- Anh ơi anhhhhhhhhhhhhhh.
- Sao mày?
- Anh đang ở đâu đấy?
- Nhà chứ đâu. Đang xem lại mấy cái báo giá.
- Anh lên mạng xem điểm thi giúp em đi.
- Mày thi khi nào ý nhỉ? - Nó ngớ người - Mà đã gần tháng rồi à? Chết mẹ, sắp có hội Đức Thánh Trần.
- Anh sao thế, hôm em gần thi anh chả đưa em đi văn miếu, em đòi xoa đầu rùa anh không cho còn gì, hic.
- Ờ ờ, nhiều việc quá tao quên. Đợi tý tao xem xong mấy cái này đã rồi tao xem cho. Mà nhà mày không có mạng à? Ipad đâu, đem cắm rồi à?
- Em không xem đâu, bạn em bảo có điểm rồi. Em sợ trượt lắm. Không xem đâu.
- Mày nhiễu sự thế. Thôi được rồi, mày tên gì? Trường nào? À trường tao biết rồi, xem trang nào ý nhỉ?
- Google để làm gì thế hả anh. Em tên Hoàng Ánh Dương. Check rồi báo lại em nhé.hihi.
- Lắm chuyện. Đợi đấy.
Nó tắt mấy cái báo giá chivas và thuốc lá đi, lạch tạch gõ tra cứu điểm thi đại học trường ĐH HN nhập tên Hoàng Ánh Dương, Siêu tệ. Cả con tên như thế chả con nào nổi điểm. Nó chán nản lắc đầu bốc máy gọi điện lại:
- Mày trượt rồi nhé.
- Cái gì.
- Trượt rồi, hình như trường mày chả baoh lấy dưới ,.
- Anh nói với giọng tỉnh bơ thế à???
- Thì mày trượt chứ tao có trượt đâu. Thôi để tao làm xong cái báo giá đã nhé. Rồi mày cứ chán đi, cứ buồn đi. Lúc nào rảnh tao đưa đi chơi sau.
- Hic... em chán quá... thôi em đi tự tử đây... Thế này thì anh không cho em đi xem phim nữa phải không?
- Uầy, mày thông minh thế mà cũng trượt đại học à? Chuẩn luôn rồi đấy.
- Anh thế mà được à? Không an ủi em một câu. Anh không biết cảm giác của em thế nào à?
- Tạch đi đi du học, nhà giàu đứa nào chả thế.
- Em cúp máy đây. Anh là loại người gì không biết.
- Ờ.. - Nó hờ hững.
Con bé cúp máy rụp cái thật. Nó bình thản ngồi làm nhâm nhi nốt đống email và trả lời từng cái một. Cẩn thận và tỉ mỉ. Công việc dạo này đang trôi trảy và thuận lợi khiến nó như bị cuốn vào guồng máy mới. Nó cảm giác có thể tự đứng được trên đôi chân của mình mà không cần quá dựa dẫm và chị hay uy danh của gia đình. Khoảng độ p sau, nó mới thở phào đóng sập cái lap xuống thì điện thoại lại reo
- AaAaAaAAaAaAaAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.. - Tiếng hét chói tai ở đầu dây bên kia.
- Lại cái gì thế con bé ương bướng này?
- Anh không quan tâm đến việc thi cử sống chết của em à.
- Có liên quan đến tao à?
- Anh tiếc tiền mua vé xem phim chứ gì. Hức...
- Ờ hờ...
- Anh sẽ nhận quả báo. Anh nhớ đấy.
- Tao nhận quả báo từ sáng nay rồi. h sáng tao đã nhận được tin nhắn quả báo rồi. H.Thùy Dương d. Mày có biết tao chăm chỉ làm việc từ sáng đến giờ là để lo cái đống vé xem phim không? Hôm nay có phim gì? Bắt đầu luôn từ hôm nay hay để hôm khác.
- Ơ... sao anh biết, hic. Chán thế định để anh bất ngờ, thử lòng anh tí thế mà anh biết hết mất rồi.
- Tao cầm thẻ học sinh của mày gần tháng giời, đưa mày đi cầu khấn hết chỗ này chỗ khác, thế mà không biết tên của mày với số báo danh nữa thì có mà loạn à.Mày chỉ văn tao là nhanh thôi. Tôi đăng kí tổng đài báo điểm từ hôm cô thi xong cơ cô ạ. Thế mà cô mang mấy con ất ơ ở đâu, toàn học ở Tuyên Quang với Thái Nguyên, xong lại cả Thanh Hóa, Nghệ An ra dọa tôi. Ít ra cũng chọn con nào tên na ná ở Hà Nội chứ.
