Thẩm Thập Nhất bất lực nhìn Tiêu Mộ Vũ, rất lâu sau mới nhỏ tiếng đáp ứng.
"Vậy lần này hai người quyết định khi nào sẽ bắt đầu phó bản? Độ khó của phó bản số rất lớn, phó bản này khác xa kịch bản gốc chị thiết kế ban đầu, là kịch bản mà nó chuyên dùng để hành quyết và lựa chọn mục tiêu.
Nếu chị nhớ ra rồi, có lẽ biết nỗi sợ của nó.
Nhưng hiện tại chị đã nhớ lại, có một vài thứ nó cũng không giấu nổi chị nữa, chắc chắn sẽ có lợi hơn một chút.
Nếu chị quyết định khởi động phó bản, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ chị hết mức." Thẩm Thập Nhất nhớ tới phó bản số sắp phải đối mặt, không nhịn được nhắc nhở.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Tôi biết, hiện tại tôi đã khôi phục trí nhớ, không biết Thiên Võng bên kia liệu có phát hiện manh mối không.
Vì đảm bảo an toàn, có lẽ sau này tôi không thể thường xuyên gặp cậu, cậu cũng phải chú ý an toàn."
Sau khi khôi phục trí nhớ, khi đối diện với Thẩm Thập Nhất, rõ ràng Tiêu Mộ Vũ đã dịu dàng hơn nhiều.
Tuy Thẩm Thập Nhất khoác lên vẻ ngoài của một người đàn ông trưởng thành, nhưng trên mức độ trưởng thành chín chắn, thực ra cậu ta vẫn là một đứa trẻ, có chút dựa dẫm vào Tiêu Mộ Vũ, điều này rất rõ ràng ngay từ lúc ban đầu.
Còn nhớ ban đầu khi Thẩm Thập Nhất vừa xuất hiện, Thẩm Thanh Thu còn ghen tuông vì điều này.
Không thể ngăn cản tư duy nghĩ về Thẩm Thanh Thu, biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ không nhịn được dịu dàng lại.
Thẩm Thập Nhất chăm chú nhìn khuôn mặt Tiêu Mộ Vũ, nhìn thấy biểu cảm của cô, chắc chắn nói: "Chị lại đang nhớ cô ấy."
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ nói: "Rõ ràng vậy sao?"
Thẩm Thập Nhất thở dài, "Tuy không muốn, nhưng từ khi sinh ra tôi đã có năng lực thu thập và phân tích số liệu, nhiều lần tuần hoàn như thế, mỗi lần chị nhìn thấy cô ấy, nhớ cô ấy, nụ cười đều rất giống nhau."
Tiêu Mộ Vũ có chút bối rối, cô ngồi cùng Thẩm Thập Nhất thêm một lúc mới chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Thẩm Thập Nhất nhắc nhở, "Muốn vượt qua phó bản số , năng lực của mỗi cá nhân đều phải lão luyện, vì dựa theo tình hình trước kia, rất có khả năng hai người bị tách ra, dựa dẫm vào người khác thì rất dễ chết bên trong.
Tuy vết thương dành cho bọn họ không trí mạng, nhưng chung quy vẫn có ảnh hưởng."
"Tôi biết." Nghe thấy lời Thẩm Thập Nhất, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhớ tới nhóm Trần Khải Kiệt, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng, lại ngập tràn hổ thẹn.
Nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế, biểu cảm của Thẩm Thập Nhất có chút phức tạp, "Chị thực sự không định nói chuyện chị vượt ải cho cô ấy à?"
Trong mắt Tiêu Mộ Vũ có chút khổ sở, "Nếu tôi nói với cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ thế nào?"
Thẩm Thập Nhất chần chừ, cuối cùng giống như thỏa hiệp: "Tuy chuyện này rất tàn nhẫn, nhưng chị cũng nên biết, chỉ cần chị sống sót, cô ấy mới có hi vọng.
Cho dù ba thành viên của đội chị xảy ra bất trắc, với năng lực hiện tại của tôi, tôi cũng có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho họ.
Nhưng chị là nhân vật chính, tất cả tính toán của Thiên Võng đều lấy chị là hạt nhân.
Nếu chị chết trong phó bản, hoặc là ý chí không đủ kiên định, sẽ thật sự cho là bản thân chết rồi."
"Tôi hiểu, bên trọng bên khinh, tôi có tính toán."
