Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

chương 8: chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng nhiệm vụ phỏng vấn này, vẫn rơi lên đầu Nghê Cảnh Hề.

Thực ra con người lão Trương thoạt nhìn chuyện gì cũng mặc kệ, để Ôn Đường một tổ phó dẫm lên đầu mình, nhưng ông ta ở tòa soạn lâu như vậy, đương nhiên không phải người tầm thường.

Sở dĩ Nghê Cảnh Hề dám trực tiếp công kích Ngô Mộng Ni trong cuộc họp như thế, đơn giản chỉ là lúc nhìn thấy Ngô Mộng Ni nói chuyện, lão Trương liên tục cau mày.

Trong một cuộc họp, tổ trưởng còn chưa nói lời nào, cô ta lại không phải là gì lại lên mặt dạy dỗ người khác.

Huống hồ mấy câu cuối cùng lão Trương nói kia, rõ ràng là nói giúp Nghê Cảnh Hề.

Vì thế ông ta vẫn giao nhiệm vụ phỏng vấn này cho Nghê Cảnh Hề, cũng xem như là làm cho đám Ôn Đường xem, chỉ đơn giản là để bọn họ cảm thấy mình đã giúp nghiêm phạt Nghê Cảnh Hề.

Nhưng trước khi đi, lão Trương lại gọi Nghê Cảnh Hề đến phòng làm việc của mình.

Trước khi ông ta mở miệng nói chuyện thì nhìn khu vực làm việc cộng đồng ở bên ngoài, rồi mới nói: “Phỏng vấn này chỉ là một nhiệm vụ, cô xem hoàn thành thì được.”

Cuối cùng, lão Trương suy nghĩ vẫn là nói: “Tôi luôn cảm thấy cô là một người không nhiều lời chịu làm việc.

Có những lời người ta nói cô không cần nghe, công việc là quan trọng nhất.

Tôi vẫn rất xem trọng cô.”

Lão Trương quả thực có lòng riêng, Ôn Đường thanh thế mạnh mẽ, nếu trong tổ có chuyện gì tốt thì cô ta đều chiếm hết.

Vậy thì thật sự không cần bao lâu, chức tổ trưởng này của ông ta cũng đừng làm nữa.

Còn Nghê Cảnh Hề quả thực là người mà ông ta xem trọng, người trẻ tuổi, vừa tốt nghiệp, tràn đầy khát vọng, quan trọng nhất là có cô ở đây còn có thể tranh giành với Ôn Đường.

Không đến nỗi một nhà độc quyền.

Sở dĩ lão Trương gọi Nghê Cảnh Hề vào nói những điều này, cũng là để lôi kéo cô.

Ông ta luôn cảm thấy ánh mắt nhìn người của mình rất chuẩn, ánh mắt cô gái này thật sự không phải người bình thường.

Nhưng Hoa Tranh biết được Nghê Cảnh Hề vẫn nhận được phỏng vấn này thì nhất thời thở vắn than dài, không nhịn được thấp giọng nói với cô: “Cậu biết bọn họ vì sao đều không muốn nhận cuộc phỏng vấn này không?”

Nghê Cảnh Hề luôn không giao lưu gì với những người khác trong tổ.

Sở dĩ quen với Hoa Tranh như vậy, hoàn toàn là vì Hoa Tranh dựa vào da mặt dày, kiên cường lê lết đến bên cạnh cô, dù sao thì gái đẹp ai mà không thích chứ.

Hoa Tranh: “Nghe nói đối tượng phỏng vấn này là một quỷ già dê, rất thích động tay động chân với người khác.

Tin tức này là do bên bộ phận quảng cáo truyền đến đó, lần trước lúc xã giao ông ta cứ kéo tay của một cô gái bên bộ phận quảng cáo, cô gái người ta vì công việc, thật sự phải nhịn xuống ghê tởm, bằng không nói thật cũng muốn đập chai rượu lên đầu lão ta rồi.”

