Duệ Húc đưa tay chạm vào mặt Tô Lạc, không lỡ rời xa gương mặt ửng đỏ như cánh hoa đào mê người này, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhiễm một tầng xuân sắc, ánh mắt mơ màng phong tình xinh đẹp mê người, đẹp hơn tất cả những người phụ nữ hắn đã gặp qua, khiến trái tim hắn loạn nhịp, khiến hắn thương tiếc.
“Vợ, thời gian đó, xin lỗi đã làm tổn thương em, sau này anh thề sẽ không…” Ngón tay vuốt ve gương mặt cô, tất cả mọi chuyện như hiện lên trước mắt, trái tim hắn đau đớn.
Tô Lạc nắm lấy bàn tay hắn, “Không phải anh nói muốn quên đi mọi thứ sao? Em đã không nhớ, cho nên sau này không cần nhắc đến nó nữa, được không?”
Cô thật không đành lòng nhìn hắn tự trách như vậy, Lê Duệ Húc, hai năm, đủ rồi, thực sự đủ rồi…
Không gian dường như dừng lại, vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở của hai người, cuối cùng hòa lại với nhau, không biết là ai chủ động, cho tới khi mọi thứ trở nên mơ hồ, thân thể hai người quấn chặt lấy nhau.
Khi nơi cứng rắn nhất của hắn chạm tới nơi mềm mại nhất của cô là lúc hai người đều thở mạnh một tiếng, rõ ràng đã sớm là vợ chồng, nhưng cảm giác này bọn họ chưa bao giờ trải qua.
Duệ Húc cũng được tính là một người đàn ông có kinh nghiệm trong việc này, hắn cũng giống như rất nhiều người đàn ông, cũng có rất nhiều phụ nữ, có thể trước đây những kĩ xảo này đã quá quen thuộc, hắn cũng không quên, nhưng hắn vẫn rất hồi hộp căng thẳng, hắn giống như một cậu trai trẻ lần đầu tiên được nếm trái cấm, hồi hộp tới nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hắn vô cùng cẩn thận, cả người cứng nhắc không dám động.
“Vợ… Anh muốn vào…” Hắn cắn nhẹ vào vành tai Tô Lạc, không hề biết hành động nhỏ này vô cùng mê hoặc, hay nói rằng hai năm rồi hắn đã không trải qua loại quan hệ xác thịt này.
“Xin lỗi… Có thể anh sẽ làm đau em, anh sẽ cố gắng thật nhẹ nhàng,” hắn nói xong, dùng sức tiến sâu vào cô, cơ thể cô đã sẵn sàng, chờ đợi hắn là sự căng cứng, chật hẹp bao vây lấy hắn, còn có tiếng kêu đau đớn của cô.
“Xin lỗi,” Hắn hôn lên đôi môi tái nhợt của cô, cảm giác chật khít xâm chiếm lấy hắn, ngay cả chút khe hở cũng không có, không đúng, cô so với hai năm trước giống nhau hoàn toàn, chính là không có chút kinh nghiệm, làm sao có thể cùng Bạch Thiếu Triết…
“Bà Lê, em dám lừa anh,” Hắn không nhẹ không nặng khẽ di chuyển, xưng hô lại giống như lúc trước. Cô gái nhỏ này, đúng là toàn học cái xấu.
Tô Lạc bị hắn va chạm đột ngột, thiếu chút nữa kêu to lên, hắn đúng là biết cách giày vò người, quá sâu, cũng quá mạnh.
“Anh, em đau,” Cô dựa đầu vào cổ hắn, mồ hôi từng giọt chảy xuống, cô biết hắn nhịn rất vất vả, được rồi, là cô lừa hắn, vậy được rồi chứ, căn bản cô không thể phát sinh quan hệ cùng Bạch Thiếu Triết, hai năm nay bọn họ vốn vẫn luôn có một khoảng cách.
“A..” Cô đột nhiên kêu lên một tiếng, thở dốc, hóa ra, người đàn ông kia đã bắt đầu ở trên người cô công thành chiếm đất, tiếng thở hổn hển của hắn cùng với tiếng rên rỉ của cô, sự thân mật thuần khiết nhất giữa nam và nữ, hắn đnag yêu người phụ nữ của hắn, cô đang hưởng thụ sự yêu thương của người đàn ông cô yêu.
Đây mới thực sự là gắn kết của tâm hồn.
