Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chạy khỏi nhà máy bỏ hoang rồi ra tới đường lớn, ước chừng tên kia sẽ không đuổi theo nữa, Nguyễn Thu Bình mới thả đứa trẻ xuống.

"Sao nhóc lại ở chỗ này? Số điện thoại của bố mẹ là bao nhiêu? Nhà nhóc ở đâu?" - Nguyễn Thu Bình hỏi.

Đứa trẻ cúi đầu nhìn mũi chân của mình rồi nói: "... Em không biết."

Nguyễn Thu Bình quan sát tổng thể đứa trẻ này một phen, nặng nề thở dài.

Đường đường là thần May Mắn, sau khi hạ phàm lại trở thành bộ dạng như thế này.

Ôi chịu thôi, anh chỉ biết đổ lỗi cho năng lực quá mạnh mẽ của mình, mới truyền tí vận khí mà đã át luôn cả thần May Mắn, khiến hắn thành ra như này.

Nguyễn Thu Bình hơi thấy đắc ý.

"Người này là ai vậy?"

"Có phải bọn lừa đảo không, sao lại để trẻ con thành ra như thế kia..."

"Có nên báo cảnh sát không..."

Những lời bàn tán của người đi đường truyền hết vào tai Nguyễn Thu Bình.

Anh trông bộ dạng này của nó, cũng nhận thấy tình cảnh hiện tại không ổn cho lắm. Anh nhìn bốn phía, phát hiện một siêu thị nhỏ cách đây không xa.

Nguyễn Thu Bình vừa dắt đứa trẻ đi vào siêu thị, vừa hỏi nó: "Nhóc vừa không biết số điện thoại của bố mẹ, cũng không biết địa chỉ nhà. Thế chắc cũng phải biết tên mình chứ?"

Đứa trẻ lắc đầu rồi nói: "Không biết."

Nguyễn Thu Bình: "Nhìn nhóc cũng tầm bốn đến năm tuổi, sao mà ngay cả tên mình cũng không biết?"

Nguyễn Đông Đông ba tuổi thôi đã biết tên của bản thân là gì.

Đứa trẻ im lặng một lúc, sau đó lên tiếng: "Bởi vì em đần độn."

......

Này phải gọi là chuyện lạ ngàn năm có một. Đường đường là thần May Mắn, thế mà lại bởi vì quá đần mà không nhớ được địa chỉ nhà, không nhớ được tên mình nên mới bị lạc...

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một tí mà suýt chút nữa bật cười.

Đứa trẻ nhìn anh, sau đó nói: "Em đần độn, mà sao trông anh như kiểu đang vui vẻ thế."

Nguyễn Thu Bình: "......"

"Khụ khụ..." - Nguyễn Thu Bình chỉnh lại biểu cảm, nghiêm mặt nói - "Nhóc nhầm rồi, anh vui vẻ sao được. Anh đang rất buồn... Giờ chúng ta vào phòng vệ sinh, nhóc nhanh chân đi tắm qua đi."

Đứa trẻ mở vòi nước, bắt đầu cọ rửa vết bẩn trên người mình.

Mười phút sau, những vết bẩn trên người nó đã hoàn toàn được rửa sạch, trong gương hiện ra một gương mặt trắng ngần đẹp đẽ.

"Khá đấy khá đấy." - Nguyễn Thu Bình không nhịn được gật gù - "Sau này ra ngoài nhớ tắm rửa sạch sẽ, sạch sẽ mới tìm được vợ."

Đứa nhóc ngẩng đầu nhìn anh và hỏi: "Tại sao phải tìm vợ ạ?"

Nguyễn Thu Bình:......

Nên trả lời như nào đây? Anh cũng không thể nói toẹt ra là: Chú mày yêu đương thật nồng cháy dưới trần gian vào, sau đó em gái anh mới có thể giải trừ hôn ước với chú mày...

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một chút, cân nhắc đến việc trí khôn của thằng nhóc này, ngay cả tên mình mà nó còn không nhớ nên bèn thuận miệng nói: "Đàn ông đều phải tìm vợ, đó là quy luật tự nhiên, cũng là sứ mệnh của loài người."

