Khi George lái xe qua đại lộ, đồ trang trí Giáng sinh cồng kềnh - những con tuần lộc và quả chuông được treo ngang qua hai bên đường bằng sợi dây cáp vững chắc tới những cây thông kim loại - đang reo lên trong gió lạnh. Đó đơn thuần chỉ là chiêu quảng cáo cho mùa Giáng sinh, được tài trợ bởi các thương nhân trong vùng. Người ta đổ xô đi mua sắm đông nghẹt trong những cửa hiệu và hai bên vệ đường, khuôn mặt tất tưởi bối rối, mắt ánh lên lấp lánh như những nút kim tuyến. Chỉ mới hơn một tháng trước, trước khi Khrushchev[] đồng ý rút tên lửa ra khỏi Cuba, họ còn đổ xô vào các siêu thị để mua nào những đậu, gạo và đủ thứ thực phẩm khác, mà hầu hết trong số chúng là hoàn toàn vô dụng nếu phải nấu ăn trong hầm trú bom, vì sẽ không thể nấu chúng mà không có nước. Ừ thì, lúc đó người ta đang còn dư giả. Giờ thì họ có vui mừng trở lại? Họ quá ngu đần để có được điều đó. Những con người tội nghiệp, chẳng bao giờ biết nhìn xa trông rộng. Chẳng có gì là lạ nếu việc mua sắm trong hoảng sợ trước đó đã khiến túi tiền của họ giờ đây trở nên nhẹ hơn để có thể mua quà cho người thân. Nhưng mà họ vẫn có đủ. Các thương nhân dự đoán Giáng sinh năm nay vẫn sẽ tốt đẹp, an lành. Mọi người ai cũng đủ sức chi trả để mua ít nhất là một món quà, ngoại trừ một số cậu điếm trẻ (mà dễ dàng được nhận ra bởi những người có kinh nghiệm, như George) đang đứng cau có trên các góc phố hay đang nhìn chằm chằm vào các cửa hiệu với tầm nhìn cực đại.
[] Nikita Sergeyevich Khrushchyov (// đến //): là cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô.
Giờ đây, George không hề có ý giễu cợt bất kì ai trong số những sinh vật đồng loại đó. Họ có thể là lỗ mãng, hám lợi và ngu đần, chậm chạp, nhưng ông tự hào, vui sướng và hân hoan khi được đứng trong cùng hàng ngũ với họ - hàng ngũ của những công dân thiểu số phi thường đó - hàng ngũ của những người đang sống. Họ không biết may mắn của họ, nhưng George biết may mắn của ông - ít nhất là cũng biết đôi chút - vì ông mới vừa trở về sau khi chứng kiến sự hiện diện của cộng đồng số đông mà Doris đang chuẩn bị gia nhập.
Ta đang sống, ông nói với chính mình, ta đang sống! Năng lượng sinh mệnh đang sôi sục chảy trong ông, ông hân hoan, thèm khát. Thật tốt làm sao khi được ở trong một thân thể, dù là tàn tạ, mà vẫn có máu tươi nóng hổi chảy qua từng thớ thịt, một thân thể trọn vẹn. Những cậu điếm trẻ nơi góc phố chắc chắn nhìn ông như một lão già tàn lụi, một khách hàng tiềm năng của chúng. Ông ngăn mình để giữ khoảng cách với sức mạnh tràn trề của những cánh tay, đôi bờ vai và thắt lưng săn chắc đó. Chỉ vài đô la thôi là ông có thể mời một trong số chúng lên xe, về nhà ông, lột bỏ chiếc áo khoác da Levi’s bó sát, lột bỏ chiếc áo sơ mi và đôi ủng cao bồi, để tận hưởng thân thể tráng kiện căng tràn sức sống của chúng, để cùng vật lộn trong khoái lạc. Nhưng George không muốn mua những thân thể không tự nguyện. Ông muốn tận hưởng thân thể của chính ông, cái huy chương chiến thắng của một kẻ sống sót. Cái thân thể đã sống vượt qua Jim và chuẩn bị qua Doris.
