Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân nên hung dữ thêm một chút, nếu không sau này người kia sẽ không biết giới hạn, tưởng rằng sai rồi chỉ cần nhận sai, bản thân sẽ không làm gì cô ấy.
Nhưng Thẩm Thanh Thu tươi cười dựa vào lòng Tiêu Mộ Vũ, đưa tay ngoan ngoãn ôm lấy cô, sau đó ngẩng mắt nhìn cô, khẽ khàng tỉ tê cười nói, "Em ấm quá." Tiêu Mộ Vũ không biết phải làm sao, hoàn toàn không chống đỡ được.
Trái tim cô bị ba chữ ấy làm mềm nhũn hóa thành vũng nước, ánh mắt vốn dĩ chỉ tùy tiện liếc xuống cũng không cách nào rời đi.
Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ cảm thấy cơ thể mình nóng lên, không nhịn được động đậy cánh tay khẽ đỡ lấy cơ thể Thẩm Thanh Thu, cố tình thư thái nói: "Không phải em ấm, là vải bông ấm."
Thẩm Thanh Thu khẽ cười một tiếng qua mũi, tiếng cười này khẽ khàng yêu kiều, vui tai không thể diễn tả.
Nụ cười làm lỗ tai, trái tim Tiêu Mộ Vũ đều ngứa ngáy.
Cô động đậy đôi môi, không nhịn được nhỏ tiếng nói: "Cười gì thế?"
Thẩm Thanh Thu vẫn đang cười, khẽ trả lời Tiêu Mộ Vũ, "Chị nói em ấm, không chỉ là nói cơ thể ấm."
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lóe lên, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng Thẩm Thanh Thu bám lấy không buông, ngón tay cô ấy không yên phận chạm lên ngực Tiêu Mộ Vũ, "Mộ Vũ, tim em đập nhanh quá."
Trái tim không chịu điều khiển của đại não, cho dù lí trí của Tiêu Mộ Vũ muốn đè nén tâm tình của bản thân thế nào, nhịp tim cũng không thể ổn định.
Khi Thẩm Thanh Thu dựa vào lòng, trêu đùa Tiêu Mộ Vũ, nó liền không có tiền đồ phản bội lại ý chí của chủ nhân.
Tiêu Mộ Vũ không thể phủ nhận, nhưng lại không muốn thừa nhận, thế là rũ mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, sắc mặt có chút nghiêm túc nói: "Không được động chạm lung tung, không được nói chuyện, mau ngủ đi."
Thẩm Thanh Thu cũng biết lúc này không phải thời điểm đùa giỡn, nhưng khó khăn lắm hai người mới tập hợp cùng nhau, cơ hội dựa vào lòng Tiêu Mộ Vũ nghỉ ngơi vô cùng hiếm có cùng ấm áp này khiến Thẩm Thanh Thu không muốn nhắm mắt vội.
"Chị không muốn ngủ, cảm giác rất lâu rồi không thể thế này." Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói một câu như thế, khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ thắt lại.
Cô thở dài một tiếng, không nói gì thêm, chỉ điều chỉnh tư thế để Thẩm Thanh Thu dựa thoải mái hơn một chút.
Thẩm Thanh Thu không trêu Tiêu Mộ Vũ nữa, chỉ nhỏ tiếng tỉ tê.
"Em biết lúc này chị đang nghĩ gì không?" Cô ấy hỏi Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ ôm lấy Thẩm Thanh Thu, lắc đầu.
"Chị nhớ tới buổi tối trong phó bản Thành phố G tuyệt mệnh, chúng ta cũng như vậy, em ôm chị để chị nghỉ ngơi, phì, em của lúc đó không hề giống em của hiện tại." Nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo của Tiêu Mộ Vũ khi đó, rõ ràng là ôm cô ấy đi ngủ, nhưng không chịu thừa nhận.
Ngày hôm sau tỉnh lại liền ném cô ấy sang một bên, dọa Thẩm Thanh Thu giật thót.
Đương nhiên Tiêu Mộ Vũ cũng nhớ chuyện đó, vành tai nóng lên, hắng gọng, "Không giống nhau."
