Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Mẹ! Con đã nói chuyện này không liên quan đến cậu ấy!"

Phùng mẫu dùng lực không mạnh, nhưng cũng để lại dấu tay trên mặt Phùng Dã. Phùng mẫu liền đau lòng, vội kéo người lại nhìn trái phải, trách hắn việc gì phải xông lên.

Phùng Dã lại chỉ vì Trương Phong Hòa mà giải thích.

Phùng mẫu lại nói:"Con luôn miệng bảo không thích nó, vậy việc gì phải bảo vệ người ta như vậy, con nghĩ mẹ già nên hồ đồ rồi phải không?! Chẳng lẽ con thích nó mẹ lại không nhìn ra sao?"

Mắt thấy Phùng mẫu lại sắp nổi giận, Phùng Dã bảo Trương Phong Hòa về trước. Trương Phong Hòa ngây thơ mờ mịt gật đầu, có chút không yên tâm nhìn vết tát trên mặt Phùng Dã, sắc mặt tái nhợt đi về.

Người đi rồi, Phùng Dã bất đắc dĩ nói:"Mẹ, có bực tức gì cứ trút lên người con, nổi giận lại đi đánh người khác như vậy."

Phùng mẫu cũng không phải người không biết nói đạo lý, do không kiềm chế được bản thân nên mới xông lên tát người, hiện giờ cũng rất hối hận. Nhưng nghĩ đến chuyện Phùng Dã thích đàn ông, bà lại đau đầu. Bà nhéở lỗ tai con trai, mắng:"Mẹ đi về trước, chuyện này phải nói rõ ràng với cha con!"

Ngày hôm sau, chuyện Phùng Dã come out được lan truyền trong hội bạn bè.

Không ai hiểu tại sao hắn làm thế, cũng không ai cho rằng Phùng Dã vì Trương Phong Hòa mới come out. Nhưng đối với chuyện Phùng Dã có dũng khí come out, vẫn là ghen ghét hâm mộ rồi lại chúc mừng.

Phùng gia vốn giàu có lại có tiếng tăm, tuy Phùng Dã không phải con trai độc đinh, nhưng chuyện come out này cũng là chuyện kinh thiên động địa, hắn tự chuốc khổ vào người.

Bị phạt cấm túc tháng, còn bị cha mình đánh, tiểu thiếu gia họ Phùng có khi nào trải qua đau khổ, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Phùng gia hết cách, đại thiếu gia họ Phùng gấp rút trở về phổ cập kiến thức nói đồng tính luyến ái không phải là bệnh, đây là xu hướng giới tính bình thường, lúc này mới dần dần buông bỏ thành kiến.

"Con thích đàn ông hay đàn bà, ta không quản. Nhưng ta cấm con làm chuyện xằng bậy bên ngoài." Phùng lão lạnh mặt cảnh cáo, còn chưa chờ Phùng Dã thở phào nhẹ nhõm, liền nói tiếp:"Có thời gian thì dẫn thằng nhóc kia về nhà."

Phùng Dã không biết bao nhiêu lần đã giải thích rõ về mối quan hệ với Trương Phong Hòa, nhưng dưới sự thêm mắm muối của Phùng mẫu, mối quan hệ hắn và Trương Phong Hoà không cách nào rũ bỏ được.

Bất quá chỉ là bạn giường mà thôi.

Phùng Dã cũng tự nói với chính mình, hắn không thích Trương Phong Hòa.

Trương Phong Hòa cũng không biết rõ chuyện Phùng Dã come out, nhưng một tháng sau gặp lại, người đó gầy đi rất nhiều. Cậu vẫn nhớ rõ tháng trước, Phùng Dã chắn cho cậu, đáy lòng không nhịn được lại thấy ngọt.

Cậu đối với Phùng Dã, chính là càng lún càng sâu.

Gần Tết âm lịch, Trương Phong Hòa vội làm xong việc, dồn thêm các ngày phép để làm kì ủ đông tại nhà. Trương Phong Hòa nằm trên giường, tự hỏi bản thân nên trải qua kì nghỉ này thế nào.

Thông thường cậu sẽ qua nhà Trương mẫu, nhưng từ khi em trai ra đời, cậu ít khi ghé nhà, đỡ cho mọi người phải xấu hổ. Khoảng thời gian đi làm cậu cũng tích được chút tiền, thường ngày lễ cậu sẽ đi du lịch. Nhưng cho dù du lịch trong nước hay nước ngoài, đều không tránh được cảnh gia đình đoàn viên.

Phùng Dã thường sẽ trở về Phùng gia, cùng người nhà đoàn tụ. Triệu Lệ cũng sẽ mau mua vé máy bay, về quê ăn Tết. Chỉ có một mình cậu lạc lõng trong khách sạn ở nước ngoài, gửi cho người lời chúc mừng.

