"Anh Thiên Bách, anh đang nói gì vậy, tiền bạc không thành vấn đề mà. Ông nội em nói là muốn để em chăm sóc cho anh thật tốt, đặc biệt là vấn đề tiền bạc."
"Anh Thiên Bách, anh cũng không muốn ông nội trách em không chăm sóc tốt cho anh đúng không?"
Chung Linh Hi mím môi, cười nói.
"A… được rồi!"
Diệp Thiên Bách nghe vậy có chút không nói nên lời.
"Vậy em sẽ đi dọn dẹp phòng đây, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi ra ngoài nhé, em có vài thứ muốn mua."
Diệp Thiên Bách dừng một chút rồi mới nói.
"Được, tôi cũng cần phải đi dọn phòng tôi một chút."
Chung Linh Hi trả lời, lúc nói đến việc dọn phòng, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên, nếu trước đó cô dọn phòng đàng hoàng thì sẽ không bị anh Thiên Bách nhìn thấy cái cảnh kia.
Anh Thiên Bách sẽ không cho rằng cô là một cô gái không đứng đắn chứ? Nghĩ như vậy, trong lòng Chung Linh Hi cảm thấy có chút thấp thỏm.
Diệp Thiên Bách gật đầu, anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái khi vào phòng riêng của một cô gái. Nhưng trước đó Chung Linh Hi nhanh tay kéo anh vào, anh không kịp phản ứng. Nói tới cũng buồn cười, anh và Hạ Thanh Nguyệt đã kết hôn được ba năm nhưng anh thậm chí còn chưa từng vào phòng cô. Do đó, anh thực sự không có bất kỳ cảm giác gì về cuộc hôn nhân này.
Chỉ là anh không hiểu tại sao sư phụ lại nhất quyết muốn anh phải ở rể nhà họ Hạ.
Hơn nữa, anh có cảm giác, nhờ có anh nên những năm qua nhà họ Hạ đã thu được rất nhiều chỗ tốt, đến mức nhà họ Hạ hiện tại đã trở thành một trong những gia tộc lớn nhất ở Giang Thành.
Địa vị của Hạ Thanh Nguyệt ở nhà họ Hạ cũng rất quan trọng, rất được coi trọng.
Diệp Thiên Bách nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, cứ nghĩ đến những chuyện này khiến anh cảm thấy có chút mệt mỏi.
Chung Linh Hi vào phòng đóng cửa lại, khóa trái cửa.
Sau đó cô mở tủ quần áo, một lần nữa lấy ra bộ đồ lót gợi cảm.
"Sao vừa rồi anh Thiên Bách lại nhìn chăm chú như vậy?"
"Lẽ nào anh Thiên Bách… Thích phong cách này?"
Chung Linh Hi đang tự lẩm bẩm, khi nói tới câu sau, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.
Quá xấu hổ, sao mình có thể có suy nghĩ đáng xấu hổ như vậy?
Chẳng lẽ anh Thiên Bách thích thì mình liền mặc nó cho anh ấy xem?
"Hình như… Cũng không phải là không thể. Anh Thiên Bách không phải là người ngoài. Anh ấy chỉ muốn xem một chút, đâu có gì quá đáng đâu?"
Chung Linh Hi vô thức tự lẩm bẩm.
Sau một lúc, cô cất bộ đồ lót gợi cảm vào tủ quần áo, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.
Sau đó, cô lấy ra một khung ảnh từ tủ đồ và ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn.
Trong khung hình, có một bức ảnh cũ.
Trong ảnh là một cô bé bảy tám tuổi tinh nghịch ôm đùi của một cậu bé lớn tuổi hơn, cả hai nhìn vào ống kính.
Cậu bé nhìn thẳng vào ống kính, dưới ánh mặt trời nhìn rất thanh tú, vẻ ngoài giống Diệp Thiên Bách đến tám chín phần.
"Cuối cùng anh cũng trở lại bên cạnh em, em đã nghĩ cả đời này anh sẽ không bao giờ quay lại nữa."
"Hi vọng anh có thể nhanh chóng nhớ lại, anh đã hứa là đợi em lớn lên sẽ cưới em…"
Chung Linh Hi chậm rãi nằm dài trên bàn, âu yếm nhìn bức ảnh, thì thầm.
"Cốc cốc cốc…"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Khụ khụ… Chung tiểu thư, cô ổn chứ? Chúng ta có thể đi chưa?"
Đây là giọng nói của Diệp Thiên Bách.
"Vâng, ra ngay ạ."
Chung Linh Hi vội vàng cất tấm ảnh đi, sau đó mở cửa.