Tô Cẩn vội vàng lau những bức tượng khác, chất liệu bên trong đều là kim loại.
Sau đó cô nàng nghĩ tới đãi cát tìm vàng, cho nên sa mạc đại diện cho kim, cũng không phải không có khả năng.
Kim loại là màu trắng, Tô Cẩn nhớ lại khi mở cửa bản thân nhìn thấy màu vàng, trắng, đỏ, xanh, còn một nơi khác là rỗng.
Thổ là màu vàng, mộc là màu xanh lam, hỏa là màu đỏ, vậy trắng có lẽ tương ứng với kim, Tô Cẩn suy nghĩ, kim loại là màu trắng cũng rất hợp lí.
Lúc này cô nàng đã làm rõ cài đặt cơ bản, mà bên Tả Điềm Điềm có thể tương ứng với thủy hoặc thổ.
Tô Cẩn chỉ hận bản thân không cách nào nói cho Tả Điềm Điềm thông tin bản thân biết được.
Bản thân thuộc kim tiến vào sa mạc, khi vượt Kiếp sinh tử, năm màu sắc đã hiện bốn màu, vậy chỗ Tả Điềm Điềm tương ứng với màu xanh lam mộc, màu vàng thổ đã xuất hiện, hay là thủy vẫn chưa xuất hiện còn lại?
Còn có Trần Khải Kiệt, lúc này cũng không tin tức, điều này có chút không hợp với lẽ thường.
Lúc này Tô Cẩn dựa vào phía sau một bức tường, dường như đang nín thở đợi hệ thống thông báo, vì căn cứ theo tiến triển của cô nàng, cái gọi là Kiếp sinh tử này cho người chơi thời gian rất ngắn, điều này có nghĩa là Kiếp sinh tử của Tả Điềm Điềm sẽ kết thúc rất nhanh.
Mà kết thúc này có nghĩa là gì, khiến trái tim Tô Cẩn sợ hãi.
Tô Cẩn không biết thời gian trôi đi bao lâu, dần dần hơi thở cũng trở nên khó khăn, nhịp tim càng đập càng nhanh trong sự dịch chuyển của thời gian, sắp nhảy lên cổ họng.
"Nhất định có thể vượt ải, nhất định có thể.
Điềm Điềm, cố lên, cố lên." Trên trán Tô Cẩn đổ đầy mồ hôi, sắc mặt ngày càng khó coi, cả cơ thể như chìm vào trong nước.
Cảm giác này rất khó chịu, trước đó khi bản thân cùng đường hết cách nhìn cánh cổng kia cũng không khó chịu như hiện tại, cô nàng không thấy được tình cảnh của Tả Điềm Điềm, cũng không biết Tả Điềm Điềm đang gặp phải điều gì.
Mà khi Tô Cẩn sắp tan vỡ, cuối cùng hệ thống thông báo, "Chúc mừng người chơi Tả Điềm Điềm thành công vượt qua kiếp sinh tử của phó bản số ."
Thông báo này vừa cất lên, Tô Cẩn liền há miệng thở hồng hộc, nước mắt lập tức tuôn trào ngập mặt.
Cô nàng quá căng thẳng, lúc này thần kinh vừa thả lỏng, cả cơ thể liền mềm oặt trên đất.
Tô Cẩn vừa khóc vừa cười, hai tay che mặt giống như kẻ điên, trong miệng lẩm nhẩm: "Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất."
Rất nhanh sau đó hệ thống tiếp tục thông báo: "Chúc mừng người chơi Tô Cẩn hoàn thành Kiếp sinh tử, phần thưởng hệ thống lần Truyền âm vạn dặm, thời gian sử dụng giây, vui lòng nhanh chóng lựa chọn đối tượng bạn muốn truyền âm."
Thông báo này vừa cất lên, Tô Cẩn ngẩn ra một lúc sau đó mới mừng rỡ, gần như vô thức, cô nàng muốn buột miệng nói ra tên Tả Điềm Điềm.
Có trời mới biết cô nàng muốn nói chuyện với Tả Điềm Điềm, muốn nghe giọng Tả Điềm Điềm tới mức nào.
Nhưng khi cái tên Tả Điềm Điềm trào lên bên miệng, lí trí của Tô Cẩn lại kéo lấy suy nghĩ của cô nàng.
Cho nên sau khi thành công vượt Kiếp sinh tử sẽ giành được Truyền âm vạn dặm? Vậy ban nãy đội trưởng Tiêu có thể liên lạc với bản thân, chính là vì đối tượng lựa chọn của Truyền âm vạn dặm là bản thân?