- Ai biết được anh để ý mấy cái đấy >" - Bê ra sớm nó xịt - Nó khẽ nhìn trộm rồi bối rối quay lại với đống bóng bay.
- Có mà sợ bị trêu thì có. Hihi.
- Tao chọc nổ hết bây giờ - Nó nhăn mặt
- Thôi, thôi. Anh nhanh cáu thế. Thế ngưa, khỉ với hươu cao cổ bằng bóng bay đâu.
- Bóng này đểu không làm được. Tao xoắn nó toàn vỡ thôi.
- Có mà anh ko biết làm ý.
- Mày lên mạng mà xem. Phải mua bóng Thái ý - Nó cáu.
- Vâng, mà bò khô thì vắt chanh luôn hay là chút nữa.
- Cứ để đấy. Để sẵn chanh, ai ăn thì vắt. Đã dọn sẵn mâm chưa. Chút chỉ việc bê ra thôi.
- Rồi anh ạ. Tí nữa bạn em đến thì dọn là vừa. khách h mới đến.
- Đã dặn khách làm theo đúng kịch bản chưa?
- Rồi anh ạ, em dặn cả phụ huynh lẫn học sinh rồi - con bé cười.
- Thế thì.. - Nó ngập ngừng- Tao đi về đây. Xong hết việc rồi. Đêm người ta qua lấy bàn đấy. Nhớ lấy tiền đặt cọc về nhé.
- Ơ.. - Con bé xoe mắt nhìn- Anh ở lại với em đi.
- Thôi, toàn người lạ. Tao ngại lắm. Với cả tí có bạn bè mày đến phụ rồi. mà nhìn tao xem. Quần ngố áo bảo hộ, nhìn nhếch nhác không.
- Giờ mới có h.. - Con bé rút điện thoại ra nhìn- Em ra lệnh cho anh về tắm rửa thay quần áo lịch sự qua đây ngay. Lệnh của chị Linh đấy. Mà anh nhớ này, tối nay.
- Ừm, xem thế nào đã - Nó ra vẻ miễn cưỡng từ chối nhưng thật ra lòng vui như mở cờ.
No đỗ xịch cái xe trước cửa nhà, lấy tay quệt mấy giọt mồ hôi trên trán và kiên nhẫn đợi cái cửa cuốn chậm chạp và lề mề nhích lên từng tí một. Vừa bước vào phòng khách nó thấy một cái hộp to tổ bố trên bàn. Đóng kín mít. Bên cạnh là một tờ giấy nhỏ. Nó tò mò nhặt lên đọc: " Chị đi Bằng Tường mấy hôm. Thức ăn chị để trong tủ lạnh, nấu mà ăn, đừng có ăn bừa bên ngoài. Bánh chị gửi cho ku em của Dương, bảo cho chị xin lỗi. Chị không qua được. Quần áo của em chị cũng mang đi giặt khô rồi, treo trong tủ. ăn mặc cho nó tử tế. Vất cái đống áo đen ở nhà đi. Giày chị cũng đánh sạch sẽ rồi nhé. Đi chơi vui vẻ nhớ về sớm". Nó lắc đầu cười, chị nó đúng thật là...
- Nhìn cháu mặc bộ này ra dáng thế chứ. Mọi hôm ăn mặc lôi thôi bác chả nhận ra - Bác Phúc vỗ vỗ vào lưng nó cười.
Chưa kể cả lũ bạn của Dương cứ nhìn nó thì thào như thể nửa quen nửa lạ làm nó nóng hết cả mặt, tự dưng cảm thấy đống đồ trên người chật chội và bức bí khó chịu. Cũng may là người lớn thì chả quan tâm lắm đến sự có mặt của nó mà có vẻ khá hứng thú với cô bé chủ nhà. Cứ liên tục khen con bé khéo tay, ngoan ngoãn xinh xắn làm nó mát hết cả mặt lây (chả hiểu vì sao???). Còn đám trẻ con thì dán mắt vào màn hình xem siêu nhân, tay mỗi đứa ôm khư khư chai cô ca và gói khoai tây, đầu đội mũ chop nhọn, mồm thổi kèn giấy (loại thổi một cái nó tè le ra rồi lại cuộn vào) ầm ĩ cả góc nhà. Có con bé được bố trí canh cái bàn để tránh đứa nào tí táy chạm vào đống đồ trên đó. Ở ngoài cũng có con bé được bố trí phục vụ. Nó đang mải ngắm thành quả của mình thì một đứa vỗ nhẹ vào vai nó cười tươi
- Chào anh. Lại gặp anh ở đây rồi.