Ông quyết định ghé qua phòng tập thể dục trên đường về, mặc dù hôm nay không phải là ngày tập theo lịch của ông.
Trong phòng thay đồ, George cởi quần áo, mặc vào đôi vớ, quần lót nịt và quần soóc. Ông có nên mặc áo phông vào luôn? Ông ngắm chính mình trong gương. Không quá tệ. Chỗ phồng ra ở nơi tiếp giáp giữa bụng và đai quần hôm nay không lộ lắm. Đôi chân vẫn còn chắc. Khi gập lại đúng tư thế thì cơ ngực của ông cũng không xệ chút nào. Và nếu không đeo kính, ông không thể thấy những vết nhăn nhỏ nơi khuỷu tay, phía trên đầu gối và quanh bụng. Chỉ riêng cái cổ khẳng khiu là trông thật khủng khiếp, ngay cả khi nếu ông nửa mù. Ông đã đầu hàng không thể làm gì với nó, như một trọng điểm quân sự không thể bảo vệ nổi nữa.
Ông biết mình trông ổn hơn tất cả những người cùng tuổi trong phòng tập này. Không phải vì họ có thân hình khó nhìn, họ là những người đủ khỏe mạnh, tráng kiện ở lứa tuổi đó. Điều sai lầm ở họ là sự chấp nhận tuổi trung niên, tuổi ông cha, tuổi nghỉ hưu của họ. George thì khác, vì một lý do nào đó không thể định nghĩa, nhưng khi nhìn ông khỏa thân, ý nghĩ đầu tiên đến với bạn là ông chưa từ bỏ. Ông vẫn là người biết tranh đấu, họ thì không. Có lẽ sự bí ẩn của tính tự cao tự đại đã mang lại cho ông vẻ trẻ trung của một đứa trẻ.Bất chấp những nếp nhăn, mái tóc muối tiêu, đôi môi mím mỏng, dáng đi khệnh khạng, thi thoảng bạn sẽ bắt gặp trong ông dáng dấp của một cậu thanh niên trẻ đẹp mềm mỏng. Sự kết hợp kỳ quái nghe có vẻ khó tin, nhưng nó là có thật.
Vừa ngắm chính mình trong gương với vẻ chán ghét và khôi hài, George tự nhủ, “Lão già ngớ ngẩn, mày định quyến rũ ai chứ?” rồi trùm chiếc áo phông qua cổ.
Trong phòng tập chỉ có ba người. Giờ này còn quá sớm cho những người làm văn phòng. Một người đàn ông bệ vệ, cựu cầu thủ bóng đá tuổi năm mươi tên Buck đang nói chuyện với cậu thanh niên tóc quăn Rick, người khao khát được lên truyền hình. Buck gần như trần truồng; cái bụng phệ của ông ta đang lắc lư bên trên cái quần có vẻ như được lấy từ mảnh dưới của bộ bikini, đẩy nó xuống sát háng hết mức có thể. Ông ta có vẻ chẳng còn biết xấu hổ là gì. Còn Rick với thân hình lực lưỡng, săn chắc thì mặc một chiếc áo len trùm đầu màu xám, và quần nỉ, che toàn bộ từ cổ cho đến mắt cá chân lẫn cổ tay. “Khỏe không George,” cả hai người họ cùng gật đầu chào ông. George cảm thấy đây là lời chào thân thiện nhất trong cả ngày hôm nay của ông.
