Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

chương 147

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ khi Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành tiến hành thủ tục ly hôn thì cô đã chuẩn bị chuyển về ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây do bố mẹ để lại.

Căn nhà này được bố mẹ mua tặng vào năm cô mười tuổi, phong cảnh rất tốt, không khí cũng trong lành, nhưng nó nằm ở giữa sườn núi nên ra vào cũng không thuận tiện.

May mà sau khi kết hôn với Phó Lễ Hành, vì cô có cảm tình rất sâu đậm với nó nên đã dựa theo trí nhớ mà sửa sang lại, ngoài ra còn thuê nhân viên bán thời giờ để dọn dẹp mỗi tuần.

Hiện tại cô dọn vào sống cũng thuận tiện hơn nhiều.

Căn nhà này được mua vào năm cô mười tuổi, bây giờ cô đã hai mươi sáu tuổi, trải qua mười sáu năm đã sớm không còn phồn hoa như xưa nữa, so với căn biệt thự Tùng Cảnh của Phó Lễ Hành mà nói thì nơi này có vẻ cũ kỹ.

Nhưng đây là ngôi nhà của cô, nó chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của ba mẹ, giờ đây cô mới nhận ra còn bố mẹ thì vẫn còn một mái ấm, bố mẹ không còn thì cái gọi là tổ ấm của hôn nhân cũng chỉ là ảo tưởng đơn phương của mình cô thôi.

Hôm nay cô sẽ đi tham dự hôn lễ của người bạn tốt thời trung học Tô Vận.

Sáng sớm cô đã thức dậy, bắt đầu trang điểm và diện đồ, ngồi trước bàn trang điểm, cô đang cẩn thận vẽ lông mày thì Lục Nhân Nhân vừa thức dậy, đầu bù tóc rối ngáp một cái: “Cậu thật sự tham dự hôn lễ sao? Tối qua mình đã nói rõ ràng với cậu rồi mà!”

Nếu nói cuộc hôn nhân ba năm qua của cô đã thu hoạch được gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn chính là tình bạn giữa cô và Lục Nhân Nhân.

Lúc đầu cô cũng không để ý đến người bạn này, bình thường đi dự tiệc hay đi du lịch cùng nhau đều chỉ là mối quan hệ xã giao giả tạo.

Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng sau khi mình và Phó Lễ Hành ly hôn thì nhất định Lục Nhân Nhân sẽ tự động biến mất, dù sao thì cô cũng không còn là Phó phu nhân nữa.

Tuy nhiên, Đồng Vũ Vụ không ngờ được rằng cô và anh đã ly hôn lâu như vậy nhưng Lục Nhân Nhân vẫn luôn giúp đỡ và đối xử với cô giống như trước.

Trong cuộc sống này, Đồng Vũ Vụ cảm thấy rất đáng giá khi có thể thu hoạch được một người bạn cho dù cô gặp khó khăn thì người ấy vẫn luôn sẵn sàng ở bên cạnh mình.

Điều này khiến cô cảm thấy ít nhất bản thân mình cũng không đến nỗi tệ hại.

“Đương nhiên là đi rồi.” Người phụ nữ trong gương không còn vẻ tối tăm sau khi ly hôn nữa, ngược lại trông cô mềm mại và kiên định hơn trước.

Đồng Vũ Vụ đặt bút kẻ lông mày xuống, nghiêng đầu nhìn Lục Nhân Nhân và mỉm cười: “Khi mình kết hôn thì Tô Vận đã đến, vậy lúc cô ấy kết hôn đương nhiên mình cũng phải đi rồi.

Đây là lễ nghi cơ bản mà.”

Cô còn muốn khiến những người chê cười mình phải thất vọng nữa cơ.

Cô không chỉ không lấy nước mắt rửa mặt, không chỉ không thoát khỏi nơi tuyệt vọng xám xịt mà ngược lại còn vui vẻ hơn trước.

Chẳng lẽ lại vì ly hôn mà có thể không biết xấu hổ sao? Mặc dù cô không còn là Phó phu nhân nữa nhưng cô vẫn là Đồng Vũ Vụ, là đứa con gái đáng tự hào nhất trong lòng bố mẹ mà.

Lục Nhân Nhân khó hiểu lắc đầu, nhìn gương mặt này của Đồng Vũ Vụ thì cô ấy lại muốn sỉ vả Phó Lễ Hành.