Nó mất một vài giây bới tung kí ức để xem đã nhìn thấy cái nụ cười nhếch mép ấy ở đâu, rồi sửng sốt à lên
- Em là Thủy phải k?
- Anh cũng thù dai nhớ lâu phết.
Mẹ kiếp, sao bằng mày được, nó nghiến răng. Gặp con bé này ở đây, là ý trời hay thế nào đây. Bỗng nó nghe loáng thoáng bên ngoài gọi " Thủy ơi, ra chào bác Nam nào- Nói nhỏ hơn như nói với người bên cạnh- Con bé nhà tôi đấy bác ạ, bác xem có duyệt được cho thằng Sơn không?". Con bé quay sang nó nháy mắt
- Thôi chào anh nhé, mẹ em gọi. Tí anh em mình giao lưu sau. Có duyên phết.
- Mẹ kiếp - Nó nghiến răng khe khẽ.
Thấy Dương đi ngang qua, nó nắm khuỷu tay con bé kéo sềnh sệch vào góc cầu thang.
- Á đau em anh, đỏ hết tay giờ.
- Sao lại có con kia ở đây?
- Ai? Chị Thủy á?
- Chả nó.
- Thì... em chị ấy học cùng em trai em luôn. Mà hôm nay mẹ chị ấy qua, chẳng lẽ lại không gọi chị ấy. Sao thế anh? Có chuyện gì ạ? Có đông người lớn. Chị ấy không dám giở trò đâu.
- Nó mà giở trò chỉ có mày mất mặt thôi ý - Nó càu nhàu.
- Anh này, à mà anh hôm nay nhường em. Đừng mày tao nữa, cũng đừng nói tục. Người ta cười cho ý. Trông rõ là lịch sự mà cứ mắng em ầm ầm.
- Biết thế.
- Nhanh lên nhanh lên. Xe oto về đến đầu đường rồi, tắt hết điện đi nào - Một con bé mập ú, chạy huỳnh huỵch từ ngoài vào cảm giác rung cả móng nhà lên vừa chạy vừa hét thất thanh.
Con bé luống cuống với tay tắt điện, miệng dặn dò lũ trẻ con bên trong giữ trật tự. Và không quên quay sang nó cười tinh nghịch
- Nhớ đấy nhé. Nhớ em dặn gì đấy.
- Ừm, biết rồi.
Một lúc sau, chiếc Lexus đen bóng mà nó nhìn thấy lần trước đi chầm chậm lại gần. Người tài xé bước ra mở cửa và chầm chậm che mắt một cậu bé con đi dần dần về phía cửa nhà. Bất ngờ. tất cả hát vang lên
" Mừng ngày sinh nhật... "
Lúc tiếng hát cất lên cũng là lúc bàn tay người lái xe bỏ ra. Cậu bé mở tròn mắt ngạc nhiên hết cỡ rồi chạy lại ôm chầm lấy chị gái mà không nói lên lời. Dương xoa xoa tóc ku cậu và nói:
- Ra thổi nến đi em. Nhanh cho mọi người còn ăn cỗ chứ. Chị đói meo rồi đây này.
- Vâng ạ - Thằng bé cười tươi. Nó liếc nhìn qua hai chị em nó cười đều đáng yêu như nhau.
Mọi người chăm chú nhìn thằng bé phùng mồm lên thổi hết chục cây nến rồi vỗ tay rầm trời. Pháo hoa bắn sáng rực cả khoảng sân trong lúc cu cậu lim dim ước. Đèn điện bật sáng lên, nhạc bắt đầu mở và Dương cầm tay nó cắt đôi chiếc bánh tượng trưng. Sau đó dắt cu cậu vào nhà chơi với bọn trẻ con. Bên ngoài người lớn cũng nổ sâm panh và rót rượu cụng ly, chúc tụng. Nó đứng ngoài xem mà cảm thấy rạo rực vui lây, như là nhà có tết vậy.
- Nói chị nghe, em vừa ước gì nào?
- Ơ hâm à con bé này, nói ra mất hết cả thiêng - Nó càu nhàu.
Con bé lừ mắt nhìn nó một cái nó bối rối sửa sai ngay
- Ý... anh là... không nên hỏi thế.
Con bé nhìn thái độ của nó cũng phải phì cười, cu em thì hồn nhiên bô bô
- em ước bố mẹ đi công tác về sớm chị ạ. Chả năm nào bố mẹ tổ chức sinh nhật cho em. Năm nay chị làm rõ vui thì không thấy bố mẹ đâu.
Con bé nghệt mặt ra chưa nó được câu gì. Thì ngoài sân nghe tiếng còi oto ầm ĩ. Tiếng quát của một người đàn ông trung niên, nghe rất quen
- Dũng đâu, sao không để xe gọn gọn vào?