Buck tường tận tất cả về lịch sử thể thao, ông ta là cuốn bách khoa toàn thư về kỷ lục, điểm số và tiền lương cầu thủ. Ông ta đang mải mê kể về cách một ai đó hạ gục một ai đó trong hiệp thứ bảy. Ông ta diễn đạt một cú knock-out “Bụp! Bụp! Thế là hắn thắng!” Rick ngồi dạng chân trên băng ghế lắng nghe. Lúc nào cũng có một bầu không khí rảnh rỗi trong cái phòng tập này. Một thanh niên như Rick sẽ có thể dành ba đến bốn giờ đồng hồ ở đây, và dành hầu hết thời gian huyên thuyên về giới nghệ sĩ, về xe thể thao, bóng đá, quyền anh, và hiếm khi nhắc đến tình dục. Có lẽ, một phần vì sự quan tâm đến vấn đề đạo đức cho lũ trẻ con và thanh niên thường xuyên tụ tập ở đây. Khi Rick nói chuyện với người lớn, cậu ta tỏ vẻ thông thái và hay đóng kịch, nhưng khi ở bên lũ nhóc, cậu ta thành thật như một thằng ngốc nhà quê. Cậu ta mua vui cho chúng bằng những trò ảo thuật, kể cho chúng nghe những câu chuyện về một cửa hàng ở Long Beach (cậu ta còn chỉ đích xác địa chỉ) nơi mà lâu lâu, họ lại bất thình lình tổ chức ngày Ngả giá một lần mà không thông báo trước gì cả. Vào những ngày này, khách hàng nào mua nhiều hơn một đô la sẽ được tặng một chiếc xe Jag, Porsche hay chiếc MG miễn phí (Những ngày còn lại, nơi đây chỉ là một cửa hàng thông thường). Khi lũ trẻ yêu cầu Rick cho chúng xem chiếc xe mà cậu ta được tặng, cậu liền kéo chúng ra ngoài và chỉ vào chiếc xe bất kỳ khớp với lời cậu đã kể.
Khi chúng nhìn vào giấy đăng ký xe dán trên cửa kính và biết rằng nó thuộc về một người khác, Rick lại thề rằng đó là tên thật của cậu; cậu đã đổi nó khi bắt đầu sự nghiệp diễn xuất. Lũ trẻ hoàn toàn không tin lời cậu ta, chúng hò nhau hét lên cậu là kẻ nói dối điên khùng và chúng đấm cậu ta thùi thụi. Khi bị đấm, Rick lại nhảy cỡn lên rên ư ử trong phòng tập, tay chân quỳ xuống chạy, giả làm con chó.
George nằm xuống một trong những tấm bảng dốc để tập gập bụng. Bài tập này lúc nào cũng khiến bạn phải chuẩn bị tinh thần một chút, cơ thể bạn không thích nó như những bài tập nhỏ khác. Trong lúc ông đang chuẩn bị sẵn sàng, Webster bước đến và nằm xuống tấm bảng dốc cạnh ông. Webster là cậu nhóc khoảng mười hai, mười ba tuổi, mảnh khảnh đáng yêu và cao hơn so với độ tuổi, có đôi chân dài nhẵn thín. Cậu nhóc hiền lành và nhút nhát, đều đặn đến phòng tập với hy vọng giũ bỏ được dáng người mảnh khảnh và trở nên to khỏe, cơ bắp lực lưỡng hơn. George chào, “Khỏe không Web,” và Webster lí nhí thẹn thùng đáp lại, “Chào bác George.”
Webster bắt đầu gập bụng, còn George bất chợt ngẫu hứng cởi bỏ chiếc áo phông rồi làm theo. Vừa tập, George vừa cảm thấy một nỗi cảm thông ngày một tăng lên giữa họ. Họ không ganh đua cùng nhau, nhưng tuổi trẻ và sự dẻo dai của Webster đã tác động đến George và cái năng lượng vay mượn đó thật là tuyệt diệu. Lờ đi các cơ bắp đang phản kháng dữ dội của ông và tập trung vào cái thân thể dẻo dai căng tràn sức sống của Webster, George như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua thành tích lần thường ngày của ông, , rồi , , . Ông đang cố đạt lần? Rồi bất chợt, ông nhận ra Webster đã dừng từ khi nào. Năng lượng cũng theo đó rời khỏi ông ngay lập tức. Ông cũng dừng lại, thở hổn hển - mặc dù không nặng nhọc hơn Webster. Họ nằm đó, vai sát vai cùng hổn hển. Webster quay đầu sang phía ông, nhìn ông đầy ấn tượng.
