Nửa đêm, cung nhân bưng nước nóng tiến vào, rót đầy thùng tắm to đằng sau tấm bình phong.
Lâm Phi Lộc cảm thấy mặt mũi của cô mất hết rồi.
Cổ đại chết tiệt này, muốn tắm rửa cũng phải có người bưng nước vào, có trời mới biết cô mơ ước một cái phòng tắm có vòi hoa sen đến mức nào.
Cô nghe tiếng cung nhân ra ra vào vào, âm thanh nước chảy vào thùng tằm ào ào, cô vùi người trên giường giả chết không nhúc nhích.
Sau khi toàn bộ cung nhân lui xuống, Tống Kinh Lan mới khoác áo đen mỏng lên người, vén rèm giường lên ôm cô đi tắm rửa.
Khắp nơi trên giường đều là dấu vết hoan ái, cô chôn người trong lòng chàng khóc thút thít cố gắng vớt vát chút tôn nghiêm cuối cùng: Đừng gọi bọn họ vào, để ta tự thay ga giường, để ta thay!
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, chàng đặt cô vào trong nước, nhìn cô dần dần chìm vào trong nước, chàng cúi đầu hôn lên trán cô: Nàng tắm trước đi, ta đi thay.
Cuối cùng Lâm Phi Lộc cũng khẽ phào một hơi.
Thùng gỗ này lớn hơn thùng gỗ cô thường tắm rất nhiều, trên mặt nước còn rải cánh hoa hồng, bên cạnh đặt một kệ đựng đầy đủ đồ dùng tắm rửa, ngoại trừ muốn thay nước tắm mới cần phải có người vào đổi nước, còn lại những cái khác thật sự rất thoải mái.
Cô tìm được tư thế thoải mái nhất ngồi trong nước, nửa người dựa vào thành thùng tắm, nghe âm thanh đổi ga giường ở bên ngoài, ngón tay cô đùa nghịch những cánh hoa trên mặt nước.
Một lúc sau, Tống Kinh Lan thay xong ga giường đi đến.
Chàng vòng qua bình phong, áo khoác trên người khẽ tung bay theo chuyển động của chàng, tóc dài rủ xuống sau lưng, giống như một yêu tinh ẩn hiện trong màn đêm, loại yêu tinh chuyên dùng sắc đẹp quyến rũ người khác.
Lâm Phi Lộc lấy cánh hoa xoa xoa mặt: Chàng tắm không? Hay là thay nước trước?
Tống Kinh Lan cười cười, trực tiếp bước vào trong thùng tắm.
Chàng không cởi áo choàng ra, vạt áo màu đen nổi lềnh bềnh trên mặt nước, những cánh hoa đỏ thắm lơ lửng trên vạt áo đen, vài cánh hoa quấn lấy tóc chàng, tạo nên cảnh đẹp khiến lòng người kinh động.
Lâm Phi Lộc giật mình: Y phục chàng ướt...
Cô còn chưa nói dứt câu, người đã bị chàng kéo lại gần.
Cánh hoa tung bay trên mặt nước, che khuất cảnh tượng dưới nước.
Eo của cô dường như sắp bị bẻ gãy, thân thể chìm chìm nổi nổi trong nước, vịn vào người của chàng, giống như có chút tủi thân cắn lên vai chàng một cái: "Tại sao chàng muốn ở chỗ này ——"
Chàng nhẹ nhàng vùi vào bên cổ cô, tiếng cười vừa trầm thấp lại khàn khàn: "Ở đây không cần phải thay ga giường."
Đúng là không cần thay giường.
Nhưng sau đó cung nhân sẽ vào thay nước nóng.
Lâm Phi Lộc đã ra đi rất thanh thản.
Tắm rửa xong lần thứ hai, cô không cho Tống Kinh Lan cơ hội, cô dùng cả tay lẫn chân bò ra ngoài thùng gỗ, nhanh chóng lấy quấn quanh người, "Không được! Ta thật sự không được nữa!"
Tống Kinh Lan cười khẽ.
Lâm Phi Lộc nhạy cảm nhận ra được nụ cười của chàng có ý gì, lập tức có hơi suy sụp: Bệ hạ, ngày mai chàng còn phải lên triều đó!
Chàng đi về phía nàng, lúc đi ngang kệ treo áo choàng, thuận tay lấy xuống một cái áo lụa màu xanh.
Lâm Phi Lộc liên tục lui về phía sau, chàng từng bước tới gần, khẽ cười hỏi: Không phải công chúa từng nói: Đêm xuân ngắn ngủi ngày dài, từ nay về sau quân vương không nên vào triều sớm sao?
Cô lui đến góc tường, nắm chặt khăn tắm, đau đầu nhức óc nói với chàng: Đó là chuyện hôn quân mới làm! Chẳng lẽ bệ hạ muốn bắt chước hôn quân sao?
Tống Kinh Lan áp sát lại gần, cả người cùng với hơi thở đè lên thân ảnh nhỏ bé, bao phủ toàn bộ cô trong ngực, giọng nói trầm thấp lại giống như đang thở dài: Công chúa còn đang trong ngực Cô, noi theo hôn quân có gì là không thể?
Lâm Phi Lộc:...
Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng chàng cười, đưa áo khoác lụa cho cô: Mặc vào đi.
