Ngô Du và Thư Tình đụng phải nhau trước cửa thang máy, Thư Tình tiến không được mà lùi cũng không xong. Nhất là khi cô thấy Ngô Du nhìn vào bó hoa cúc trên tay cô với vẻ mặt vô cùng khó coi, khiến cô thoáng cái cảm thấy xấu hổ.
Tiêu Ý thấy Ngô Du dường như bị đả kích rất lớn, lúc này cũng lạnh lùng đi ra khỏi thang máy, cả giận nói với Thư Tình: “Sao thế, cầm hoa diễu võ dương oai à? Đứng lỳ ở đó làm gì? Chó ngoan không chắn đường ——”
Cô ta còn chưa dứt lời đã bị Ngô Du đứng ở đằng sau kéo lại, ánh mắt Ngô Du yên tĩnh như đầm nước, nhìn từ bó hoa tươi chói mắt sang Thư Tình: “Cho dù cô có tin hay không thì sự kiện đó không phải do tôi làm.”
Thư Tình sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô nhấc đôi giày gót nhọn đi về phía cửa chính công ty.
Tiêu Ý cố gắng đi cùng cô nhưng lại bị lời nói dịu dàng của cô chặn lại, cuối cùng chỉ có thể dừng lại trong đại sảnh, nhìn bộ dạng thong dong mà vô cùng cô đơn đó đi ra ngoài.
Thư Tình tiện tay đặt hoa lên bàn trà trong đại sảnh, không do dự đi theo ra ngoài.
Mà Tiêu Ý từ từ đến bên cạnh bàn trà, cầm lấy phong thư còn chưa mở đặt trong bó hoa, tỉnh táo nhìn xung quanh, sau đó vân vê trong lòng bàn tay, rời khỏi chỗ đó.
Ngày xuân đẹp cũng khiến con đường phồn hoa bận rộn này thay đổi thành vài phần dịu dàng, cây đại thụ ven đường trổ lộc xanh biếc, tươi mát dưới ánh mặt trời, rất có hương vị của mùa xuân.
Ngô Du mặc đồ công sở im lặng đi bên đường, cô cảm thấy hình ảnh đó rất châm chọc.
Ở góc đường có quán cà phê, có một cửa hàng mặt tiền chuyên cung cấp cà phê, cô dừng lại ở chỗ này, muốn mua một ly Latte. Cuối cùng lúc trả tiền lại phát hiện mình đi quá vội vàng, ngay cả túi tiền cũng không mang theo, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Một bàn tay đưa tờ tiền đồng ra, giúp cô giải vây kịp thời. Cô ngẩng đầu lên muốn nói cảm ơn thì lại phát hiện người đứng bên cạnh không phải ai khác mà chính là Thư Tình.
Ngô Du há to miệng, ánh mắt nhìn về nơi khác. “Tối nay tôi trả lại cho cô.” Nói xong định cầm cà phê chạy đi.
Thư Tình đột nhiên giữ cánh tay cô lại: “Chúng ta nói chuyện.”
Dưới tán ô lớn, hai người đều bưng ly cà phê của mình, người đi đường qua lại vội vã, dưới cái ô lại như một bức họa bất động cuộn tròn.
Thư Tình ngẩng đầu nhìn cô: “Vừa rồi cô nói, việc kia không phải cô làm, điều đó có ý gì?”
“Khó hiểu vậy sao?” Ngô Du cười nhạt một tiếng: “Văn kiện của cô bị người ném vào máy cắt giấy, văn bản trong máy vi tính bị xóa bỏ, những cái này không phải tôi làm.”
“.....”
“Sao, giật mình à? Cũng đúng, cho dù là cô hay Trình Ngộ Sâm, phản ứng đầu tiên khi biết rõ chuyện này đều giống nhau, không hề do dự mà đổ lên đầu tôi, nói thật, tôi có chút thụ sủng nhược kinh.”
“.....”
Trong một lúc, Thư Tình không biết nói gì cho phải, cô chỉ biết rõ nhất là người trước mắt đang cười tủm tỉm nói ‘thụ sủng nhược kinh’ này, thật ra không hề có bộ dạng nào của thụ sủng nhược kinh, ngược lại nhìn như lúc nào cũng có thể khóc.
