Lý Mính Hưu nhẹ nhàng mở lòng bàn tay.
Một hộp nhỏ trong tay mở ra, lấp lánh.
Dư Tễ Đan nhìn nhìn nhẫn, hơn mười giây sau, tầm mắt rơi trêи mặt Lý Mính Hưu.
Những ngọn nến lẳng lặng cháy đầy trêи mặt đất.
Dư Tễ Đan tự hỏi.
Lý Mính Hưu đang chờ đợi.
“Lý Mính Hưu, anh cầu hôn tôi?” Dư Tễ Đan nhẹ giọng nói, “Anh biết cầu hôn là có ý tứ gì sao? không phải đơn giản như nam nữ kết giao, càng không phải tình một đêm, mà là kết hôn! Anh đem hôn nhân trở thành trò đùa sao? Trò đùa của một đứa trẻ con sao?”
Lý Mính Hưu ánh mắt chuyên chú.
“Anh dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đáp ứng lời cầu hôn? bởi vì anh cho tôi một trời pháo hoa sao?”
Toàn bộ phòng khách chỉ có thanh âm của cô, giọng nói tựa hồ quá mức bình tĩnh —— giống như cô hiện tại đang thẩm vấn nghi phạm, chứ không phải là một người phụ nữ đang được cầu hôn.
“Tôi đối với anh một chút đều không biết, tôi không biết trước kia anh làm gì, không biết anh hiện tại làm gì, anh biến mất mấy ngày nay làm gì tôi cũng không biết! Tôi cũng không biết tình huống gia đình anh, trừ bỏ người em họ kỳ kỳ quái quái kia, tôi đều không gặp qua thành viên khác trong gia đình anh. Anh có anh chị em sao? cha mẹ anh còn khoẻ mạnh sao? Tôi cũng không biết anh rốt cuộc là bởi vì cái gì mà bị bỏ tù…… tôi đối với anh, trừ bỏ là một người xa lạ, có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. Tôi thậm chí không dám xác định, có thể hay không một ngày nào đó khi tôi tỉnh lại, chồng tôi đã biến mất? Hơn nữa tôi không có cách nào để có thể tìm được anh ấy trở về. Với tất cả những điều đó, anh nói xem làm sao tôi có thể đáp ứng lời cầu hôn của anh bây giờ? Anh nói xem phải làm sao bây giờ? …… Làm sao tôi có thể đem nửa đời sau giao cho anh đây?”
Lý Mính Hưu rũ mắt.
Rất nhiều chuyện, anh luôn nghĩ sẽ không nói cho Dư Tễ Đan, anh cảm thấy đó không phải là tất yếu, càng không có ý định để cô biết, nhưng anh né tránh và do dự, ở trong mắt cô, tất cả đều hóa thành “Hoàn toàn không biết gì cả”, nói cách khác chính là không hề có cảm giác an toàn.
Anh đương nhiên biết tầm quan trọng của bốn chữ “Cảm giác an toàn” đối với một người phụ nữ, đối với một cuộc hôn nhân.
Nghĩ nghĩ, Lý Mính Hưu lại lần nữa nâng mắt, chăm chú nhìn Dư Tễ Đan. Anh gắt gao mà nắm tay cô, giữa không gian đầy bóng bay cùng cánh hoa hồng anh vẫn luôn duy trì tư thế cầu hôn quỳ một gối xuống đất.
Anh quỳ một gối trước mặt cô, dùng thanh âm ôn nhu nhất, thái độ thành khẩn nhất, kể tất cả:
“Mấy ngày gần đây anh đi kiếm tiền, dùng để làm pháo hoa, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là anh sợ em không muốn nhìn thấy anh…… lúc đó, trước mặt chú thím lại làm em xấu hổ như vậy, anh sợ em thấy anh liền giận sôi máu.”
“Sở dĩ không mang theo em đi gặp mặt gia đình anh, là bởi vì gia đình anh thực phức tạp, một hai câu không thể nói rõ được. Mẹ anh đã qua đời mười mấy năm rồi, mà ba anh mấy năm trước cũng cùng anh đoạn tuyệt quan hệ. Anh còn có một em trai cùng cha khác mẹ, sau khi mẹ anh qua đời, mẹ cậu ta liền thế chỗ. Ba đối với anh hận thấu xương, đại khái là hai cha con gặp nhau trêи phố, ông ấy đều sẽ không nhìn đến. Cho nên, đừng nói em, ngay cả anh cùng gia đình cũng chưa từng tiếp xúc.”