Tô Cẩn nhớ khi đó Kiếp sinh tử của bản thân và đội phó gần như người trước kẻ sau, nhưng đội trưởng Tiêu lại lựa chọn bản thân.
Mà sau đó đội phó cũng đã thành công, vậy Truyền âm vạn dặm của cô nàng phải truyền cho ai?
Suy nghĩ này khiến Tô Cẩn không thể diễn tả cảm giác trong lòng, ảo não bản thân chỉ quan tâm tới chuyện nhi nữ tình trường, suýt chút nữa hại đồng đội của mình.
Sau đó cô nàng bình tĩnh lại, hít một nơi, nghĩ ngợi giây lát rồi trầm giọng nói: "Trần Khải Kiệt."
Trần Khải Kiệt ở nơi khác bước thấp bước cao đi trong vũng bùn trước mặt, anh đã tiến vào đây hơn một tiếng đồng hồ, nhưng không nhìn thấy gì hết.
Trời vẫn mưa không ngừng, ngột ngạt khó chịu.
Lúc này không dễ tạnh mưa, độ ẩm trong không khí lan tràn khắp nơi, căn bản không nhìn được tình hình trước mặt.
Toàn thân Trần Khải Kiệt ướt át, không thể mở được mắt.
Hiện tại anh cảm thấy bản thân giống như bị ngâm trong nước, da dẻ sưng phù vô cùng khó chịu.
Từ khi vào phó bản anh không nhìn thấy bất kì vật sống nào, chỉ có cây cối xung quanh vô cùng tốt tươi, thậm chí trên đường anh còn nhìn thấy rất nhiều trái cây không rõ tên, cũng không gặp phải nguy hiểm.
Chỉ là nghe thấy hệ thống không ngừng thông báo về Kiếp sinh tử của mấy người đội trưởng Tiêu, trên đường lo lắng sốt ruột đòi mạng.
Khó khăn lắm mới nghe thấy Tả Điềm Điềm vượt qua Kiếp sinh tử, trên mặt Trần Khải Kiệt ngập vẻ mừng rỡ, đang lau mặt thở phì phò, nhưng lại nghe thấy giọng của Tô Cẩn.
"Anh Trần, trong phó bản lần này này năm người chúng ta tương ứng với ngũ hành, hỏa và kim đã xuất hiện, anh là một trong ba thứ còn lại.
Kiếp sinh tử chỉ là phải lợi dụng tương sinh tương khắc ấn sáng màu sắc của ngôi sao năm cánh, đồng thời ngũ hành tương ứng với năm màu sắc, còn có ngũ tạng, anh cẩn thận nội tạng..."
Tô Cẩn nói rất nhanh, Trần Khải Kiệt không chen được câu nào, anh còn chưa kịp phản ứng, lời của Tô Cẩn đã đột ngột dừng lại.
Âm thanh của Tô Cẩn đột ngột xuất hiện lại đột ngột biến mất, điều này khiến Trần Khải Kiệt lập tức ý thức được Tô Cẩn nói nhanh như vậy là vì thời gian có hạn.
Trần Khải Kiệt cảm thấy có chút căng thẳng, những người khác trong đội đã vượt qua Kiếp sinh tử, chỉ có bản thân lúc này không biết gì hết.
Ngũ hành vậy chính là mộc hỏa thổ kim thủy, trong trí nhớ đây chính là ngũ hành tương sinh, mà thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim, kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy.
Ngũ hành tương ứng với ngũ tạng, Trần Khải Kiệt cũng chỉ biết lơ mơ, ngũ tạng là tim gan tỳ phổi thận, Tô Cẩn nói anh tương ứng với một trong ba thủy, mộc hoặc thổ, vậy cũng có nghĩa là Tô Cẩn đã biết những người khác là kim, hỏa.
Quan sát từ tình hình trước mặt, trời không ngừng mưa, không khí ẩm ướt như thế, vậy có lẽ anh tương ứng với thủy mới đúng.
Trong ngũ tạng, thủy rất có khả năng tương ứng với thận, mà màu sắc, đất là màu vàng, hỏa là màu đỏ, những màu sắc khác anh cũng không quá rõ.
Ngôi sao năm cánh, đây là thứ anh nhớ kĩ nhất, ngũ hành tương sinh tương khắc nối liền với nhau chính là ngôi sao năm cánh, nằm kế bên nhau chính là tương sinh hình thành một vòng tròn khép kín.