Rồi một người đàn ông bước xuống xe cùng thêm vài người nữa, mắt nó hơi cận nên cũng không quan tâm có những ai, người phụ nữ ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay nhà làm cỗ à mà đông vui thế này?
Nó nghe chất giọng, dù mới chỉ một lần, nhưng không khỏi bàng hoàng chút nữa thì đánh rơi cốc nước. Bố mẹ Dương về.
Thằng bé chạy như tên bắn ra ngoài hét lên
- A bố mẹ về bố mẹ về, cả chú và em Long nữa này. Điều ước thành sự thật rồi...
- Con ngoan nào, mẹ mua cho con đồ chơi này - Mẹ Dương cần một bọc quà to tướng đưa cho cậu con ôm cười hiền hậu. Rồi quay sang Dương lúc ấy đang đi ra nói- Giỏi thật, dám làm phi vụ này giấu bố mẹ.
- Thì con cũng có biết bố mẹ về đâu ạ - Dương cười ngượng ngượng - Bố mẹ vào với các cô chú đi ạ. Mọi người mới bắt đầu thôi.
- Nào, cả đại gia đình mình cùng vào dự tiếc nào - Bố Dương hào hứng ra lệnh.
Nó thì chán hẳn lỉnh lình vào trong với bác Phúc. Đi ngang qua nhà vệ sinh nó thấy tiếng một thằng bé gào thét trong ấy
- Em không biết, em không biết. Baoh chị mới làm sinh nhật cho em như chị Dương.
- Ngoan nào, ngoan rồi đến sinh nhật chị làm cho. To hơn, đẹp hơn nhé.
- Em không biết, chị làm ngay cơ. Em không muốn đợi đến sinh nhật.
- Chị mách mẹ bây giờ đấy.
- Em ghét chị, chị nhớ đấy - Thằng bé hậm hực đấy cửa ra va cả vào nó mà không thèm nói một tiếng mặt hầm hầm.
Nó nghe thấy tiếng nước chảy ở bồn rửa mặt, sau đó cửa mở ra hẳn. Thủy liếc xéo nó một cái và cười
- Anh nghe thấy hết rồi à?
- Chuyện trẻ con - Nó quay lưng đi thẳng vào với bác Phúc.
Bà bác đang ngồi tỉ mẩn gọt hoa quả bên trong một mình. Nó ngồi xuống bên cạnh cầm dao định phụ thì bị bác đuổi nguây nguẩy
- Thôi cháu ra ngoài kia chơi đi. Ở trong này làm gì?
- Bác sao không ra với mọi người cho vui?
- Nhìn bác lôi thôi lếch thếch thế này, ra sao được - Bác cười
- Mà mấy quả này.. - Nó nhặt một quả lê bị sứt một miếng lên nhìn.
- Của cái Dương đấy, nó ngồi tỉa tót cả buổi chiều mà không được nên dỗi vất ra đây. Bác tiếc của nên gọt để tủ lạnh.
- Rồi tí lại thừa mứa cả đống ý bác. Nhìn bọn trẻ con vừa ăn vừa ném nhau. Đến là chán.
- Các cháu giờ đầy đủ, nên không biết xót của.
- Ôi trời, cháu có như mấy tiểu thư công tử ngoài kia đâu bác, ngày cháu đẻ cũng thiếu thốn đủ thứ, Cũng biết đói là gì bác ạ.
- Tí nữa xếp gọn gọn vào, để tủ lạnh. Không biết bố mẹ về thế này mai cái Dương nó có đi làm từ thiện thì nó mang đi. Một miếng khi đói bằng một gói khi no.
- Nó cũng biết đi làm từ thiện hả bác? - Nó ngạc nhiên.
- Ừ, nó tham gia cái đội gì mà phát cơm cho người vô gia cư cuối tuần ý. Toàn trốn bố mẹ đi thôi. Con bé ngoan, phải cái hơi bướng. Thằng cu con thì ngoan nhất, nói gì cũng nghe.
- Vậy ạ...
- Phải cái là Dương nó...
Bác Phúc vừa nói đến đấy thì ở ngoài có tiếng bóng bay vỡ đoàng đoàng, tiếng trẻ con khóc ầm ĩ. Nó với bác Phúc chạy ra ngó xem thế nào. Thì thấy thằng cu em của cái Thủy đang dẵm bóng ầm ầm. Tay thì cầm cái dĩa chọc vào mấy con người bóng mà nó mắc công làm mất mấy hôm. Có vẻ chưa chán, cu cậu lại lấy bánh kem bôi hết lên tóc con bé bên cạnh khiến nó khóc thét. Mấy đứa bạn của Dương nhìn mà không dám can chỉ dám lắc đầu. Bác Phúc lẩm bẩm
- Cái thằng ôn này, lần nào sang chơi cũng phá. Vừa phải cho bạn cái Dương đứng canh cái bánh kem. Không thì ông ấy nghịch tan nát từ lâu rồi.