Đứa trẻ rút khăn giấy trong hộp ra, lau qua tay rồi ném vào trong thùng rác. Sau đó nó nói: "Nếu như kết hôn sinh con, kéo dài sinh mạng là sứ mệnh của loài người, thế thì tại sao loài người phải mang thai những mười tháng, hơn nữa phần lớn những bào thai đó đều chỉ có một đứa? Con người không nên tiến hóa theo dòng đời của lũ cá mặt trăng như thế, một lần mang thai sản sinh ra ba trăm triệu quả trứng, hoặc là chí ít không nên giống lũ chuột, một năm sinh đến con."

... Cá gì? Chuột gì?

Nguyễn Thu Bình nhíu mày, vẫn muốn thuyết phục thằng bé: "Nói như nào giờ nhỉ, chuyện yêu đương thực chất là một điều rất tuyệt..."

"Anh yêu rồi hả?"

"... Không hề."

"Thế thì do anh nghĩ nó tốt đẹp thôi."

"......"

Nguyễn Thu Bình lâm vào bế tắc: "... Dù sao nhóc lớn thêm tí nữa là hiểu."

Thằng nhóc lầm bầm: "Chưa chắc. Trông anh cũng nhiều tuổi rồi, nhưng mà cái gì cũng không biết đấy thôi."

"......"

Nguyễn Thu Bình á khẩu.

Anh đột nhiên nheo mắt lại nhìn nhóc tì kia: "Chờ tí, nhóc vừa mới lừa anh rằng nhóc đần độn đến ngay cả tên của mình cũng không nhớ ra phải không!"

Đứa trẻ: "......"

Nó cúi đầu, bấu lấy quần áo của mình rồi nhỏ giọng: "... Sơn trên quần áo rửa không sạch, với cả ban nãy rửa mặt nên tay áo bị ướt rồi."

Nguyễn Thu Bình: "Nhóc đừng có lảng sang chuyện khác, thật ra nhóc biết thừa nhà mình ở đâu chứ gì?"

"... Lạnh quá, em thấy lạnh quá. Hay là em bị sốt rồi?" - Đứa nhóc làm bộ rầu rĩ lẩm bẩm một mình.

Nguyễn Thu Bình chịu chết với thằng bé này, anh không thể làm gì khác ngoài việc dắt nó đi mua một bộ quần áo thoải mái hơn.

Từ lúc thằng nhóc bước ra khỏi phòng thay đồ, trông nó giống hệt như đã thay đổi thành một người khác.

Tiền áo trắng mất tệ, tiền quần dài màu đen mất tệ, nó mặc lên người ấy thế mà vẫn có khí chất sang trọng khó tả.

Nguyễn Thu Bình tự dưng thấy thằng bé này hơi quen mắt, nhưng anh vắt cả óc ra vẫn không nhớ nổi mình đã gặp nó ở đâu.

Mua quần áo xong xuôi, Nguyễn Thu Bình tiện tay mua luôn gói muối. Sau khi ra khỏi siêu thị, tiền trường cho trước khi hạ phàm chỉ còn lại tệ.

"Tại sao anh lại mua muối thế?" - Thằng nhóc hỏi.

"Sao mà hỏi tại sao lắm thế. Anh hỏi nhóc, rốt cuộc nhóc tên gì? Nhà ở đâu?"

Đứa trẻ cúi đầu, im lặng ngay cả một câu cũng không nói.

Nguyễn Thu Bình chậm rãi ngồi xổm xuống, thở dài một hơi, giọng nói cũng ôn hòa hơn: "Nói cho anh, em tên là gì nào?"

"... Úc Hoàn." - Rốt cuộc nó cũng mở miệng.

Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên, cái tên này không đổi luôn à.

"Thế nhà em ở đâu?"

Úc Hoàn nhỏ trầm mặc một lúc, đến khi nó ngẩng đầu lên thì đôi mắt đen láy kia đã rơm rớm nước mắt, nhìn giống y chang như tấm kính thủy tinh được nắng chiếu sáng: "... Em không có nhà, em vừa mới trốn khỏi trại mồ côi."