“Bác đã gập bao nhiêu lần vậy?” cậu ta hỏi.
“Bác chịu, không đếm nổi.”
“Ôi, cháu mệt đến chết luôn.”
Thật tuyệt làm sao khi được ở đây. Giá như ta có thể sống cả đời trong trạng thái bình đẳng thể chất như thế này. Không ai ở đây có ác ý, cáu bẳn, hay tọc mạch. Chỉ có những chuyện phiếm, bao gồm cả những vụ tạo dáng kỳ quặc trước gương, là tồn tại nơi đây. Cầu thủ bóng chày siêu sao kể cho mọi người nghe nỗi lo lắng về cặp mắt cá chân nhỏ của cậu. Nhân viên ngân hàng phúng phính, vừa thoa kem dưỡng da lên mặt vừa nói, “Tôi không thể để mình già đi được.” Không có ai ở đây là hoàn hảo, và cũng không có ai giả vờ hoàn hảo. Ngay cả nửa tá nam diễn viên nổi tiếng khi đến đây cũng không giả tạo. Những cậu nhóc ngây thơ trần như nhộng ngồi bên cạnh các ông già sáu mươi, bảy mươi trong phòng xông hơi và gọi nhau bằng tên. Không ai là quá xấu xí, cũng không ai quá đẹp để không được đối xử với nhau ngang hàng, bình đẳng. Chắc chắn ai cũng trở nên thân thiện và tốt bụng hơn trong phòng tập này so với con người họ ngoài kia.
Hôm nay George cảm thấy không muốn rời phòng tập. Ông thực hiện các bài tập nhiều gấp đôi so với đáng lẽ ông phải làm. Ông thư giãn hồi lâu trong phòng xông hơi và gội đầu.
Khi cuối cùng ông cũng bước ra ngoài đường lần nữa, mặt trời đã bắt đầu lặn. Và ông lại quyết định làm một điều bất thường khác nữa: thay vì lái xe thẳng ra bãi biển, ông sẽ đi lòng vòng qua các ngọn đồi.
Tại sao ư? Vì một phần ông muốn tận hưởng cảm giác thích thú, thư thái giản đơn mà việc tập thể dục luôn mang lại cho ông. Thật tuyệt khi cảm nhận được sự thỏa mãn và biết ơn của thân thể, không cần biết nó đã hoạt động cực nhọc đến mức nào, nó thích bị ép buộc phải thực hiện các nhiệm vụ đó. Ít nhất là thêm một thời gian ngắn nữa các dây thần kinh phế vị sẽ không còn co giật, môn vị sẽ yên lặng, các ngón tay cái và đầu gối bị thấp khớp sẽ không còn hành hạ ông. Và thật yên bình làm sao khi không còn cảm giác bị kích thích, không còn phải ghét bỏ một ai. George hy vọng ông có thể giữ trạng thái này mãi bằng việc cứ không ngừng chạy xe.
Thêm nữa, ông cũng muốn lại được ngắm những ngọn đồi. Đã khá lâu ông không lên đó. Nhiều năm trước, khi mới đến California, ông thường trèo lên đó và thả hồn vào thiên nhiên bên dưới. Sự hoang vắng, tĩnh lặng của những ngọn đồi vươn cao ra khỏi thành phố khiến ông say mê. Ông đã cảm thấy xúc động thích thú vì được là một kẻ xa lạ, một người cả gan xâm phạm vào sự riêng tư nguyên thủy của tự nhiên. Ông thường lái xe lên đó vào mỗi khi chiều tàn hoặc lúc bình minh, tấp xe vào lề đường và lượn lờ quanh lối mòn vành đai phòng hỏa, bắt gặp những con nai đang chạy vào khu vừng thấp nơi hẻm núi, dừng lại để ngắm chim ưng bay thành vòng tròn trên đầu, cẩn trọng bước qua những con nhện lông lá đang bò ngang qua con đường mòn, đi theo những dấu vết quanh co trên cát để tìm rắn đuôi chuông đang cuộn tròn ngái ngủ.