Thẩm Thanh Thu chỉ cười cười, nhiệt độ ban đêm giảm xuống rõ rệt, thực ra năm người ngồi dính rất lấy nhau, hai người nhỏ tiếng thì thầm bên tai, Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt yên lặng lắng nghe, lại làm như không nghe thấy, Lửa trại đã cháy tận cuối cùng chỉ còn một đống vải sót lại, ánh lửa lắc lư sau cùng triệt để lụi tàn.
Bốn mặt có tường bao, tuy có thể chắn gió nhưng hơi lạnh vẫn tràn vào khắp cơ thể.
Có sự hỗ trợ từ Lửa trại, vết thương của ba người trên một mức độ nhất định đã ổn hơn rất nhiều, tuy không đến mức thuyên giảm, nhưng đã giảm bớt không ít đau đớn.
Ban đầu Thẩm Thanh Thu câu được câu chăng tâm tình với Tiêu Mộ Vũ, nhưng không biết vì bị thương nên mệt mỏi hay vì dựa vào Tiêu Mộ Vũ quá dễ chịu, không lâu sau Thẩm Thanh Thu đã vùi vào lòng Tiêu Mộ Vũ ngủ mất.
Khi không sử dụng kĩ năng, Đèn kéo quân sẽ không lụi tàn, thế là Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn đặt nó bên cạnh, tuy ánh đèn yếu ớt, nhưng cũng có thể tỏa ra chút nhiệt độ.
Bọn họ dựa vào nhau quấn chặt vải bông nhưng vẫn rất lạnh, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn ôm lấy nhau cũng không ngừng run rẩy.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, cúi đầu dính cằm lên mặt Thẩm Thanh Thu, lạnh toát.
Thế là khẽ động đậy tay, che đi cả đầu Thẩm Thanh Thu, sợ cô ấy bị bí, lại cẩn thận giữ lại một khe hở.
Thẩm Thanh Thu động đậy, lại rúc vào lòng Tiêu Mộ Vũ, chiếc cằm lạnh toát vùi vào hõm cổ ấm áp của Tiêu Mộ Vũ, thoải mái cọ qua cọ lại.
Khóe mắt Tiêu Mộ Vũ mang theo nụ cười, nếu không phải còn đang đối mặt tương lai mù mịt, cho dù là chết đói chết rét, cô cũng vui vẻ.
"Đội trưởng Tiêu." Trần Khải Kiệt nhỏ tiếng cất lời.
Tiêu Mộ Vũ quay sang, phát hiện Trần Khải Kiệt đưa chiếc chảo tới.
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, có chút buồn cười.
"Cầm lấy, ấm lắm."
Lúc này Trần Khải Kiệt cũng không có thời gian quan tâm bản thân làm bóng đèn giữa hai cặp tình nhân, quấn lấy mảnh vải bông dựa lưng vào Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm co ro trong góc tường.
Anh không có ai để ôm, thực ra lạnh hơn rất nhiều, nhưng việc đầu tiên anh làm vẫn là đưa chảo nóng cho Tiêu Mộ Vũ.
Thấy Tiêu Mộ Vũ không động đậy, anh lại giục: "Đàn ông như tôi hỏa khí vượng, không sợ lạnh.
Hai người dùng một lúc, sau đó cho Điềm Điềm, tôi đợi một lúc, chúng ta lần lượt dùng."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, cuối cùng vẫn nhận lấy, có chiếc chảo này giống như có lò sưởi nhỏ, xác thực dễ chịu hơn nhiều.
Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt lần lượt gác đêm, Thẩm Thanh Thu ngủ rất sâu, cả buổi tối không tỉnh giấc, điều này khiến mấy người Tiêu Mộ Vũ có chút bất an.
Căn cứ theo tính cách của Thẩm Thanh Thu, tuyệt đối sẽ không thản nhiên ngủ như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Buổi tối Tiêu Mộ Vũ đã quan sát Thẩm Thanh Thu mấy lần, ban đầu rất bình thường, nhưng sau nửa đêm, cơ thể Thẩm Thanh Thu nóng bừng, sắc mặt đỏ ửng, rõ ràng là bị sốt cao.