- Bác cho cháu mượn tí - Nó nhặt lấy con dao ở tay bác Phúc, mặt nó nóng phừng phừng khi thằng bé chọc hết nguyên cả hai con người bóng. Nó lẳng lặng tiến lại gần cu cậu, khẽ ngồi xuống. Cười- Em là em chị Thủy à?
- Thì sao? - Thằng bé vênh váo trả lời.
Nó rút con dao ra khua khua trước mặt thằng bé, mặt sầm lại
- Tao nói cho mày biết... Đm mày... Mày khôn hồn thì ngồi im vào kia. Nếu mày mà làm vỡ thêm một quả bóng nào nữa,hoặc mày làm con bé kia khóc thêm một lần nữa. Tao cắt tiết sống mày. Mày tin không? - Nói rồi nó miết sống dao ngang qua cổ khiến thằng bé tái mét mặt mày.
Không biết là do mặt nó hầm hố quá, hay là do con dao quá lạnh khiến thằng bé chân run rẩy, mặt cắt không còn hột máu. Lẳng lặng ngồi vào một góc, lừ lừ nhìn nó. Thậm chí mấy đứa khác cầm bóng lên nghịch nó vẫn còn nghe tiếng thằng bé loáng thoáng can" Đừng... đừng... cắt cô đấy"
Nó láy giấy ăn cho mấy con bé bạn Dương lau tóc cho đứa bé gái rồi lại lủi vào bếp.Bác Phúc thấy nó lúc trả con dao lắc đầu
- Cháu liều thế, thằng này là hay hớt lắm. Bố mẹ nó mà biết thì, mà cái bà mẹ. Rõ là hay bênh con. Con hư tại mẹ... Chẳng sai.
Nó chột dạ nhìn ra, đã không thấy thằng bé đâu, một lúc sau thì thấy cu câu kéo mẹ vào. Chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nó nói gì đó. Mẹ thằng bé liếc xéo nó một cái. Rồi chạy ra. Một lúc sau mẹ của Dương vào, thấy hai bà nói gì đó với nhau. Nó chỉ nhìn khẩu hình mà đoán loáng thoáng được một hai câu gì gì đó " Thằng kia con ai đấy?", " em không biết", " bạn cái dương hay con cháu bà giúp việc"." Sao thế chị?", " nó chửi thằng Cu nhà này"," Chết chết... "... Đại khái thế, nó định lỉnh đi cho yên chuyện thì bà kia lôi xềnh xệch mẹ Dương vào trong hỏi
- Cháu là ai, em nó có làm gì sai thì cháu bảo chứ sao lại chửi em rồi cầm dao dọa em nó?
- Dạ... Cháu có làm gì đâu ạ.. - nó lúng túng.
- Thế em nó nói oan cho cháu à? Cháu xem cháu lớn thế kia bắt nạt trẻ con có hay ho không? - Bà kia sừng sổ.
- Cháu chỉ bảo em nó... đừng nghịch nữa thôi ạ. Có làm gì đâu ạ - Nó bắt đầu thấy hậu quả của một phút bốc đồng một đời bốc "... "
- Thôi, cháu có làm thì xin lỗi cô ấy một câu- Mẹ Dương nhỏ nhẹ- Các cháu đến giúp hôm nay cô rất cảm ơn. Nhưng mà làm gì cũng có chừng mực - Lại quay sang mẹ cái Thủy (chắc thê)- Thôi chị cứ bình tĩnh,có gì nói chuyện, đang vui mà. Dù sao cũng đã có gì xảy ra đâu.
- Bình tĩnh thế nào- Bà ấy trợn mắt- Em cứ thử xem có đứa cầm dao kề cổ con em, xem là có bình tĩnh được không.
- Có chuyện gì mà ồn ào kéo hết vào đây thế này? - Bố Dương cầm ly rượu thong thả bước vào, đằng sau là mấy người nữa.
- Anh xem, lớn đầu to xác thế kia mà bắt nạt trẻ con - Bà kia lại được thể bù lu bù loa.
- Sao sao, cháu cô kể lại cho mọi người nghe, để mọi người phân xử cho xem nào - Một người phụ nữ dáng quý phái, cúi xuống nựng cằm thằng bé.
Thằng bé đến đoạn này thì khóc ngon lành vừa khóc vừa kể, dĩ nhiên có thêm tí hạt nêm mì chính cho câu chuyện thấm đẫm nước mắt.