Tiễn Tiêu Mộ Vũ về, Thẩm Thập Nhất đứng trước cửa sổ tầng hai, vẫn như trước khi Tiêu Mộ Vũ chưa khôi phục kí ức, dõi theo cô rời đi.
Mà sau khi Tiêu Mộ Vũ rời đi, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Thẩm Thập Nhất có chút ngạc nhiên.
Thẩm Thập Nhất quay đầu nhìn ra cửa, nhân viên phục vụ thò đầu vào, tôn kính nói: "Quý ngài Thẩm, có khách tới tìm ngài."
Ánh mắt Thẩm Thập Nhất tối lại, sao lại có người tới đây tìm mình.
Khi ánh mắt Thẩm Thập Nhất lạnh đi, người kia xuất hiện trước mặt, biểu cảm cảnh giác của Thẩm Thập Nhất lập tức chuyển thành ngạc nhiên, thậm chí có chút chấn động.
Vì đi gặp Thẩm Thập Nhất, Tiêu Mộ Vũ dứt khoát xin nghỉ, buổi chiều đặc biệt đi chợ mua chút đồ ăn, chuẩn bị một bữa ngon lành cho Thẩm Thanh Thu.
Hôm nay Thẩm Thanh Thu về sớm hơn bình thường, Tiêu Mộ Vũ mở cửa cho cô ấy, có chút ngạc nhiên, "Sao hôm nay về sớm thế?"
"Em bảo muốn nấu cho chị một bữa thật ngon, chị sốt ruột quá, cho nên về sớm chút." Thẩm Thanh Thu cười nói, sau đó liếc thấy hai túi rau đã đặt trên bàn ăn sau lưng, ý cười trong mắt càng nồng, "Hôm nay là ngày gì thế, sao lại thịnh soạn vậy?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Suốt bao ngày qua ăn đồ ăn ngoài ở công ty, tối về cũng rất tạm bợ, chẳng phải là sợ oan ức cho chị à?"
Thẩm Thanh Thu bật cười, "Em đút cho chị ăn no lắm, không thấy oan ức."
Câu nói này có chút ám muội, bình thường Thẩm Thanh Thu đã không đứng đắn, vừa nói như thế liền khiến Tiêu Mộ Vũ nghĩ lệch lạc, vành tai lập tức đỏ ửng, lườm Thẩm Thanh Thu một cái, không để ý tới cô ấy.
Sao Thẩm Thanh Thu không biết Tiêu Mộ Vũ nghĩ gì, phì cười, yên lặng nhìn Tiêu Mộ Vũ tiếp tục nấu món canh cuối cùng, nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tới tối, hai người nằm trên giường, chủ đề lại chuyển tới phó bản.
Trong ba tháng này, năm người đều rất ăn ý không nhắc tới, nhưng không có nghĩa là mọi người không nghĩ tới.
Thẩm Thanh Thu lên tiếng hỏi: "Em đã quyết định xong rồi à? Lần này chúng ta sẽ bắt đầu phó bản vào lúc nào?" Căn cứ theo kí ức của Tiêu Mộ Vũ, tình hình Thiên Võng đã rất nguy cấp, sợ là không nhẫn nại được lâu.
Nếu tiếp tục kéo dài, sợ là lại phát sinh rắc rối khác, dẫn tới cục diện càng tồi tệ hơn.
Nhưng uy hiếp của phó bản số quá lớn, khởi động quá sớm có nghĩa là sẽ đối diện với nguy hiểm chết chóc sớm.
Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn cần thời gian dịu lại, cũng cần thời gian trưởng thành.
Mà hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều hiểu hoàn cảnh trước mặt, nghĩ bi quan thì sẽ là, con đường phía trước còn là ẩn số, chỉ có những ngày tháng yên ổn lúc này mới có thể giúp hai người yên ổn bên nhau, không cần lo lắng sợ hãi.
Trước kia Tiêu Mộ Vũ nghĩ nhanh chóng vượt ải rời khỏi nơi này, hiện tại đã biết chân tướng, thực ra trong lòng cô thấp thoáng cảm giác sợ hãi và kháng cự.
Vì thế khi Thẩm Thanh Thu hỏi ra những lời này, Tiêu Mộ Vũ không lập tức trả lời, chỉ ôm lấy Thẩm Thanh Thu, gác đầu lên hõm cổ cô ấy, rất lâu sau mới trúc trắc nói: "Dựa theo kí ức của em, rất có khả năng phó bản số sẽ xuất hiện cục diện hành động cá nhân, cho nên nếu muốn khởi động phó bản, chúng ta chắc chắn phải chuẩn bị chu toàn."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Chị cũng nghĩ vậy, đặc biệt là ba người Trần Khải Kiệt.
