Tả Điềm Điềm bị dọa tới nỗi hồn bay phách lạc, chân tay đã sắp nhũn ra, nhịp tim đập gấp tới nỗi cô nàng cảm thấy giây tiếp theo sẽ vỡ tim mà chết.
Cô nàng căn bản không dám dừng lại, tìm chuẩn phương hướng nhanh chân dịch chuyển tức thời.
Trên đường Tả Điềm Điềm nhìn thấy hai thi thể khác, không một ngoại lệ đều có khuôn mặt sợ hãi nằm trên đất, trên người chỉ có hai vết thương, chính là hai bên thận trái phải bị moi đi.
Cho nên đám người này không phải chết cóng, mà đều là bị moi thận.
Mãi tới khi dịch chuyển tới một rừng cây rậm rạp, mà sau lưng không còn bóng dáng của thứ quỷ kia, Tả Điềm Điềm mới co ro dựa vào gốc cây, đầu túa đầy mồ hôi.
Lúc này trong rừng cây vô cùng yên lặng, không có bất kì động tĩnh nào.
Tả Điềm Điềm quan sát xung quanh một vòng, giơ tay cố tay xoa cánh tay, sau đó vành mắt đỏ ửng.
Thực ra cô nàng vẫn luôn nhát gan, ban đầu khi vào phó bản một mình không nơi nương tựa chỉ có thể nhẫn nhịn, sau đó trốn vào một nơi không ngừng khóc thút thít.
Sau này gặp được Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt, cộng thêm gia nhập tổ đội này, Tả Điềm Điềm không còn xuất hiện tình huống cô lập không ai giúp đỡ.
Mỗi lần xuất hiện thứ đáng sợ, có Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, cô nàng đều rất yên tâm.
Quan trọng hơn là vào những lúc ấy Tô Cẩn sẽ luôn bảo vệ, ngăn chặn cho Tả Điềm Điềm, lặng lẽ nắm lấy tay, nhỏ tiếng an ủi Điềm Điềm đừng sợ, đã rất lâu rồi Tả Điềm Điềm chưa thử lại cục diện như lúc này.
Ban nãy thứ quỷ quái kia đột nhiên quay đầu, hốc mắt trống rỗng không có nhãn cầu, chiếc mũi bị gọt mất sống mũi, hàm răng mất đi sự che chắn của đôi môi, còn cả chiếc miệng đầm đìa máu khi há to, mỗi một thứ đều khiến tim gan Tả Điềm Điềm nứt toác.
Đặc biệt là vào thời điểm cuối cùng khi gã nhào tới, khuôn mặt vừa đáng sợ vừa xấu xí đó phóng to vô hạn, thực sự khiến Tả Điềm Điềm muốn mù mắt.
Nhớ tới Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm bỗng thấy tủi thân, không nhịn được muốn khóc.
Nhưng là người trưởng thành, có tan vỡ tới đâu cũng phải nhẫn nhịn.
Sụt sịt một hơi, Tả Điềm Điềm quăng đi cảnh tượng rùng rợn trong đầu, cảnh giác quan sát xung quanh, bắt đầu nghĩ cách kiếm củi.
Trong rừng đều tích tuyết, muốn tìm được củi bắt buộc phải bới tuyết, ngón tay Tả Điềm Điềm lạnh cóng tới nỗi muốn co cũng không co được, khó khăn lắm mới tìm được một cây củi, chầm chậm nhấc lên.
Nhưng cô nàng tìm kiếm rất lâu, bên dưới lớp tuyết sạch sẽ, không có lấy một ngọn cỏ dại, đừng nói tới củi khô.
Trái tim Tả Điềm Điềm không ngừng run rẩy, tuy không biết tại sao lại không quá lạnh nữa, cũng không có gió bắc thổi, nhưng ở bên dưới lớp băng tuyết, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Huống hồ sau khi tìm được củi còn phải mang về, Tả Điềm Điềm rất lo sẽ gặp phải thứ quỷ quái kia.
Nhưng ngoại trừ tiếp tục, Tả Điềm Điềm cũng không còn cách nào khác.
Khi đang đổi hướng tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên lòng bàn chân cô nàng giẫm phải một thứ cứng, suýt chút nữa khiến cơ thể ngã nhào.
Sau khi chơi vơi đứng vững, sắc mặt Tả Điềm Điềm càng thêm trắng bệch, cảm giác tiếp xúc này, rất không ổn.
Vừa cứng vừa có tính đàn hồi khác lạ, khiến người ta sởn gai ốc.
Rất lâu sau Tả Điềm Điềm mới lấy hết dũng khí quay đầu nhìn, nơi ban nãy cô nàng giẫm phải có vết lõm, vì ban nãy trượt một cái đã hất lớp tuyết lên, cho nên mới có thể nhìn thấy một cánh tay co lại vùi trong tuyết, ban nãy cô nàng đã giẫm lên trên nó.
