“Ừm, về mặt y học, đàn ông nếu cứ áp chế cảm giác đó thì thực sự không tốt cho cơ thể.”
Diệp Thiên Bách nghe cô nói vậy thì trả lời theo bản năng.
“Vậy... Anh nhắm mắt lại!”
Chung Linh Hi liếc nhìn Diệp Thiên Bách, vừa xấu hổ vừa khẩn trương.
“Lại nhắm mắt? Tắt đèn rồi còn phải nhắm mắt?”
Diệp Thiên Bách nghe vậy thì lập tức đen mặt.
“Anh... Nhắm mắt lại, nếu không em sẽ xấu hổ.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Chung Linh Hi đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, cô chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
“Được rồi, anh sẽ nghe lời em.”
Diệp Thiên Bách thở ra, nội tâm của anh khá phức †ạp, là một con người, anh nên chấm dứt tất cả những chuyện này, nhưng là một người đàn ông, anh nên để mọi chuyện tiếp tục phát triển.Bản năng và lý trí trong lòng đang chiến đấu điên cuồng, nhưng Diệp Thiên Bách vẫn nhắm mắt lại. Cập 𝙣hậ𝙩 𝙩г𝐮𝐲ệ𝙣 𝙣ha𝙣h 𝙩ại ﹢ TRÙ𝘔TR𝖴Y Ệ𝙽.𝒱𝙽 ﹢Khoảnh khắc tiếp theo, một mùi thơm mềm mại của cơ thể con gái đến trước mặt anh.
Ngay sau đó, đôi môi thơm ấm áp phủ lên môi anh.
Diệp Thiên Bách cảm nhận được cảm giác ấm áp thoải mái trên môi mình, thậm chí còn cảm thấy có chút vị ngọt, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng.
Giờ phút này, Diệp Thiên Bách dường như đã mất đi suy nghĩ, đứng đó để cho Chung Linh Hi muốn làm gì thì làm.
Chưa đây mười giây sau, Chung Linh Hi hạ chân xuống, mặt đỏ thẫm, thở hổn hển, trông rất mệt.
Diệp Thiên Bách cũng mở mắt ra, bất động nhìn Chung Linh Hi.
“Anh Thiên Bách, đây là lần đầu tiên em làm chuyện này, em thật sự không giỏi, em cảm thấy hơi khó thở, em không nói chuyện với anh nữa, em đi nghỉ ngơi một chút.”
Mặt Chung Linh Hi càng đỏ hơn khi bị Diệp Thiên Bách nhìn.
Sau đó, cô bụm mặt trốn vê phòng, đóng sầm cửa lại.
“Chỉ như vậy à, mình còn nghĩ...” Diệp Thiên Bách nhìn cánh cửa đã đóng lại, trong lòng lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát khó hiểu.
Tuy nhiên, dư vị tỉnh tế và ấm áp vừa rồi dường như rất tốt.
Nghĩ như vậy, anh lại lắc đầu, cố gắng trấn an cảm giác xao động trong lòng.
“Còn tưởng rằng cái gì? Một người như mình còn làm hại cô gái nhỏ người ta sao?”
Diệp Thiên Bách thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt nở nụ cười khổ.
Trong khoảng thời gian này, làm thế nào để xử lý mối quan hệ giữa mình và Chung Linh Hi luôn là một câu hỏi lớn trong lòng anh.
Anh có thực sự thích Chung Linh Hi không? Chung Linh Hi là một người vừa có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn, tính cách hiền lành và ân cần, đàn ông nào mà không thích.
Tuy nhiên, liệu bản thân anh bây giờ có thể thực sự cho cô một câu trả lời và tương lai chắc chắn không?
Diệp Thiên Bách suy tư trong lòng.
“Anh Thiên Bách, hiện tại cơ thể anh đã khá hơn chưa?”
Sau cánh cửa, giọng nói của Chung Linh Hi lại vang lên.
“Khụ khụ, cơ thể của anh... cũng tạm được.”
Diệp Thiên Bách khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng anh lại kêu khổ, đối với bản năng của đàn ông, sau khi Chung Linh Hi hành động, nội tâm của anh càng không thể bình tĩnh.
Nếu không phải vì ý thức đạo đức mạnh mế trong lòng đã kiềm chế thì anh không biết mình sẽ làm gì.
“Em xin lỗi, anh Thiên Bách, em quá khẩn trương nên chưa chuẩn bị kỹ càng. Anh đợi em chuẩn bị kỹ càng xong, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh.”
Chung Linh Hi trốn sau cửa, lấy hết can đảm nói.
“Cô gái ngốc nghếch, em đi ngủ sớm đi.” Diệp Thiên Bách mỉm cười.