Nghĩ rõ ràng rồi phải quay về, anh nói về thì về á, cô không có tùy ý như vậy đâu!
Nhưng mà…. Tối hôm qua anh không biết gì thật sao, anh thật sự muốn ở bên cạnh cô, rất…. Rất thích cô à?
Quan Hề đẩy cánh cửa khép hờ ra, đi vào, cơm cũng chẳng muốn ăn nữa, mặt đỏ bừng, đi thẳng vào phòng.
“Quan Hề ——“ Ngụy Tu Dương gọi một tiếng.
Đáp lại là tiếng cửa phòng bị đóng sập.
Ngụy Tu Dương đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Thời điểm cậu đi ra ngoài, Giang Tùy Châu vẫn chưa đi, ngay cả thang máy cũng chưa ấn, anh chỉ đứng ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngụy Tu Dương đóng cửa lại, nhìn anh: “Nếu chị ấy đã muốn chia tay, không phải anh nên buông bỏ chị ấy rồi sao.”
Ngụy Tu Dương rất ít khi nói chuyện với anh, Giang Tùy Châu thấy cậu cũng đi ra từ trong căn hộ này, mắt hơi híp lại.
Không phải anh nên buông bỏ chị ấy rồi sao.
Câu nói này của Ngụy Tu Dương khiến Giang Tùy Châu nhớ đến những năm tháng còn là học sinh, khi đó Ngụy Tu Dương cũng nói một câu tương tự như vậy với anh, cậu ta nói, anh không thích Quan Hề, không thể buông tay sao.
Khi đó anh trả lời thế nào?
Anh đã nói, dù anh không thích, nhưng đương nhiên cô vẫn muốn ở bên cạnh anh.
Khi ấy Ngụy Tu Dương rất tức giận, xông lên đánh nhau một trận với anh, dù không đánh đến mức thê thảm gì, nhưng sau đó hai người cũng rất ít khi nói chuyện. Mỗi lần gặp nhau đều lạnh lùng nhìn đối phương, dù một câu cũng lười nói với đối phương.
Nhưng hôm nay Ngụy Tu Dương lại hỏi câu này lần nữa, trong lòng Giang Tùy Châu biết câu trả lời của mình đã khác.
“Buông bỏ cô ấy sao.” Giang Tùy Châu nở một nụ cười nhạt, giọng nói lạnh lùng đầy sự mỉa mai: “Không thể nào.”
Ngụy Tu Dương siết chặt quả đấm, cố hết sức đè ép cơn tức giận trong lòng: “Bây giờ chị ấy không cần anh, mối quan hệ giả dối của hai người đã tan vỡ rồi, anh còn níu kéo chị ấy làm gì? Nếu anh không yêu chị ấy, tại sao lại không thể —-“
“Ai nói tôi không yêu cô ấy.”
Ngụy Tu Dương ngây người: “Cái gì?”
Giang Tùy Châu: “Cậu cho rằng bây giờ tôi đứng đây là vì cái gì?”
“Nhưng cùng lắm anh chỉ muốn lợi dụng chị ấy, Giang Tùy Châu, chỉ có lòng anh mới biết anh có đơn thuần hay không!”
“Tôi rất rõ mình có đơn thuần hay không.” Giang Tùy Châu lạnh lùng nói, “Trái lại là cậu đấy Ngụy Tu Dương, cậu có bao nhiêu đơn thuần.”
Dường như có gì đó ấn vào huyết mật, Ngụy Tu Dương hơi sững sốt, sắc mặt tái xanh trong nháy mắt.
Giang Tùy Châu đến gần một bước, đôi mắt sắc bén như đang xét xử: “Cậu dùng thân phận thuận tiện của mình để ở lại bên cạnh cô ấy lâu như vậy, rốt cuộc cậu muốn nói gì với cô ấy?”
Cảm giác hệt như bí mật chỉ trong lòng mình biết bị người ta vứt trên đường lộ dưới ánh nắng gay gắt, mỗi lần xe cộ qua lại đều bị nghiền nát.
Ngụy Tu Dương nhìn Giang Tùy Châu, khó mà tin nổi, tay cũng run rẩy.
“Nhưng cậu làm rất khá đó, trước giờ vẫn luôn có chừng có mực. Tôi nghĩ nếu cậu không đúng mực như vậy, tôi chẳng cần nói, Quan Hề nhất định đã đá cậu xa thật xa rồi.” Giang Tùy Châu nói một câu tàn nhẫn đến cực điểm, “Nên tốt nhất đừng bao giờ phô bày những tâm tư bẩn thỉu của cậu ra ngoài, đối với cô ấy cậu là gì, cô ấy đối xử với cậu thế nào, cậu cũng biết mà. Cô ấy sẽ không thể nào tiếp nhận được.”