Nhưng Trần Khải Kiệt căn bản không tìm thấy nơi nào có ngôi sao năm cánh, Kiếp sinh tử của bản thân ở nơi nào?
Mà ở một nơi khác, Tả Điềm Điềm vẫn chưa hoàn hồn thở phào một hơi, ngay sau đó ôm chặt lấy bản thân không ngừng run rẩy.
Lúc này trên người cô nàng chỉ có một bộ quần áo, bị truyền dẫn tới một căn phòng chứa củi cũ nát, nhiệt độ rất thấp.
Nói là phòng chứa củi, căn bản không có lấy một thanh củi khô.
Cửa sổ cửa ra vào toàn là khe hở, lớp kính trên cửa sổ đã vỡ vụn, chỉ dùng mấy tờ giấy báo dính lại với nhau.
Mà những tờ báo kia đã nát tươm trong cơn gió tuyết.
Bên ngoài là một mảnh trắng xóa, trên mặt đất tích một lớp tuyết dày tới đầu gối, cột băng bên dưới mái hiên dày tới ba tấc, trên cây cũng có cột băng, cả thế giới bị phủ lên một màu trắng xóa.
Ngoại trừ tiếng gió gào rít, cũng không còn động tĩnh nào khác.
Trước khi vào thôn này, Tả Điềm Điềm đã đi trong tuyết rất lâu, suýt chút nữa bị lạnh cóng, còn gặp phải tuyết lở.
Mà trong quá trình chạy thoát thân, Tả Điềm Điềm gặp một cột mốc ranh giới, bên trên có một ngôi sao năm cánh, năm góc của ngôi sao năm cánh tương ứng với năm chiếc lỗ, màu sắc lần lượt là xanh lam, đỏ, vàng, trắng và đen.
Rất nhanh sau đó hệ thống thông báo Tả Điềm Điềm đã kích hoạt Kiếp sinh tử, nếu không giải được, sẽ trực tiếp bị vùi trong tuyết.
Mà khi cô nàng hoảng loạn thử giải, âm thanh của Thẩm Thanh Thu đột nhiên vang lên, với sự nhắc nhở của Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm ĐIềm nhanh chóng sắp xếp tư duy, đồng thời thành công giải được trò chơi tương sinh tương khắc, sau đó được truyền dẫn thẳng tới phòng chứa củi này.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, cảnh tượng Tả Điềm Điềm đang có mặt lúc này có xác suất lớn là thủy, trong ngũ hành thủy tương ứng với màu đen, tương ứng với thận trong lục phủ ngũ tạng, chỉ là lúc này cô nàng chưa thể làm rõ tương ứng với thận có gì đặc biệt.
Bên ngoài thời tiết lạnh giá, nếu cứ ở nơi này, không cần quá nhiều thời gian cô nàng sẽ chết cóng.
Tả Điềm Điềm không biết tới lúc nào năm người mới có thể tập hợp, nhưng trước lúc đó cô nàng tuyệt đối không thể ngồi không chờ chết.
Lúc này điều khiến Tả Điềm Điềm yên lòng nhất là, Tô Cẩn đã thành công vượt Kiếp sinh tử, có lẽ tạm thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
Mà hiện tại chỉ có Trần Khải Kiệt chưa rõ gặp phải tình huống gì.
Tuy đôi bên không cách nào liên lạc, nhưng Tả Điềm Điềm tin rằng năm người không có khả năng tự hoàn thành nhiệm vụ phó bản này, nhất định sẽ có cách tập hợp, mà ngồi chờ ở đây đồng nghĩa với việc không giải quyết được tích sự gì.
Là ngũ hành trong văn hóa truyền thống cổ đại của Trung Quốc, có rất nhiều thứ tương ứng với nó, nhiều không đếm xuể.
Tuy Tả Điềm Điềm không nghiên cứu cặn kẽ, nhưng cũng hiểu được tất cả những thứ bao hàm bên trong không chỉ là ngũ sắc, ngũ tạng, nhất định còn có một số thứ nào đó mà bản thân chưa thông suốt.
Phủ chặt áo khoác trên người, Tả Điềm Điềm đè lại hơi lạnh luồn tới, mở cánh cửa xập xệ kia ra.
Cách...!ô...
Gió cuốn theo bông tuyết phả tới, Tả Điềm Điềm co ro, răng lợi không ngừng va vào nhau, lạnh...!lạnh quá.
Cô nàng kẹp tay xuống nách, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Trước mắt là một mảng tuyết trắng xóa, còn có ba căn phòng xập xệ nghiêng ngả nằm gần chỗ cô nàng, xung quanh tuyết trắng không nhiễm một hạt bụi, không có bất kì dấu vết nào, rõ ràng không có hoạt động của con người.