Nhưng cuối cùng Ngô Du cũng không khóc, cô nhấp một hớp cà phê không đường, cảm giác đắng đến tận trong lòng.
Thư Tình hỏi cô: “Cô thích cái gì của anh ta? Gia thế tốt, dáng người tốt, tướng mạo tốt hay địa vị tốt?”
Ngô Du trầm mặc thật lâu: “Cũng không phải, tôi thích anh ấy, bởi vì anh ấy là Trình Ngộ Sâm.”
Câu này vừa nói ra khỏi miệng, trên hàng mi của cô như dính một tầng hơi nước, cả người cũng không còn lạnh lùng xa cách.
Cô nói: “Tôi gặp Trình Ngộ Sâm năm năm trước, anh ấy mới từ Mĩ trở về, phụ trách công ty chi nhánh trong nước, tôi được phái tới làm thư ký của anh. Ngay từ đầu tôi chỉ cảm thấy anh dịu dàng nhân hậu, cho tới bây giờ đều lễ phép khách khí với mọi người, không hề kiêu ngạo, vì thế nên tôi có ấn tượng tốt với anh ấy, nhưng tôi thích anh ấy cũng không phải vì chút biểu hiện dễ dàng khiến người mê luyến này.”
Ngô Du nhanh chóng phát hiện, mặc dù bề ngoài Trình Ngộ Sâm dịu dàng nhưng trong xương lại là một người lạnh nhạt, đối với người hay việc đều công thức cứng nhắc, tính nguyên tắc rất mạnh. Đó là cách anh đối đãi với bất kỳ ai, cho dù là thủ trưởng hay cấp dưới hay là bạn làm ăn, không có ngoại lệ.
Bởi vì anh trẻ tuổi và ưu tú, trong công ty nhanh chóng dấy lên một làn sóng bát quái, những chuyện trước kia anh ở Mĩ trở thành đề tài câu chuyện trong lúc uống trà sau bữa ăn của các nhân viên. Về sau không biết ai đào được tin tức, nói từ nhỏ ba mẹ anh đã ly dị, mẹ chạy theo một người địa vị cao có tiền, ba trở thành quỷ rượu, không chỉ say rượu mà còn bạo lực gia đình với anh. Mà từ năm mười ba tuổi anh trở thành cô nhi, sau đó được một đôi vợ chồng có điều kiện ở nước Mĩ nhận nuôi, sau đó mới có cơ hội tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn.
Rất nhiều nhân viên nữ theo đuổi anh khi nghe được tin tức này đều bỏ ảo tưởng về anh, bởi nếu như cái gọi là bạch mã hoàng tử mà lại có một đoạn lịch sử cô bé lọ lem, vậy thì vương tử không còn là vương tử nữa rồi.
Hơn nữa, không ai nói chính xác được người có tuổi thơ bấp bênh như anh có thể có vấn đề tâm lý hay không, nếu về sau lại giống như ba anh, uống rượu đánh người thì làm sao bây giờ.
Ngô Du cũng nghe được tin này, mang theo nụ cười thong dong uyển chuyển trần thuật lại câu chuyện nóng hổi này. Cô cho rằng anh tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ giận dữ nhưng không ngờ anh chỉ cười nhạt một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Đó là nụ cười không thèm để ý, rất cạn rất nhạt, chỉ thoáng qua.
Ngô Du ngẩn người, lần đầu tiên vi phạm chuẩn tắc chuyên nghiệp của mình, mở miệng hỏi anh việc riêng tư không có quan hệ tới công việc: “Ngài không thèm để ý sao?”
Trình Ngộ Sâm nói: “Đó đều là sự thật, không có gì hay mà phải để ý.”
“Vậy ngài không có ý định áp dụng bất kỳ biện pháp gì sao?” Cô vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Trình Ngộ Sâm nở nụ cười với cô: “Những quá khứ này quả thật có tồn tại, tôi không cách nào xóa đi được, càng không có biện pháp ngăn chặn miệng của mọi người. Chỉ cần tôi còn là Trình Ngộ Sâm thì vĩnh viễn không có khả năng cắt đứt những chuyện đã qua, bọn họ thích nói thì nói, điều đó không có ảnh hưởng gì tới tôi.”