Đôi khi, trong ánh sáng lờ mờ của bình minh, ông bắt gặp đàn chó sói Bắc Mỹ đang chạy về phía ông, đuôi cụp lại. Lần đầu ông cứ nghĩ chúng là những con chó, rồi bỗng nhiên, không một tiếng động, chúng xé đàn và chạy tưng tưng xuống dưới chân đồi theo từng nhịp nhún nhảy.
Nhưng buổi chiều nay, George không thể cảm nhận cái cảm giác hưng phấn, thích thú của một thời xa xưa đó, có điều gì khang khác. Con đường dốc lộng gió mà một thời ông đã nghĩ thật thơ mộng đó giờ đây lạ lẫm và nguy hiểm. Ông không ngừng gặp phải những chiếc xe chạy ngược chiều bất chợt ló ra khỏi khúc cua, khiến ông phải rẽ ngoặt thình lình. Khi lên tới đỉnh đồi cũng là lúc ông đánh mất hết cảm giác thư thái mà hiếm hoi lắm ông mới có lại được. Thậm chí ngay cả trên đỉnh chót vót này, người ta cũng đã bắt đầu xây hàng tá ngôi nhà mới khang trang. Khu vực này đang dần trở thành một khu dân cư mới. Vẫn còn một vài hẻm núi hoang vu còn sót lại, nhưng George không thể tận hưởng nó như trước đây được nữa. Hình dáng của thành phố ồn ào bên dưới đã bắt đầu hiện diện nơi đây khiến ông thấy ngột ngạt. Dọc hai bên ngọn đồi, về hướng Nam lẫn hướng Bắc, các ngôi nhà đang xây dở dang không ngừng đua nhau mọc lên và chiếm lĩnh cả khoảng không gian. Nó đã ăn mất những đồng cỏ, bãi chăn gia súc và những rừng cam hiếm hoi còn sót lại. Nó đã hút cạn những hồ nước trong veo, chặt bỏ những khoảng rừng xanh rậm. Rồi sẽ sớm thôi, nó cũng sẽ vươn cánh tay khổng lồ của nó ra biển cả. Và cũng sớm thôi, nó sẽ chết. Không cần đến các tên lửa hay bom hạt nhân, không cần đợi đến Kỷ Băng Hà để đóng băng, hay cơn địa chấn lớn để nhấn chìm tất cả vào lòng đất, vào đáy của đại dương. Nó sẽ chết bởi chính sự xâm chiếm của con người. Nó sẽ chết vì chính gốc rễ của nó - sự tham lam và ngang ngược đã mang lại sức mạnh cho nó - sẽ không còn nơi nào để nó có thể vươn ra. Và sa mạc sẽ trở lại, như thuở hồng hoang của đất nước này, khi những người Anh di cư chưa chiếm lĩnh nó.
Hỡi ôi, thật buồn làm sao, thật hiển nhiên làm sao George đoán được kết cục của nó. Ông dừng xe và đứng bên mép của con đường đất bụi vàng, vừa tè lên bụi xương rồng đá vừa nhìn xuống khung cảnh Los Angeles bên dưới, như một người Do Thái buồn bã đang dự đoán tương lai. Babylon đang sụp đổ, thành phố nhiệm màu đó đang sụp đổ. Nhưng thành phố này thì không nhiệm màu chút nào, nó chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là nhiệm màu, và nó cũng chẳng có chỗ nào để mà rơi xuống.
Ông kéo khóa quần và chui lên xe đi tiếp, cảm thấy hoàn toàn chán chường. Những đám mây lững lờ sát bên ngọn đồi khiến nơi đây thật buồn bã như ở Wales.