Tuy trước kia chị vẫn dẫn dắt bọn họ luyện tập, mấy phó bản vừa qua biểu hiện của từng người cũng không tệ.
Nhưng một mình đối mặt với phó bản cấp S, không chỉ là năng lực phải đạt yêu cầu, trạng thái tâm lí cũng phải tốt, chúng ta cần thêm một chút thời gian.
Vậy thì nghe em, tháng này kết thúc, chúng ta sẽ khôi phục luyện tập.
Ngoài ra thẻ reset phó bản, chị cảm thấy có thể chuẩn bị chút, luyện tập thể lực không thể so được với thực chiến, muốn rèn luyện bọn họ, vẫn phải tham gia phó bản.
Không chỉ là cấp S, mà có thể thử cả phó bản cấp A."
Đương nhiên Tiêu Mộ Vũ sẽ không phản đối, thực ra lúc này trái tim cô không hề dễ chịu.
Cô giấu Thẩm Thanh Thu đi gặp Thẩm Thập Nhất chính là không muốn Thẩm Thanh Thu biết bản thân vốn dĩ đã có thể thoát khỏi Thiên Võng.
Sau khi cô vượt ải, thực ra quyền hạn của Thẩm Thập Nhất ở phó bản đã tăng thêm rất nhiều, hiện tại lợi dụng lỗ hổng xuất hiện trong Thiên Võng, Thẩm Thập Nhất đã khôi phục một phần pháp quy bị Thiên Võng tắt mất.
Cũng chính vì như thế, thế giới Thiên Võng không còn giống trước kia, có thể tùy tiện cưỡng chế ý thức của những người gặp tai nạn bất ngờ gia nhập Thiên Võng.
Mà quan trọng hơn là, Thẩm Thanh Thu không biết cô đã thành công vượt ải.
Mà một khi thành công, căn cứ theo pháp quy, người đã vượt ải có thể rời khỏi Thiên Võng, không thể vào lại phó bản.
Cho nên Tiêu Mộ Vũ không chịu rời đi vừa đúng ý của Thiên Võng, nhưng thực ra hơn ba trăm lần phó bản sau này đã không còn là phó bản nhằm vào toàn bộ người chơi nữa, mà được xây dựng riêng cho cô và Thẩm Thanh Thu.
Người chơi ở đây, thực sự đã từng tồn tại, nhưng rất nhiều đều được tạo ra bởi sự pha trộn của Thiên Võng và ý thức còn sót lại trước đó của người chơi.
Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm và cả Tô Cẩn, ba người này, chính là ba người cùng Tiêu Mộ Vũ vượt ải trong phó bản lần thứ .
Sau khi Tiêu Mộ Vũ rơi vào vòng luân hồi mới, Thẩm Thập Nhất đã có được sự đồng thuận của ba người, đưa ý thức của cả ba vào trong tiến hành lập đội, nhân lúc Thiên Võng không chú ý, tùy cơ sắp xếp thân phận, để ba người đi theo Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.
Ba người thuộc những người vượt ải, vốn dĩ đã có thể ra ngoài, cho nên có sự giúp đỡ của Thẩm Thập Nhất, cho dù không cẩn thận chết trong phó bản, cũng chỉ tổn hại một phần ý thức tự chủ, sẽ có một vài di chứng, nhưng sẽ không chết thật.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ không thể nói những chuyện này, nếu không Thẩm Thanh Thu thông minh như thế, cô ấy sẽ nhanh chóng biết được sự thật.
Mà trong phó bản tổ đội, chỉ khi ba người Trần Khải Kiệt mạnh lên, xác suất vượt ải của cô và Thẩm Thanh Thu mới cao hơn, luyện tập không phải chuyện vô ích.
Đây cũng là tại sao Thẩm Thập Nhất tốn nhiều công sức đưa ba người vào đây như thế.
Bọn họ đã từng đồng tâm hiệp lực, sống chết có nhau, cùng nhau thoát ra, cuối cùng lại tự nguyện mạo hiểm giúp đỡ hai người, là người cộng tác có thể giao phó sinh mạng hoàn hảo nhất.
Nếu như thế, chỉ cần Tiêu Mộ Vũ sống sót, hoặc là cô không rời đi, tuần hoàn phó bản này sẽ không kết thúc.
