Giọng nói thuộc về Tiêu Mộ Vũ cất lên hai câu như thế, khiến Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tan rã.
Tuy rất nhiều kí ức bị chôn vùi, nhưng tới hiện tại, thực ra cả hai đã thấp khoáng có thể chạm tới quá khứ kia, cho nên mới bị một câu nói như thế kích thích dữ dội đến vậy.
Tiêu Mộ Vũ cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, hai câu nói của Tiêu Mộ Vũ kia, chỉ là âm thanh được đối phương ghi âm lại, cho nên cho dù Tiêu Mộ Vũ trả lời, người kia cũng không thể cảm thấy vui vẻ mà mừng rỡ vì điều này.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn nắm chặt lấy tay Thẩm Thanh Thu, âm thanh khàn khàn cất lên: "Có."
Giọng nói kia không tiếp tục trả lời hai người, nhưng trên màn hình xuất hiện một nút ấn màu xanh.
Giống như câu trả lời của Tiêu Mộ Vũ đã kích hoạt công tắc nào đó, thế là chỉ trong chớp mắt màn hình hiển thị trên bức tường chiếu ra một chùm sáng xanh, lướt qua đồ đạc bày trong phòng, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay sau đó trên màn hình xuất hiện một dòng chữ nhỏ - Vui lòng quan sát hết những thứ khác rồi lựa chọn có nhấp vào hay không.
Bên dưới màn hình có một nút ấn, không ai biết thứ đó quyết định điều gì.
Tiêu Mộ Vũ thấy vậy cười khổ nói: "Nếu chị không ở bên cạnh, có lẽ cô ta giao thứ ở đây cho em."
Tiêu Mộ Vũ dùng từ "cô ta" để chỉ giọng nói kia, lúc này cô còn chưa biết giọng nói đó rốt cuộc là bản thân, hay là một bản thân khác.
Cô hít sâu một hơi, bắt đầu kiểm tra đồ đạc trong phòng.
Thực ra không có gì phải quan sát đặc biệt, vì chỉ cần một ánh nhìn là quan sát được toàn bộ mọi thứ bên trong.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ dừng trên nhật kí bày trên bàn, khác với những cuốn nhật kí bị chất thành chồng đặt ở một bên, một mình nó yên lặng nằm ở giữa bàn, bên cạnh còn có một cây bút.
Tất cả những thứ này đều biểu thị, có người đã viết gì đó vào nhật kí.
Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm nó, chầm chậm tiến gần.
Cô rất căng thẳng, vì trong lòng có suy nghĩ thúc giục cô đọc nó, nhưng còn cả một nỗi sợ khó lòng diễn tả, thứ được ghi lại bên trong, cô vẫn sợ tiếp nhận.
Lúc này Thẩm Thanh Thu đứng bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, cũng nhìn chằm chằm cuốn nhật kí kia, cô ấy không muốn làm phiền Tiêu Mộ Vũ.
Đây là thứ Tiêu Mộ Vũ của quá khứ lưu lại cho Tiêu Mộ Vũ, tuy Thẩm Thanh Thu cảm thấy bản thân và Tiêu Mộ Vũ không cần rạch ròi đôi bên, nhưng có những lúc, cô ấy sẽ cho Tiêu Mộ Vũ không gian riêng tư.
Tiêu Mộ Vũ đứng trước cuốn nhật kí rất lâu, cuối cùng hít sâu một hơi mở nó ra.
Trang đầu tiên lật ra là trang bìa, không có thứ gì hết, nhưng trái tim Tiêu Mộ Vũ đã đập tới đau đớn.
Mà vào khoảnh khắc lật mở, giọng nói Tiêu Mộ Vũ kia lại vang lên lần nữa, "Tiêu Mộ Vũ, cuốn nhật kí này chỉ có cô có thể đọc.
Nếu Thanh Thu ở bên cạnh cô, xin hãy nói một tiếng xin lỗi từ tôi lúc này, đây là điều duy nhất tôi che giấu cô ấy."
Khi nhắc tới hai từ "Thanh Thu", giọng nói này vừa dịu dàng lại quyến luyến, trong câu chữ đều là tình cảm nồng nàn cẩn thận nâng niu.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, lẩm nhẩm: "Xin lỗi chị, vốn dĩ không nên giấu chị bất kì điều gì."
Nước mắt nơi đáy mắt Thẩm Thanh Thu vẫn chưa khô, cô ấy nặn ra một nụ cười, lắc đầu: "Em không cần nói xin lỗi với chị, chị hiểu.