“Sau khi anh tốt nghiệp đại học …… Đã làm rất nhiều ngành sản xuất, thậm chí còn dấn thân vào cổ phiếu, nhưng những cái đó cái gì cũng làm không tốt cho lắm. Đoạn sau, em cũng biết, anh bị bỏ tù……”
“Anh……” Lý Mính Hưu ba phải nói, “Anh đúng là từng cầm dao gây thương tích cho người khác, tên đó là tội phạm giết người hàng thật giá thật…… Sau hắn bị pháp luật chế tài, nhưng anh cũng phải gánh trách nhiệm với pháp luật, bởi vì anh không có quyền đi thay thế pháp luật đối với một người tuyên án, bất luận kẻ nào cũng đều không có quyền đó. Tình huống cụ thể anh cũng không nghĩ sẽ nói rõ, không có ý nghĩa, hơn nữa em sẽ không muốn biết.”
“Đến nỗi hiện tại anh……Mính Hưu mà em thấy chính là con người của anh, thực sự, vẹn nguyên. Anh không có công việc nhất định, cũng không có tiền, còn muốn dựa vào lương công tác của em nuôi sống, nhưng mà——”
Lý Mính Hưu chuyển đề tài, nửa đùa nửa thật mà nói: “Anh lớn lên đẹp trai nha! Mọi người đều nói nhan sắc của anh có thể kiếm được bộn tiền! Anh nấu cơm lại ngon, em rõ như lòng bàn tay, thậm chí em uống cà phê thích cho bao nhiêu đường anh đều biết. Anh còn biết làm việc nhà, em ở bên anh, bảo đảm cả đời đều cơm tới há miệng, áo tới duỗi tay, anh thậm chí còn có thể cả đời ôm em đi WC, ôm em ra cửa, ôm em làm mọi chuyện, làm tay em không dính nước, chân không chạm đất, chỉ cần em nguyện ý. Hơn nữa anh còn thân thủ mạnh mẽ, có thể bảo hộ em qua những con đường đêm đen mù mịt, dọn sạch người xấu, tuy rằng em là cảnh sát, đại khái không cần anh bảo hộ. tính cách này của anh cũng thích hợp làm ba ba, về sau con của chúng ta đổi tã, uống sữa bột, ru ngủ đều là chuyện của anh! Anh còn biết rất nhiều loại tình thú, tương lai chúng ta ở trêи giường có thể mỗi ngày vài tư thế cũng không thành vấn đề, đảm bảo không trùng loại, anh còn có thể lực dư thừa, phỏng chừng đến bảy mươi tuổi vẫn là gươm quý không bao giờ cùn……”
“Được rồi được rồi! Anh mau câm miệng!” Dư Tễ Đan mặt đỏ bừng, thở hồng hộc.
Anh hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy?!
Chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế!
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười trong chốc lát, sau đó anh không hề đùa cô nữa, nghiêm túc, thật cẩn thận hỏi: “Cho nên…… Đan Đan, em có thể gả cho anh không?”
Dư Tễ Đan: “…………”
Cô nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt Lý Mính Hưu, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Ánh mắt cô mơ hồ cùng gương mặt đỏ bừng trong mắt Lý Mính Hưu có thể nói là phong tình vạn chủng —— anh thật sự muốn cưới cô, muốn cùng cô một đời một kiếp.
Anh đã bị cô cự tuyệt hai lần cầu hôn —— bảy năm trước một lần, bảy ngày trước một lần.
Người ta nói nhất quá tam ba bận…
Lúc này đây vô luận như thế nào đều không thể lại để cô chạy khỏi vòng tay anh.
Tâm anh như bị treo ngược, liền tự nắm lấy tay cô, đem nhẫn cầu hôn xỏ vào đầu ngón áp út của cô.
Đẩy lên một chút, anh liền nâng mắt lên liếc nhìn biểu tình của Tễ Đan một chút.