Tả Điềm Điềm thở một hơi lớn, dịu lại nỗi sợ, tuy đáng sợ nhưng đã tham gia nhiều phó bản như thế, cũng không tới mức không dám quan sát.
Tả Điềm Điềm rất thận trọng, dùng cành củi khẽ gạt tuyết bên cánh tay kia, dần dần một người ngửa mặt nằm trong tuyết xuất hiện trước mặt cô nàng.
Người này nằm nghiêng, mặt phủ lên một lớp tuyết, có thể nhìn rõ là một người phụ nữ.
Điều khiến Tả Điềm Điềm không thể tin nổi là, trên lưng của người phụ nữ này mọc hai que củi khô, mà vị trí mọc kia, vốn dĩ nên là hai bên thận.
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Tả Điềm Điềm, cô nàng nhịn lại nỗi sợ, khó khăn nhấc que củi khô kia ra, "Ting, /."
Một tiếng rất khẽ, trên giao diện nhiệm vụ của Tả Điềm Điềm, / biến thành /.
Thủy sinh mộc, thế mà lại sử dụng phương pháp này, cài đặt của phó bản này thực sự là táng tận lương tâm.
Trong lòng Tả Điềm Điềm có chút bất an, nơi này cũng có người chết, chứng tỏ gã từng tới nơi này.
Nhìn thi thể kia không có gì khác thường, Tả Điềm Điềm lại rút một que củi còn lại ra.
Sau khi tìm được que củi này, trong lòng Tả Điềm Điềm bỗng nổi lên một suy nghĩ, thế là cô nàng nhanh chóng hất tuyết, lại lộ ra một miếng vải, vừa nhấc lên nhìn thì thấy một thi thể mọc củi khô trên vết thương.
Tả Điềm Điềm cảm thấy bản thân sắp phát điên, tiếp tục bới, cuối cùng phát hiện một khoảng tuyết không tới mét đã có sáu bảy thi thể.
Những người này sau khi bị người ta móc thận liền bị vứt bỏ ở đây, máu còn lại nuôi dưỡng đống củi này.
Những thi thể này cứng nhắc lạnh lẽo, há to miệng trợn mắt, mặt mày lạnh giá, thân thể vặn vẹo thành đủ loại góc độ, lặng lẽ chết ở đây.
Loại mức độ rùng rợn này khiến người ta ngạt thở, Tả Điềm Điềm cắn răng, lấy xong củi khô ngắm chuẩn phương hướng, kéo củi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nơi này đã biến thành bãi tha ma, chôn vùi không biết bao nhiêu người.
"Tích, tích, tích", âm thanh phát ra khi đồng hồ chuyển động, rõ ràng dễ nghe thấy khi đi trên đường.
Tiêu Mộ Vũ một mình đi trên đường, nơi này là một thị trấn, lọt vào mắt là nhà gạch vàng ngói đỏ, phần lớn cao từ hai tới ba tầng.
Nền nhà lát đá hoa cương và tường gạch hòa cùng một thể, gạch ngói đỏ lợp nóc nhà, màu sắc tương phản rõ ràng.
Có thể nhận ra cuộc sống của người ở nơi này, của cải dư dả, không phải sơn thôn hoang vu.
Đường phố được lát đá, nội liễm khí thế, thị trấn rất tươi đẹp.
Mà trong không gian kiến trúc này, Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn liền thấy được một tòa nhà cao ba tầng, nóc nhà tòa nhà này có lắp đồng hồ, dễ dàng nhìn thấy chiếc đồng hồ bên trên, tiếng tích tích chính xác truyền tới từ đó.
Khi Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía nó, kim giờ của đồng hồ đang chỉ về phía giờ, "Coong! Coong!"
Đồng hồ vang lên hai tiếng, lúc này đang là giờ đúng.
Mà khi hai tiếng này vang lên, đám người vốn dĩ như cô hồn lang thang trên đường phố giống như bị kích thích, nụ cười trên những khuôn mặt kia cứng lại một giây, sau đó lại cười điên cuồng hơn.
Họ vỗ tay kêu gào cười to, không hề quan tâm tới Tiêu Mộ Vũ không hòa hợp với nơi này.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lướt qua khuôn mặt của người xung quanh, Thẩm Thanh Thu nói chỗ cô ấy là bệnh viện tâm thần, hiện tại xem ra chỗ bản thân cũng không khác gì một thôn điên, rõ ràng thần trí của đám người này không minh mẫn.
Chỉ là nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, trong lòng Tiêu Mộ Vũ không khỏi hiện lên một nghi vấn.