- Thế cháu có dọa nạt gì em không? - Người phụ nữ lạ kia quay sang hỏi nó.
- Dạ... cháu.. - nó lúng tung- cháu chỉ bảo em đừng nghịch nữa thôi ạ...
- Cô ơi,bạn kia lấy bánh kem bôi lên tóc cháu, còn đập bóng bay dọa cháu nữa - Đứa bé gái vừa nãy kéo gấu váy của người phụ nữ, chỉ trỏ- Xong anh này ra bảo bạn ấy thế là bạn ấy mới thôi.
- Lỗi là tại tôi - Bà bác đứng nép trong bếp bấy giờ mới lật đật chạy ra nói- Tôi thấy mấy đứa nó cứ phá mãi, mà cậu này với cô Dương làm cả tuần nay mới được, nhìn xót quá nên tôi mới bảo cậu ấy ra can. Tôi xin lỗi.
- Dương ơi- Người phụ nữ kia gọi- Dẫn bé con này ra ngoài chơi, gọi hộ cô cái Thủy vào đây với.
Con bé Dương nãy giờ đứng trong góc, mặt tái mét mới dám bước ra kéo tay thăng bé, tay nó vẫn run run, mắt hoe đỏ chực khóc, nhìn trộm nó một cái như người ta nhìn tử tù. Rồi mới bước ra hẳn. Thủy đi vào cùng một thằng con trai mà nó nhìn xong chỉ muốn ngớ người ra thêm phát nữa- Thằng Long.
- Cô gọi cháu ạ? - Thủy lí nhí hỏi nhìn mọi người.
- Lúc nãy hai chị em nói gì ở trong nhà vệ sinh, cô đứng cầu thang nghe thấy hết rồi nhé. Bây giờ em cháu đang bảo anh này bắt nạt, đang làm loạn hết lên. Cháu có thanh minh với mọi người giúp anh ấy được không? Hay để cô giúp.
- Dạ... Cháu.. - Con bé Thủy cúi gằm mặt xuống một hồi sau mới nói- em cháu chắc nó nói linh tinh thôi. Mọi người đừng để ý. Hình như hôm nay nó hơi sốt ạ.
- Thế là thế nào con? Nói mẹ nghe xem nào.
- Thôi mẹ ơi, về nhà con kể cho. Không có gì đâu ạ. Mẹ đừng làm ầm lên nữa.
- Ôi trời ơi, con với chả cái, chúng mày định làm mẹ mất mặt à? Thằng kia đâu, để tao lôi hai chị em mày về nói chuyện.
- Thôi thôi, chuyện trẻ con. Chị đừng chấp - Mẹ Dương và mấy người nữa can - Ra ngoài này làm ly rượu nào. Cả cháu nữa. Ra đây. Đàn ông sao lại ngồi mâm trẻ con thế này. Có gì không phải cô xin lỗi nhé.
- Dạ.. - Nó cười ngượng và thở phào trong bụng
Mọi người lại rôm rả cười nói kéo hết nhau ra ngoài. Còn lại nó, thằng Long với bà cô kia đứng lại. Thằng Long khoác vai nó như anh em cười như vớ được vàng
- em không ngờ lại gặp anh ở đây.
- Mày mới làm tao sốc ý - Nó lườm lườm, rồi quay sang người bên cạnh- Cháu cảm ơn cô ạ.
- Không nhận ra cô à?Cô là mẹ của Long đây - Cô ấy cười
- Ôi chết, cháu không nhận ra, cháu xin lỗi. Hôm cháu gặp cô lại đang ốm.
- May mà có cháu không thì còn ốm dài đấy.
- Có gì đâu cô - Nó gãi đầu gãi tai- mà cô vừa nghe thấy chuyện gì mà cứu cháu bàn thua trông thấy thế ạ, cháu cũng nghe loáng thoáng hai chị em nó cãi nhau thôi.
- À, chuyện trẻ con ý mà. Mà thôi bỏ qua đi cháu, ra với mọi người đi. Trái đất tròn rồi, hóa ra lại là bạn của Dương hả? Cô là cô ruột nó đây. Ra đi. Chú ngoài kia kìa, chú cũng đang muốn nâng ly cảm ơn cháu mà cháu cứ trốn mãi thôi.
- Dạ...