“Rốt cuộc anh…. Đang nói gì vậy.” Từng câu từng chữ như đang len qua kẽ răng đi ra ngoài.
Giang Tùy Châu thôi nhìn, tầm mắt nhìn ra con đường đi bên ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, sự ác liệt trên người anh được thu hồi kĩ càng.
“Năm tôi học lớp mười, có một lần Quan Hề ngất xỉu trong tiết thể dục, cậu đưa cô ấy đến phòng y tế.” Giang Tùy Châu nói, “Cô ấy nằm trong phòng y tế, vừa truyền nước biển vừa ngủ say, cậu đã chăm sóc cô ấy.”
Giang Tùy Châu nói đến đây, cả người Ngụy Tu Dương đã cứng lại.
Tất cả những chuyện liên quan đến cậu và Quan Hề, làm sao cậu có thể quên được, năm đó họ học lớp mười, sau khi cậu đưa cô đến phòng y tế thì vẫn ở đó canh chừng, cũng ngày hôm đó, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại lén hôn cô một cái.
Cậu không dám hôn lên mặt, chỉ run sợ cầm lấy tay cô, đặt một nụ hôn thật nhẹ, thật kiềm chế lên mu bàn tay cô mà thôi.
Đây là chuyện quá phận nhất mà cậu đã làm, cậu cho rằng sẽ không có ai biết chuyện này.
Giang Tùy Châu thấy dáng vẻ của cậu ta cũng biết cậu đã nhớ ra, “Người khác nói cho tôi biết cô ấy ngất xỉu, lúc ấy đương nhiên tôi cũng phải đến xem thử, nên ngày đó rất trùng hợp, tôi đứng ngay ngoài cửa.”
Khi đó Giang Tùy Châu cũng không có cảm tình gì với Quan Hề, thậm chí sâu trong nội tâm còn rất có mâu thuẫn với cô gái ngông cuồng này. Nên lúc ấy nhìn thấy hình ảnh đó cũng chỉ hơi sững sốt mà thôi, Ngụy Tu dương không có những hành động khác, anh cũng không lên tiếng.
Sau đó rất nhiều năm trôi qua, thời điểm Giang Tùy Châu thấy Ngụy Tu Dương ở cùng Quan Hề thì lại nhớ đến hình ảnh khi đó, nhưng anh chưa từng vạch trần.
Không chỉ vì Ngụy Tu Dương chưa bao giờ đến gần thêm một bước nữa, càng là vì anh biết hai người tuyệt đối không có khả năng.
Anh tin Ngụy Tu Dương không dám, vì so với bất kì ai khác, cậu rất sợ Quan Hề sẽ né tránh mình.
“Cậu đừng cản trở tôi.” Giang Tùy Châu nói, “Nếu tôi có ý định, tôi sẽ có cách để khiến cậu vĩnh viễn không thể đến gần cô ấy.”
“Anh đang uy hiếp tôi à?’ Mặc dù mặt trông bất động như núi, nhưng sau lưng Ngụy Tu Dương đã xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.
“Cô ấy xem cậu là em trai ruột, đã có thói quen ở bên cạnh cậu. Cậu chú ý chừng mực của mình, không quấy rầy cô ấy cũng chẳng làm phiền đến tôi, đương nhiên sẽ không có chuyện gì cả.”
“….”
Đánh rắn phải đánh dập đầu, Ngụy Tu Dương bị đánh chuẩn xác, sắc mặt rất khó coi.
Giang Tùy Châu thấy vậy cũng không ở lại thêm nữa, xoay người đi tới bên cạnh thang máy, nhấn nút xuống.
Thang máy lên rất nhanh, anh đi vào, cánh cửa thang máy chắn giữa hai người chậm rãi khép lại.
Thang máy bắt đầu di chuyển xuống, ở cửa thang máy có gắn gương soi, Giang Tùy Châu nhìn bản thân trong gương, yên lặng chốc lát, giơ tay lên ấn vào mi tâm.
Thật ra thì anh không muốn nói điều gì liên quan đến chuyện của Ngụy Tu Dương, vì anh chưa bao giờ để ý đến cậu ta, nhưng lần này đúng dịp Ngụy Tu Dương tự đụng vào họng súng.
Tại giờ phút Quan Hề nóng lòng muốn thoát khỏi anh thế này, đột nhiên anh lại sinh ra những địch ý to lớn mà trước đó chưa từng có với những người có thể ở bên cạnh cô bất cứ lúc nào.
