Trong đại sảnh sáng rực của tầng chỉ còn rải rác vài nhân viên, cả người mệt mỏi căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bận rộn.
Cố Chi bước nhanh đi qua mỗi gian phòng làm việc, cuối cùng dừng trước cửa ra vào của phòng phiên dịch.
Nhìn xuyên qua cửa mở hé, có bóng người nhìn chằm chằm vào máy vi tính, ngón tay gõ trên bàn phím, trong tầm tay còn bày một ly cà phê vẫn đang bốc khói.
Cô mặc bộ đồ công sở, khác hẳn so với bộ dạng trước kia ở trường học, thành thục không ít, nhưng mà cho dù thế nào, vẻ mặt chấp nhất lại nghiêm túc vẫn chưa từng thay đổi.
Cố Chi gõ cửa, lúc anh đẩy cửa ra, nhìn người trong phòng giật mình quên phải nói, chỉ sững sờ nhìn anh, vẻ mặt có vài phần buồn cười.
Anh khép cửa lại, bình tĩnh bước từng bước tới trước mặt cô, nhìn đôi mắt vừa khóc của cô, cúi đầu giúp cô xoa nhẹ những giọt nước mắt còn sót lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt ân cần thậm chí còn hơi lúng túng, cả lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, không chút nào không lộ ra, vì đến bên cạnh cô, anh đã bước nhanh một đoạn đường dài như thế nào, vượt mọi khó khăn mà đến.
Mà vào lúc này anh lại yên ổn trầm tĩnh nhìn qua cô, cố gắng cho cô chút bình tĩnh và dũng khí để dựa vào trong lúc cô đang kinh hoàng bất an.
Thư Tình nắm lấy bàn tay ấm áp, đột nhiên đôi mắt lại ướt.
“Có máy tính dự phòng không?”
“Có, vào bằng laptop này là được.”
“Ừ, gửi tài liệu vào hòm thư của anh.” Cố Chi bình tĩnh đặt laptop Thư Tình đưa lên trên bàn, sau đó mở ra bắt đầu tăng ca với cô: “Rút lại ánh mắt nghi ngờ của em đi, nếu như bây giờ em muốn kiểm tra trình độ ngoại ngư của anh, lãng phí thời gian của em, anh nghĩ anh không ngại đâu.”
Hiệu suất làm việc của anh cực cao dựa vào văn bản gốc mà phiên dịch một đoạn ngắn, Thư Tình kinh ngạc nhìn tốc độ nhanh của anh, rốt cuộc phục hồi tinh thần, yên tâm phân công hợp tác với anh.
Giáo viên tiếng Pháp cũng phải trải qua cuộc thi tiếng Anh, tiếng Anh của Cố Chi sẽ không kém hơn cô, thậm chí có thể anh còn giỏi hơn cô.
Bởi vì cô đã từng dịch qua một lần, nghĩ rằng tốc độ của mình sẽ nhanh hơn, vì vậy phân cho Cố Chi một phần nhỏ. Cố Chi dùng hai giờ để hoàn thành phần tài liệu của mình, sau đó hơi cúi người cùng Thư Tình nhìn vào màn hình của cô, thỉnh thoảng vươn tay chỉ ra vài từ đơn sai lầm do cô đánh máy với tốc độ quá nhanh.
Đêm đã khuya, ánh đèn leo lét ngoài cửa sổ, mà trong phòng đèn đuốc lại sáng trưng.
Có Cố Chi giúp đỡ nên mọi chuyện đều thoải mái hơn nhiều, ngay cả tâm tình hoảng loạn của cô nhờ anh tới mà trở nên bình thản lại yên lặng hơn rất nhiều.
Sau khi Trình Ngộ Sâm kiểm tra và duyệt lại phần văn kiện cuối do bộ phận kỹ thuật gửi tới thì gỡ mắt kính xuống, vuốt vuốt mũi, nghĩ tới trong văn phòng cách đây vài bước có một người đang liều mạng đẩy nhanh tốc độ, anh dừng một chút, tắt máy tính đi, đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Đó là một người vừa khờ dại lại thẳng thắn, nhìn như thông mình nhưng thật ra không hề khôn ngoan.