Chuyện này đã truyền đến từ bộ phận quảng cáo, thì chắc là thật.

Cho nên Hoa Tranh rất lo lắng, cô đã nói sao lúc họp Ngô Mộng Ni cứ liên tục đẩy phỏng vấn này lên người các cô.

Dù sao loại phỏng vấn này, nếu đụng đến người hào phóng, thì chi phí đi lại sẽ không thể thiếu.

Nghê Cảnh Hề ngồi trên ghế, gảy cây bút máy trong tay.

Cho dù bây giờ mọi người đều quen dùng máy tính, nhưng cô vẫn thích cảm giác viết chữ bằng bút máy, nếu có suy nghĩ gì sẽ tiện ghi trực tiếp xuống hơn.

Hoa Tranh thấy cô ung dung, dường như không để trong lòng, cũng tức giận thay cô.

Cô ấy nói: “Cảnh Hề, khi cậu phỏng vấn thật sự phải cẩn thận chút đấy, tớ sợ……”

Nào biết Nghê Cảnh Hề xoay đầu nhìn cô: “Sợ tớ không nhịn được đập bình hoa lên đầu ông ta à?”

Hoa Tranh há miệng, trước đây cô ấy có thể vẫn sẽ cảm thấy Nghê Cảnh Hề đang nói đùa, nhưng hôm nay thấy điệu bộ nổi giận của cô với Ngô Mộng Ni trong cuộc họp.

Thì cô ấy cảm thấy Nghê Cảnh Hề không chỉ là một cô gái xinh đẹp.

Mà cô quá có dáng vẻ của một nữ vương.

Hoa Tranh cảm thấy, nếu thật sự có người dám làm gì với cô, cô chắc chắn, có thể, thật sự sẽ kéo đầu người ta.

Nghê Cảnh Hề suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Tớ có chừng mực.”

Nói xong, cô đứng dậy xách túi của mình, định đi ra ngoài.

Hoa Tranh nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, nhất thời lại không biết nói gì.

Bởi vì cô nhìn dáng vẻ ngẩng cao đầu sải bước của Nghê Cảnh Hề, lại cảm thấy cô không phải đi phỏng vấn mà là muốn đi đánh nhau.

Đương nhiên Nghê Cảnh Hề không phải đi đánh nhau, cô thật sự rất nghiêm túc đi phỏng vấn.

Cô gọi điện thoại cho trợ lý của đối phương, hẹn thời gian muốn thăm quan công ty họ.

Nhân vật phỏng vấn không cần phỏng vấn trực tiếp, phải làm công việc bối cảnh trước.

Đối phương đã là nhà quảng cáo của tòa soạn, mục đích chắc chắn là muốn tuyên truyền công ty mình, cho nên Nghê Cảnh Hề định đi đến công ty đối phương một chuyến.

May mà người trợ lý này là một cô gái xinh đẹp, biết Nghê Cảnh Hề đến phỏng vấn, cũng xem như khách sáo.

Nghê Cảnh Hề khước từ đề nghị rót nước cho cô của đối phương, xoay đầu nhìn hỏi: “Tôi có thể xem công ty lát được không?”

Trợ lý gật đầu: “Đương nhiên có thể, cần tôi đi cùng chị không?”

Nghê Cảnh Hề: “Không cần đâu, tôi tùy tiện xem thử thôi.”

Đúng lúc trợ lý có việc phải làm, nên để cô tự mình đi dạo.

Tòa nhà làm việc của công ty này mặc dù có hơi cũ kỹ, nhưng trang trí nội thất vô cùng sang trọng, không những rộng rãi mà rất sáng sủa, và có chút cảm giác về công nghệ.

Bên cạnh quầy lễ tân công ty là một đại sảnh mở, trưng bày rất nhiều sản phẩm chăm sóc sức khỏe và thiết bị Massage.