Nước mắt của nó có dấu hiệu rơi xuống, cả người thằng bé cũng hơi run lên: "Bọn họ không cho... không cho em ăn cơm, còn đánh em. Em không có người thân, không ai muốn em, em cũng không có chỗ để đi... Anh có thể... có thể mang em theo không... Dẫn em đi theo đi, anh ơi..."

Tiếng gọi "anh" này cứ thế đâm thẳng vào nội tâm của Nguyễn Thu Bình. Anh hơi luống cuống tay chân, thậm chí còn định theo bản năng giơ tay lên lau nước mắt cho cậu nhóc, thế nhưng anh lại ngừng lại.

Thằng bé này thảm lắm rồi, nếu anh mà chạm vào nó nữa, không chừng nó còn xui xẻo hơn thế này.

Úc Hoàn bé ngẩng cao đầu, dường như muốn lấy lòng anh nên mới cười cười, thế nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống: "Em ăn rất ít cơm, em còn có thể giúp anh làm việc, em không hề phung phí tiền bạc. Xin anh đó, dẫn em đi đi..." - Giọng nói của cậu nhóc cũng đã hơi khàn khàn, cả khuôn mặt đỏ bừng. Nó giơ tay ra, bấu víu lấy cổ tay của Nguyễn Thu Bình như đang bám lấy cọng rơm cứu mạng. Thế nhưng anh lại rút tay ra.

Úc Hoàn bé sửng sốt. Nó nhìn Nguyễn Thu Bình, vẻ mặt cũng dần dần bình tĩnh lại.

Thật ra thì, trong một khoảnh khắc, anh thực sự muốn nuôi đứa trẻ này... Đấy là nếu như anh là người phàm.

Nhưng anh là thần tiên, Úc Hoàn đang lịch kiếp, anh nói như nào cũng không thể đưa Úc Hoàn trở về Thiên Đình được.

Nguyễn Thu Bình gãi đầu, không biết nên nói cái gì. Cuối cùng anh vẫn phải lắp bắp trả lời: "Xin lỗi nhóc, anh, anh không thể mang nhóc đi được... Không phải anh không muốn, mà là anh có một vấn đề rất đặc thù... Nhà anh không ở nơi này mà ở một nơi rất xa, anh không thể mang em về đó..."

Úc Hoàn bé lau nước mắt, biểu cảm đã khôi phục về vẻ bình tĩnh một cách cực nhanh.

Nó cúi người chào Nguyễn Thu Bình, nói một câu "tạm biệt", sau đó cứ sải bước về phía trước.

"Nhóc đi đâu đấy?" - Nguyễn Thu Bình hỏi.

"Đi tìm người có thể nuôi em."

Giọng nói của Úc Hoàn bé vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, mang một vẻ cô đơn và liều lĩnh cực kỳ.

Nguyễn Thu Bình có cảm giác đau đầu quá thể.

Anh nhanh chân bước đến trước mặt Úc Hoàn để ngăn nó lại: "Nhóc định đi đâu? Nhóc đó, con nít năm tuổi... Bị người ta bắt cóc đem đi bán cũng không biết."

"Thì cũng chả liên quan đến anh."

"Sao lại không liên quan đến anh. Anh là người trưởng thành, anh có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn tính mạng của một đứa nhóc như em đấy!"

Úc Hoàn bé trầm ngâm một lúc, bỗng dưng mở miệng: "Em vừa mới cầm tay anh, anh đã né ra. Em xin anh dẫn em đi, anh từ chối em. Nếu anh sợ em sẽ gây phiền hà cho anh thì giờ anh giả vờ làm người tốt làm gì."

Đầu Nguyễn Thu Bình lại càng đau: "Cái đm..."

Ôi... Bình tĩnh nào.

Không thể nói bậy với trẻ con.

Nguyễn Thu Bình hít sâu một hơi.

"Anh bảo với nhóc rồi còn gì, anh có tình huống đặc thù nên mới không thể dẫn nhóc theo được, thậm chí anh..." - Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn đồng hồ đếm ngược - " giờ phút sau anh phải đi rồi, cho nên nhóc không thể đi theo anh được. Còn việc anh né tay nhóc... là vì, vận khí trên người anh kém lắm, chạm vào anh một cái là nhóc sẽ gặp xui xẻo đó."