Sau khi Quan Hề quay về phòng, cô bật nguồn điện thoại.
Điện thoại vừa được mở máy, cô nhận được tin nhắn Wechat từ Quan Hưng Hào, ông bà nội, còn có Dương Minh Tri. Quan Hề nghe tin nhắn thoại bảo cô về nhà của ông bà nội xong, lại mở tin nhắn do Quan Hưng Hào gửi đến ra.
Ông đã gửi cho cô một tin nhắn rất dài, nội dung là giải thích, cũng là lời xin lỗi. Lòng Quan Hề chua chát, không cách nào có thể đối mặt ngay bây giờ, chỉ có thể chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, tắt màn hình điện thoại, trốn vào trong chăn.
Chờ đến lúc cô đi ra khỏi phòng, Ngụy Tu Dương đã không ở đây nữa, Lãng Ninh Y thì ngồi trên ghế sofa, đặt laptop trên đùi xử lí công việc.
“Dậy rồi à? Đói không? Đi ra ngoài ăn cơm hay gọi đồ ăn ngoài đây?”
Quan Hề lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Cậu đang bận rộn gì à.”
Lãng Ninh Y: “Hôm nay không đến công ty, làm việc ở nhà.”
“Ừ.” Quan Hề nhìn dáng vẻ cô ấy làm việc, suy nghĩ chút lại nói: “Ninh Y, cậu nói xem tớ làm gì thì tốt.”
“Hả?”
Quan Hề: “Ừm…. Có thể viết chiến lược du lịch nữa cũng được nhưng gần đây không ra ngoài mấy nên cũng không có gì hay để viết, cậu nói xem có phải tớ nên đi xin việc không?”
“Xin việc? Cậu điên hả? Người ta quơ tay múa chân trên đầu cậu sẽ không bị cậu hỏa táng tại chỗ chứ?”
Quan Hề: “Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng không, tớ nghiêm túc đó. Lần này tớ thật sự không mang gì ra ngoài, tớ cũng sẽ không dùng mấy tấm thẻ kia. Tớ rất có chí khí mà!”
“Đừng đừng đừng, đừng dày vò tớ được không.” Lãng Ninh Y đưa tay ôm chầm lấy cô, “Cậu cứ ở nhà ngoan, không cần mấy tấm thẻ kia của cậu cũng được, chị em bọn tớ có thể nuôi cậu.”
Quan Hề không thèm để ý, kéo tay cô ấy ra rồi nói nghiêm túc: “Tớ nhớ trước kia lúc đăng những chiến lược du lịch và mấy thứ tớ tâm đắc lên mạng, có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng hợp tác đó, mặc dù giá cả còn chưa đủ để tớ nhét kẽ răng, nhưng người ta nói có thể chi trả toàn bộ chi phí trong quá trình du lịch của tớ. Cậu có sau này có phải tớ nên chuyên tâm làm một blogger du lịch không?”
Lãng Ninh Y nghẹn ở cổ: “Không được, làm cái đó rất mệt, bay tới bay lui, còn phải viết một đống thứ nữa.”
“Cũng tạm, tớ rất thích.”
Nhìn vẻ mặt thành thật của Quan Hề, Lãng Ninh Y chỉ đành nói: “Được rồi cậu thích….. Nhưng chuyện này không cần gấp đâu, cậu có thể nghỉ ngơi dăm ba hôm cho khỏe trước đã, điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút.”
“Ừ…. Nhưng mà mấy ngày nay cậu cho tớ mượn máy tính trong thư phòng dùng chút nhé.”
“Chuyện này thì không thành vấn đề.”
Quan Hề ở lại nhà Lãng Ninh Y suốt một tuần, trong một tuần này, cô nghe được rất nhiều chuyện từ cô bạn của mình.
Cô ấy nói Ngụy Thiệu Mẫn và Quan Hưng Hào cãi nhau, bà ấy đưa Quan Oánh trở về Ngụy gia. Cũng nói mấy lần cô ấy về nhà thấy ba cô đứng ở tiểu khu dưới lầu nhưng không lần nào dám lên lầu. Bên ngoài cũng có rất nhiều lời suy đoán về cô, đa số đều là: Với tính tình của Quan Hề, sau khi biết chân tướng sẽ nổi điên lên.
Quan Hề không có bất kì lời đáp trả nào cho những chuyện này, cô không để tâm đến tin nhắn của tất cả mọi người, vẫn cứ ở nhà.