Nơi này là không gian riêng tư, chỉ có hai người là cô ấy và Đồng Vũ Vụ nên cô ấy cũng yên tâm lớn mật mà bóc phốt: “Cậu nói xem có phải họ Phó kia có vấn đề về đầu óc không? Lúc trước là anh ta mặt dày mày dạn muốn kết hôn với cậu, bây giờ thì hay rồi, anh ta thật sự không có ai bên ngoài à? Loại bắt cá hai tay này, không, không đúng, nói không chừng còn là loại đàn ông một chân đạp nhiều thuyền đều không có kết cục tốt.

Mỗi ngày mình sẽ nguyền rủa anh ta một trăm lần!”

Đồng Vũ Vụ thống khổ nhắm mắt, bất đắc dĩ nói: “Nhân Nhân, thật sự đừng nhắc đến chuyện này nữa, đừng để mình nhớ lại cuộc ly hôn này, nếu không mình sẽ tự hoài nghi, sẽ cảm thấy nhục nhã đến mức muốn tự sát đấy.

Cậu có muốn nhặt xác cho mình không?”

Chuyện cho đến bây giờ, người không muốn nhớ về Phó Lễ Hành nhất, không muốn chạm mặt Phó Lễ Hành nhất chính là Đồng Vũ Vụ.

Bởi vì chuyện này sẽ khiến cô dễ dàng nhớ đến tất cả những chuyện ngu ngốc mà mình đã từng làm trong một năm trước khi ly hôn.

Quả thực cô không thể tin được người làm ra những chuyện kia lại chính là cô.

Hiện tại, Đồng Vũ Vụ không còn suy sụp tinh thần đến mức muốn trầm cảm tự sát nữa, tâm lý của cô đã cực kỳ vững vàng rồi.

“Cậu nhục nhã cái gì?” Lục Nhân Nhân không hiểu: “Cậu cũng không lừa dối hay ở bên ngoài làm bất cứ điều gì có lỗi với cuộc hôn nhân của mình.

Ngược lại thì anh ta mới phải là người bị đóng đinh vào nỗi xấu hổ của hôn nhân đấy.”

Đồng Vũ Vụ thở dài: “Mình nhục nhã cái gì à? Cậu còn nhớ rõ chữ ký cá nhân hồi cấp hai không? Hiện tại có muốn nhớ lại một chút không?”

Lục Nhân Nhân biến sắc, chữ ký của cô ấy khi còn học cấp hai chính là ——

Nếu nó làm tôi đau, tôi không cần

Cô ấy vò đầu bứt tóc và than vãn: “Cậu không cần nhắc lại lịch sử đen tối đấy.

Mình tuyệt đối không thừa nhận mình thích sử dụng ngôn ngữ không chính thống của sao Hỏa khi còn học cấp hai đâu.”

“Mình nghĩ rằng cậu có thể hiểu được cảm giác của mình lúc này.” Đồng Vũ Vụ nắm tay Lục Nhân Nhân nói: “Đừng tiếp tục làm tổn thương mình, mình chỉ muốn nhanh chóng quên nó đi mà thôi.”

Lục Nhân Nhân: “...!Mình có thể hỏi cậu, cậu đã làm gì không?”

Sắc mặt của Đồng Vũ Vụ thay đổi trong giây lát: “Không thể, đừng hỏi, cho dù cậu hỏi cũng không có kết quả.”

Cô thật sự không muốn gặp lại Phó Lễ Hành, cho dù đối phương có nhớ những gì cô từng làm hay không, hoặc nếu cô nhớ lại tất cả những hành động não tàn của mình, điều này sẽ khiến cô muốn tự tay bóp cht chính mình.

Về phần bóng ma tâm lý sau khi ly hôn mang đến thì dưới tác động của sự kiện này, nó đã không còn quan trọng nữa.

Cô đã nghĩ mình sẽ rất sợ ly hôn, rất sợ mất đi thân phận Phó phu nhân này, nhưng khi tất cả những chuyện này xảy ra thì cô lại có thể bình tĩnh đối mặt với nó, xem ra con người sẽ thật sự mạnh mẽ hơn so với những gì cô từng suy nghĩ.

Lục Nhân Nhân “ồ” một tiếng và lại hỏi: “Vậy cậu có nghe theo ý kiến của mình không? Nếu cậu đi thì có thể dẫn theo Tùy Sách, mình nghĩ anh ấy nhất định sẽ rất vui.”

Tùy Sách?