"Anh nói dối, làm gì có chuyện này."

"Nhóc vừa hỏi anh mua muối để làm gì đúng không? Anh mua cũng bởi vì chuyện này đó! Bọn em... Chẳng phải mọi người đều nói muối có thể đuổi xui còn gì, lúc ra khỏi đây anh định rắc tí muối lên người em để đuổi xui đó..."

"Mê tín." - Giọng nói của Úc Hoàn bé đã nhỏ hơn một chút.

"Mặc dù nói là mê tín, nhưng cũng có khả năng có tác dụng chứ, không thử sao biết?"

Dù cái việc rắc muối này trên Thiên Đình chả ai dùng, nhưng lỡ lại có tác dụng đối với phàm nhân thì sao.

Úc Hoàn bé không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Nguyễn Thu Bình gãi đầu, cuối cùng vẫn nghĩ ra một biện pháp chả có tác dụng mấy: "Nhóc đừng có chạy lung tung, anh cũng không dắt nhóc về cái trại mồ côi rác rưởi gì gì đó nữa. Anh sẽ tìm cho nhóc một người tốt. Yên tâm đê, trông nhóc vừa xinh đẹp vừa thông minh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn nhận nuôi nhóc."

"Làm sao anh biết người ta có tốt hay không?"

Xem ra anh chỉ có thể phá lệ dùng đến chút pháp thuật còn sót lại. Anh có thể dùng nó để tìm một người nào đó có tâm địa hiền lành, lại đang muốn nhận nuôi con trai, sau đó lựa cho Úc Hoàn một nơi thật tốt là được.

Nguyễn Thu Bình đeo vòng ở tay phải, nếu dùng tay trái để làm phép, không biết vòng tay có phát hiện ra không.

Anh vừa suy nghĩ xem nên sử dụng phép thuật nào, vừa trả lời Úc Hoàn: "Yên tâm, anh nhìn người chuẩn lắm."

"Nếu như không được thì sao? Nếu như gia đình kia cũng ăn hiếp em thì sao?"

Nguyễn Thu Bình nói: "Sang năm anh lại tới, nếu như nhóc bị ăn hiếp, anh sẽ lập tức mang nhóc đi."

"Thế thì... anh phải giữ lời đó."

"Anh chắc chắn giữ lời."

......

Pháp thuật của Nguyễn Thu Bình không cao, chứ đừng nhắc đến việc hiện giờ nó đã bị phong ấn đến chín phần. Giờ phút này, nếu anh chỉ dựa vào chính mình thì không có cách nào để phán đoán được những gia đình có tâm nguyện to lớn muốn nhận nuôi con.

Nhưng miếu thần thì có thể giúp anh hoàn thành việc này.

Trường hợp đẹp nhất là có thần tiên canh giữ miếu thần, mà cho dù không có thần tiên thì Nguyễn Thu Bình chỉ cần chạm lên những tàn hương trong miếu là có thể nghe được những lời cầu nguyện khẩn khoản nhất của mọi người khi họ đến đây.

Tới lúc đó, anh tìm cho Úc Hoàn bé một gia đình có nhân phẩm và gia cảnh tốt nhất là được.

Sau khi hỏi người đi đường, Nguyễn Thu Bình biết được miếu thần gần nhất cách chỗ anh khoảng hơn cây số.

Vận xui trên người anh lại phát huy "tác dụng". tệ nhét trong túi áo ngực không biết đã rơi đi đâu, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản hai người bọn anh đi tiếp.

Nguyễn Thu Bình cầm cái miếng "ngọc bội may mắn" giả mạo kia ra, mặc dù nó không phải của thần May Mắn, nhưng dù sao cũng được làm từ ngọc thật. Anh bán lại cho chủ cửa hàng bán đồ trang sức, thế mà chỉ được trả có khoảng tệ.

Trước khi đi, Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn cùng nhau ăn cơm no nê. Sau khi bước ra khỏi quán cơm, vì để xua đuổi xui xẻo và lên đường thuận lợi, Nguyễn Thu Bình bóc gói muối ra rồi rắc một chút lên người mình và Úc Hoàn. Sau đó anh chỉ tay về phía trước, tràn đầy chí khí nói: "Đi thôi!"