Nhưng cô cũng không nhàn rỗi gì, tìm lại những người đã từng nhắn tin riêng cho cô nói có ý định ký hợp đồng, xem xét từng người rồi nói chuyện với từng người một.
Lãng Ninh Y là một người rất thích chơi bời, mấy ngày này sợ Quan Hề ở nhà “vướng mắc trong lòng” nên vẫn luôn ở cạnh cô, mãi đến ngày thứ bảy, cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
“Không được, hôm nay chúng ta phải ra ngoài chơi, tớ đã nói với Linh Phàm rồi, quán bar của cô ấy đã dành riêng một bàn cho chúng ta rồi.”
Quan Hề cầm ipad nằm trên ghế sofa, cảm xúc nhàn nhạt: “Vậy cậu đi đi, nếu say thì tớ đến đón cậu.”
Lãng Ninh Y kéo cô dậy: “Nói gì đấy, đương nhiên chúng ta phải cùng đi rồi!”
“Không đi.”
“Trời ạ, bạn học Quan Hề! Cậu xem dáng vẻ bây giờ của cậu đi, không son không phấn, lôi thôi lếch thếch! Cái này còn chút gì là dáng vẻ của Quan nữ vương sao!”
Quan Hề lườm cô bạn.
Lãng Ninh Y bĩu môi, tỏ vẻ đáng yêu, giả vờ đáng thương: “Năn nỉ năn nỉ mà, xem như cậu đi cùng tớ đi, cậu xem tớ ở nhà cùng cậu nhiều ngày như vậy, cậu đi chơi cùng tớ một đêm thì quá đáng lắm sao?”
Quan Hề đặt ipad xuống: “Nhưng mà tớ ——“
“Không nhưng nhị gì hết, cậu cứ một mực ở nhà như vậy, cả người sắp phế rồi. Chúng ta cần điều chỉnh tâm trạng một chút, biết chưa!” Lãng Ninh Y kéo cô đứng lên, “Như vậy đi, hôm nay tớ gọi thêm vài anh đẹp trai đến cho cậu, được không? Lần trước không phải tớ nói người như Giang Tùy Châu cả đống sao, tớ muốn chứng minh cho cậu thấy!”
Quan Hề: “Đồ thần kinh, bây giờ tớ một lòng với công việc, không mê trai nha!”
“À ừ à ừ, được rồi.” Lãng Ninh Y trả lời qua loa lấy lệ, lại ở bên cạnh lôi kéo cô: “Cái này không quan trọng, quan trọng là cậu cần phải ra ngoài chơi, tớ cần cậu đi cùng…. Cậu đừng xem công việc nữa, dành mấy ngày cho nó rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục không phải là được rồi sao…. Quan Hề ~ Hề Hề ~ cục cưng ơi….”
Lãng Ninh Y liên tục dụ dỗ cô bằng mấy từ ngữ buồn nôn kinh khủng, Quan Hề nghe mãi không được, cuối cùng nhức đầu, đành cười một tiếng: “Được rồi được rồi, tớ biết rồi! Đi đi đi, tớ đi cùng cậu.”
“Huhuhu, tớ biết cậu tốt nhất mà ~”
Sau đó Quan Hề bị Lãng Ninh Y kéo đến phòng quần áo, chờ hai người thay đồ trang điểm xong xuôi chuẩn bị đi, chuông cửa vừa khéo lại vang lên.
Là một shipper giao hàng, điểm tâm từ một tiệm bánh cao cấp nào đó.
Sau khi Lãng Ninh Y xách điểm tâm vào phòng ăn, mới nói: “Giang tổng thật là đúng giờ, một tuần này thay đổi chiêu mới, đưa đồ ăn đến chứ lị.”
Lãng Ninh Y vừa nói vừa nhìn Quang Hề, lại trêu ghẹo cô, “Nhưng mà, Quan đại tiểu thư của chúng ta còn lâu mới ăn đó, rất có chí khí, đúng không?”
Tối hôm qua vì đói bụng nên Quan Hề đã ăn vụng một miếng bánh ngọt, khóe miệng cô cứng đờ: “….. À, dĩ nhiên.”
“Được rồi, vậy hôm nay cũng không ăn. Đi thôi, chúng ta lên đường.”
…
Từ khi khai trương đến nay, quán bar của Chung Linh Phàm luôn rất đắt khách, các cậu ấm cô chiêu trong thủ đô này đều thường xuyên đến nơi này ăn chơi.
Thời điểm Quan Hề và Lãng Ninh Y đến đây là mười giờ tối, thời gian này vẫn còn hơi sớm, sâu khấu vẫn chưa hoàn toàn high lên.
