Kiếm khách đệ nhất thiên hạ, khiến người trong giang hồ nghe thôi đã sợ mất mật bây giờ lại chẳng biết làm gì, cứng còng ở sau cửa.
Xảy ra chuyện gì??? Ta nên làm gì bây giờ???
Đợi đến khi tiếng nức nở nọ xa dần, không nghe được nữa, Kỷ Lương mới thở sâu một hơi.
Y nhìn mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay mình, chỉ thấy đáng sợ hơn cả khi giao thủ với người tà đạo, suýt thì bỏ mạng.
Đến giờ cơm buổi chiều, Kỷ Lương ngồi trong phòng, không kìm được mà vểnh tai nghe.
Bốn phía im ắng, không có lấy một chút động tĩnh.
Con bé nói được thì làm được, nói sẽ không lại đến làm phiền y thì quả thực không đến nữa.
Trong lòng Kỷ Lương thấy nhẹ nhõm, lại cũng có vài phần là lạ.
Mãi đến khi bầu trời tối đen, y mới lặng lẽ rời phòng, đến điện Lâm An.
Gần đây Tống Kinh Lan đã hiểu trọn Tức Mặc kiếm pháp, có tâm đắc mới trên phương diện kiếm đạo, hai thầy trò bèn luận kiếm vào đêm, chuyên chú nghiên cứu kiếm thuật.
Lúc qua tới nơi, Lâm Phi Lộc cũng ngồi ở đây.
Cô vẫn ngồi đọc sách cố định ở cái bàn nhỏ, đầu cúi gằm, thoạt trông ỉu xìu.
Tống Kinh Lan đang ngồi cạnh dỗ dành: "Tùng Vũ nói nàng chưa ăn tối, ta bảo bọn họ nấu chút canh đem đến được không?"
Cô rầu rĩ lắc đầu: "Không cần, ta không muốn ăn."
Tống Kinh Lan bất đắc dĩ xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Hôm nay nàng làm sao vậy? Ai chọc tức hoàng hậu của Cô?"
Kỷ Lương mới bước vào, nghe vậy chợt căng rhẳng đến độ lỗ chân lông toàn thân dựng hết lên.
Lâm Phi Lộc ngẩng đầu, trông thấy y thì sửng sốt một chút, lại cười với y, nụ cười kia như đang nói: Kỷ thúc yên tâm, ta sẽ không nói linh tinh.
Kỷ Lương: ".........."
Quả nhiên, y chợt nghe con bé gượng gạo đáp: "Không có ai mà, chỉ là trời nóng quá, ta không muốn ăn mấy.
Kỷ thúc tới rồi kìa, ta về trước đây."
Kỷ Lương: ".........."
Cảm giác áy náy bất thình lình nảy lên trong lòng là cái quái gì đây???
Kỷ Lương như gặp phải đại dịch, lui hai bước, mặt không đổi sắc, khô cằn nói: "Mai ta lại đến."
Vừa dứt lời, dáng người chợt lóe liền biến mất, thoạt trông rất giống đang chạy trối chết.
Tống Kinh Lan có chút đăm chiêu nheo mắt, lại cúi đầu nhìn đôi mắt chứa ý cười vì mưu kế thành công của thiếu nữ, chàng không nhịn được cười, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô: "Nàng đang bắt nạt Kỷ thúc đấy à?"
Lâm Phi Lộc lớn giọng phản bác: "Ai bảo!"
Chàng ôm lấy cô, đặt trên đùi mình, ngón tay xoa nắn vành tai mềm mại của cô, khóe mắt như cười như không: "Ta nghe cung nhân bàn tán, dạo gần đây nàng ngày ngày đưa cơm cho Kỷ thúc?"
Lâm Phi Lộc đúng lý hợp tình: "Đúng rồi! Kỷ thúc hiếm hoi mới đến một lần, đương nhiên phải đối tốt với thúc ấy một chút."
Chàng cúi đầu cắn cắn cằm nàng, "Cô cũng không có đãi ngộ như vậy."
Lâm Phi Lộc bị chàng hết hôn lại cắn đến ngứa ngáy, cô vừa né vừa đẩy chàng: "Đến cả Kỷ thúc mà chàng còn ghen, bệ hạ lớn lên từ lu giấm ngâm đấy à?"
Chàng nhắm hai mắt, cười cười, lông mi sượt qua gò má cô, tay thuận thế cởi đai lưng của cô, giọng vừa trầm vừa khàn: "Ừm, đúng thế, hoàng hậu định bồi thường Cô thế nào đây?"
Hỏi thì hỏi vậy chứ chàng cũng đã tự tay đòi lấy bồi thường cho mình rồi.