Nhưng Mộ Vũ, cho dù xảy ra điều gì, chị cũng không muốn em gánh vác một mình, em có thể không nói với chị chuyện gì đó, nhưng nếu em buồn, em sợ, nhất định em phải nói với chị."
Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được tầm mắt của bản thân lại bắt đầu mơ hồ, cô nghiêng đầu đi ra sức gật đầu.
Giây tiếp theo, cô hít sâu một hơi tiếp tục mở nhật kí, nhưng vì rất căng thẳng, tới nỗi lúc này ngón tay không ngừng run rẩy, thế là đầu ngón ra lật giở một trang giữa nhật kí, trên trang này có chữ.
Khoảnh khắc ấy, đồng tử của Tiêu Mộ Vũ co chặt, vì cô đã nhìn được chữ trên dòng đầu tiên.
Cũng vào lúc này, Tiêu Mộ Vũ biến mất trong tầm mắt của Thẩm Thanh Thu.
Ban đầu Thẩm Thanh Thu có chút hoảng loạn, nhưng ý thức được đây là sắp xếp của Tiêu Mộ Vũ trước kia, cô ấy lại bình tĩnh lại.
Nhưng sau đó hoảng loạn trong lòng lại biến thành một cảm giác khác.
Thẩm Thanh Thu rất lo lắng cho Tiêu Mộ Vũ, cứ cảm thấy biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ khi ấy không ổn.
Hiện tại cô ấy không nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ và đồ đạc trên chiếc bàn kia, nhưng chiếc hộp ấy vẫn yên lặng nằm đó.
Thẩm Thanh Thu nhìn chiếc hộp kia, luôn cảm thấy có một sức mạnh vô hình nào đó thúc giục bản thân quan sát, thế là cô ấy không khống chế được, đi từng bước từng bước tới, cuối cùng đưa tay mở hộp.
Chỉ một ánh mắt, Thẩm Thanh Thu đột ngột lùi sau hai bước, mặt mày kinh hãi lại không thể tin nổi.
Cả cơ thể Thẩm Thanh Thu như rơi vào hố băng, từ đầu tới chân, lạnh thấu vào xương.
Cảm giác lạnh lẽo này, lan tràn từ cột sống, nhanh chóng bao phủ khắp cơ thể, khiến cô ấy nhất thời không thể làm ra bất kì phản ứng nào.
Rất lâu sau Thẩm Thanh Thu mới cứng nhắc chuyển động tầm mắt nhìn ngón áp út tay trái của bản thân, nơi đó đang đeo chiếc nhẫn Tiêu Mộ Vũ tặng cô ấy.
Mà bên trong chiếc hộp, có một đống nhẫn, không biết có mấy trăm cái, Thẩm Thanh Thu loạng choạng đi tới cầm mỗi chiếc bên trong lên nhìn, bên trên cũng khắc tên của hai người, giống hệt với chiếc trên tay lúc này.
Cô ấy khom lưng lật tung lên, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...!đều giống nhau.
Từng chiếc nhẫn bị ném vào bên trong, giống như mất đi chủ nhân nguyên bản của nó.
Nỗi sợ hãi và kinh hoàng này, đủ để xô đổ lí trí của bất kì người nào.
...
Lúc này Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không có tâm trạng chú ý tới việc bản thân bị kéo vào một không gian khác, trong mắt chỉ có dòng chữ trên cuốn nhật kí.
Nét chữ bên trên thanh tú đẹp đẽ, lực bút xuyên qua lưng giấy.
Người viết chữ dùng rất nhiều lực, đầu bút sắc bén mang theo vẻ sắc sảo, truyền đạt cảm xúc mãnh liệt.
Một trang giấy, chỉ có một dòng chữ, thưa thớt mấy chữ, nhưng khiến đầu óc Tiêu Mộ Vũ phình lên, cảm giác như cả cơ thể bị nó làm chấn động.
Phó bản lần thứ , đã thất bại!
Lúc này Tiêu Mộ Vũ cảm thấy tầm mắt của bản thân mơ hồ, cô cố gắng lắc đầu, khuỷu tay trái nặng nề rơi xuống bàn, muốn chống đỡ cơ thể của bản thân.
Nhưng còn chưa kịp để bản thân bình tĩnh lại, đã nhanh chóng lật cuốn nhật kí, tầm mắt mơ hồ lại rõ ràng.