Úc Hoàn bé cũng học theo động tác của anh, tinh thần phấn chấn vừa cười vừa hô: "Đi thôi ——"

Nguyễn Thu Bình nhìn dáng vẻ này của Úc Hoàn, đôi mắt cong lên... Thằng nhóc này, cười lên trông đáng yêu thật.

......

Nhưng dường như vận xui không hề rời khỏi hai người bọn họ. Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn vừa mới ngồi lên taxi chưa lâu, xe đã hỏng, phải dừng lại ở giữa đường. Bác tài trả lại tiền xe cho bọn anh, sau đó ngồi trong xe chờ người tới cứu viện.

Trên đường quốc lộ hoang vu, Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn không thể làm gì khác ngoài việc cuốc bộ.

"Hóa ra anh không lừa em, anh xui xẻo thật đó." - Úc Hoàn bé nói.

Nó cúi đầu xuống rồi bấm bấm đầu ngón tay, điểm lại từng chuyện một: "Gọi taxi để tới miếu thần thì xe hỏng, ăn cơm thì phục vụ mang nhầm món, không ăn rau thơm bị nghe nhầm thành ăn nhiều rau thơm, đi bán ngọc bội cũng bị người ta hố, tiền còn bị rơi, đi đường còn bị ngã đến ba lần..."

Úc Hoàn ngửa đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, ánh mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm: "Sao anh xui xẻo thế nhỉ?"

"Thấy chưa, anh đã nói là anh xui rồi, nhóc còn không tin cơ." - Nguyễn Thu Bình móc gói muối trong ngực ra, lại bắt đầu rắc lên người Úc Hoàn.

Anh cảm thấy biện pháp này thật sự có tác dụng với người bình thường đấy. Dù sao Úc Hoàn đều đi cùng anh, thế mà không gặp bất kì xui xẻo gì, nói không chừng đó là tác dụng của việc rắc muối trước khi lên đường...

"Giờ nhóc biết anh xui xẻo rồi mà sao vẫn đứng gần anh thế, cẩn thận bị lây đó!" - Nguyễn Thu Bình bước sang trái hai bước.

Ấy thế mà Úc Hoàn bé lại bước bốn bước nhỏ sang gần anh, sau đó dính cả người lên Nguyễn Thu Bình: "Lây thì lây đi! Lây xui xẻo cho em đi!"

"Nhóc không sợ à?" - Nguyễn Thu Bình cười cười rồi lại dịch sang trái thêm hai bước.

"Không sợ! Có phải lây cho em xong thì anh không gặp xui xẻo nữa đúng không?" - Úc Hoàn bé nắm tay Nguyễn Thu Bình, chạy theo sát người của anh.

Có lẽ là do mười ngón tay nối liền với tim, Nguyễn Thu Bình cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào bàn tay, tràn vào máu và rót vào tim anh, ấm áp và dễ chịu vô cùng.

Lần này anh không né tránh nữa, mà lại nắm bàn tay nhỏ bé của nhóc này bằng tay của mình.

......

Có lẽ là do hai người dắt tay nhau, vừa đi vừa nói chuyện cho nên không bao lâu sau, hai người bọn anh đã đi ra đường lớn của một thị trấn nhỏ có thưa thớt người ở.

Nguyễn Thu Bình quan sát thì có vẻ từ đây đến miếu thần không gần chút nào, nên anh bèn đứng bên lề đường để bắt taxi.

Bất chợt, không biết Úc Hoàn bé đã nhìn thấy gì mà sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt. Nó kéo vạt áo thẳng thớm của Nguyễn Thu Bình rồi nói nhỏ: "Người ở trại mồ côi đến bắt em... Anh kéo em chạy đi..."

Trại mồ côi?!

Nguyễn Thu Bình chưa kịp suy nghĩ, trong tầm mắt đã xuất hiện một vài người đàn ông mặc vest đen đang tiến lại gần chỗ anh. Đấy là người của trại mồ côi hả, nhìn giống xã hội đen thế...

Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn ánh mắt vội vã của Úc Hoàn, cắn răng rồi bế nó lên. Anh nhanh chân chạy ngược hướng với đám người áo đen, vì để chạy nhanh hơn, anh thậm chí còn ngầm sử dụng phép thuật tăng tốc độ.