Nghê Cảnh Hành nghiêm túc xem qua từng sản phẩm trong đại sảnh, đương nhiên giới thiệu trên mỗi sản phẩm luôn là đủ loại cao cấp, trong đó lại đủ loại ảnh khác nhau, phần lớn đều là một người trung niên hơi mập chụp chung với người mặc áo blouse trắng.

Người đàn ông trung niên chính là đối tượng phỏng vấn của Nghê Cảnh Hề lần này.

Vào lúc Nghê Cảnh Hề tham quan đại sảnh, luôn có vài người lớn tuổi qua lại.

Cụ ông hoặc cụ bà đầu tóc bạc trắng, hoặc đi một mình hoặc cùng nhau đến.

Khi họ đến, luôn sẽ có một người mặc vest đi ra đón họ.

Mãi đến khi một cụ bà tóc bạc phơ xuất hiện, Nghê Cảnh Hề từ từ đi về phía bên kia.

Nhưng người đàn ông mặc vest thắt cà-vạt còn nhanh hơn cô, bước chân anh ta đi nhanh đến bên cạnh bà cụ, trên mặt không những mang theo nụ cười xán lạn, vừa mở miệng liền nói: “Mẹ, người cuối cùng cũng đến rồi.

Trên đường không có chuyện gì chứ ạ.”

“Tiểu Vương này, chỗ này của các cậu thật không dễ tìm đâu.” Bà cụ mỉm cười nói.

Người đàn ông trẻ tuổi lại đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt mình, “Đều trách con, trách con không thể nào đi đón người.

Mẹ người yên tâm, lần sau người đến thì điện thoại cho con, con nhất định đi đón.”

Bà cụ lập tức cười xua tay: “Công việc cậu bận rộn thế kia mà.”

Sau đó người đàn ông tên tiểu Vương này dẫn hai cụ đi vào trong, vừa đi còn vừa giới thiệu các sản phẩm của công ty cho cụ.

Còn Nghê Cảnh Hề vừa rồi luôn đứng bên cạnh nghe lén, thật sự là không nói ra lời.

Cô cũng từng nghe nói các hiện tượng của ngành sản phẩm chăm sóc sức khỏe, trước đây cho dù truyền thông từng công bố, cũng không khiến cô cảm thấy chấn động bằng tận mắt nhìn thấy.

Thật là trăm nghe không bằng một thấy.

Sau đó Nghê Cảnh Hề chầm chậm đi về một phía khác, chính là nơi vừa rồi tiểu Vương dẫn cụ đi.

Không đến một lúc cô nhìn thấy mấy cánh cửa đóng chặt, xem ra có người đang ở bên trong.

Cô không tùy tiện đẩy cửa ra làm phiền người khác, mà cứ đi thẳng vào phía trong, cho đến khi nhìn thấy một sảnh làm việc mở rộng lớn.

Từng hàng được xếp gọn gàng, bầu không khí bên trong có vẻ bận rộn mà căng thẳng.

Rất nhiều người ngồi trên vị trí của mình, trên đầu đeo tai nghe, trong miệng không ngừng nói chuyện.

Bởi vì âm thanh quá ồn ào, Nghê Cảnh Hề căn bản không nghe rõ lời họ nói.

Cho đến khi mắt cô lướt qua vách tường, vậy mà rất nhiều chỗ đều dán khẩu hiệu.

“Không muốn bị người khác xem là chó, thì phải chiến đấu đến chết.”

“Không có người thất bại trong ngành, chỉ có người từ bỏ.”

“Nhìn vào tiền, kiếm lợi nhuận.”

Khẩu hiệu này kết hợp với cảnh tượng trước mắt, giống như là một cảnh trăm ngàn tấn máu gà được khuấy lên, trên mặt mỗi người đều đầy phấn khích, giống như thật sự có vô số tiền đang bay qua trước mắt họ.

Nghê Cảnh Hề quay lại, nhưng chưa đi được hai bước lại gặp nhân viên bán hàng tiểu Vương và bà cụ vừa rồi.