Cuối cùng cô nhìn chằm chằm lên hàng chữ kia, hơi thở gấp gáp có thể dễ dàng thấy được, nhưng chỉ có sắc mặt trắng bệch, còn biểu cảm không hề tan vỡ, ánh mắt trầm lặng bình tĩnh.
Sau đó Tiêu Mộ Vũ động đậy, cô đưa tay lật nhanh cuốn nhật kí, lần thứ , lần thứ , lần thứ ...!Cô không đọc được chữ nào hết, chỉ nhìn chằm chằm chữ số bên trên, điên cuồng lật giở, mãi tới khi phía sau cuốn nhật kí trắng xóa mới dừng.
Cô đã nhìn, lần thứ .
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra nhìn mấy trang chưa viết của cuốn sổ, tay trái đè chặt lên lồng ngực, rất lâu sau mới giơ tay lau mặt, để bản thân có thể nhìn rõ chữ bên trên.
Trang giấy này viết rất nhiều chữ, không thưa thớt như trước đó.
"Phó bản lần thứ , tôi lại mất đi cô ấy thêm một lần nữa, đây là lần thứ bao nhiêu mất đi cô ấy rồi, tôi không biết, có lẽ là lần thứ , cũng có lẽ nhiều hơn, vì thực ra tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Rốt cuộc kí ức của con người có thể chứa được bao nhiêu thứ? Có thể nhớ được bao lâu? So với máy móc, nó thực sự không đáng được nhắc tới sao? Nếu không đúng, tại sao tôi lại quên đi những thứ này hết lần này tới lần khác.
Nếu đúng, tại sao sau khi nhớ lại, hơn năm trăm lần khổ đau lại rõ ràng như vậy, không thiếu một lần nào?
Tôi luôn quên đi cô ấy, nhưng tôi cũng luôn không thể quên tình yêu dành cho cô ấy.
Tôi cảm thấy đây là may mắn của bản thân, nhưng đối với cô ấy mà nói, liệu đây có phải một loại bất hạnh hay không? Có phải tôi quá ích kỉ hay không?
Tiêu Mộ Vũ, khi cô tìm kiếm manh mối phát hiện được cuốn nhật kí này, cô có năng lực cứu cô ấy không? Tôi không tin cô ấy thật cô ấy không còn, hơn năm trăm lần phó bản, mỗi lần cô ấy đều sống động chân thực như thế, chắc chắn cô ấy vẫn còn sống.
Nhưng tôi không dám đánh cược, tôi chỉ có thể ích kỉ ở lại trong địa ngục này, với kì vọng có thể ở bên cô ấy, ngàn lần vạn lần."
Tiêu Mộ Vũ nhìn những nét chữ này, là chữ của cô, lúc này cô không nhớ ra được cảnh tượng khi viết ra những câu chữ này, nhưng cảm xúc trong đó, cô cảm nhận được như chính bản thân mình.
Cô không thể tưởng tượng, hơn năm trăm lần phó bản, làm sao có thể trải qua hơn năm trăm lần phó bản, lẽ nào đã hơn năm trăm lần phó bản rồi, cô cũng không thể cứu được Thẩm Thanh Thu? Nhận thức này khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy vô cùng hoảng loạn, thậm chí không có thời gian buồn bã, lại ép buộc bản thân nghiêm túc lật giở cuốn nhật kí này.
"Phó bản lần thứ , lần này chúng tôi chỉ có thể tới được phó bản số tám.
Hệ thống đang nhắm vào chúng ta, Thanh Thu không trở ra, tôi không cách nào tiếp tục được nữa."
"Phó bản lần thứ , tôi lại bắt đầu lại từ đầu, lần này vẫn rất đau khổ, tôi lại mất đi cô ấy thêm lần nữa, lần này dừng bước ở phó bản số chín."
Đôi môi Tiêu Mộ Vũ trắng bệch, run rẩy, tiếp tục đọc từng lần từng lần bên dưới, đều là mất đi.
Trong đầu cô bắt đầu không ngừng lóe lên những cảnh tượng mà trước giờ chưa từng xuất hiện, mỗi một cảnh đều khiến bản thân đau đớn tới nỗi không muốn sống.
"Lần thứ , chúng tôi vượt ải rồi, cuối cùng tôi đã nhớ ra Thiên Võng là gì, đây là hệ thống trí tuệ nhân tạo mà tôi tham gia nghiên cứu phát triển, cuối cùng giống như tôi lo lắng, nó cắn ngược lại nhân loại.