Đồng Vũ Vụ dứt khoát từ chối lời đề nghị này: “Mặc dù hiện tại quan hệ của mình và Tô Vận không còn tốt như xưa nhưng làm người không thể không rộng lượng.

Cô ấy đã nhớ gửi thiệp mời cho mình, quan tâm đến công việc làm ăn của mình thì sao mình có thể vào ngày kết hôn của cô ấy cướp đi sự nổi bật được.

Dù sao cũng không được, hơn nữa mình và Tùy Sách cũng chưa đến mức đó, Tùy Sách đã chăm sóc mình rất tốt, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy, cho nên mình càng không thể lợi dụng anh ấy.”

Cô biết hôm nay Phó Lễ Hành cũng sẽ đi, cô cũng sẽ có mặt ở hôn lễ, điều này nhất định sẽ thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.

Nếu như cô dẫn theo Tùy Sách thì rốt cuộc bản thân đang tham dự hôn lễ hay là tranh thủ cướp đi sự nổi bật?

Tô Vận từng là một người bạn rất tốt của cô, hiện tại cô ấy cũng là khách hàng bên A của cô, về công hay về tư đều tuyệt đối không nên làm như vậy.

Lục Nhân Nhân đau lòng nhìn Đồng Vũ Vụ: “Cẩu nam nhân, hôm nay mình sẽ tiếp tục lên weibo nguyền rủa anh ta.”

Tình bạn giữa cô ấy và Đồng Vũ Vụ trong những năm gần đây đều nửa thật nửa giả.

Đôi khi cũng rất chán ghét Đồng Vũ Vụ, trước đây không phải cô ấy chưa từng nói xấu về Đồng Vũ Vụ với người khác, nhưng mà lòng người đều bằng xương bằng thịt, hai người chơi với nhau nhiều năm như vậy, sau khi Đồng Vũ Vụ thật sự ly hôn với Phó Lễ Hành thì ngược lại cô ấy còn cảm thấy đau lòng cho đối phương.

Trước đây còn vì mấy chị em plastic khác nói lảm nhảm bị cô ấy nghe được nên hai bên đã cãi nhau ầm ĩ một trận, suýt chút nữa còn kéo tóc đánh nhau.

“...!Cậu nên trưởng thành hơn một chút đi Nhân Nhân.” Đồng Vũ Vụ trái lại còn an ủi cô ấy, thói đời này thật sự lạ lùng, một người như cô lại không đau buồn vì ly hôn nhưng bạn bè của cô mỗi ngày đều đòi đánh đòi giết, nhưng cũng phải thừa nhận rằng trong lòng cô cũng rất ấm ức.

Hôn lễ của Tô Vận và Thịnh Diệp Châu diễn ra rất sang trọng.

Đồng Vũ Vụ vẫn sang chảnh và kiêu kỳ như khi còn là Phó phu nhân, cô mặc một chiếc váy dạ hội trễ vai màu tím bước vào hội trường, sắc mặt hồng hào, nhất định phải giẫm nát tin đồn và danh hiệu “người đàn bà bị chồng ruồng bỏ” dưới chân.

Bất cứ lúc nào, Đồng Vũ Vụ vẫn luôn là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong giới quý tộc, nữ nhân nhìn thấy trên mặt cô không hiện lên chút tối tăm u ám nào thì đều cảm thấy Đồng Vũ Vụ đang giả vờ mạnh mẽ; nam nhân nhìn thấy cô thì trong lòng có chút tâm viên ý mãn, một đóa hoa phú quý nhân gian từng chỉ có Phó Lễ Hành sở hữu, hiện tại…

Đồng Vũ Vụ gặp được Tống Tương trong buổi hôn lễ, Tống Tương chủ động đến bên cạnh cô, ngữ khí hơi mất tự nhiên nói: “Nghe nói cậu đã tự mở phòng làm việc phải không?”

Tính cách của hai người không hợp nhau, Đồng Vũ Vụ cũng không muốn trò chuyện với đối phương nên chỉ gật đầu có lệ.

Tống Tương vô cùng tức giận với thái độ im lặng gật đầu như chim của cô nhưng khi nghĩ đến cục cưng trong bụng thì lại trở nên bình tĩnh.

Cô ấy đã từng nghe tin đồn rằng Phó Lễ Hành có người ở bên ngoài, mặc dù Từ Diên Thanh nói đó chỉ là tin đồn nhảm thôi nhưng cô ấy vẫn cảm thấy Đồng Vũ Vụ không phải là loại người không chung thủy với hôn nhân và ông xã của mình, hai người ly hôn...!nghĩ thế nào cũng đều là nồi của Phó Lễ Hành.