Cô nghe tiểu Vương dùng một giọng điệu cực kỳ nồng nhiệt nói: “Mẹ, biết người thích dụng cụ massage này, con đã đặc biệt xin với lãnh đạo của bọn con, vốn là hai vạn hai, bây giờ giảm giá cho mẹ còn một vạn tám thôi.”

Giọng bà cụ khá nhỏ, Nghê Cảnh Hề không nghe rõ, nhưng dường như đang do dự.

Tiểu Vương liền nâng cao giọng: “Mẹ yên tâm đi, dụng cụ massage này rất hữu hiệu, sau này có cái này rồi, mẹ sẽ không còn đau xương sống thắt lưng, đầu gối và chân nữa.

Mẹ nghĩ thử đi, cơ thể này của mẹ xương cốt khỏe mạnh, sống thêm hai mươi năm nữa chắc chắn không vấn đề.

Dụng cụ massage này bình quân đến hai mươi năm, có phải mỗi năm đều không đến một ngàn không ạ.

Như vậy có đắt không?”

Người trẻ tuổi biết ăn nói, hận không thể nói trên trời dưới đất cái gọi là dụng cụ massage này.

Chẳng qua nghe thấy điều này Nghê Cảnh Hề lại buồn nôn.

Bởi vì cô không nhìn thấy cái gì gọi là suy nghĩ cho người tiêu dùng, cô chỉ nhìn thấy một khuôn mặt tham lam.

Nghê Cảnh Hề chọn một ly cacao nóng, ngồi trong quán cà phê hơn nửa ngày.

Trang word máy tính trước mặt cô đã mở ra từ lâu, nhưng không có lấy một chữ.

Không thể viết được.

Cacao nóng trên bàn tròn nhỏ còn nửa ly, sớm đã không còn nóng nữa.

Khi đầu óc Nghê Cảnh Hề rối loạn, luôn thích uống đồ ngọt.

Cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, điều kiện phong cảnh của quán cà phê này không tệ, ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy những tòa nhà san sát nhau.

Trên tường bên ngoài mỗi tòa nhà đều lắp đầy kính, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng hiếm có của ngày hôm nay.

Ánh nắng cuốn trôi đi những cơn mưa liên miên không ngớt mấy ngày trước của thành phố này, mưa liên tục nửa tháng, khiến người người bực bội.

Sau khi nhìn máy tính, Nghê Cảnh Hề đứng dậy đi ra khỏi quán.

Nửa tiếng sau, cô ngửa đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời trước mặt, đại sảnh rộng thoáng sạch sẽ, khắp nơi đều đầy tinh tế hiện đại.

Cô lấy di động ra, sau vài tiếng đô đô: “Anh đang làm gì thế?”

“Anh vừa họp xong.” Hoắc Thận Ngôn khẽ nói.

Anh vừa muốn hỏi cô sao thế, thì nghe Nghê Cảnh Hề nói: “Có muốn uống với em ly cà phê không?”

Người đàn ông vốn ngồi trên ghế da lại chợt đứng dậy, “Em ở bên dưới?”

Giọng anh lộ ra vài phần không xác định, bởi vì đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, Nghê Cảnh Hề điện thoại cho anh nói như vậy,

Đến khi anh đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Đường Miễn đang dặn dò chuyện nhân sự phòng thư ký ở bên ngoài, thấy anh đi ra, Đường Miễn lập tức đi tới hỏi: “Hoắc tổng, có việc sao ạ?”

Bởi vì hành trình tiếp theo còn chưa đến, lúc này Hoắc Thận Ngôn hẳn là ở trong văn phòng xử lý văn kiện.

Hoắc Thận Ngôn dừng lại bước chân, nhìn anh ta, đột nhiên nói: “Cậu đi đón Tinh Tinh nhé.”

Đường Miễn sững sờ, phu nhân đến? Lúc này trong lòng anh ta có hơi sáng tỏ, khó trách ông chủ sẽ lộ ra vẻ mặt vui mừng như vậy.