Nhưng lúc anh đeo nhẫn vào tay cô, trêи mặt Tễ Đan không lộ bất kì cảm xúc nào—— không có cảm động rơi lệ, cũng không có phản kháng cự tuyệt.
Đeo nhẫn xong, Lý Mính Hưu liền nắm chặt tay cô, vừa định đứng lên, liền bị Dư Tễ Đan quát lớn một tiếng: “Không được đứng lên, tôi còn chưa hỏi xong!”
Lý Mính Hưu lập tức quỳ trở về.
…… Trời đất bao la, vợ là lớn nhất.
“Anh, tên tiểu tử này, miệng đầy lời nói dối!” Dư Tễ Đan hơi hơi rũ mắt, “Anh từ đâu lấy ra số tiền lớn như vậy làm pháo hoa? Từ đâu ra tiền đặt mua tất cả những thứ này? Lại từ đâu ra tiền mua nhẫn? Anh không cần vọng tưởng lại dùng câu ‘gần đây anh đi kiếm tiền’ lừa gạt tôi lần thứ hai!”
“…………” Lý Mính Hưu hối hận để Dư Tễ Đan đi làm cảnh sát, anh nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, “Kỳ thật cái đó cũng không cần bao nhiêu tiền a, thoạt nhìn thực quý, nhưng anh tìm công ty hôn khánh, rất nhiều đồ vật đều có thể thu về ——”
Anh đột nhiên ý thức được: nến, cánh hoa hồng, bóng bay, bánh kem cầu hôn …… Giống như con mẹ nó không có một cái gì có thể thu về……
Anh bất động thanh sắc mà kết thúc đề tài vừa rồi, chuyển sang cái tiếp theo: “Pháo hoa càng tiện hơn, chỉ có làm pháo hoa là cần tiền, cho nên anh thật sự đi kiếm tiền, nếu không anh dùng cái gì mua chứ?”
“Được, anh nói anh đi kiếm tiền.” Dư Tễ Đan trừng mắt, “Vậy hiện tại anh nói cho tôi biết anh làm cái gì kiếm tiền? Như thế nào trong mấy ngày ngắn ngủi lại kiếm được số tiền như vậy? Nói tôi nghe, về sau tôi và anh cùng đi, hai người chúng ta cùng đi làm.”
“Anh……” Lý Mính Hưu buồn cười, nói sinh động như thật, “Anh đi bán nhan sắc!”
“…………”
Dư Tễ Đan: chính thức bại não…
“Bán bán bán…… Bán nhan sắc?” Dư Tễ Đan tức điên, thanh âm cất cao, “Anh đi tìm phú bà bán thân!”
“Sao có thể chứ?” mười ngón tay Lý Mính Hưu và Dư Tễ Đan đan vào nhau, “Anh là muốn kiếm tiền cầu hôn em, khẳng định sẽ phải vì em thủ thân như ngọc a, trêи thế giới này có thể bao dưỡng anb chỉ có một phú bà, đó chính là Dư Tễ Đan!”
“………… Tính ra anh còn có chút hiểu biết.” Dư Tễ Đan nói, “Vậy anh đi làm người mẫu linh tinh sao?”
Lý Mính Hưu: “………… Đại khái là vậy.”
Dư Tễ Đan còn muốn hỏi lại, nhưng bị Lý Mính Hưu chặn ngang, anh bắt đầu khóc lóc: “Đan Đan, có thể cho anh đứng lên không? Nếu em còn không hài lòng, có thể hay không cho anh đổi chân quỳ, chỉ quỳ một chân, đầu gối đều đau……”
“Hừ.”
Tuy rằng Dư Tễ Đan không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng Lý Mính Hưu vẫn tự đứng dậy.
Mới vừa đứng lên, anb liền tiến đến trước mặt Dư Tễ Đan nở nụ cười.
Dư Tễ Đan nhìn anh gần trong gang tấc, khóe miệng cũng hơi cong.
Nụ cười như có như không này thiếu chút nữa muốn mạng anh đó, không nói hai lời anh trực tiếp đem Dư Tễ Đan ôm chặt vào trong lòng, hôn một lúc lâu.
Sau đó, anh còn ôm cô đi đến bên bàn ăn, hai người cùng nhau cắt bánh kem.