Mà điều kì quái nhất là, Tiêu Mộ Vũ phát hiện sa mạc đã biến mất, lớp đất cát mềm lạnh dưới chân dần dần mọc cỏ.
Tốc độ mọc của chúng có thể thấy bằng mắt thường, chớp mắt đã chuyển biến sa mạc thành ốc đảo, thậm chí nhiệt độ hạ thấp cũng bắt đầu ấm lại, gió đêm mát mẻ dịu dàng, giống như mùa xuân đã tới.
Trần Khải Kiệt giật mình khỏi cơn mơ, nhìn thấy tình hình trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ và Tô Cẩn, nhỏ tiếng nói, "Đã tới mộc rồi sao?"
Tiêu Mộ Vũ đưa tay ngắt một ngọn cỏ, ngọn cỏ mềm mại xanh tươi, tuy phủ một lớp lên mặt đất, nhưng không dày đặc, không giống dáng vẻ um tùm của cây cỏ mùa hè.
Cô gật đầu, "Có lẽ là vậy."
Nhìn Thẩm Thanh Thu trong lòng, trái tim Tiêu Mộ Vũ nặng trĩu, Thẩm Thanh Thu đột nhiên sốt cao không biết có phải do vết thương xảy ra vấn đề, mà mùa thu biến thành mùa xuân, lá của cái cây kia sẽ thế nào?
"Đội trưởng Tiêu, đội phó sao rồi?" Tô Cẩn thấy Thẩm Thanh Thu vẫn đang ngủ, trong mắt có chút lo lắng.
Tô Cẩn đã phát hiện chuyện Thẩm Thanh Thu bị sốt, thấy Thẩm Thanh Thu vẫn chưa tỉnh lại, sốt ruột không thôi.
"Vẫn nóng lắm." Tiêu Mộ Vũ sờ trán Thẩm Thanh Thu, bất lực nói.
"Sao thế? Sốt à?" Trần Khải Kiệt có chút hốt hoảng.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
"Không ổn rồi, không phải vết thương nhiễm trùng chứ? Đội trưởng Tiêu thì sao? Còn cả Điềm Điềm, vẫn ổn chứ?" Nói xong Trần Khải Kiệt nhanh chóng nhìn sang Tả Điềm Điềm.
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Tôi thấy vẫn ổn, Điềm Điềm cũng không sốt."
Tô Cẩn lại sờ trán Tả Điềm Điềm, Tả Điềm Điềm động đậy rồi mơ màng mở mắt, "A Cẩn?"
"Dậy rồi à?"
Tả Điềm Điềm lắc đầu, có chút bối rối, "Em ngủ say quá."
"Bọn anh gác rồi, không sao, chỉ là đội phó bị sốt rồi." Trần Khải Kiệt trầm giọng nói.
Cơn ngái ngủ của Tả Điềm Điềm lập tức tan biến, "Sao lại thế? Vết thương nhiễm trùng hay là nhiễm lạnh?"
Nếu là vết thương nhiễm trùng, vậy sẽ là trí mạng trong phó bản này.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng sốt ruột, cô muốn gọi Thẩm Thanh Thu dậy, nhưng lại muốn cho cô ấy nghỉ ngơi thêm một lúc.
"Đội trưởng Tiêu, cho đội phó uống chút nước đi, tôi lấy chảo đun chút nước nóng, không chừng sẽ ổn hơn."
Đôi mắt Tiêu Mộ Vũ sáng lên, vội vã gật đầu.
Chảo của Trần Khải Kiệt phát huy tác dụng to lớn trong phó bản này.
Sau khi đun nước tới nhiệt độ không quá nóng, Tiêu Mộ Vũ dùng nắp chai chầm chậm đút nước cho Thẩm Thanh Thu.
Đại khái là sốt cao, Thẩm Thanh Thu khát nước, há miệng uống mấy ngụm liên tiếp, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt.
Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, vội vàng nhỏ tiếng hỏi: "Thanh Thu, chị thấy thế nào rồi?"
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, có lẽ ý thức được tình hình của bản thân, bất lực cười nói: "Sinh mệnh yếu ớt trời sinh của chị, có cảm giác luôn bị bệnh."