Ánh nến trong điện sáng tỏ, Lâm Phi Lộc nửa quỳ trên đùi chàng, quần áo bị tháo ra, kéo đến bên hông, cô xấu hổ đến độ giơ tay che: "Không được nhìn!"
Chàng cười nhẹ, "Đều là của Cô, vì sao cô lại không được nhìn?"
Chân Lâm Phi Lộc vì động tác của chàng mà duỗi căng, hai tay không kìm được ôm lấy đầu chàng, vừa run rẩy vừa cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi —— chỉ là ta thèm kiếm pháp của Kỷ thúc, ưm......"
Chàng bận hôn môi nhưng vẫn rút ra được thời gian để cười: "Hóa ra hoàng hậu muốn làm sư muội của cô?"
Lâm Phi Lộc bị chàng hôn đến mờ mịt, hai mắt ngập nước, cô hơi ngửa ra sau, giả đò quyến rũ liếc chàng: "Có được không, sư huynh?"
Sau đó liền cảm thấy ngón tay đang khảm trên thắt lưng mình hơi co chặt.
Cô khanh khách cười rộ lên, tiếng sau càng ngọt hơn tiếng trước, gọi: "Sư huynh ——"
Tống Kinh Lan khàn giọng cười.
Thế là Lâm Phi Lộc phải trả cái giá lớn cho hành động quyến rũ của mình.
Luyện Tức Mặc kiếm pháp lâu đến vậy mà thể lực vẫn không đọ nổi chàng, tức chết được.
.......
Bởi vì Kỷ Lương đến, giờ dạy học hàng ngày của Tống Kinh Lan bèn tạm gác lại.
Lâm Phi Lộc cảm thấy như thế rất tốt, cô có thể nhân dịp này đuổi theo tiến độ của học bá, mỗi ngày ngoại trừ luyện tập chiêu kiếm đã học, bản thân cô cũng sẽ cầm Tức Mặc kiếm phổ nghiên cứu, tự học tự luyện.
Nhưng cô không luyện ở cung Vĩnh An mà đến một khu rừng trúc trong cung.
Biển trúc như sóng, sức sống dạt dào, cho dù giữa ngày hè cũng tỏa ra không khí mát mẻ.
Gió thổi qua, lá trúc bay múa, cô dùng lá trúc thử chiêu, luyện xong một bộ kiếm pháp, trên thân kiếm là một dây trúc xanh tươi bị xâu thành chuỗi.
Quan trọng nhất là, rừng trúc này ở giữa điện Lâm An và đình viện mà Kỷ Lương ở, Kỷ Lương nếu đến điện Lâm An ắt sẽ đi qua rừng trúc này.
Lấy trình độ võ công của y, đương nhiên có thể nhận thấy động tĩnh trong rừng trúc.
Liên tiếp mấy ngày, Kỷ Lương rốt cuộc không nhịn được, lặng lẽ tới gần rừng trúc.
Dựa vào thân thủ của y, nếu không muốn bị người phát hiện thì vô cùng dễ dàng.
Thiếu nữ trong biển trúc đang ngồi xếp bằng trên đất, lật xem kiếm phổ, cô nghiêm túc nhìn hồi lâu rồi lại đứng lên cầm kiếm luyện tập.
Kỷ Lương nhìn trong chốc lát, lạnh lùng ra tiếng: Không đúng.
Lâm Phi Lộc như bị dọa, xoay sang nhìn hướng phát ra thanh âm.
Đến khi thấy dáng người đang giẫm trên nhành trúc cong cong, trên mặt cô nở một nụ cười vui vẻ, chạy về phía y: "Kỷ thúc!"
Mới chạy hai bước, cô lại như đột nhiên nhớ đến điều gì, bước chân hơi khựng, nụ cười trên mặt cũng biến rụt rè hơn, cô chậm rãi lui về sau, e dè nhỏ giọng hỏi: "Kỷ thúc, sao thúc lại đến đây? Là......!là ta làm ồn đến thúc ư?"
Kỷ Lương: "................."
A! Cái loại cảm giác áy náy chết tiệt này sao lại nảy lên rồi???
Kỷ Lương im lặng trong chốc lát rồi nhảy xuống dưới cái nhìn khẩn trương của thiếu nữ.
Y tùy tay nhặt một cành trúc trên đất, trầm giọng nói: "Cốt lõi của Tức Mặc kiếm pháp là chiêu thức biến hóa kỳ lạ, phải nhanh, phải ảo diệu, phải đi ngược lại lẽ thường."
Y tái hiện lại mấy chiêu mà cô vừa luyện tập, chiêu số giống nhau, nhưng từ y bày ra thì lại có vẻ phức tạp hơn hẳn, cho dù trên tay chỉ cầm một cành trúc vẫn có thể xé tan tiếng gió và lá cây.
Lâm Phi Lộc nhìn không chớp mắt, trong lòng thì vui đến nở hoa.