Thực ra Thiên Võng đã thua từ lâu, quân bài duy nhất của nó là Thẩm Thanh Thu, nó biết rõ Thẩm Thanh Thu quan trọng với Tiêu Mộ Vũ, chỉ cần nắm giữ quân bài này, nó có thể giãy chết, lật ngược thế cờ.
Cho nên rõ ràng biết nó không thể khống chế Thẩm Thanh Thu, nó vẫn ra sức để Thẩm Thanh Thu tiếp cận Tiêu Mộ Vũ, thậm chí không ngừng mai mối cho cô ấy và Tiêu Mộ Vũ.
Vì sau nhiều lần tuần hoàn như thế, nó tin rằng, điểm yếu duy nhất của người phụ nữ có ý chí mạnh mẽ không giống người này chính là Thẩm Thanh Thu.
Hai người càng yêu nhau, nó càng vui vẻ.
Thẩm Thanh Thu chỉ ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, nhưng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, không nhịn được hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Mộ Vũ, Thiên Võng muốn có được A, chắc chắn đã thử rất nhiều cách, chỉ kéo em vào phó bản không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.
Cho nên nó để em tuần hoàn hết lần này tới lần khác, chỉ là đang dùng chị để khống chế em, muốn đánh gục em, đúng không?"
Ấn đường của Tiêu Mộ Vũ nhíu lại, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu, nghiêm túc nói: "Đúng, chị thông minh như thế, em phủ nhận cũng vô dụng.
Nhưng Thanh Thu, chị không chỉ là công cụ nó dùng để khống chế em, đánh gục em, mà còn là tất cả mong chờ và hi vọng của em.
Không có chị, em thực sự không có tương lai.
Chuyện của Thiên Võng là trách nhiệm của em, , năm trước đó, tâm trí của em cơ bản đều dành cho nó.
Ngoại trừ nó em cảm thấy mọi thứ không có nghĩa lí gì, thế giới của em cũng không rực rỡ như vậy.
Từ khi thích chị, em mới cảm nhận được trên đời này ngoại trừ số hiệu máy móc, còn có chuyện có ý nghĩ tới vậy.
Trong tất cả mong chờ, tất cả những thứ theo đuổi trọn đời của em, cuối cùng cũng có thêm một lựa chọn, đó chính là chị."
"Giống như chị nói, trong hơn trăm lần phó bản, không biết nó đã thử bao nhiêu cách để có được A, mà em có thể chống đỡ được không chỉ là vì trách nhiệm kia, quan trọng hơn là, em sợ một khi không gánh vác được, em sẽ không còn chị nữa.
Em sống tiếp chỉ vì hai điều, giải quyết Thiên Võng và dẫn chị ra ngoài.
Một khi em thả lỏng, em sẽ không còn gì hết."
Nói tới cuối cùng, Tiêu Mộ Vũ có chút buồn bã, cô vùi đầu vào lòng Thẩm Thanh Thu, không nói tiếp nữa.
Đáy mắt Thẩm Thanh Thu ươn ướt, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tiêu Mộ Vũ, nỉ non: "Chị cam đoan, em sẽ không mất đi tất cả."
Thẩm Thanh Thu nói xong, nhỏ tiếng nói: "Ngày mai chúng ta nói với bọn họ nhé, ngoài ra, nên đi gặp Thẩm Thập Nhất rồi, có lẽ thân phận của cậu ta vẫn an toàn."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Ừm, an toàn."
Đột nhiên Thẩm Thanh Thu phát hiện ra điều gì đó, đè lên người Tiêu Mộ Vũ, vui vẻ nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Tại sao lại gọi cậu ta là Thẩm Thập Nhất?"
Lông mi của Tiêu Mộ Vũ rung lên, sau đó nghiêm túc nói: "Ban đầu cậu ta chính là trọng tài viên Sĩ khống chế phó bản S, sau đó em liền đặt tên cho cậu ta, là Thập Nhất."
"Sao không phải là Tiêu Thập Nhất, mà lại là Thẩm Thập Nhất?" Dáng vẻ đắc ý được nước lấn tới quen thuộc này, vừa đáng ghét vừa đáng yêu.
Tiêu Mộ Vũ vẫn nghiêm túc, "Xem Tiêu Thập Nhất Lang chưa? Cậu ta không thích nam chính."
Thẩm Thanh Thu: ...