Giữa trưa, ánh nắng đổ xuống đất, mà người đàn ông kia cứ tùy ý đứng trước cửa sổ, trong tay bưng một ly cà phê, ngay cả tư thế uống cà phê cũng ưu nhã đẹp mắt, không tìm thấy một tì vết nào.
Ngô Du bị nụ cười tươi này làm kinh ngạc, không bởi bởi vì anh tuấn tú đẹp mắt mà vì nụ cười tươi không thèm để ý, giống như những đám mây ngoài cửa sổ, vừa mông lung vừa nhẹ nhàng.
Ngô Du còn kể cho Thư Tình một chuyện khác, ba năm trước đây, lần thứ nhất đến Australia bàn chuyện hợp tác với công ty mỹ phẩm, thì Trình Ngộ Sâm luôn luôn dịu dàng đã làm ra một chuyện vô cùng cực đoan.
Lúc đó mọi người đã họp xong rồi, đang ngồi trong nhà ăn chuẩn bị ăn tối thì người đàn ông kia bắt đầu trò chuyện cùng Trình Ngộ Sâm. Lúc đó thư ký của anh ta vội vàng nghe điện thoại, lúng túng nói gì đó với anh ta, mà anh ta giận dữ nói: “How dare you say such bloody silly words Absolutely no! Send her away!” (Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Đương nhiên không được! Đuổi cô ta đi cho tôi!)
Trình Ngộ Sâm nghe rõ được lời của trợ lý, mà cũng nghe được câu trả lời của anh ta, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Người đàn ông kia lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, nói với Trình Ngộ Sâm, những người có địa vị này như bọn họ, có rất nhiều phụ nữ vì lợi ích và tiền tài mà bám lấy, với những người phụ nữ đó, chơi đùa mà thôi, không cần phải nghiêm túc. Vừa rồi là một người phụ nữ bị anh ta bỏ rơi còn theo tới văn phòng ở châu Úc của anh, nói nhất định phải chờ anh trở về.
Anh ta cười mỉa mói, người phụ nữ đó là phụ nữ đã có chồng, vì tiền và quyền của anh ta mà rời nhà bỏ con muốn đi theo anh ta, còn có suy nghĩ kỳ lạ muốn cùng anh ta sống cả đời.
Trình Ngộ Sâm lạnh lùng đứng dậy, không nói một lời đi ra ngoài. Một đám đại biểu công ty thấy anh đột nhiên nổi giận, cũng không biết phải làm sao liền đứng lên đi ra ngoài theo anh.
Về sau gã ngoại quốc đó tìm tới công ty, giận dữ mắng mỏ Trình Ngộ Sâm không nể mặt anh ta trước nhiều người như vậy, chỉ vì một mụ đàn bà không biết xấu hổ sao? Mụ ta không có bất cứ quan hệ nào với việc hợp tác của bọn họ, Trình Ngộ Sâm có cần biểu dương chính nghĩa như siêu nhân cứu vớt địa cầu không.
Nghe thấy trong miệng anh ta nói ra những lời công kích thô tục, Trình Ngộ Sâm đánh mạnh vào mặt anh ta, khiến người đàn ông tai to mặt lớn đó mặt mũi bầm dập.
Thư Tình nghe xong thì trợn mắt há mồm, Ngô Du lại cười rộ lên: “Cho dù địa vị anh ấy cao tới đâu thì chuyện này cũng không được phép. Sau đó anh còn bị tổng công ty gọi lên giải thích, lúc tôi theo anh đi cùng đã hỏi anh. Nếu sau này còn gặp tình huống như vậy, anh còn có thể xúc động như vậy nữa hay không. Cô đoán xem anh ấy đã nói cái gì?”
“Anh ta nói gì hả?”
“Anh ấy nói: ‘Tôi không hề xúc động, tất cả đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ, người đàn ông mập kia có xương gò má rất cao, mặt mũi vô cùng dữ tợn, trước khi đánh tôi đã suy nghĩ cẩn thận xem đánh ở đâu thì sẽ không đau.’”