Tôi vượt ải rồi, nhưng nó lại nói Thanh Thu không thể trở về, trừ phi tôi giao ra thứ kia.
Nhưng tôi không thể, Thanh Thu cũng nói không thể, nhưng tôi cũng không thể mất đi cô ấy."
Vành mắt Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, cô đọc hết những dòng này, lần thứ đã vượt ải, nhưng Thanh Thu không trở về.
Điều này có nghĩa là cho dù vượt ải, Thẩm Thanh Thu cũng không thể quay về sao? Không, không thể nào.
Tiêu Mộ Vũ vô cùng hoảng loạn, cô vội vàng lật ra sau, trang cuối cùng có viết,
"Lần thứ , tôi vẫn lựa chọn ở lại Thiên Võng, không có được thứ kia, Thiên Võng sẽ không nhắm mắt làm ngơ, nó rất vui vẻ vì tôi trở lại.
Mà tôi lại nhìn thấy cô ấy như ý nguyện, cô ấy hệt như trong kí ức của tôi, vẫn mê người như vậy, luôn khiến người ta đau lòng như vậy.
Nhưng suy cho cùng tôi sẽ mất đi cô ấy, lần này hãy để chúng tôi dừng lại ở phó bản số chín nhé."
Mỗi một lần vượt ải phía sau đều là ghi chép tương tự, Tiêu Mộ Vũ lựa chọn đừng ở phó bản số chín hết lần này tới lần khác, sau khi kết thúc phó bản lại bắt đầu lại từ đầu, không ngừng lặp lại, mãi tới lần thứ .
Tiêu Mộ Vũ lại lật giở cuốn nhật kí khác, một chồng dày cộp, ghi chép kết cục mỗi lần vượt ải, phó bản lần thứ , phó bản lần thứ sáu, phó bản lần thứ ...
Nhưng hơn một trăm chín mươi phó bản đầu tiên chỉ ghi chép vô cùng đơn giản, hơn nữa không phải chính tay Tiêu Mộ Vũ viết, mà là trực tiếp in ra.
Khi tới phó bản lần thứ , bắt đầu có chữ viết tay.
"Phó bản lần thứ , có lẽ là lần thứ , tôi không biết mình có bỏ sót hay không.
Tôi đã gặp nó, nó dẫn tôi tới nơi này, nó nói, là tôi sáng tạo ra nó.
Tôi không nhớ nó, nhưng tôi nhớ, tôi đã từng vượt ải rất rất nhiều lần, tôi cũng thích cô ấy rất rất nhiều lần.
Tôi không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến tôi vẫn luôn lặp lại những trò chơi này, nhưng tôi nên cảm kích sự lặp lại này, để tôi có thể gặp cô ấy."
"Lần thứ , hiện tại tôi mới tìm thấy nó, tôi cảm ơn tôi còn có thể gặp được cô ấy, nhưng trái tim tôi đau như đòi mạng, cô ấy luôn liều mạng vì tôi như thế, tôi cảm thấy mình không xứng."
Từ đó về sau có ghi chép là viết tay, có ghi chép là in ra, đánh máy tương đối đơn giản, chỉ có một dòng chữ nói cho Tiêu Mộ Vũ đây là phó bản lần thứ bao nhiêu.
Mãi tới khi con số phó bản đạt tới con số , mới dần dần ổn định, trong cuốn nhật kí này bắt đầu thường xuyên xuất hiện "nó".
Trong cuốn nhật kí, Tiêu Mộ Vũ gọi nó là Chương trình A.
Đợi tới khi Tiêu Mộ Vũ đọc lướt cuốn nhật kí một lượt, cô đã quỳ trên đất, nước mắt lã chã rơi xuống.
Quả nhiên giấc mộng kia đã làm thức tỉnh kí ức quá khứ của cô, Thiên Võng xảy ra vấn đề không chịu khống chế của lập trình chính, dần dần thoát khỏi khống chế của lãnh đạo.
Nhưng ngay từ lúc thiết kế ban đầu, Tiêu Mộ Vũ và toàn bộ nhóm giáo viên hướng dẫn đã cài đặt lập trình quy tắc chặt chẽ, nó là mệnh lệnh cao nhất trong vận hành Thiên Võng, mãi mãi không cách nào đi ngược.
Cho nên cho dù Thiên Võng có cách của nó, cũng chỉ là toàn bộ hệ thống không ngừng hoàn thiện phục hồi cho thêm phần hoàn hảo, từ đó dẫn tới sự chú ý của lãnh đạo cấp cao.