Dư Tễ Đan chuyên tâm ăn bánh kem, nhưng Lý Mính Hưu vốn phải chạy tới chạy lui, ăn mà không biết mùi vị gì ——
Lý Mính Hưu đem dĩa bánh kem đẩy ra: “Bánh kem không thể ăn, quá nhiều bơ.”
Dư Tễ Đan nhăn lại mi, rõ ràng ăn rất ngon a……
Cô đem dĩa của mình đẩy đến trước mặt Lý Mính Hưu: “nếu không, anh nếm thử dĩa của em này?”
“Bánh của em cũng không thể ăn.”
Dư Tễ Đan: “…………”
Không thèm nếm thử đã biết không ăn ngon?
“Quá béo.”
Nói xong anh cười như không cười mà nhìn về phía Dư Tễ Đan, đang lúc Dư Tễ Đan không rõ nguyên do mà sững sờ, anh dùng tốc độ nhanh nhất hôn khóe môi cô một cái.
Vẻ mặt Dư Tễ Đan vẫn đang ngu ngơ.
“Nếm tới nếm lui, vẫn là em ngọt nhất.”
Dư Tễ Đan lập tức nở nụ cười.
Nhìn Dư Tễ Đan cười, Lý Mính Hưu liền muốn cười, nhưng anh mới vừa tươi cười chưa được hai ba giây, sắc mặt liền cứng lại.
“——anh muốn cho em đem bánh kem ‘trưng bày’ trêи mặt sao?”
Lúc sau hai người ăn bánh kem, Dư Tễ Đan đi tắm rửa trước.
Tốc độ cô rất nhanh, tắm xong liền trở về phòng ngủ.
Lý Mính Hưu ở lại phòng khách quét dọn chiến trường cầu hôn của anh.
Dư Tễ Đan cầm di động nằm trêи giường, mở Weibo ——
Hot search quả nhiên là “Pháo hoa cầu hôn”, theo sát sau đó chính là “Đan Đan”.
Cô giật giật đầu ngón tay, nhấn vào “Pháo hoa cầu hôn”.
Trêи mạng quần chúng ăn dưa bở so với “Tám tháng tuyết” lần đó còn muốn kϊƈɦ động hơn.
Một bên là “tuyết tháng tám”, một bên là cầu hôn.
Ý nghĩa cầu hôn là gì?
Có bao nhiêu quan trọng chứ? việc theo đuổi phụ nữ sao có thể so mức độ trọng đại đây?
Quần chúng trêи mạng có nhóm điên cuồng tạo drama, muốn tìm ra vị đại biểu tạo nên làn sóng theo “Chủ nghĩa lãng mạn” đến tột cùng là ai.
Đương nhiên bọn họ càng cảm thấy hứng thú với vị tên “Đan Đan”, số lượng các cô gái muốn làm “người phụ nữ hạnh phúc”, lần này tranh làm “Đan Đan” ước chừng nhiều hơn lần trước gấp ba!
Trực tiếp đem hai chữ “Đan Đan” đưa lên hot search.
Dư Tễ Đan rời khỏi “Pháo hoa cầu hôn”, lại nhấn vào “Đan Đan”.
——chào mọi người, tôi là Đan Đan, tôi đã đồng ý lời cầu hôn, mọi người chúc phúc cho chúng tôi đi!
—— Đan Đan là tôi này!
——tôi cũng muốn làm Đan Đan
—— mẹ nó, lần trước còn không có nhiều Đan Đan như vậy nha, mấy người đều là phụ nữ không biết xấu hổ, không thể học tớ rụt rè một chút? Luôn giả mạo tớ, có ý gì hả.
Dư Tễ Đan nhịn không được, cười một chút.
Trêи mạng quần chúng ăn dưa bở cũng thật tài tình.
Lần trước cũng có mấy cô nàng ngông cuồng như thế, lần này càng nhiều.
Có cô nàng còn trực tiếp đăng hình một cái nhẫn kim cương siêu lớn.
—— Thấy không? Đây là nhẫn cầu hôn, anh ấy là thật yêu tớ nha ~ tức chết mấy người giả Đan Đan các cậu
Dư Tễ Đan nhìn nhìn nhẫn kim cương khoa trương kia, lại giơ bàn tay mình lên, cô nở nụ cười.