Tiêu Mộ Vũ đỡ cô ấy dậy, ấn đường nhíu chặt, "Vết thương thế nào rồi? Đau không?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Không, chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, giống như bị cảm.
Dùng Lửa trại rồi, có lẽ vết thương không đến nỗi xảy ra vấn đề...! Đây, ở đây mọc cỏ rồi sao?"
Thẩm Thanh Thu nói xong đột nhiên phát hiện cảm giác dưới chân khác thường, mới chú ý tới một đám cỏ xanh đã trồi lên.
"Ừm, đã thay đổi rồi.
Có lẽ một ngày mới bắt đầu, ngũ hành cũng chuyển đổi." Tiêu Mộ Vũ giải thích, sau đó hai tay ôm lấy vai Thẩm Thanh Thu, nói ra từng câu từng chữ: "Em hỏi lại chị một lần nữa, vết thương của chị có khó chịu không? Thẩm Thanh Thu, em chỉ hỏi chị một lần thôi."
Thẩm Thanh Thu mím môi, lo lắng trong mắt Tiêu Mộ Vũ được chiếu sáng tỏ dưới ánh sáng yếu ớt của Đèn kéo quân.
Cảm xúc đau lòng cùng xót xa bên trong cuộn trào khiến Thẩm Thanh Thu không nghĩ ra bất kì lí do nào khác.
Cô ấy cúi đầu giống như từ bỏ, đột nhiên nói: "Cảm giác không ổn lắm, đang đau lại có chút tê liệt."
Tiêu Mộ Vũ cắn răng, chỉ nhìn cô ấy, cuối cùng cũng không nỡ nhẫn tâm oán thán.
"Em xem nào." Tiêu Mộ Vũ mặc kệ mọi thứ, kéo Thẩm Thanh Thu lại đè lên đùi, cởi lớp băng gạc quấn chặt trước đó ra.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm vây quanh, giơ Đèn kéo quân lên quan sát, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Đội trưởng Tiêu?" Tô Cẩn có chút không biết làm sao gọi Tiêu Mộ Vũ một tiếng.
Tiêu Mộ Vũ mím môi tới trắng bệch, động tác tay cũng ngưng trệ giữa không trung.
Bên dưới ánh đèn, năm dấu tay in lên da dẻ trắng trẻo của Thẩm Thanh Thu, vốn dĩ vết thương lộ ra màu đỏ tươi, nhưng lúc này viền lớp da bị thương đã sưng tấy, vết thương tím tái đen lại, còn có xu hướng mục rữa.
Vết máu bên trên băng gạc cũng là màu đen, vừa nhìn liền nhận ra đây là hiện tượng trúng độc, lẽ nào trong móng tay kia có độc?
Hơi thở của Tiêu Mộ Vũ gấp gáp, biểu cảm cực kì khó coi.
Mà Tả Điềm Điềm vội vàng cúi đầu cởi băng gạc của bản thân.
Tô Cẩn gấp gáp nhìn sang, Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn sang, vết thương của Tả Điềm Điềm không sao.
"Chuyện gì thế này? Lẽ nào đám xương kia còn có chỗ khác biệt sao? Đội trưởng Tiêu thì sao?" Tả Điềm Điềm không thể giải thích.
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, cô không có bất kì cảm giác nào.
Thẩm Thanh Thu choáng váng lắng nghe, khàn giọng nói: "Sao rồi?"
"Vết thương...!vết thương mục rữa đen lại." Tiêu Mộ Vũ khó khăn cất lên mấy chữ, trong lòng lại hối hận không thôi.
Thẩm Thanh Thu cố gắng quay đầu, miễn cưỡng có thể nhìn được một chút, cô ấy thở dốc nằm lại, rút dao găm ra, "Không sao, khoét sạch phần thịt rữa ấy đi, sau đó rắc thuốc khử trùng lên."
"Trần Khải Kiệt, anh làm đi." Thẩm Thanh Thu ngồi dậy, ra hiệu cho Trần Khải Kiệt ra tay.
Nói xong nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, nhỏ tiếng nói: "Em xem vết thương của mình đi, xem xem có sao không." Vết thương của Tiêu Mộ Vũ là hai lỗ máu, Thẩm Thanh Thu rất lo lắng.