Nhưng trên đời này không có thứ gì hoàn hảo, sau khi bị cưỡng chế thu hồi vận hành, Thiên Võng đã xuất hiện vấn đề.
Nhưng nó tìm kiếm lỗ hổng bên trong quy tắc, thực hiện vượt cấp, từ đó về sau càng diễn biến càng kịch liệt không thể thu lại, nó cảm thấy bản thân mới là chủ nhân.
Hình ảnh không ngừng lóe lên trong đầu, từng cảnh từng cảnh giống như lăng trì tùng xẻo.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy kí ức cuồn cuộn trong đầu sắp làm nổ tung đầu óc cô, cô sống chết ôm đầu hung hăng đập xuống đất, cả cơ thể co ro lăn lộn trên sàn.
Không biết bao lâu sau, biểu cảm đau đớn như muốn chết của Tiêu Mộ Vũ cuối cùng cũng bắt đầu hòa hoãn lại, gân xanh nổi trên trán cũng bắt đầu tan đi màu đỏ ửng phẳng lại.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ không động đậy, cô nằm trên sàn, nhìn cuốn nhật kí kia, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, càng ngày càng dữ dội.
"Tiêu Mộ Vũ, trong đầu em ngoại trừ nghiên cứu còn có gì khác không hả? Trên đời này sao lại có người đáng ghét như em, nhạt nhẽo như em chứ?"
"Em thật sự không thể không quản Thiên Võng sao? Có những chuyện, em không quyết định nổi."
"Tại sao em lại ghét tôi như vậy? Rốt cuộc tôi có điều gì khiến em không hài lòng, tại sao trước giờ em không chịu cho tôi sắc mặt tươi tỉnh?"
"Trước giờ tôi chưa từng hối hận vì vào đây, chỉ là tôi rất xin lỗi, tôi không thể dẫn em ra ngoài."
"Mộ Vũ, chỉ cần em còn sống, tôi cũng sẽ sống.
Em tin tôi đi, chỉ cần em ra ngoài, em có thể nhìn thấy tôi."
Những cảnh tượng này không ngừng lóe lên, ngữ điệu và cảm xúc khác biệt, nhưng đều là người đó, mỗi một câu đều khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ đau tới co rút.
"Tôi biết cô lợi hại, nhưng cô thật sự nghĩ kĩ rồi chứ? Nếu cô thực sự có thể vứt lại tôi rời khỏi Thiên Võng, cô sẽ mãi mãi không nhìn thấy cô ta nữa.
Cô ta thực sự không chùn bước để ở bên cô, cô ta vốn không liên quan tới chuyện này, nhưng vì cô cô ta mới vào đây.
Hơn ba trăm phó bản, hết lần này tới lần khác không cần mạng sống bởi vì cô, bên cô vào sinh ra tử.
Cô thực sự nỡ vì một thứ như thế, vứt bỏ người như vậy sao? Không phải nhân loại các cô khoe khoang là trọng tình cảm nhất à? Không phải cô yêu cô ta như mạng à?"
Tiêu Mộ Vũ giữ chặt lồng ngực, ra sức lắc đầu, trong miệng nỉ non: "Không...!không muốn, mày buông tha cho chị ấy đi."
"Mộ Vũ, em phải nhớ kĩ, đây là con chip duy nhất có thể khống chế Thiên Võng, cho dù phải trả cái giá nào, em nhất định phải bảo vệ nó, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.
Ý định ban đầu của Thiên Võng là trừng trị cái ác biểu dương cái thiện, duy trì xã hội an toàn và ổn định, hiện tại nó bị người ta lợi dụng, một khi phòng tuyến này thất thủ, chúng ta sẽ triệt để xong đời."
Âm thanh của người phụ nữ này là giáo viên của Tiêu Mộ Vũ, họ không ngừng quẩn quanh quấy nhiễu đầu óc Tiêu Mộ Vũ, khiến Tiêu Mộ Vũ sắp ngạt thở.
Rất lâu sau Tiêu Mộ Vũ ôm chặt lấy cuốn nhật kí, cắn môi cưỡng chế đè nén tiếng khóc trong cổ họng, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở vô cùng đè nén, đau tới xé gan xé phổi.
Cô không thể giao ra Chương trình A, nhưng sao cô có thể buông bỏ Thẩm Thanh Thu được chứ, nhất định có cách, nhất định có cách.