Diệp Thiên Bách lên lầu và bắt đầu nấu ăn.
Bữa ăn hôm nay là bữa ăn đầu tiên anh tự nấu cho mình trong suốt ba năm qua. Ba năm qua, anh ở nhà họ Hạ chỉ là để phục vụ người khác mà thôi.
Mặc dù Hạ Thanh Nguyệt không đối xử với anh như một người chồng, nhưng Diệp Thiên Bách tin rằng anh làm được tất cả những chuyện mà một người đàn ông có thể làm được.
Ngay cả những chuyện đàn ông bình thường không làm được thì anh cũng làm được.
Rất nhanh, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng Chung Linh Hi vẫn chưa quay lại.
Diệp Thiên Bách lấy điện thoại di động ra định gọi cho Chung Linh Hi nhưng anh phát hiện mình lại không có số điện thoại của cô.
Cả ngày hôm nay anh đều bận rộn với chuyện của bản thân, thậm chí còn quên hỏi số điện thoại của Chung Linh Hi.
Nghĩ đến Chung Linh Hi, cô chỉ nói là đi mua thứ gì đó trong khu này, hẳn là sẽ không có việc gì.
Hơn nữa, khi bước vào khu dân cư này, anh không phát hiện bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào ở đây. Có lẽ vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, cảm giác về nguy hiểm của Diệp Thiên Bách rất nhạy bén, đến cả chính anh cũng không biết nguyên nhân.
Có lẽ trước đây anh biết nhưng bây giờ đã quên mất.
Ngay lúc Diệp Thiên Bách đang bận rộn, bên ngoài truyền đến âm thanh loạt xoạt, đoán chừng là Chung Linh Hi đã quay trở lại. "Anh Thiên Bách, em về rồi nè."
Một lát sau, giọng nói của Chung Linh Hi từ bên ngoài truyền đến.
"Mua gì thế?"
Diệp Thiên Bách vừa bận rộn trong phòng bếp vừa hỏi.
"Em sẽ đưa nó cho anh sau."
Chung Linh Hi đi về phía phòng bếp, khi Diệp Thiên Bách hỏi, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên, cô theo bản năng giấu đồ trong tay ra sau lưng.
Đương nhiên Diệp Thiên Bách cũng nhìn thấy động tác nho nhỏ này, nhưng anh cũng không nghiên cứu sâu.
"Anh Thiên Bách, anh đang nấu gì vậy?"
Chung Linh Hi thò cái đầu nhỏ vào phòng bếp, tràn đầy mong đợi hỏi.
"Cũng không làm món gì đặc biệt lắm đâu, tùy tiện làm một chút thôi."
"Anh nhớ em thích thịt chua ngọt nhất đúng không?" Diệp Thiên Bách cười nói.
"Anh Thiên Bách, cái gì anh cũng quên mà lại nhớ em thích ăn gì?"
Khi Chung Linh Hi nghe thấy những lời này, đôi mắt cô lập tức đẫm lệ.
"Anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, có một số việc anh không nhớ được, nhưng có một số việc anh lại nhớ rất rõ." Diệp Thiên Bách bất đắc dĩ cười cười. Cách xưng hô cũng đã thay đổi một cách tự nhiên.
"Anh Thiên Bách, anh thật sự rất tốt."
"Người phụ nữ họ Hạ kia phải mắt mù thế nào mới bỏ qua anh Thiên Bách chứ?"
Trong lòng Chung Linh Hi có chút tiếc hận, nhưng cũng cảm thấy có chút may mắn.
"Bỏ qua gì chứ? Chỉ là không phù hợp với nhau mà thôi, anh vẫn tương đối thích kiểu người ấm áp và có tình người hơn."
Diệp Thiên Bách lắc đầu, nhịn không được cười lên.
"Hì hì, em rất ấm áp đó nha. Nếu anh Thiên Bách không tin thì có thể tự mình cảm nhận."
Chung Linh Hi cười toe toét, trong lòng có chút vui vẻ, Diệp Thiên Bách nói như vậy, xem ra anh ấy vẫn là thích mẫu con gái như mình hơn.
"Hả? Làm sao cảm nhận?" Diệp Thiên Bách hỏi theo phản xạ.
"Làm sao em biết được… Còn phải xem anh muốn cảm nhận thế nào, anh Thiên Bách có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."
Chung Linh Hi bị Diệp Thiên Bách hỏi như thế, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, trong đầu đột nhiên nghĩ tới vài chuyện đáng xấu hổ. "A! Không nói nữa, em còn có việc phải làm, em phải gọi điện cho ông nội đây."
Chung Linh Hi đột nhiên cảm thấy cuộc nói chuyện càng ngày càng mất kiểm soát, liền bỏ chạy.
"À đúng rồi, Tiểu Hi, em có thể cho anh số điện thoại của cô không? Anh còn chưa có số điện thoại của em."
Diệp Thiên Bách cao giọng nói với theo.
"Được, chờ một chút, em đi thay quần áo trước đã."
Giọng nói của Chung Linh Hi truyền đến.
Một lúc sau, Chung Linh Hi lại bước vào phòng bếp.
Lúc này, Chung Linh Hi đã thay một bộ quần áo thoải mái, th@n dưới là một chiếc quần ngắn nhẹ nhàng, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết. Phần thân trên là chiếc áo ngủ nhỏ, khoe trọn vóc dáng xinh đẹp của cô.
"Anh Thiên Bách, đưa điện thoại di động cho em đi, em thêm số vào giúp anh."