Người như vậy chắc chắn từ nhỏ đã sống dưới tình yêu của cha mẹ, được bảo vệ đến khi lông cánh đầy đủ, chưa từng chịu qua đau thương.
Trình Ngộ Sâm phát giác mình đang hâm mộ Thư Tình thì bước chân dừng lại một chút, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn, sải bước chân đi tới trước cửa phòng làm việc của cô.
Không thể phủ nhận ngày đó ở trên tàu điện ngầm, nhìn đứa nhỏ bị cha quở trách, thậm chí còn dùng bạo lực thì anh đã nhớ tới mình lúc nhỏ.
Người cha nghèo rớt mùng tơi, người mẹ trang điểm xinh đẹp, gia đình anh đã trải qua những ngày không tốt, cuối cùng sụp đổ làm kết cục chấm dứt, lúc này anh mới được giải thoát.
Mà khi đó, người phụ nữ vì muốn giúp người đàn ông có được cơ hội công tác mà không tiếc bán đứng nhan sắc, người chồng vừa nhu nhược vừa ẩn nhẫn lựa chọn đẩy lửa giận lên người con trai còn đang đi học, roi vọt còn là nhẹ, đôi khi anh sẽ bị nhốt trong phòng một ngà một đêm, không được một giọt nước, cho tới đi người phụ nữ trở về, cuối cùng anh mới có thể thấy được ánh mặt trời.
Về sau rốt cuộc người phụ nữ cũng đưa ra đề nghị ly hôn, dưới sự tức giận, người đàn ông đã cầm gạt tàn thuốc trên bàn trà đập lên người đứa trẻ, từ đó về sau trên tay anh lưu lại một vết sẹo đáng sợ không bao giờ mất.
Năm đó, Trình Ngộ Sâm bảy tuổi.
Anh đừng trước cửa thật lâu, cố gắng bỏ qua những ký ức lộn xộn trong đầu, lúc này mới lặng lẽ đẩy cửa ra.
Anh lạnh lùng vô tình trách mắng cô, nhưng cũng chỉ vì muốn cho cô một bài học, đang làm việc thì phải học được cứng rắn, không phải sao?
Cô quá ngây thơ, giống như người thủy tích trong chuyện cổ tích, không thích hợp với thế giới này, mà không hiểu sao anh lại nổi lên lòng trắc ẩn, vì vậy rốt cuộc dùng lòng từ bi giúp cô xoay chuyển cục diện này.
Như kỵ sĩ dũng cảm cứu vớt công chúa chịu khổ.... Anh vì sự hài hước của mình mà nhếch môi cười.
p/s: Đừng hỏi vì sao ngắn nhé :)) vì hôm nay mình bị lười rồi
thành viên đã gởi lời cảm ơn Ốc Vui Vẻ về bài viết trên: Arthur Vũ, HoanTuyen, Jadelam, Píngô, Qcute, StephanieFan, Trang, Trần Thu Lệ, Yêu Soái Ca, anh ngan, anhxu, chichi, cún sì tel lar, dichetdi, diep diep, fanykute, hoangtrang, lan trần, lanc, loveja, macynguyen, marry lê, meohoangsandy, meomeo, piggy lovly, pé lam, samachoa_vb, sandy nguyễn, sarahminhhien, shineunri, shock_devil_suju, trạch mỗ, tôn ngộ không, tử đinh hương, ~Nhisiêunhân~
.., : Ốc Vui Vẻ Cựu Thần Linh Tê Phượng Bang Cầm Thú Ngày tham gia: .., :
Tuổi: Re: [Hiện đại] Người đàn ông của tôi - Dung Quang [/] - Điểm: Chương .
Chỉ tiếc ——
Khi anh đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trong phòng bừng lên trước mắt.