Nghê Cảnh Hề đợi ở bên dưới, lại cảm thấy không đúng lắm, dù sao công ty của Hoắc Thận Ngôn cũng ở tòa nhà này, nếu anh đi xuống bị người ta nhìn thấy, có phải không hay lắm không.

Lúc đang nghĩ như vậy, cô đã nhìn thấy Đường Miễn.

Trong lòng Nghê Cảnh Hề thoáng thở phào, cười chào hỏi: “Phiền anh rồi, trợ lý Đường.”

Đường Miễn đương nhiên không dám nói phiền, muốn dẫn Nghê Cảnh Hề đi vào trong tòa nhà.

Nghê Cảnh Hề: “Có phải anh ấy đang bận không, hay là hôm nay thôi đi vậy.” Cô sợ đi phòng làm việc của anh, nếu bị người ta thấy thì không hay.

May là Đường Miễn nói: “Là đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, người yên tâm.”

Nghê Cảnh Hề lúc này mới đi theo anh vào trong tòa nhà, quả nhiên là xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, ấn nút B.

Lúc này là thời gian làm việc, không nhiều xe qua lại.

Cả bãi đậu xe có hơi im ắng, ngay cả tiếng bước chân đạp trên nền cũng có tiếng vọng rõ ràng.

Mãi đến khi đi được hai ba phút, cô ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Thận Ngôn đang đứng bên cạnh một chiếc xe.

Hôm nay anh mặc đồ hết sức trịnh trọng, một bộ suit ba mảnh, nút áo trên suit chưa cài, lộ ra áo gile đồng bộ bên trong.

Anh lúc này đút tay trong túi, cúi đầu nhìn di động, vạt áo suit bị che ở phía sau cánh tay, áo gile ôm chặt đường eo anh, khiến vóc dáng vai rộng eo thon của anh càng thêm nổi bật.

Nghê Cảnh Hề nhìn anh, đặc biệt là đôi chân dài kia.

Thật muốn huýt sáo.

Hoắc Thận Ngôn nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu, nào biết vừa ngước mắt lên lại nhìn thấy đôi mắt tràn đầy thâm ý của Nghê Cảnh Hề.

Nghê Cảnh Hề đi đến phía trước anh còn chưa nói chuyện, Hoắc Thận Ngôn lại cúi người, nhìn chiếc xe bên cạnh trước.

Tầm mắt cô di chuyển theo anh, nói thực một cái nhìn này cô liền hoàn toàn kinh diễm.

Chiếc xe màu trắng bình thường cực lớn, yên ổn dừng ở chỗ kia.

Vừa rồi nếu không phải sự chú ý của cô bị anh thu hút, có lẽ sẽ không đến bây giờ mới nhìn thấy chiếc xe này.

Nói thật, chiếc xe này quá soái, thân xe vuông vức không những không cồng kềnh trái lại lộ ra vẻ ngang ngược.

Chữ B phía trước xe cũng lộ ra vẻ mạnh mẽ.

Sau khi Nghê Cảnh Hề thưởng thức xong, vừa xoay đầu thì nghe thấy Hoắc Thận Ngôn hỏi cô: “Em cảm thấy chiếc xe này thế nào?”

“Rất soái.” Hơn nữa còn ngầu.

“Đi thôi.” Hoắc Thận Ngôn mở miệng, sau đó vươn tay kéo cổ tay cô, dẫn cô đến bên ghế lái, trực tiếp mở cửa xe ra.

Nghê Cảnh Hề nhìn anh, vẫn chưa rõ ràng tình hình.

Hoắc Thận Ngôn cũng nhìn cô, khuôn mặt luôn không nhìn ra cảm xúc mang theo ý cười mờ ảo, anh nói: “Bây giờ lái xe mới của em, đưa anh đi hóng gió nào.”.

Truyện Chữ Hay