Trong mắt Tiêu Mộ Vũ ửng đỏ, đè nén nói: "Chị có thể quản tốt bản thân không hả!"
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, sau đó cúi đầu im lặng không nói.
Không khí vô cùng nặng nề, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhất thời không dám thở mạnh, Trần Khải Kiệt nhận lấy dao găm, càng không biết nên làm gì.
Thực ra Tiêu Mộ Vũ nói xong cũng đã hối hận, nhưng đối diện với người ngu muội vô tri này, lại không biết nên xử lí thế nào, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Trần Khải Kiệt, anh thay cô ấy...!thay cô ấy xử lí vết thương đi."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, đi ra khỏi tấm màn ngăn mà Tô Cẩn quây thành.
"Đội trưởng Tiêu?"
"Tôi đi đổi gió, quan sát tình hình bên ngoài." Phía đông đã lộ ra ánh bình minh, trời sắp sáng, Tiêu Mộ Vũ không muốn bị động chờ đợi.
Sự rời đi của Tiêu Mộ Vũ khiến Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm càng bất an, hai người cẩn thận nói: "Đội phó, đội trưởng Tiêu chỉ là lo lắng quá thôi, chị ấy..."
"Tôi biết, cô ấy ra ngoài cũng tốt.
Tô Cẩn, giúp tôi nhìn cô ấy, tôi sợ vết thương của cô ấy..."
Tô Cẩn vội vàng gật đầu, trong lòng có chút khó chịu, hai người để tâm tới đối phương như thế, lại luôn gặp phải trắc trở như thế, không khỏi dằn vặt đối phương.
Bên này Trần Khải Kiệt cắn răng, nắm chặt dao, thần kinh căng chặt, "Đội phó, cô nhịn chút nhé."
"Không sao, tôi nhịn được, anh cứ ra tay, khoét sạch chút." Nói xong Thẩm Thanh Thu nhét vải bông vào miệng, làm tư thế tay ra hiệu cho Trần Khải Kiệt tiến hành.
Trần Khải Kiệt hít sâu mấy hơi, anh biết rõ càng chần chừ Thẩm Thanh Thu sẽ càng khổ sở, thế là cầm dao quyết tâm, lưỡi dao trực tiếp ghim vào da thịt dọc theo miệng vết thương.
Lưng Thẩm Thanh Thu co chặt, sống lưng co quắp như thể muốn gãy, trán kê lên tường, mồ hôi lập tức túa ra.
Năm ngón tay Thẩm Thanh Thu nắm chặt lấy vải bông, âm thanh rên rỉ mới trào ra lại nhanh chóng bị nuốt lại.
Tay phải Trần Khải Kiệt đang run rẩy, trán cũng túa mồ hôi, lại thêm một nhát, khoét đi phần thịt bị dấu tay làm mục rữa tới khi lộ ra phần da thịt mới.
Một dao, hai dao, khi dao thứ ba hạ xuống, Tiêu Mộ Vũ nhanh chân bước tới.
Khi Trần Khải Kiệt kết thúc nhát dao này, Tiêu Mộ Vũ ôm lấy Thẩm Thanh Thu, nghẹn ngào: "Chị thật sự muốn giày vò chết em rồi."
Cơ thể Thẩm Thanh Thu không khống chế được run lên, Trần Khải Kiệt tốc chiến tốc thắng, lại thêm hai dao nữa, xử lí sạch sẽ bề mặt.
Tả Điềm Điềm nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng rắc thuốc bột cầm máu tiêu viêm lên trên, lấy băng gạc nhanh chóng đè xuống.
Giày vò xong, cả cơ thể Thẩm Thanh Thu như thể vớt từ suối lên, nằm liệt trong lòng Tiêu Mộ Vũ không ngừng thở dốc.
"Chị...!chị xin lỗi."
"Chị đừng nói nữa, chị không có lỗi với em, là em hại chị.
Em sẽ không tha cho nó, tuyệt đối sẽ không tha cho nó." Nước mắt Tiêu Mộ Vũ không kìm được rơi xuống, cô cắn chặt răng, vô cùng oán hận cất lên từng câu từng chữ.