Cô bé ấy ngồi lẳng lặng trước máy tính, người đàn ông khác cúi người đứng bên cạnh cô, một bàn tay đặt trên ghế dựa của cô, một ngón tay chỉ màn hình, những từ đơn được nói ra từ miệng anh ta lưu loát dễ nghe lại có chút ý tứ khác.
Trình Ngộ Sâm không biết được đó là do bị ảnh hưởng bởi âm tiếng Pháp nên có cách phát âm như vậy, lại trông thấy bộ dang thân mật của hai người, cảm giác bầu không khí hài hòa trong sự yên lặng.
Cố Chi nói: “Ở chỗ này sợ là phải đổi một từ đơn, nguyên văn là trích dẫn, lúc phiên dịch không thể đoán bừa, phải tôn trọng tài liệu gốc.”
Thư Tình thuận theo xóa bỏ nhóm từ đó, dưới sự chỉ dẫn của anh mà không ngừng hoàn thiện.
Không ai ý thức được ngoài cửa có thêm một người, tất cả đều hoàn mỹ như thế.
Trình Ngộ Sâm không nói gì, đứng trong chốc lát, nhàn nhạt xoay người rời đi, đi về hướng khác của văn phòng.
Ngô Du đang cúi đầu xem văn kiện, trên điện thoại di động có năm lời nhắc nhở, mỗi tiếng đồng hồ cố định thời gian đi rót cà phê cho Trình Ngộ Sâm.
Nhưng dù vậy, mỗi một lát cô vẫn nghiêng mắt nhìn, không biết do không tin điện thoại hay là đang chờ đợi sớm được đi gặp người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng vô tình đó.
Đúng vậy, lạnh lùng vô tình chính là hình dung tốt nhất về Trình Ngộ Sâm, còn từ thứ hai để hình dung là: Người đàn ông cô để trong lòng.
Cho dù tới bây giờ ánh mắt anh chưa từng dừng lại trên người cô, cô vẫn nguyện ý mỗi sáng sớm thức dậy, hóa trang tinh sảo, xinh đẹp đứng trước mặt anh. Cho dù tới bây giờ anh chưa từng sinh ra bất cứ tình cảm nào ngoại trừ cấp trên cấp dưới, cô vẫn nguyện ý vì anh làm một chút chuyện mà mình không am hiểu, sau đó giấu đi bàn tay đầy vết thương, bày ra hộp sushi xinh đẹp phí hết tâm huyết mới làm được ở trước mặt anh.
Được rồi, mặc dù cuối cùng anh vẫn không cần.
Nhưng cô cảm thấy một ngày nào đó, khi anh cần một người phụ nữ làm bạn nhất định sẽ nghĩ đến cô —— người giỏi giang, kiên nhẫn hơn bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh anh.
Lúc tiếng đập cửa vang lên, Ngô Du ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn cánh cửa ít khách đến, cô kinh ngạc một lát, sau đó vụt đứng dậy: “Tổng... tổng giám đốc?”
Cho tới bây giờ anh luôn bấm số của cô trên máy nội bộ, sau đó vô cùng đơn giản nói một câu: “Tới đây một chút.”
Bởi vậy đây là số ít lần anh tự bước vào văn phòng của cô.
Chỉ tiếc niềm vui của cô nhanh chóng trở nên không thể vui được nữa, bởi vì Trình Ngộ Sâm đóng cửa lại, vẻ mặt không thay đổi nhìn cô: “Là cô làm sao?”
Vẻ mặt Ngô Du cứng lại: “Là tôi làm? Tôi làm chuyện gì?”
Trình Ngộ Sâm không đeo kiếng, đôi mắt sáng ngời lợi hại nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn xâm nhập vào suy nghĩ, mà anh phát hiện, trước mặt cô gái này ngoại trừ thất vọng và giận dữ ở bên ngoài, suy nghĩ của anh đều được che giấu rất tốt.