Tiếng chuông báo giờ này là trùng hợp sao? Tại sao phải cài đặt phương pháp nhắc nhở thời gian này?
Mà khi suy nghĩ tới vấn đề thời gian, Tiêu Mộ Vũ không khống chế được nghĩ về Thẩm Thanh Thu, áp lực trong lòng Tiêu Mộ Vũ rất lớn, không chỉ vì cô không có thu hoạch gì ở nơi này, cũng không có bất kì manh mối nào, quan trọng hơn là cô rất lo lắng cho Thẩm Thanh Thu.
Nếu gã kia thực sự xuất hiện ở chỗ Thẩm Thanh Thu, vậy một nhân vật nòng cốt như vậy, xâu chuỗi với phó bản của năm người, sự xuất hiện của gã nhất định là tình tiết rất quan trọng.
Thẩm Thanh Thu to gan lại cẩn thận, gặp gã chắc chắn biết gã rất quan trọng, tuyệt đối không có khả năng để gã rời đi như vậy, ngộ nhỡ kích hoạt tình tiết nào đó, một mình Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ sợ cô ấy không ứng phó được.
Mới nghĩ tới đây, một suy nghĩ khác khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ bỗng lạnh đi, lập tức có chút hoảng hốt.
Thẩm Thanh Thu nói gã lấy đi gan của người kia, từ đó cũng không nhắc tới bất kì thứ gì liên quan tới gã, thậm chí trong miêu tả chỉ nhắc tới chân gã bị vá lại.
Dựa theo trí thông minh và lá gan của Thẩm Thanh Thu, cô ấy tuyệt đối không chỉ trốn bên dưới đợi gã rời đi, có lẽ còn có miêu tả khác, trừ phi gã kia vừa đi.
Nhưng nếu vừa đi, tại sao Thẩm Thanh Thu biết moi gan rồi đi?
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ chầm chậm tái đi, hơi thở cũng nhưng trệ, lo lắng và tức giận cùng trào ra trong mắt.
Khốn khiếp! Thứ kia căn bản chưa đi!
Suy nghĩ này khiến Tiêu Mộ Vũ hoảng loạn, ngộ nhỡ Thẩm Thanh Thu xảy ra chuyện thì phải làm sao, hoặc là bị thương, một mình cô ấy...!Nhất thời Tiêu Mộ Vũ hỗn loạn, không chú ý tới động tĩnh bên cạnh, vừa không tập trung đã đụng phải một người bên cạnh.
Vốn dĩ ý cười trên mặt đối phương ngây thơ không vẩn đục, nhưng khoảnh khắc va phải Tiêu Mộ Vũ, đột nhiên khóe môi run lên, giây tiếp theo năm ngón tay xòe ra quờ về phía ngực Tiêu Mộ Vũ.
Thực ra Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng cảm giác nguy cơ quen thuộc khiến cô vô thức cúi lưng ngửa ra sau, đồng thời chân phải giơ lên nhanh chóng tìm một điểm tựa trên đất, cơ thể lại xoay một vòng.
Phản ứng của Tiêu Mộ Vũ đã đủ nhanh, nhưng quả thực trước đó bị phân tâm, đợi tới khi Tiêu Mộ Vũ đứng dậy giãn ra một khoảng cách mới phát hiện lồng ngực thấp thoáng cơn đau, phát cào kia đã cào rách áo cô, tạo thành một vết thương, máu lập tức trào ra ngoài.
Năm ngón tay của người phụ nữ sắc như dao, toát ra hơi lạnh dưới ánh mặt trời, một đòn này vồ hụt, ánh mắt của người phụ nữ chuyển từ sửng sốt sang sợ hãi, sau đó ngay cả nụ cười cũng không thể duy trì.
Sợ, thủy khắc hỏa, cô ta đã xuất hiện.
Tiêu Mộ Vũ vực dậy tinh thần vứt bỏ những ý nghĩ lộn xộn khác, khóa chặt lấy người phụ nữ này.
Người phụ nữ nhìn mới chỉ ngoài tuổi, ăn mặc rất bình thường, dáng vẻ cũng rất bình thường, nhưng lồng ngực lại giật lên một cách kì quái.
Giống như trái tim kia không cách nào yên phận nằm lại nơi đó, mỗi lần đập đều như đâm vào da thịt ở nơi đó, như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra ngoài.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm ngực mình, loại sợ hãi này đã rất rõ ràng, cô ta đau khổ gào lên, da dẻ trên người chầm chậm ửng đỏ tới cuối cùng giống như bước ra từ trong lồng hấp, giây tiếp theo đã sắp chín đỏ.