Quan Hề từ trên lầu đi xuống, lúc đi đến bàn của mình thì nhìn thấy không ít người quen mắt.
Những người ngoài khi thấy cô đều rất ăn ý, đầu tiên là tỏ ra hơi sững sốt, sau đó thì chào hỏi nhiệt tình, chờ sau khi Quan Hề đi qua, mới vội vàng lấy điện thoại ra nhanh chóng chia sẻ tin tức với bạn bè của mình:
“Xuất hiện rồi xuất hiện rồi, Quan Hề đến quán bar!”
“Mày đoán xem tao đã thấy ai nào? Quan Hề đó, cô ấy đã ra ngoài rồi.”
“Tối nay Lý Hân Nhiễm và Ngụy Tử Hàm cũng ở đây, hy vọng mấy người cô ta thấy Quan Hề cũng đừng chạy mất, hahaha.”
“Người chị em ơi, bây giờ có muốn đến quán bar không, lần trước không phải còn nói muốn tổ chức một party chủ đề sao! Quan Oánh có gì hay mà mời, Quan Hề mới đẳng cấp đây này! Tới nói với cô ấy một tiếng đi!”
…
Sau khi Quan Hề đến bàn ngồi xuống, Chung Linh Phàm bảo người mang rượu đến. Cô và Chung Linh Phàm đã lâu không gặp nhau, hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm cùng nhau.
Sau một lúc, Lãng Ninh Y vừa vào quán bar đã không thấy tung tích quay trở lại, còn dẫn theo ba nam sinh.
Cái quỷ gì đây, đây là một đống “Giang Tùy Châu” trong miệng cô ấy hả?
Quan Hề quan sát họ mấy lần, nói về tướng mạo, quả thật mấy người này cũng không tệ, nhưng nếu để so sánh với Giang Tùy Châu….. Vậy thì phải kém hơn rất nhiều. Trái lại nếu không nói đến nhan sắc thì sao, cảm giác đem đến cho người ta là để tìm được một Nhị Cẩu thứ hai thật sự rất khó khăn.
“Tới đây tới đây, mọi người làm quen chút nào, lát nữa chơi game cùng nhau.” Lãng Ninh Y chào hỏi.
“Được.” Chung Linh Phàm nói, “Hề Hề, hôm nay cậu cứ ăn uống thoải mái ha, tính hết cho tớ.”
Quan Hề: “Khách sáo quá.”
“Phải phải.”
Tại một bàn xa xa trên lầu, đúng lúc Tống Lê cũng đang uống rượu cùng nhóm bạn.
“Mày nói chuyện Giang Tùy Châu và Quan Hề chia tay là thật sao?” Một người bạn nhìn về phía người phụ nữ ngồi ở bàn tầng đối diện phía xa, hỏi.
Tống Lê uống rượu vào thì chẳng giấu được chuyện gì, nói: “Đúng vậy, lừa mày làm gì.”
Tống Lê nhìn cậu ta: “Mày muốn theo đuổi à? Vậy mày phải xếp hàng lấy số ở chỗ tao trước, có nhiều người hỏi thăm tao lắm.”
“Mẹ kiếp, cái khác không nói, hôm nay tao khao hết!”
“Nhóc con hiểu chuyện đó, như vậy đi, thấy mày thành tâm như vậy, tao đưa Wechat của cô ấy cho mày trước, nhưng có thêm bạn được hay không thì là chuyện của bước tiếp theo.”
“Được được được.”
Tống Lê vui vẻ hơn hở gửi Wechat cho cậu bạn, lần này không hề kiếm lời gì đâu nha.
Kết quả anh ta vừa định hào hứng bảo người mang thêm rượu lên, chuông điện thoại lại reo vang. Tống Lê thấy người gọi điện đến, tay hơi rung, suýt đã không cầm chắc được.
“Alo, alo?” Anh ta vội vàng nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Giang Tùy Châu truyền đến: “Cậu đang ở đâu.”
Âm thanh xung quanh rất ồn ào, Giang Tùy Châu đoán được ngay: “Bảo cậu đến nói chuyện này mà cậu còn chạy đến quán bar được à?”
Tống Lê: “À đúng vậy, không phải cái này đã hẹn từ lâu rồi sao, không lùi được. Hay là cậu cũng đến đây đi?”
Giang Tùy Châu từ chối rất dứt khoát: “Không cần, lần sau nói cũng được.”
Tống Lê nhớ đến người vừa lấy số từ mình, lắc đầu thở dài nói: “Thật sự không đến à?”
Giang Tùy Châu: “?”
Tống Lê: “Quan Hề đang ở đây.”