Anh dừng một chút, cười như không cười: “Ngô Du, tôi biết rõ cô là người phụ nữ thông minh, là cấp trên của cô, tôi thật sự thưởng thức sự thông minh của cô. Nhưng người thông minh đều xem xét thời thế, một khi suy nghĩ lệch đi, rồi tự cho mình là thông minh thì sẽ chỉ khiến người ta chán ghét.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt Ngô Du trở nên trắng bệch không còn chút máu.
Chán ghét?
Đây là lần đầu tiên cô nghe có người nói về cô như vậy, từ khi còn học sinh cô đã được vạn người chú ý, tâm khí cao ngạo.
Mà Trình Ngộ Sâm được thế, đi tới trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn vào ánh mắt cô, dùng giọng nói lười biếng nói với cô: “Cho nên đừng làm chuyện tự mất mặt, bởi vì cô làm càng nhiều sẽ càng khiến tôi ghét cô.”
Nhớ tới cô bé không sợ trời không sợ đất, tay chân luống cuống đứng trong phòng làm việc của anh, bộ dạng cắn môi không khóc, anh đột nhiên cảm thấy có lẽ làm cho người khác chán ghét chính là thế giới này.
Lúc anh học lớp ba, xếp thứ nhất trong cuộc thi khoa học tự hiên, vui vẻ cầm cúp vàng về nhà thì ngoài ý muốn thấy ba mẹ đang thảo luận ly hôn. Mẹ anh tỏ vẻ xin lỗi, bên cạnh là một người đàn ông khoác áo mũ chỉnh tề, ba anh thì trầm mặc hút thuốc, cuối cùng không nói gì mà ký tên lên đơn ly hôn.
Sau đó mẹ anh giả bộ ôm anh nói một hồi, khi đôi mắt anh đẫm lệ thì vô cùng quyết tâm đi ra khỏi cửa, mà khi đó anh không khóc, bởi vì người đàn ông trên ghế salon đã trầm mặc đứng dậy, bước từng bước tới gần anh.
Đánh một trận dữ dội là chuyện bình thường như ăn cơm, thậm chí anh còn chết lặng không kháng cự, bởi vì càng phản kháng thì kết cục chỉ là những trận đánh chửi tàn bạo hơn.
Tiếc nuối duy nhất, là sau đó anh không thể bảo vệ được cúp của mình, cũng không thể đạt được nguyện vọng được tiến vào trung học Châu Lập, bởi vì tờ giấy báo trúng tuyển được gửi về, người đàn ông không nhìn xé tan thành từng mảnh, sau đó lạnh lùng nhìn anh: “Đừng trách bố, mẹ đi rồi, bố không nuôi được con.”
Ngày hôm đó, nhìn giấy vụn bay đầy trời, một chút hy vọng còn sót lại về tương lai của Trình Ngộ Sâm hóa thành hư không. Anh nhớ tới hồi còn rất nhỏ đã nghe mẹ kể câu chuyện, có một người cá bị mất tình yêu, nàng hóa thành bọt biển dưới đại dương rồi biến mất trên mặt biển, từ đó không còn dấu vết.
Chỉ một khắc như vậy, thậm chí anh hy vọng mình giống như nàng tiên cá, hóa thành bọt biển biến mất.
Giống như có người trời sinh ra đã có ưu thế, cuối cùng vẫn có thể cướp đi thứ người khác cố gắng thật lâu mới có được, hơn nữa không hề áy náy trong lòng, cảm thấy tất cả đều đương nhiên.
Người đàn ông kia như vậy, mà Ngô Du trước mắt cũng như vậy.
Thư Tình hoàn thành nhiệm vụ phiên dịch một lần nữa thì đã là bốn giờ sáng
Đôi mắt đỏ bừng trở nên vui sướng kích động bởi vì đã trút được gánh nặng, cô nhanh chóng ôm lấy cổ Cố Chi, hôn mạnh lên mặt anh, sau đó ôm văn kiện in xong chạy về văn phòng ở phía cuối hành lang.