Nó theo cô và thằng Long bước ra ngoài bàn. Không khí vẫn vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra hết. Tất cả nâng ly cụng chén vui vẻ. Có cả con Thủy. Mặt con bé vẫn bình thản như không vậy. Mọi người hỏi han xem nó là ai, bạn cua Dương hay gì. Nó gãi đầu gãi tai chống chế là ở bên tổ chức sự kiện. Mấy người không tin lắm cố dò hỏi thêm. May có bố của thằng Long nói đỡ cho
- Cu cậu này là ở gần nhà em, hai chị em nó có nhà hàng ở chỗ Linh Đàm đấy. Thằng bé khéo mà tốt lắm. Hôm nào nhà mình ra đấy làm một bữa ra trò đi. Chắc hôm nay vào đây giúp Dương phải không?
- Ôi trời, nhìn trẻ vậy mà đã làm ông chủ rồi cơ mà? - Có người sxuýt xoa- giỏi quá giỏi quá
Nó đỏ ửng cả mặt lên, không biết là do rượu hay do ngại, thấy cái Dương cứ len lén nhìn nó cười. Bất ngờ, cái Thủy cầm ly sâm panh to tướng đến gần chỗ nó
- Chuyện vừa rồi là hiểu nhầm thôi, trước lạ sau quen, anh cho em cụng ly xin lỗi ạ.
Mọi ng lại vỗ tay rầm rầm. Nó miễn cưỡng cầm cốc lên định cụng ly với con bé thì bất ngờ con bé tuột tay một cái. Rượu đổ lênh láng ra bàn. Ướt đẫm hết cả tay áo nó. Con bé che miệng (kiểu quý tộc) xin lỗi
- Ôi chết vô ý quá, để em lấy anh cái khăn - rồi con bé lấy cái khăn ướt định lau cánh tay cho nó. Nhưng bất ngờ nó kêu lên ngạc nhiên, đủ cho cả làng nghe thấy- Ôi, tay anh có hình xăm kìa.
Nó trố mắt nhìn xuống. Cái áo sơ mi trắng hôm nay báo hại nó rồi. Có rượu thấm vào vải dính vào ra thịt, lồ lộ ra cái đống đen đen dưới tay nó. Nó chết sững người, chưa kịp thanh minh gì, thậm chí còn chưa kịp nổi khủng lên trong đầu trước chiêu trò của con ranh khốn nạn muốn ném đá nó giữa hội nghị thì bố thằng Long lại nói to
- Tưởng cái gì? Xem đây này. Chú cũng có con đại bàng trên tay nhé - Nói rồi ông ấy vén áo lên tận bắp, đúng là có một con đại bàng bằng mực tàu mờ mờ thật- Thôi thôi. Này, Kiên, nếm thử pho mai que này, cái Dương tự làm đấy- rồi ông chú giả vờ nghe ngóng- Ôi chết cha, cái này là của kiên mua à? Chú xin lỗi, chú lại tâng bốc cháu gái chú lên giời rồi. Chú tự phạt một ly.
Gần h giờ đêm, buồi sinh nhật đã tan lâu. Mọi người kéo nhau đi hát hò tiếp. Hai bố mẹ của Long lôi nó đi bằng được, nó viện cở phải mang đồ về nên họ mới ngậm ngủi thôi. Nó và bọn bạn Dương lủi thủi ở lại dọn bãi chiến trường. Đợi cho đến khi tất cả rác rưởi đã lên thùng, bàn ghế đã về với chủ. Nó mới thở phào, đúng là thót tim và mệt mỏi. Nhìn đống bóng còn lai trong nhà và hai con người bóng còn lại nguyên lành ngoài kia. Nó nửa muốn bỏ nửa vẫn tiếc. Để lại đây thì không được rồi. Chúng mày chỉ là thứ dùng một lần thôi bong bóng ạ. Mà mang chúng mày về thì anh chưa đủ độ điên.
- Sao thế anh?
- Đang chưa biết giải quyết thế nào với chỗ bóng này. Thôi chọc nổ hết cho vào túi bóng vất thùng rác.
- Đừng anh. Công anh nhoe nhoét phẩm màu suốt cả tuần.
- Thế làm thế nào?
- À, đọi em chút. Em thay quần áo rồi tính. Anh gom hết lại buộc thành chùm hộ em. To càng tốt.
Nó tuy chưa hiểu gì, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo. Một lúc sau cô bé Dương nhà ta đã diện bộ đồ thể thao ở nhà màu hồng, có mũ dắt chiếc xe đạp điện ngoắc nó ngồi sau
- Lên đây theo em.
- Đi đâu
- Rồi biết.
Nó ngồi sau xe mà cứ nhớ đến lần đầu hai đứa đèo nhau đi, cũng trên chiếc xe này mà tự dưng thấy vui là lạ. Đi được một đoạn thì thấy chiếc xe của bố Dương đi ngược chiều về, bố nó thò cổ ra khỏi cửa kính hỏi to
- Muộn rồi đi đâu đấy?
