Bởi vì những bình luận lung tung rối loạn này thật sự nhiều quá nên Chung Linh Hi cũng không thể xem hết được.
Hơn nữa chủ yếu là do không cần thiết!
Cô luôn xinh đẹp trong sáng, gia cảnh lại tốt, thành tích học tập càng không cần phải nói, vì thế tất nhiên ở trường có rất nhiều người theo đuổi cô.
Có rất nhiều thiếu gia công tử nhà giàu Giang Thành là người theo cuồng nhiệt đuổi của cô.
Nhưng trong mắt Chung Linh Hi thì họ chỉ là ong bướm thôi, từ nhỏ đến lớn trong lòng cô chỉ có anh Thiên Bách.
Cả thanh xuân của cô đều được lấp đầy bởi những hồi ức tốt đẹp có liên quan đến Diệp Thiên Bách.
Chung Linh Hi lướt lướt điện thoại, muốn trả lời vài bình luận để làm rõ quan hệ giữa Diệp Thiên Bách và mình để tránh người khác hiểu lầm cái gì.
Nhưng ngẫm nghĩ một lát cô lại ngừng lại, xoá bỏ hàng chữ đã soạn xong. Tại sao phải làm sáng tỏ chứ, nếu mình cố giải thích thì anh Thiên Bách có không vui không? Nhưng không giải thích sẽ có rất nhiều người không vui nha. Nhưng những người đó không vui liên quan gì đến cô? Chỉ cần anh Thiên Bách vui là được.
Nghĩ như vậy, Chung Linh Hi để điện thoại xuống.
"Cốc cốc cốc..." Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
"Chuyện là… anh đến lấy điện thoại của mình." Giọng của Diệp Thiên Bách truyền đến, lúc này Chung Linh Hi mới nhớ tới điện thoại của anh đang trong phòng cô.
"A? Đúng rồi, quên đưa điện thoại cho anh."
Chung Linh Hi nhìn nhìn rồi giơ tay lấy điện thoại mới của Diệp Thiên Bách, sau đó mở cửa.
Lúc này Diệp Thiên Bách đang chờ trước cửa.
"Cái kia, anh Thiên Bách, đây là điện thoại mới của anh, vốn là điện thoại dự phòng của em, đây là điện thoại cũ của anh, đưa hết cho anh nè."
"Còn nữa, em đã đăng kí Zalo cho anh, đã add thêm tài khoản của em với ông nội rồi."
"Đúng rồi, vừa rồi có không ít tin nhắn gửi đến, chắc là có ai tìm anh đấy. Anh yên tâm, em không có xem nội dung, em rất tôn trọng riêng tư của anh."
Chung Linh Hi giao hai cái điện thoại cho Diệp Thiên Bách, sau đó còn cẩn thận kiên nhẫn giải thích.
"Ừm, cảm ơn em." Diệp Thiên Bách cười nói một tiếng cảm ơn.
"Anh Thiên Bách?"
Chung Linh Hi hơi oán trách mà nhìn Diệp Thiên Bách, anh không hiểu cô có ý gì.
"Hở, làm sao vậy?" Diệp Thiên Bách hỏi.
"Đừng nói cảm ơn biết không? Vì sao còn khách sáo với em như vậy? Của em cũng là của anh, anh muốn cái gì thì nói với em là được rồi."
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Diệp Thiên Bách rất cảm động.
Từ khi sư phụ qua đời, ông cháu nhà họ Chung là người tốt nhất với anh.
Anh vốn tưởng rằng cả đời này chỉ có thể lẻ loi một mình, hiện nay có một cô gái tốt với mình như vậy có vẻ cũng không tệ.
Nhưng những năm qua anh lại quên mất người ta, điều này khiến anh cũng có chút áy náy.