Ngô Du cười cười, cười tới hốc mắt lại ướt: “Khi đó tôi biết, thật ra anh ấy không hề lạnh lùng như vậy. Mẹ anh đi theo người đị vị cao đó nhưng sau này cũng bị vứt bỏ, không có chút tin tức nào. Mặc dù anh chán ghét việc làm của mẹ anh nhưng lại không có phép người khác vũ nhục bà, cuối cùng vẫn là mềm lòng. Chỉ anh anh chôn vùi toàn bộ suy nghĩ trong lòng, chưa bao giờ nói cho người khác biết cho nên mới bị người ngộ nhận là máy kiếm tiền lạnh lùng.”
Năm năm làm bạn, cô không chỉ là đồng nghiệp của anh, cô càng giống như bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, ngoại trừ việc không vào nhà anh. Trong phòng làm việc, lòng của cô đối với anh đều rõ ràng.
Mà trong năm năm, cô dùng thời gian tốt đẹp nhất của người phụ nữ dung nhập vào cuộc sống của anh, từng ly từng tý đặt anh trong lòng, không biết từ lúc nào trong mắt chỉ có anh.
Đáng tiếc, cho tới nay chỉ có mình cô thương anh còn anh thì thờ ơ.
Ngô Du nhìn Thư Tình: “Cô biết không, tôi biết anh ấy chán ghét nhất là loại người nào. Giống như ba anh phá hỏng cơ hội anh vất vả kiếm được để vào trường trung học, anh hận nhất việc vì tâm tình của mình mà tự dưng hủy tâm huyết của người khác, tôi hận mình không tốt, gần anh ấy chưa sâu, sao lại đi làm người mà anh ấy chán ghét?”
Cô uống xong, đứng dậy: “Tôi nói xong rồi, nếu như cô còn chưa tin, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Thư Tình đuổi theo cô: “Vì sao nói cho tôi biết những điều này?”
“Bởi vì cô không giống những người khác trong công ty.”
“....”
“Hại người lợi mình không phải chuyện tôi sẽ làm, vẻ mặt lúc này lúc kia tôi khinh thường không làm, cô còn rất trẻ, giống như tôi trước đây.... Tiếc là những năm gần đây tôi vẫn luôn hy vọng xa vời sẽ được gần anh ấy một chút, gần thêm một chút, kết quả lại thay da đổi thịt, khác hẳn với trước kia.”
Nếu cô sớm biết anh sẽ thích những người như Thư Tình, cô còn có thể cố gắng thay đổi chính mình như vậy không?
Thư Tình cùng cô đi về phía công ty: “Vậy Tiêu Ý thì sao? Cô cũng từng nói với cô ấy sao?”
Ngô Du nở nụ cười: “Tiêu Ý sao?”
Chỉ ra vẻ là bạn bè mà thôi. Mỗi lần chủ đề của hai người chuyển sang chủ nhiệm Lưu, trong mắt Tiêu Ý đều là ghen ghét đố kỵ, giống như đầm nước tù khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Cô không phải là người ngu, làm sao có thể không nhìn ra.
Thư Tình bị năm năm của Ngô Du làm cho rung động, thành kiến trước kia cũng biến mất không còn, trước khi ra khỏi thang máy, cô nói: “Tôi sẽ giải thích rõ với Tổng giám, cô không cần lo lắng chuyện sẽ bị điều đi.”
Ngô Du lại cười: “Phí công làm gì? Không cần đâu.”
“Cô vẫn còn giận anh ta sao?” Thư Tình an ủi cô, “Anh ta chỉ nhất thời phán đoán sai lầm, nếu biết cô vô tôi, nhất định sẽ giải thích với cô.”
“Xin lỗi? Trình Ngộ Sâm chưa bao giờ xin lỗi người không liên quan, điều tôi đi vì cảm thấy tôi làm sai, nếu như đã biết chuyện thì gọi tôi về mà thôi, không hề xin lỗi.” Ngô Du nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, là tầng vô cùng quen thuộc, đột nhiên nở nụ cười: “Cô không hiểu, cho dù tôi thật sự trở lại, anh ấy đối với tôi cũng vẫn thế vậy thì tôi trở về có cần thiết hay không?”
