữa cơm ngon chứ?
Kêu Nhạc Thanh Hà đi nấu?
Fuck, đừng đùa, ai sẽ mong cô gái vào bếp chỉ biết nấu mỳ có thể làm ra được một bữa cơm ngon miệng, đó chắc chắn là kẻ bị lừa đá vào đầu, không thì nước mưa vào đầu.
“Có cần tôi giúp anh không?”
Nghe thấy giọng nói của Nhạc Thanh Hà, sau khi từ cửa phòng bếp truyền đến, Lý Thiên Đường ngồi xổm trên đất nhặt rau, thì nhìn thấy một đôi chân trắng muốt xỏ trong đôi dép lê màu hồng, mắt cá chân trắng hồng mê người, sau đó nhấc tay vỗ vào đùi mình: “Aiya, quên rồi!”
“Quên cái gì??
Nhạc Thanh Hà bị động tác bất ngờ của Lý Thiên Đường làm cho giật mình, vội quan tâm tâm hỏi.
“Quên mua hai chân giò rồi. Ninh chân giò đậu tương bằng lửa liu riu, đó tuyệt đối là mỹ vị nhân gian, cô phát điên gì đó, làm gì lấy dép thối đập tôi?”
Đầu của Lý Thiên Đường nghiêng ra, bị chiếc dép pha lê đó của Nhạc Thanh Hà đá ra, đập vào vai của anh, thuận tay bắt lấy ném trả lại, quát: “Không muốn ăn thì nói thẳng, bớt nổi điên đi, thật thối, cô mấy năm không rửa chân sao?”
Nhạc Thanh Hà nghiêng người tránh né chiếc dép đang bay đến, hừ lạnh một tiếng nhảy bằng một chân, giống như Super Mario nhảy đến trước sô pha ngồi xuống.
Nếu không phải nể tình tên khốn này đang nấu cơm, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay như thế, ai kêu anh nhìn chằm chằm vào bắp chân của cô, nói chân giò, thật sự tưởng Nhạc tổng thiếu gân cốt, nghe không ra anh đang mỉa mai cô sao?
“Đồ khốn có mắt không tròng, chân giò nào ai có thể trắng nõn mềm mại còn đẹp như thế chứ?”
Nhạc Thanh Hà suy nghĩ, từ trên sô pha đứng dậy sải bước đi lên cầu thang.
Cô không muốn tiếp tục để tên này chiếm tiện nghi của cô nữa, phải mặc quần dài, loại thật dày.
Đợi khi Nhạc tổng thuận tiện tắm một cái, ngồi trước giường ôm laptop một số đề xuất của công ty, khi thay một bộ quần áo ở nhà rộng rãi đi xuống, Lý Thiên Đường cũng đã bày bữa tối ra bàn rồi.
Một đĩa trứng hấp cây tể thai to, cơm trắng, nửa đĩa thịt chua ngọt đang tỏa ra mùi thơm, rau xào bóng dầu, dưới lên ít dầu mè trông rất bắt mắt, ngoài ra còn một đĩa củ sen ngâm tương.
“Bà chủ Nhạc, cô xem bữa tối chuẩn bị thế này đã hài lòng chưa?”
Chắc chắn Lý Thiên Đường đã ăn trước mấy miếng thịt chua ngọt, lau cái mồm bóng dầu, chân chó đến kéo ghế cho cô.
“Cũng chỉ có nhiêu đó, tạm thôi.”
Nhạc Thanh Hà ngồi xuống, ngay cả chính cô cũng thấy được, sao khi nhận sự phục vụ của tên này lại miễn cưỡng như thế, sẽ vững lòng, đừng quên sáng nay mới cùng ăn cơm, tối qua suýt nữa nháo đến mức đòi mạng người ta.
Lý Thiên Đường cũng không trông mong Nhạc Thanh Hà có thể khen anh vài câu, cười hào sảng hỏi: “Có muốn uống chút không?”
Nhạc Thanh Hà không có phản đối, bữa tối uống chút rượu vang, nghe nói thú vui đó có thể dưỡng nhan, nhưng chắc đây là lời nói vớ vẩn của người bán rượu, vì nịnh cô gái quen uống rượu bắt buộc phải dùng thủ đoạn uống rượu vang đỏ mà thôi.
Lý Thiên Đường khi đi lấy rượu, đèn bỗng tắt đi, bóng tối nháy mắt bao vây Nhạc Thanh Hà.
Trời mưa có thể sẽ mất điện, đây cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, có điều trong nhà của Nhạc Thanh Hà không có chuẩn bị đèn tích điện, xem ra chỉ đành dùng đèn pin của điện thoại rồi.
Cô vừa lấy điện thoại ra, sau lưng có một ánh sáng đỏ sáng lên, quay đầu lại, thì nhìn thấy Lý Thiên Đường cầm cái giá đỡ, bên trên hai cây nến đang cháy.
“Nghe nói mấy ngày trước là sinh nhật tuổi của cô, tôi cũng không biết, tối nay tặng dì Nhạc một bữa tối ấm áp dưới ánh nến, coi như bù cho cô.”
Lý Thiên Đường mỉm cười đi tới, để giá nến ở chính giữa bàn ăn.
Khóe môi của Nhạc Thanh Hà giật giật: “Anh nói sai rồi, tôi năm nay rồi, anh phải gọi tôi là bà nội.”