Theo lý thuyết, ắt hẳn cô ấy nên vui sướng khi thấy người gặp họa nhưng không biết vì sao Tống Tương lại cảm thấy không vui khi nhìn thấy Đồng Vũ Vụ lẻ loi một mình, ngược lại còn có chút khó chịu.

Đồng Vũ Vụ không nên như thế này.

“Lão công mình tặng mình một viên kim cương màu hồng, mình muốn mời cậu giúp mình thiết kế một cái nhẫn kim cương cho cục cưng nhỏ sắp chào đời.” Tống Tương nói.

Đồng Vũ Vụ có chút kinh ngạc nhìn đối phương.

Tống Tương không đến chê cười mình mà ngược lại còn quan tâm đến công việc kinh doanh của mình sao?

Tống Tương nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì ngữ khí càng thêm mất tự nhiên và ngạo kiều: “Cậu yên tâm, mình sẽ tính giá cho cậu bằng với giá của một nhà thiết kế xuất sắc trong nước.

Nhưng mình nói trước, cậu phải thiết kế tốt cho mình, đây chính là chiếc nhẫn kim cương đầu tiên trong đời của con gái mình đấy.”

Đồng Vũ Vụ lập tức thay đổi sắc mặt, cười hì hì: “Yên tâm yên tâm, nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.

Người khác không biết gu thẩm mỹ của cậu nhưng chẳng lẽ mình lại không rõ sao?”

Tống Tương liếc nhìn cô một cái, có lẽ rất tò mò nên vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Đồng Vũ Vụ vừa thấy vẻ mặt này của cô ấy thì lập tức biết cô ấy muốn hỏi gì, cô nghiêm túc nói: “Mình biết cậu quan tâm đến mình nhưng đừng hỏi, nếu hỏi mình sẽ tăng giá đấy.”

Tống Tương: “…”

Người phụ nữ đáng chết này! Mình chẳng thèm quan tâm đâu!

Đồng Vũ Vụ cũng nhìn thấy Phó Lễ Hành trong buổi hôn lễ, nhưng hai người chỉ nhìn nhau một cái rồi xoay người dời tầm mắt đi như không xảy ra chuyện gì.

Thật ra, hiện tại cô đã không còn hứng thú để tìm hiểu xem anh có người bên ngoài hay không.

Không liên quan, càng không có quan hệ gì đến cô cả.

Khi hôn lễ sắp kết thúc, Đồng Vũ Vụ cảm thấy quá ồn ào náo nhiệt, cô cũng thật sự không muốn lấy hoa nên đã cầm túi xách bước ra đại sảnh, đi đến ngồi trên băng ghế ở một góc hẻo lánh.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Lục Nhân Nhân gọi đến.

Phó Lễ Hành cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, gần đây tâm trạng của anh luôn khó chịu không giải thích được, và số lần anh hút thuốc cũng nhiều hơn trước kia rất nhiều.

Vốn dĩ anh muốn tìm một chỗ không có ai để ngồi xuống, nhưng vừa bước đến một góc thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh lập tức dừng bước.

Giọng nói của cô vẫn ngọt ngào và trong trẻo giống như trước đây, chẳng qua nó đã không còn vẻ nũng nịu và dịu dàng khi đối diện với anh.

“Không cần lo lắng, mình không sao.

Hôn lễ cũng diễn ra bình thường thôi.

Báo cho cậu biết tin này, mình vừa có một hợp đồng mới, khi về nhà sẽ nói với cậu.”

“Đúng rồi, cậu không được quên, khi dì làm bán thời gian đến thì nhớ nhắc dì ấy lau cửa sổ cẩn thận một chút, mình thích môi trường sáng sủa.”

“Không cần cậu đến đón mình, mình lái xe, yên tâm đi, mình không uống rượu.”

Điếu thuốc của Phó Lễ Hành đã được châm lửa.

Anh chợt nhớ đến khoảng thời gian trước đây đã từng nhìn thấy ảnh chụp của cô với tên họ Tùy kia, hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa.

Cô đang gọi điện thoại cho tên họ Tùy đó sao?

Trong đầu xuất hiện một suy đoán như thế, anh hít sâu một hơi, ánh mắt nheo lại, sắc mặt không thay đổi dập tắt điếu thuốc.

Truyện Chữ Hay