Có lẽ nên cảm ơn anh vì cho cô một cơ hội buông tay, nếu không chẳng biết khi nào cô mới có thể tỉnh táo lại. Trình Ngộ Sâm không phải cái cây của cô, cho dù cô treo cổ trên đó, anh cũng không cho cô nhiều hơn một chút tình cảm.
Buổi tối Thư Tình ngồi trên ghế sofa ngẩn người, nghe thấy tiếng Cố Chi mở cửa thì buồn bã ỉu xìu nói: “Anh về rồi sao?”
Cố Chi cởi áo khoác ngoài, ngồi vào bên cạnh cô: “Làm sao vậy?”
Cô tựa đầu trên vai anh, nói về tình cảm của Ngô Du dành cho Trình Ngộ Sâm, sau khi nói xong chỉ có thể thở dài: “Nhiều khi em cũng không biết chuyện này trên trách ai, trách cô ấy yêu sai người hay trách Trình Ngộ Sâm quá lạnh lùng vô tình. Em có cảm giác, loại tình cảm này từ khi bắt đầu đã là một sai lầm.”
“Nhiều khi tình yêu cũng bắt đầu từ sự sai lầm, nhưng mà không đến cuối thì ai biết được kết cục có thể khác đi hay không.” Cố Chi nắm lấy bàn tay cô, sau đó từ từ ôm lấy: “Bắt đầu của chúng ta cũng bị người khác cho rằng là sai lầm, thậm chí chúng ta còn phải nhận những lời chê trách hơn bọn họ nhưng đến bây giờ không phải chúng ta rất tốt đấy sao?”
“Nhưng Ngô Du thật sự không tốt.”
“Có lẽ vẫn chưa tới lúc tốt.”
“Anh cảm thấy cô ấy sẽ tốt sao? Trình Ngộ Sâm sẽ phát hiện ra cái tốt của cô ấy sao?”
Cố Chi nở nụ cười: “Tốt không có nghĩa là phải cùng một chỗ. Nếu như cô ấy ý thúc được người đàn ông kia không thích hợp với cô ấy, hiểu được phải buông tay và đón nhận đoạn tình cảm tiếp theo, như vậy sẽ tốt hơn.”
Không nhận được sự an ủi, Thư Tình lại cảm thấy buồn bực.
Đó thì có cái gì tốt?
Tất cả mọi người sống trong câu chuyện của mình, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn sẽ bị chuyện của người khác làm rung động nhưng cũng chỉ là chuyện trong giây lát.
Sáng hôm sau Thư Tình đi vào trong công ty lại bị một quả bom tấn công.
Không biết sao trên diễn đàn của công ty lại xuất hiện một phong thư, thư đề tên là Thư Tình, phần cuối người ký gửi rõ ràng là Tổng giám nổi tiếng của New Direction, Trình Ngộ Sâm.
Tin Trình Ngộ Sâm tự hạ thấp thân phận theo đuổi một người làm mới nhanh chóng lan truyền trong vòng một đêm, tặng hoa, viết thư xin lỗi, thậm chí còn điều đi thư ký của anh đã làm việc cẩn trọng trong năm năm. Một lần nữa Thư Tình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị tất cả mọi người để ý.
New Direction vốn và nhãn hiệu nổi tiếng của phụ nữ, mà ở tầng là tầng hành chính quản lý nhân viên, đương nhiên phụ nữ chiếm đá số. Hôm nay bát quái giữa thủ trưởng và nhân viên trở thành chủ đề nói chuyện say sưa của cả công ty, gần như không ai có ấn tượng tốt với nữ chính xấu xa trong câu chuyện.
Khi chị Lý và Trần Tử Hào nhìn cô muốn nói lại thôi thì Thư Tình không nhịn được mà cười rộ lên.
Trình Ngộ Sâm, anh xem, đây không phải là tự tôi muốn đi mà thật sự là trên đường đã làm quá nhiều điều sai trái, không đi không được!