“Em không chịu nổi nữa …” Tô Lạc muốn đẩy người đàn ông trênn người ra, hắn đơn giản là điên cuồng, mặc kệ co giãy dụa thế nào, hắn đều đặt cô dưới thân hắn, để cô nhận lấy quá nhiều tình cảm mãnh liệt.
“Em có thể, vợ, hai năm, anh cũng không phải là vô dụng.” Mồ hôi thỉnh thoảng rơi xuống từ trên trán, sau đó rơi lên thân hình mảnh khảnh của cô, cái chăn tới ngang hông bọn họ, trong mơ hồ, có thể nhìn thấy thân thể bọn họ tác ra, kết hợp rồi lại tách ra.
Từ căn phòng truyền ra tiếng thở dốc của người đàn ông, thỉnh thoảng còn có tiếng cầu xin của người phụ nữ, biến thành một không gian đẹp khiêu gợi, tin rằng, đêm nay đối với họ là một đêm tốt đẹp nhất, mà sau này mỗi đêm, họ sẽ không còn phải cô đơn nữa.
Có những tình yêu đến muộn, nhưng vẫn là… Không muộn, họ vẫn có nhau, cho dù họ đã mất đi quá nhiều, nhưng tương lại họ sẽ có được nhiều hơn, may mắn, tình yêu vẫn đến với họ. Họ đã tìm được nhau.
Sắc trời hửng sáng, Duệ Húc ngồi dậy, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho người phụ nữ ở trong lồng ngực hắn, bầu mắt cô hơi xanh, hàng lông mi dài khẽ động, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, Duệ Húc để trán mình chạm vào trán cô, đêm qua, hắn không hề kiềm chế chính mình, nhưng hiện tại tinh thần hắn thực sự sảng khoái, đêm qua đúng là tuyệt vời.
“Cảm ơn em đã quay trở về bên cạnh anh, vợ, anh yêu em.” Hắn là người đàn ông có ý chí rất cao, chưa bao giờ đặt tiếng yêu ở trên môi, nhưng hiện tại mỗi ngày hắn đều có thể nói, chỉ cần người đó là cô.
Hắn đứng lên, mặc quần áo, chuẩn bị đi tới công ty, tuy rằng tập đoàn Húc Nhật rất nhanh sẽ không còn là của hắn nữa, nhưng những thứ phải làm cũng không phải là ít.
Hắn không hối hận, hiện tại không, sau này cũng thế.
Hắn viết một tờ giấy rồi đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống bên giường, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tô Lạc, chỉ sợ sẽ đánh thức cô, cô đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt.
“Anh sẽ trở lại nhanh thối,” Hắn nói khẽ bên tai cô, mà Tô Lạc khẽ thu người lại, cũng chưa chịu tỉnh dậy.
Duệ Húc mở cửa, đưa mắt nhìn Tô Lạc đang ngủ say, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn ngồi trên xe, lấy di động ra. Sau đó bấm số điện thoại nhà mình.
“Mẹ, Bánh Bao Nhỏ có khỏe không?” Duệ Húc hỏi mẹ mình, Ninh Nhiên một tay cầm điện thoại, một tay còn đang cầm bình sữa pha dở, “Con yên tâm đi, con của con rất ngoan, ngay hôm qua ngủ cùng mẹ, cả đêm đều không bị tỉnh giấc, cũng không có tè giầm, giống hệt con trước đây, buổi sáng vừa dậy là muốn uống sữa, muốn đi tiểu, còn muốn có người ôm, Húc, Bánh Bao Nhỏ đúng là con của con, đúng là quá giống nhau.” Ninh Nhiên vừa nói vừa nhìn sang một bên, “Được rồi, mẹ phải đi cho cháu trai mẹ uống sữa đây, nhớ, con mau mang con dâu về của mẹ về cho mẹ, mẹ không muốn rời khỏi cháu trai mình đâu, bởi vì một lúc nữa nó có thể đòi mẹ.”
“Vâng…” Khóe môi Duệ Húc cong lên, “Con biết rồi, mẹ, một lúc nữa con sẽ về,” hắn buông điện thoại trong tay xuống, tuy rằng hắn đang đối mặt với nguy cơ mà hắn chưa từng gặp phải, nhưng hắn tin rằng, hắn nhất định sẽ vượt qua, bởi vì hắn đang có gia định mà hắn yêu nhất.