Triệu Lệ sẽ mau chóng nhắn lại cho cậu, "Năm mới vui vẻ."

Chỉ có Phùng Dã, luôn là đá chìm đáy biển.

Trương Phong Hoà nhớ lại chuyện quá khứ, cũng không rõ tại sao bản thân luôn chấp niệm với Phùng Dã, thái độ của người kia vốn dĩ đã rõ ràng rồi. Đúng là chỉ có người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt, giờ đã có kết quả, nhớ lại chuyện cũ chỉ thấy đáng chê cười.

Trương Phong Hoà vẫn còn đang miên man suy nghĩ, di động trong phòng đổ chuông không ngừng. Đưa mắt nhìn điện thoại, Trương Phong Hòa do dự một lát, mới ấn nghe.

"Cha...."

Là Trương Kiến Minh gọi, từ sau chuyện ở quán cà phê, cậu đã không liên lạc với Trương phụ nữa. Lần này gọi đến làm Trương Phong Hòa trong lòng đầy nghi vấn, định không tiếp, nhưng là ngày lễ Tết, không nghe thì không được.

Kết quả không nghĩ đến, Trương Kiến Minh gọi bảo cậu qua nhà ông ăn Tết.

"Coi như chuyện lần trước cha xin lỗi con, mẹ kế con cũng đã làm bàn thức ăn chờ con rồi, người nhà thì không nên kết oán thù, Tiểu Phong, con vì mặt mũi của cha, được không?"

Trương Phong Hòa nghe xong, trầm mặc rất lâu.

Đây là lần đầu tiên Trương phụ gọi cậu sang nhà ăn Tết, Trương Phong Hòa không muốn đi, đối với người đàn bà kia cậu chỉ có thấy chán ghét. Chính là lần này Trương phụ dùng lời ngon tiếng ngọt, thái độ rất tốt yêu cầu Trương Phong Hoà qua nhà, thậm chí còn lấy tình thân ra đánh cược.

Làm cho Trương Phong Hòa rất khó xử.

"Con lớn vậy rồi, mà người nhà chúng ta chưa bao giờ đoàn viên một lần, để con lưu lạc bên ngoài một mình, ta và mẹ con làm sao yên tâm được đây...."

Tuy rằng Trương Phong Hòa biết những lời Trương phụ nói đều là dối trá, nhưng không thể không thừa nhận, tận sâu đáy lòng cậu, vẫn luôn khao khát một mái nhà. Không cần gia đình giàu có chỉ mong có sự ấm áp, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, ngắm pháo hoa, rỗi thì lại cùng nhau chơi mạt chược qua ngày Tết.

Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cha mẹ không ở bên, mới không biết được có gì không đúng. Càng trưởng thành, cậu mới chân chính cảm nhận được đoàn viên gia đình là tốt đẹp như thế nào, chỉ mỗi cậu là khác người. Cậu chinh là một tên nhóc bị cha mẹ vứt bỏ, ngày lễ Tết cũng không có nhà để về.

Từ nhỏ ông bà ngoại đã qua đời sớm, càng làm cho cậu quen với sự cô độc, không vướng bận.

Nên sự xuất hiện của Phùng Dã cậu luôn cảm thấy may mắn, làm cho cuộc sống của cậu có ánh sáng.

"Tiểu Phong?"

"Được, lúc đó con sẽ qua." Trương Phong Hòa không từ chối, mở miệng đồng ý. Cho dù Trương phụ lừa cậu, cậu cũng chấp nhận. Năm nay cậu không muốn một mình lạnh lẽo, qua Trương gia, ít nhất còn náo nhiệt!

Quyết định xong, Trương Phong Hòa liền đi mua quà cho ngày gặp mặt. Cô gái nhỏ Trương Tâm Đoá tính tình không tốt, không hợp với cậu, thái độ hành động hệt như người đàn bà đanh đá, khiến cho Trương Phong Hòa tức giận không thôi, nhưng đàn ông thì không nên so đo với phụ nữ, nên lần ăn tân niên này cậu không muốn gây thêm chuyện. Liền chọn quà cho cô ta là chiếc áo khoác.

Còn có người đàn bà bỏ chồng dắt theo đứa con, Trương Phong Hòa cũng ít khi gặp mặt, cho nên hình dáng của người đó cậu không rõ ràng lắm. Đứa nhóc kia chắc cũng được tuổi rồi, lứa tuổi này thì thích cái gì, Trương Phong Hòa nghĩ đến nghĩ lui, liền nhớ đến Trương Tự.

Cười cười, cậu lại thấy hứng thú, đã qua lâu rồi mà vẫn còn muốn tặng quà cho người kia.

Đến người đàn bà kia.... Trương Phong Hòa chấp nhận đến nhà là cũng đủ giữ mặt mũi cho bà ta.