Nếu để họ biết nhẫn của “Đan Đan thật” chỉ là một cái nhẫn phi thường bình dị, các cô ấy có thể thất vọng tột đỉnh không?
Thời điểm Lý Mính Hưu đẩy cửa mà vào, vừa lúc nghe được tiếng cười trong chăn của cô.
“Cười cái gì thế? Thật sự vui vẻ như vậy?”
“Ha ha ha ha……” Dư Tễ Đan ngồi dậy, đối mặt Lý Mính Hưu, “em cười, em lại trở thành Mary Sue rồi.”
Lý Mính Hưu tay đang lau tóc cũng dừng một chút: “………… A? Đó là cái gì?”
“…………” Dư Tễ Đan chép miệng, “Anh không biết?”
Cô lại xoay người sang chỗ khác.
Lý Mính Hưu người này, thời điểm lãng mạn sẽ vô cùng lãng mạn, thời điểm mất hứng cũng có thể làm tức chết người ta.
Cô thiếu chúc nữa cũng hộc máu mà chết.
——nói lần cuối cùng nhé, Đan Đan là tôi, tôi lập tức muốn cùng anh ấy qua một đêm thơ mộng ~ hiện tại anh ấy mới từ trong phòng tắm đi ra, đang lau tóc, áo tắm dài tùy ý vắt trêи người, cơ bụng tám múi như ẩn như hiện…… A, anh ấy lên giường, từ phía sau ôm lấy tôi, gắt gao mà ôm vào trong khuỷu tay, loại cảm giác này thật vi diệu! Tay anh ấy vuốt ve làn da mẫn cảm của tôi, môi anh ấy……
Dư Tễ Đan quả thực kinh ngạc đến phát ngốc.
Đây là viết tiểu thuyết sao? Càng về sau càng khó coi, thế nhưng còn ……
Hoặc là từ bộ tiểu thuyết ngôn tình nào đó cải biên?
Nghĩ đến nhân vật chính là cô và Lý Mính Hưu…… cả người cô đều nổi da gà, quần chúng đợt này ảo tưởng cũng quá nghiêm trọng rồi!
“Đan Đan!”
tiếng nói trầm thấp của Lý Mính Hưu nhẹ nhàng thổi bên tai.
Dư Tễ Đan đang cười đột nhiên cứng đờ.
Cô nhanh tay tắt màn hình điện thoại
Trời a! Lý Mính Hưu lên giường khi nào? Từ khi nào anh tiến đến phía sau cô?
Anh nhìn đến màn hình điện thoại của cô sao?
Vạn nhất anh thấy được…… Cô chẳng phải là nhảy xuống biển cũng không hết nhục sao?
Thực nguy hiểm……
Lý Mính Hưu vẫn luôn không nói gì, trong lòng Dư Tễ Đan áp lực càng lúc càng lớn.
Cô nhắm mắt lại: “Em muốn đi ngủ.”
“Được.”
Phòng ngủ chợt trở nên đen nhánh.
Sau đó, Lý Mính Hưu vươn tay, từ phía sau ôm lấy Tễ Đan, đem cả người cô ôm vào trong lòng, một bàn tay luồn dưới cánh tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, để đầu cô thoải mái mà gối lên khuỷu tay anh.
Dư Tễ Đan chính thức hóa thành tượng đá ngàn năm…
Qua Vài giây, giọng anh trầm thấp mê người nhắm thẳng lỗ tai cô mà rót chữ: “anh ấy lên giường, từ phía sau ôm lấy tôi, gắt gao mà ôm vào trong khuỷu tay, loại cảm giác này thật vi diệu! Tay anh ấy vuốt ve làn da mẫn cảm của tôi, môi anh ấy……”
Dư Tễ Đan bị chọc cho tức chết: “Anh câm miệng! Câm miệng! Không cần nói nữa! A a a…… thật con mẹ nó mất mặt!”
Lý Mính Hưu cười như không cười mà hôn hôn cổ cô: “Lần sau em có ý tưởng người lớn nào thì trực tiếp nói với anh, không cần lại xem mấy thứ kia quá kẻo nghiện……”
Dừng một chút.
“……Anh… Đan Đan.”