Thứ duy nhất có thể nhìn ra dấu vết hoạt động của con người, chính là phía chính đông cách Tả Điềm Điềm gần mét, có một căn nhà lớn.
Nhìn có vẻ là nhà hai tầng, vô cùng bắt mắt.
Vì chỉ có nóc nhà của căn nhà ấy không tích tuyết, nóc nhà đen kịt nghiêng về hai bên, giống như con chim tung cánh muốn bay, nó yên lặng nằm trong đống tuyết, cao to sừng sững.
Tả Điềm Điềm cắn răng, đạp lên lớp tuyết dày, bước thấp bước cao đi tới đó.
Chỉ là điều khiến Tả Điềm Điềm không ngờ tới là, khoảng cách mét ngắn ngủi, nhưng có đi thế nào cũng không tới cửa.
Phát hiện được điểm bất thường, Tả Điềm Điềm quay đầu quan sát, dấu chân khi bản thân đi tới quanh co, không hề có vấn đề, nhưng ngôi nhà gần ngay trước mặt kia lại như xa tận chân trời.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tả Điềm Điềm sẽ bị chết cóng ở nơi này, cô nàng muốn quay đầu nhưng lại chần chừ, không nhịn được quan sát tứ phía, cuối cùng con ngươi ngưng trệ, sau đó nhanh chóng di chuyển giữa mấy căn nhà, một, hai, ba, bốn...!năm? Năm căn nhà, lẽ nào lại là ngũ hành?
Lúc này Tả Điềm Điềm đang đứng giữa năm căn nhà, cô nàng đưa tay ra dấu, không phải năm căn nhà này phân thành năm góc sao?
Tả Điềm Điềm đứng nguyên tại chỗ quay một vòng, ngũ hành tương sinh, có lẽ là thuận theo chiều kim đồng hồ.
Nói thật lòng hiện tại có được những điều bổ ích này là vì khi học đại học, cô nàng có quen một đàn chị, vừa hay đàn chị học đại học Y học Cổ truyền.
Khi đó đàn chị đang học về Đông y, bên trong có kiến thức về ngũ hành.
Cho nên Tả Điềm Điềm rất quen thuộc với tương sinh tương khắc cơ bản trong ngũ hành, đặc biệt là hình ngôi sao năm cánh.
Nếu thuận theo chiều kim đồng hồ là ngũ hành tương sinh, bản thân muốn đi có lẽ là phải đi thuận theo chiều kim đồng hồ.
Nghĩ tới đây, Tả Điềm Điềm lập tức hành động, lần này khi đi thuận theo chiều kim đồng hồ, cô nàng tới được phía trước căn nhà tiếp theo.
Cửa nhà đã bị tuyết đè sập nửa bên, khóa cửa bên trên cửa là màu đỏ.
Căn phòng chứa củi ban nãy bản thân vào, Tả Điềm Điềm đã bỏ qua màu sắc, mà màu đỏ này tương ứng với hỏa, tiếp tục đi xuống, cô nàng nhìn thấy khóa cửa màu vàng, sau đó là màu trắng, đợi tới khi thành công tới được phía trước căn nhà lớn kia, lúc này Tả Điềm Điềm mới phát hiện cửa nhà bị phủ một lớp băng tuyết màu đen, thủy tương ứng với màu đen, căn nhà này là thủy.
Nếu như thế, đích đến của cô nàng có lẽ chính là nơi này.
Tả Điềm Điềm đưa tay gõ cửa, cửa gỗ dày nặng phát ra tiếng nặng trĩu trong ngày đông, rất nhanh đã bị nuốt trọn, không vén lên được bất cứ con sóng nào.
Chờ đợi một lúc, Tả Điềm Điềm cắn chặt răng nặng nề đẩy một cái, cạch một tiếng, cửa lại chầm chậm mở ra.
Sau khi cửa lớn mở ra, cảnh tượng bên trong lọt vào trong mắt Tả Điềm Điềm.
Kiến trúc bên ngoài khiêm tốn xa hoa, có lẽ là nơi ở của gia đình giàu có, nhưng đồ đạc bên trong lại cũ nát xập xệ, cả đám người co ro trong phòng khách tầng một, trước mặt chỉ lưu lại một đống tro bụi, không có hơi ấm.