Đám người xung quanh vẫn đang cười, nhưng trong nụ cười này lộ ra mấy phần bi thương cùng sợ hãi rõ ràng, người phụ nữ gào thét một tiếng, hai tay vặn vẹo, móng tay mười ngón tay phình lên, sau đó nhào về phía Tiêu Mộ Vũ.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, trong ngày hè oi bức này, nhìn giống như lò lửa phi tới, Tiêu Mộ Vũ né người tránh đi, không chút chần chừ rút kiếm đồng ra.
Thân kiếm đồng chặt tay phải của người phụ nữ, thân kiếm và móng tay chạm nhau, lại phát ra âm thanh va chạm của kim loại.
Tay phải của người phụ nữ không cách nào cử động, tay trái liền nhanh chóng quờ tới.
Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu tránh đi, hai tay nắm thanh kiếm đồng nhanh chóng xoay thân kiếm, móng tay cứng chắc của người phụ nữ bị cứng rắn chặn lại, cánh tay phải vặn một vòng theo góc quay của kiếm, xương tay đã bị vặn gãy.
Thấy vậy tay phải Tiêu Mộ Vũ đưa ra giật lại, rút kiếm ra, dùng thân kiếm mạnh mẽ đập lên ngực người phụ nữ, đập đúng vào nơi trái tim đang giật kia.
Giây tiếp theo người phụ nữ há miệng thở dốc một hơi, trong hơi thở ấy còn kèm theo khói trắng, cũng vào lúc này hai mắt cô ta trợn lên vì nhiệt độ cao, mí mắt màu đỏ máu triệt để che đi đôi mắt.
Đôi môi cô ta cũng trề ra, da dẻ bị lột xuống từng mảng, lộ ra khe nứt ở bên dưới, máu trào lên như nham thạch nóng chảy.
Cô ta loạng choạng tiến lại gần Tiêu Mộ Vũ, tốc độ không hề chậm chút nào, Tiêu Mộ Vũ đã cảm nhận được nhiệt độ cao trong cơ thể cô ta, cả cơ thể cô ta với sức nóng khổng lồ bùng phát từ trong ra ngoài, cơ thể không chống đỡ được sắp nứt toác ra.
Làm vậy với một người, cho dù là phạm phải mười tội ác khó tha, chúng ta cũng không cách nào bỏ qua tuyệt vọng và đau khổ mà người ấy phải chịu đựng.
Tiêu Mộ Vũ không nỡ nhìn thẳng dáng vẻ của cô ta lúc đầu, quay đầu đi chỉ vội vàng tránh né, phòng ngừa không để cô ta làm bị thương.
Kiếm trong tay Tiêu Mộ Vũ phòng thủ quá chặt chẽ, mấy đòn tấn công ban nãy cũng không chạm được vào cô, người phụ nữ bỗng quay đầu xông thẳng về phía một người đàn ông.
Người đàn ông vốn đang cười hi hi ha ha nhìn cô ta giống như một kẻ đờ đẫn, giây tiếp theo tay người phụ nữ đâm vào ngực anh ta, máu tóe ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả hai người.
Tiêu Mộ Vũ nhìn người phụ ngữ khuấy đảo lồng ngực người đàn ông, cuối cùng móc ra một quả tim, người đàn ông ngã trên đất co rút một cái rồi đứt hơi, chỉ có trái tim không ngừng bắn máu về phía này đập không theo quy tắc, từng nhịp từng nhịp.
Người phụ nữ nắm lấy quả tim, sợ hãi trên mặt chuyển thành vui vẻ, "Tim, tìm thấy tim của tôi rồi, tìm thấy rồi."
Mà vừa nói xong, lồng ngực cô ta nổ tung, bên trong trống rỗng không có bất kì thứ gì, người phụ nữ cứng nhắc nhét tim vào trong ngực mình, sau đó nặng nề ngã ra đất.
"Hi hi, lại chết rồi, lại chết rồi, mọi người đều sắp chết rồi, sắp chết hết rồi." Âm thanh của một cô gái truyền tới từ phía sau, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có chút quen tai, quay người lại, cô gái vẫn đang lặp lại những lời ban nãy.
Bên cạnh cô gái còn có một người đàn ông chảy nước dãi, đôi bên nhìn nhau, Tiêu Mộ Vũ nhớ ra, đây chính là âm thanh nói chuyện của cô gái sau khi cô bị đẩy xuống dưới hầm.
Có thể thấy cô gái cũng nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, con ngươi màu đen thuần vô cùng trong trẻo, sạch sẽ không giấu nổi thứ khác, bao gồm cả mừng rỡ cùng bất ngờ.
Rất rõ ràng hai cảm xúc này không hài hòa với dáng vẻ sợ sệt của nó.
Khi hai người tao nhìn mày mày nhìn tao, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ bắt được một tia phẫn nộ trên khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh cô gái, người đàn ông lên tiếng: "Ngã chết, sao mày không ngã chết!"