Tiếc là cho dù gõ cửa thế nào, đều không có ai lên tiếng.
Cô thử gọi: “Tổng giám đốc? Tổng giám đốc Trình?”
Đáp lại cô là Ngô Du mở một cánh cửa khác ra: “Không cần gõ, anh ấy đi rồi.”
Thư Tình sững sờ, những vui vẻ vừa rồi lập tức biến mất không còn gì nữa, bởi vì sau khi buông gánh nặng trên người, sau đó lại gặp đầu sỏ gây nên ý thù địch và căm hận.
Không có một bóng người trên hành lang, vẻ mặt Thư Tình từ từ lạnh xuống, yên lặng nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp nhưng lại là người đẹp rắn rết, đại khái như thế.
“Cô cảm thấy có ý nghĩa sao?” Cô nhẫn xuống lửa giận, mỗi chữ mỗi câu chất vấn Ngô Du, giọng điệu lành lạnh: “Cũng bởi vì cô thích Tổng giám, mà tôi đang bị cô sai giống như người hầu bị ngài ấy trông thấy, hại cô bị ngài ấy nói vài câu, không xuống đài được... Đúng là ân oán to lớn, đáng giá để cô cầm lợi ích công ty hãm hại tôi, chỉ vì muốn cho tôi biết tay. Vì một người đàn ông không có chút tình cảm với cô, cô đã bỉ ổi tới mức không thuốc nào cứu được sao?”
Sắc mặt Ngô Du vẫn luôn trong trạng thái tái nhợt, lúc này bị Thư Tình mắng cuối cùng vẻ mặt cũng có chút huyết sắc. Cô ta lạnh lùng nhìn vẻ mặt tức giận của Thư Tình, vừa quét mắt nhìn tư liệu Thư Tình vừa dịch lại: “Tôi khuyên cô đừng phí sức nói nhiều với tôi, cô nên lo lắng có thể ngày mai sẽ bị sa thải đó.”
“Vậy chẳng phải cô sẽ vừa lòng đẹp ý sao?” Thư Tình cắn chặt răng, bị bộ dạng không sao cả kích động, chỉ hận không thể đánh cô ta hai cái: “Cô biết vì sao từ đầu tới cuối Tổng giám không nhìn cô một cái sao? Bởi vì trên người cô, đâu đâu cũng lộ ra cô là bitch, vì ngài ấy làm nhiều hơn nữa thì có lợi ích gì? Tâm địa ác độc, dùng thủ đoạn sau lưng, đừng nói là tổng giám, chỉ sợ là người ăn xin cũng không muốn người phụ nữ như cô! Cô cho rằng ——”
Rốt cuộc Ngô Du cũng bị chọc giận, giơ tay lên, đánh mạnh về phía mặt Thư Tình, chẳng biết Cố Chi xuất hiện ở cửa khi nào, anh bước nhanh tới, nhưng không ngờ Thư Tình nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cổ tay Ngô Du.
Cái tát này không hề rơi vào mặt cô.
Cố Chi cũng dừng lại, đứng yên tại chỗ không đi tiếp.
Trong hành lang yên tĩnh, Thư Tình dùng ánh mắt vừa tỉnh táo vừa khinh miệt nhìn Ngô Du: “Cô biết không, từ sau khi gặp cô, tôi đột nhiên cảm giác được từ đầu đến chân, mỗi cọng lông trên người tôi đều tràn đầy tính người dịu dàng thắm thiết, cảm ơn cô dạy tôi bài đầu tiên khi đi làm, cũng khiến tôi heieur được mình là người công dân tốt lương thiện đáng quý của Trung Quốc như thế nào.
“Ngô Du, cô khiến tôi chán ghét.”
Trong cùng một ngày, trước sau chỉ vài giờ, cô ta bị người đàn ông cô ta yêu nhất và cô gái mà người đàn ông kia bảo vệ, nghe được cùng một hình dung về cô ta.