Triệu Lệ nghe được kế hoạch năm nay của Trương Phong Hòa, không khỏi kinh hãi. "Đầu óc mày có sạn à! Ông cha cặn bã kia đã mười mấy năm không mời mày qua nhà, năm nay làm gì lương tâm phát thiện mà gọi mày qua ăn bữa cơm đoàn viên hả!"

"Lần trước ông ấy gặp tao cũng là chuyện kết tình, bị tao từ chối, chắc lần này cũng lại là chuyện đó."

"Mày biết còn đi làm gì?"

"Chỉ là ăn một bữa cơm, cũng không phải mèo chui vào hang cọp, tại sao tao không đi được?" Cậu không đồng ý thân cận, chẳng lẽ lại ép cậu kết hôn?

"Ờ, miễn mày vui là được."

Trương Phong Hòa biết Triệu Lệ lại sợ cậu chịu thiệt, liền bất đắc dĩ nói:"Lệ Lệ, tao chỉ muốn có người ở cùng trong những ngày đó thôi."

"Tao biết......" Triệu Lệ thở dài. "Ừ, dù sao năm nay tao cũng không về quê, có việc gì cứ gọi."

"Mày không về sao?"

"Không về." Triệu Lệ nói lại cười hì hì, "Cùng Dương Thích ở chung."

"Không phải nói sẽ không đến nhà anh ta à?" Trương Phong Hòa buồn bực.

"Theo như cách mày nói, thì không phải chỉ là ghé nhà ăn một bữa cơm thôi sao? Cũng đâu mất lạng thịt nào!"

"........"

Bị nói lại Trương Phong Hòa rất buồn bực.

Tâm tình tốt trở lại, thì chính là mỗi ngày nhàn rỗi ở nhà làm cơm, sinh hoạt trong kỳ nghỉ của Trương Phong Hòa thập phần mỹ mãn. Sắp đến ngày trừ tịch, Trương Phong Hòa quyết định lên phố mua sắm, mua rất nhiều rau củ và thịt nhét đầy tủ lạnh, dù sao năm nay không về quê, Triệu Lệ thế nào cũng sẽ đến cửa tìm cậu ăn cơm, liền định bụng chuẩn bị hạt dưa đậu phộng. Đến ngày năm mới, tự bản thân ăn.

Triệu Lệ biết được, mắng cậu keo kiệt.

"Không được à?"

"Có gì tốt!

Đến ngày trừ tịch, Trương Phong Hòa ăn vận gọn gàng, tay xách bao lớn bao nhỏ bước ra cửa.

Trương Kiến Minh cùng người phụ nữ kia ở trong thành phố A đoạn đường xa hoa sang trọng bậc nhất, Trương Phong Hòa đến nơi, Trương Kiến Minh liền xuống đón cậu. Nhìn cậu tay nách mang, vội nói:"Con đến là tốt rồi, còn mang theo nhiều đồ đến vậy."

Trương Phong Hòa cười cười, cho dù không thích người nhà, cũng nên làm cho chu toàn.

Vào thang máy lên lầu, vừa đến nơi liền thấy Trương Tâm Đoá. Trương Tâm Đoá hiển nhiên đã được người nhà dặn dò, nhìn thấy Trương Phong Hòa đến mắt chỉ trợn trắng, nín nhịn để không nổi nóng. Vừa trông thấy cô ta, Trương Phong Hòa nhanh chóng nhét quà vào tay, cũng không quản chê hay khen, cậu chính là lười để ý.

Vương Hân cũng không phải là người kiêu căng ngạo mạn, nhưng bề ngoài thì giả bộ hiền lành. Nếu không phải năm đó chứng kiến bà ta khóc lóc la lối, Trương Phong Hòa thiếu chút nữa cho rằng mình nhớ lầm.

Cậu lại đánh giá một vòng, không nhìn thấy thiếu niên với chồng trước.

Bất quá cậu không để ý, bớt một người bớt một chuyện, đỡ phiền phức cho cậu.

"Tối chúng ta sẽ ghé Tụ Hưng Lâu ăn cơm, mẹ con đã đặt sẵn bàn."

Tụ Hưng Lâu là nhà hàng nổi danh nhất thành phố A, chi phí đương nhiên cao, bàn đặt rất khó, Trương Phong Hòa cũng chưa từng đến đó. Trời rất mau tối, đoàn người lái xe đến Tụ Hưng Lâu.

Đến nơi, xe cũng gửi vào bãi xong, bọn họ đều đang chờ thang máy để lên lầu, không ngờ lại gặp người quen. Vương Hân khoa trương mà kêu lên:"Bà Phùng, thật là trùng hợp, vừa vặn ở đây có thể gặp được bà!"

Trương Phong Hòa quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Truyện Chữ Hay