Thấy cửa bị mở ra, Tả Điềm Điềm xuất hiện trước mặt, cả đám người vội ngẩng đầu nhìn ra cửa, trong ánh mắt ngập vẻ sợ hãi, có người dường như đứng ngồi không yên, không ngừng rúc ra phía sau.
Tả Điềm Điềm không rõ tình huống là gì, trong lòng vô cùng căng thẳng, tới nỗi biểu cảm cũng có chút sợ hãi.
Trong nhà có tổng cộng mười một người, năm nam sáu nữ, tuổi từ tới hơn .
Khi Tả Điềm Điềm và đám người kia đối diện với nhau, một người đàn ông lớn tuổi nhất trong số đó luôn nhìn chằm chằm cô nàng kể từ lúc cô nàng vào như thể có suy nghĩ, lúc này lên tiếng nói: "Mau đóng cửa lại, chút hơi ấm sắp tan sạch rồi!"
Ông ta vừa nói xong, cả đám người lập tức phụ họa, Tả Điềm Điềm cũng lạnh, thế là nhanh chóng đóng cửa, nhưng ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Cô nàng không biết phải giải thích về sự xuất hiện đột ngột của mình thế nào, nhưng rất nhanh sau đó lại phát hiện bản thân nghĩ nhiều, đám người kia căn bản không để tâm tới vị khách từ nơi khác đến như cô nàng.
Nhiệt độ trong phòng cũng không cao hơn bao nhiêu, có thể nhận ra ngọn lửa sưởi ấm ở giữa đã tắt từ lâu.
Đột nhiên có người trong đám người kia nhốn nháo, đó là một bà lão dẫn theo đứa bé hơn tuổi, mặt mày bà ta sợ hãi run rẩy nói: "Chúng tôi không có củi lửa, nếu cứ tiếp tục thế này chỉ có thể chờ chết.
Không cần gã tới, chúng tôi cũng sắp chết hết rồi."
Nói tới đây, sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, nỗi sợ càng thêm rõ ràng, điều này khiến Tả Điềm Điềm phát hiện được một điều khác thường, gã là ai?
"Đã qua hai giờ đồng hồ, đám Tiểu Ngũ Tử vẫn chưa quay về, có khả năng là không đợi được nữa rồi, nên có người tiếp tục đi kiếm củi." Nỗi sợ trên mặt người đàn ông lớn tuổi không rõ ràng, phần lớn thời gian đều đang suy nghĩ tới điều gì đó.
Lúc này ông ta ngẩng mắt nhìn một vòng quanh đám người, tới lúc này, người nào người nấy đều như ngồi trên đống lửa, không dám thở mạnh, chỉ sợ gọi tới tên mình.
Trong lòng Tả Điềm Điềm có chút bất an, quả không ngoài dự đoán người đàn ông nhìn về phía cô nàng, sau đó ông ta ngẩng mí mắt, lên tiếng: "Cô và cả Tiểu Lục Tử, hai người đi kiếm củi đi.
Quay về rồi chúng ta mới có lửa nấu cơm."
Ông già vừa dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi tên Tiểu Lục Tử vô cùng sợ hãi quỳ xuống ra sức dập đầu, "Đừng bắt tôi đi, tôi sợ.
Nhóm Tiểu Ngũ Tử, chắc chắn họ đã chết bên ngoài rồi, tôi không muốn đi, trưởng thôn, tôi không muốn đi."
Trái tim Tả Điềm Điềm nặng trĩu, đã có người ra ngoài, nhưng vẫn chưa trở về.
Nhưng đột nhiên lựa chọn cô nàng, Tả Điềm Điềm nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào, thăm dò nói: "Tại sao lại là tôi?"
Ông già nhìn Tả Điềm Điềm và người đàn ông dập đầu xin tha, lộ ra biểu cảm như có suy nghĩ, rất lâu sau mới âm u nói: "Nếu hai người muốn ở lại, cũng không phải không được.
Ha, tuy nhiệt độ cơ thể người không thể so với củi lửa, nhưng lúc này cũng đủ để giữ mạng."
Ông già nói xong, tất cả mọi người đều run rẩy ngồi thẳng người, nhìn Tả Điềm Điềm và người đàn ông kia.
Rõ ràng ban nãy họ còn co ro sưởi ấm cùng nhau, lúc này đã có chút lạnh lùng vứt bỏ người này.
"Ting! Người chơi Tả Điềm Điềm kích hoạt nhiệm vụ phó bản số , Tìm củi /.
Chú ý, liên quan tới sinh tồn trong cốt truyện chính, không thể từ chối, nếu không lập tức trở thành lò sưởi thịt người."