Mười phút sau, Nguyễn Thu Bình bị năm chiếc ô tô đen bao vây. Hóa ra... xe ô tô của con người còn nhanh hơn phép thuật gà mờ của anh.

Nguyễn Thu Bình không thể làm gì khác hơn ngoài việc dừng lại rồi thở hồng hộc. Anh đặt Úc Hoàn bé xuống đất, sau đó lau mồ hôi trên trán. Ngay lúc này, hai chiếc xe cảnh sát cũng đã tới đây. Anh thở phào nhẹ nhõm, định vạch trần bộ mặt độc ác của trại mồ côi này cho các đồng chí cảnh sát loài người.

Có hai người bước ra từ xe cảnh sát. Nguyễn Thu Bình nhìn bọn họ với vẻ mặt chứa đầy hi vọng.

Giây tiếp theo...

Cổ tay của anh bị còng lại bằng chiếc còng tay lạnh như băng, nửa gói muối trong tay anh rơi vãi đầy đất.

Nguyễn Thu Bình: ???

"Cuối cùng cũng bắt được, tên buôn người chết tiệt! Mày có quyền giữ im lặng! Nhưng mày..."

"Không phải ơ! Tôi không phải tên buôn người!" - Nguyễn Thu Bình hô to.

"Thế mày bế trẻ con chạy đi làm gì? Bị phát hiện còn dám chạy, lá gan to quá nhỉ? Chạy nhanh thế." - Tên cảnh sát đang còng tay anh lại hung hăng nói.

"Đó là vì cái trại mồ côi toàn người có lòng dạ đen tối này ngược đãi trẻ em, còn định bắt đứa nhỏ này về. Vì tôi muốn cứu nó nên..."

"Trại mồ côi cái gì? Nói nhăng cuội gì đấy? Đấy là người bên ông Úc. Người ta bỏ công bỏ sức tự đi tìm con trai bị lạc của mình, sao có thể bị nói thành trại mồ côi có lòng dạ đen tối được?"

Ông Úc? Con trai?

Úc Hoàn bé tiến lên phía trước kéo tay cảnh sát rồi nói: "Chú cảnh sát, chú nhầm rồi ạ. Cháu tự bỏ nhà ra đi, anh ấy không phải người xấu."

Nguyễn Thu Bình: ???

Bỏ nhà ra đi? Chứ không phải nhóc bị trại mồ côi xấu xa kia ngược đãi, không cho ăn cơm nên nhóc mới trốn ra à? Sao đã biến thành bỏ nhà ra đi rồi?

Úc Hoàn bé cúi đầu nói nhỏ: "Em xin lỗi."

Hình ảnh thằng nhóc khóc lóc cầu xin anh mang nó đi thoáng hiện lên trong đầu Nguyễn Thu Bình, anh vẫn hơi không tin nổi: "Nhóc lừa anh à... Tại sao?"

"... Em nghĩ nếu em nói như thế, anh sẽ đồng ý dẫn em đi." - Trên mặt Úc Hoàn không để lộ cảm xúc gì, nó chỉ chậm rãi cụp mắt lại, hàng mi vừa đen vừa dày hơi rung rung. Nó không nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Thu Bình nữa mà chỉ cất lên vài tiếng be bé: "Sang năm, anh có đến nữa không? Anh đã đồng ý với em rồi."

Một người mặc vest đen mở cửa xe ra, thúc giục Úc Hoàn mau mau lên xe.

Dưới sự giục giã của người khác, Úc Hoàn bước từng bước về phía trước. Nó bước một chân lên xe, do dự một chút rồi lại quay đầu.

Úc Hoàn nhìn Nguyễn Thu Bình và nói:

"Em đợi anh."

Cửa xe đóng lại, sau đó chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Thu Bình nhìn chiếc xe đang rời đi, đầu óc vẫn mờ mịt không thôi.

Anh bỗng dưng cảm thấy, thằng nhóc Úc Hoàn này, hình như không hề trong sáng và vô hại như vẻ bề ngoài của nó.

Truyện Chữ Hay