Kiếm khách đệ nhất thiên hạ rốt cuộc cũng bắt đầu dạy cô luyện kiếm!
Kỷ Lương làm mẫu hai lần, ngoái nhìn thiếu nữ đang bị mình làm cho ngây ngẩn, trầm giọng hỏi: "Đã hiểu chưa?"
Bấy giờ cô mới như tỉnh táo lại, mắt to ngập nước chăm chú nhìn y, lắp bắp: "Chưa.......!chưa ạ......." Kỷ Lương còn chưa nói gì, đã thấy cô cụp mắt, vành mắt hồng hồng, ỉu xìu hỏi: "Kỷ thúc, ta ngu ngốc quá có phải không?"
Kỷ Lương: "............!"
Sắp khóc rồi ư!
Lỗ chân lông trên người y dựng đứng, y ngay lập tức nói: "Không ngu ngốc! Để ta dạy kỹ lại lần nữa!"
Cô mím môi tội nghiệp nhìn y, nâng tay dụi dụi mắt, giọng chân thành mà nói: "Kỷ thúc, ta sẽ tập trung nghe thúc dạy!"
Kỷ Lương xưa nay chưa từng dạy đồ đệ một cách thực sự, Tống Kinh Lan thiên phú dị bẩm, vốn dĩ không cần y tự tay dạy, hiện giờ lại ngày ngày đến rừng trúc hướng dẫn kiếm pháp cho thiếu nữ.
Tuy cô luyện Tức Mặc kiếm pháp, nhưng kiếm khách ở cấp bậc như Kỷ Lương, chỉ cần nhìn qua đã có thể nắm bắt được tinh hoa kiếm đạo trong đó, dạy người mới nhập môn như Lâm Phi Lộc là việc rất dễ dàng.
Nghiên cứu với kiếm pháp của y đã đạt đến cực hạn, tâm đắc trên con đường luyện kiếm nhiều vô kể, số lượng truyền thụ cho Lâm Phi Lộc chẳng thấm vào đâu.
Lâm Phi Lộc cũng không ngốc thật, lại có cao thủ ngày ngày chỉ dạy, đương nhiên tiến bộ thần tốc.
Sau đó Kỷ Lương bỗng phát hiện, chẳng biết tự khi nào, xưng hô của thiếu nữ với y từ Kỷ thúc dần biến thành sư phụ.
—— sư phụ, chiêu này ta còn chưa hiểu lắm.
—— sư phụ, người uống một ngụm trà xem, đây là đồ nhi tự tay nấu!
—— sư phụ, ta học được chiêu thứ mười bảy rồi! Vượt qua Tiểu Tống nữa cơ!
Kỷ Lương: ".............."
Thôi thôi, sư phụ thì sư phụ, nếu y không để cô gọi, e là lại muốn khóc.
Kiếm khách đệ nhất thiên hạ không hề phát hiện, quy trình này giống hệt trước kia, xưng hô của Tống Kinh Lan với y cũng từ Kỷ tiên sinh chuyển thành Kỷ thúc.
Y lẻ loi một mình, không có con cái, đã quen độc lai độc vãng, không có người hỏi thăm.
Bây giờ có một đồ nhi ngày ngày ân cần quan tâm, cứ sư phụ ngắn sư phụ dài, khiến y thấy giống giống như được con gái bầu bạn.
Cảm giác này.......!cũng không quá tệ!
Trước kia y chưa bao giờ ở lại hoàng cung lâu đến vậy, lần này lại ở suốt từ mùa hè đến tận mùa thu.
Quốc cữu Dung Hành lúc trước bị Tống Kinh Lan cử đi quản việc lũ lụt, mãi đến đầu thu mới về lại Lâm Thành.
Hắn vốn tưởng lần này không có duyên gặp lại bạn tốt, nào ngờ tiến cung gặp vua mới biết Kỷ Lương vẫn còn ở trong cung.
Hôm sau, hắn đem theo hai vò rượu chôn dưới gốc mai từ mùa đông năm trước, phấn khởi đi tìm Kỷ Lương.
Kỷ Lương thấy bạn tốt, gương mặt luôn lạnh lùng mới rốt cuộc lộ ra vài phần ý cười.
Hai người tính tình hợp cạ, trước kia lại từng có giao tình cứu mạng, nếu không trước kia Dung Hành cũng không mời nổi y xuống núi, đến hoàng cung Đại Lâm bảo vệ Tống Kinh Lan.
Hai người nâng cốc nói cười, bàn luận vui vẻ, đến gần chạng vạng, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.
Dung Hành biết bạn tốt quái gở, ưa thanh tĩnh, cung nhân cũng được dặn dò không dám bén mảng, sao lại có người đến gõ cửa nhỉ?