- Con ra ngoài đường một tý - Con bé ngoái đầu lại cố trả lời.
Chưa đến mười giây sau, tiếng chuông tin nhắn của con bé reo lên. Con bé móc máy ra đọc xong cười nói với nó
- Anh biết ai nhắn tin không
- Ai?Tao sao biết đc
- Bố em
- Bảo sao?
- Anh tự đọc đi không lại không tin.
Nó cầm lấy máy từ tay con bé và giở ra đọc " Hai đứa đi đâu nhớ về sớm, hôm nay mệt rồi về nghỉ đi. Bảo cậu kia là bố nhận ra rồi nhé". Nó đưa lại máy cho con bé, con bé cứ khúc khích cười mãi. Rồi hỏi nó
- Anh có biết hôm nay anh may thế nào không?
- May thế nào?
- Em chắc chắn là anh có dọa ku kia. Nhưng chả hiểu phép màu nào xảy ra mà mọi người cứ đứng hết về phía anh ý. Cả cái lúc anh lộ hình xăm, em phát hoảng chỉ lo bố nổi xung vì nhận ra anh.
- Bố mẹ mày trí nhớ cũng kém.
- Ko phải, bố mẹ em mắt kém thôi. Với lại nhìn anh thế này khác cực, chả có vẻ gì bụi bặm hết.
- Thế sao giờ nhận ra rồi mà bố mày không nổi cáu.
- Em không biết có lẽ tại bác Phúc. Bác ấy chưa bao bênh bạn của em, lúc nào cũng rón rén sợ sệt bất cứ ai ngoại trừ gia đình em. À, cả cô chú em nữa, bố tin cô chú cực chú hôm nay cứ ra sức bảo vệ anh ý, anh có gì giấu em phải không? Hay anh lén lút nịnh chú mà em không biết.
- Bố láo -Nó giả vờ đánh trống lảng- Mà đang đi đâu thế?
- Đến rồi - Con bé phanh kít lại ở một gốc đại thụ đầu đường Nguyễn Trãi, rồi chỉ tay- anh buộc hết bóng bay ở đây đi.
- Sao thế?
- Cứ nghe em, hỳ.
Nó lại ngoan ngoãn làm theo, rồi hai đứa nó lại dong xe đi về. Con bé vui vẻ nói
- Tầm này có một cô bán bánh khúc, tí nữa kiểu gì cô ấy cũng qua đây, nhà cô ấy có hai đứa nhóc tầm này này - Con bé giơ tay áng chừng- Không thì sẽ có một bác quét rác,có cháu ba tuổi rồi. Kiểu gì cũng có người mang về. Anh đừng lo.Hihi.
- Sao mày biết?
- Vì em là dân ở đây mà? - Con bé vỗ ngực hỉnh mũi tự hào.
Nó im lặng ko đôi co với con bé nữa mà ngồi im tận hưởng cái không khí mát mẻ của màn đêm. Lẫn đâu đó có mùi tóc ai dìu dịu khiến nó đỏ mặt nhận ra là... à thì ra nó vẫn đang ngồi sau một đứa con gái.
Ngoại truyện:
Nó mất một vài hôm trằn trọc về cái sự may mắn bất thường của mình, và quyết định lôi thằng đệ ruột ra tra hỏi
- Tú, mày cho tao hỏi chuyện thằng Long cái.
- Em không biết gì đâu nhé, em đi có việc tí đây - Thằng ranh con chạy nhanh như bay như biến khiến nó đứng tẽn tò một chút.
Nó lại ngồi suy nghĩ thêm, còn một người nữa có thể nhúng mũi vào sự may mắn này. Người mà ko hề cáu giận khi nó tha một thằng lạ hoắc về nhà ăn ở cả mấy tuần giời, người sẵn sàng xếp cho cu cậu một công việc dù đang thừa mứa người ra...
Ke mãi mới thấy chị nó đi bằng Tường về, tối hôm đấy đợi bà ấy cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi chán chê và thăm nom xong nhà hàng. h đêm nó từ bar về thấy phòng chị vẫn sáng đèn, bà ấy vẫn đang ngồi trước bàn phấn trang điểm, có lẽ vừa buôn điện thoại với mẹ xong. Nó đạp tung cửa phòng chị nhảy xổ vào phòng hét lên
- Chị, em có chuyện cần chị giải thích đây...
Chị quay mặt lại không hề quát nó về cái hành động vô văn hóa vừa rồi mà nhìn nó cười hiền khô
- Cậu em yêu quý của tôi ơi. Có gì cứ bình tĩnh hỏi. Tôi sẵn sàng trả lời đây chứ có chạy mất đâu