Đang kỳ quặc, lại thấy Kỷ Lương thản nhiên đứng dậy, ra ngoài mở cửa.
Dung Hành bưng chén rượu theo ra, dựa khung cửa nhòm ra nhìn, trông thấy người ở ngoài hóa ra là Lâm Phi Lộc, đôi mắt hồ ly kinh ngạc nhướn lên.
Hắn không gặp Lâm Phi Lộc được mấy lần, tuy là quốc cữu, nhưng xưa nay triều đình cách biệt với hậu cung.
Lại thêm hắn bận bịu nhiều việc, Tống Kinh Lan tin tưởng hắn, chính sự khắp các nơi trên nước Tống đều giao cho hắn xử lý, cho nên hắn hằng năm vắng bóng ở Lâm Thành, đến cả đại hôn của Đế Hậu cũng không kịp tham gia.
Chỉ là lần này trở về, hắn có thăm Thái hậu một lần, mỗi khi nhắc đến vị tiểu hoàng hậu này, Thái hậu một điều hai điều đều Tiểu Lộc, hiển nhiên là cực kỳ yêu thích nàng ta, khiến hắn có chút kinh ngạc.
Vốn hắn cũng định nhân dịp lần này trở về sẽ gặp gỡ vị thiếu nữ được bệ hạ đặt ở đầu quả tim, không ngờ lại gặp nàng ta ngay ở đây.
Chỉ nghe Kỷ Lương hỏi: "Sao thế?"
Giọng Tiểu hoàng hậu ngoan ngoãn vô cùng: "Sư phụ, chiêu này ta vẫn chưa làm được."
Sư phụ?
Dung Hành càng kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc nhất là bạn tốt lại cứ thế mà bỏ qua hắn, bắt đầu chuyên chú chỉ đạo tiểu hoàng hậu luyện kiếm, như thể hoàn toàn quên mất mình còn đang chờ ở trong phòng.
Dung Hành cảm thấy thú vị cực kỳ.
Hắn chậm rãi uống nốt rượu trong chén rồi mới cười đi ra ngoài: "Huynh thu đồ đệ từ bao giờ đấy?"
Lúc này Lâm Phi Lộc mới phát hiện bên trong còn có một người nữa, cô thu lại kiếm thức, đứng thẳng, khi nhìn rõ người đến là ai thì đoan trang chào: "Cữu phụ ạ."
Dung Hành cũng thi lễ với cô: "Hoàng hậu nương nương."
Lâm Phi Lộc tuy ít tiếp xúc với vị quốc cữu này, nhưng cũng có nghe qua chuyện xoay quanh hắn.
Cô biết hắn là số ít người thật tâm muốn bảo vệ Tống Kinh Lan, trong lòng vẫn luôn rất tôn kính hắn.
Đối diện với sự dò xét từ đôi mắt hồ ly kia, cô chỉ cười: "Nếu sư phụ đã có hẹn với cữu phụ thì ta về trước vậy."
Kỷ Lương gật gật đầu, Dung Hành lại nói: "Trời tối rồi, ta cũng nên đi, ngày khác lại đến uống rượu với huynh."
Lâm Phi Lộc kín đáo nhìn hắn một cái, nhưng không biểu lộ điều gì ra ngoài.
Chào hỏi xong, cô đi ra ngoài, quả nhiên Dung Hành cũng đang từ tốn theo sát ở đằng sau.
Trước kia cô từng nghe qua, Quốc cữu Dung Hành trong tim có bảy điều diệu, năm xưa từng cùng Tống Kinh Lan nội ứng ngoại hợp thu phục triều thần, mượn sức các thế lực, đỡ hắn đăng cơ làm vua.
Có thể thấy được Dung Hành là một nhân vật lợi hại có đủ tâm cơ và mưu lược.
Giao tiếp với người như vậy thì không cần dùng đến những thủ đoạn nhỏ.
Lâm Phi Lộc dừng chân, xoay sang cười hỏi: "Cữu phụ, ngài có việc muốn nói với ta?"
Dung Hành nhướn mày, đôi mắt hồ ly hẹp dài khi nhìn luôn tạo cho người cảm giác vô lực như bị nhìn thấu, nhưng Lâm Phi Lộc vẫn bình tĩnh tự nhiên, đến cả độ cung của nụ cười cũng không di dịch.
Sau một lúc lâu, mới nghe hắn cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là Hoàng hậu nương nương lại có thể khiến một kẻ thiên tính lạnh lẽo như Kỷ Lương nhận người làm đồ đệ, quả khiến Hành đây kinh ngạc."
Lâm Phi Lộc nở nụ cười.
Dưới ánh nhìn dò xét của Dung Hành, cô chỉ bình tĩnh nói: "Có thể vĩnh viễn giữ lại hắn cho bệ hạ, chẳng lẽ không tốt ư?".