Lâm Phi Lộc lại cực kỳ ghét bỏ không nhận lấy: Sao lại xuyên thấu thế này, mặc cái này vào chẳng khác gì không mặc.
Tống Kinh Lan hơi nhíu mày: Vậy thì không mặc?
Lâm Phi Lộc giật lấy áo choàng, quay lưng bỏ đi, để lại cho chàng một bóng lưng xinh đẹp, sau khi lau nhanh mái tóc ướt liền mặc áo choàng vào.
Áo lụa xanh mỏng, giống như một lớp sương mù mỏng trong bóng đêm, mông lung yểu điệu, ngược lại càng thêm mê người.
Ánh mắt Tống Kinh Lan càng sâu, nóng rực đánh giá cơ thể cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng vẫn quan tâm đến thể lực của cô, không làm gì hết, chỉ ôm cô lên giường ngủ.
Lâm Phi Lộc cảm thấy đã rất lâu rồi cô không mệt như vậy, dường như trở lại lúc thuở còn bé học võ với Hề quý phi.
Mặc dù cô không phải là cao thủ gì nhưng dẫu gì cũng luyện võ nhiều năm như vậy rồi cô cảm thấy thể lực của bản thân rất tốt! Nhưng vì sao so với thể lực của chàng cô chỉ là con bé yếu ớt? Hơn nữa lúc nãy chỉ có chàng động, mà vì sao cô lại mệt mỏi thành thế nào cơ chứ?!
Cô ôm lấy sự thắc mắc ngủ thiếp đi trong lòng chàng.
Mặc dù hai người từ lâu đã có tiếp xúc thân mật, nhưng thật sự cùng nhau ngủ qua đêm trên cùng một cái giường vẫn là lần đầu tiên.
Mặc dù Tống Kinh Lan coi thường các đạo lý dạy bảo làm người gì đó, nhưng những chuyện liên quan đến Lâm Phi Lộc chàng vẫn luôn tuân thủ các quy tắc bảo thủ không chịu thay đổi kia.
Chàng nghe tiếng hít thở đều đều trong ngực mình, cụp mắt lẳng lặng nhìn cô.
Lông mày, chóp mũi, bờ môi, cằm, mỗi một nơi chàng đều dùng môi mình hôn lên tỉ mỉ miêu tả lại.
Thứ chỉ thuộc về một mình chàng.
Chàng thậm chí muốn vo tròn cô nhét vào trong người mình, muốn cô hòa thành một với bản thân, vĩnh viễn sẽ không tách rời.
Chàng nhìn cô yên tĩnh, ngoan ngoãn cuộn tròn người nằm trong ngực mình ngủ say, chàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô.
Sáng sớm hôm sau, Tống Kinh Lan chuẩn bị rời giường vào triều, Lâm Phi Lộc vẫn còn đang ngủ.
Cô cảm giác chàng định rời đi, cánh tay ôm chặt lấy eo chàng không buông tay, chôn trong ngực chàng nửa tỉnh nửa mê làm nũng: Nằm lại với ta...
Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, chỉ có thể nằm xuống lại, ôm thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng mềm, nhẹ giọng dỗ cô: Gần đây không có chuyện gì, rất nhanh ta sẽ trở lại, nàng ngủ thêm một lúc nữa, nhé?
Lâm Phi Lộc ngày đầu tiên trở thành Hoàng hậu, cô quyết định ỷ sủng mà kiêu một chút: Không, không cho phép chàng đi.
Tống Kinh Lan cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt sau tai cô, môi mỏng dán lên tai cô vừa hôn vừa thì thầm: Hoàng hậu không muốn cô vào triều sao? Vậy thì, bây giờ lại tiếp tục?
Thiếu nữ trong ngực quả quyết đá chàng ra, cả người lăn mấy vòng cách xa chàng, còn ghét bỏ phất tay: Chàng đi đi!
Tống Kinh Lan lặng lẽ nở nụ cười.
Chàng không rửa mặt trong tẩm điện, thay triều phục xong liền đi ra ngoài, cố gắng yên tĩnh để cô tiếp tục ngủ.
Tống Kinh Lan vừa đi, giường lớn mềm mại dường như lập tức trở nên trống rỗng không còn thoải mái nữa, thiếu đi ấm áp, cũng thiếu đi những cái vuốt ve an ủi.
Lâm Phi Lộc xoay người mấy cái, rõ ràng cảm thấy mệt mỏi nhưng lại không thể buồn ngủ.
Nhưng hôm nay cũng không phải là ngày cô có thể ngủ nướng, mới sáng sớm, Thính Xuân và Thập Hạ đã tiến lên gọi cô rời dậy.
Thắt lưng của Lâm Phi Lộc vẫn còn mỏi nhừ, hai chân run rẩy đứng lên, này đầu tiên trở thành Hoàng hậu dựa theo quy củ, ngày đầu tiên phải đi dâng trà cho thái hậu, còn phải nhận thỉnh an của mỹ nhân trong cung, đi tổ miếu dâng hương.
Những mỹ nhân trong cung đều không có cấp phẩm nên có thể tiết kiệm một bước.
Thính Xuân và Thập Hạ vừa tiến lên đã khẽ cười hành lễ với cô: Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Lâm Phi Lộc nghe cảm thấy không được tự nhiên.
Không chỉ có thay đổi xưng hô, y phục và trang sức cũng thay đổi, mỗi một thứ đều lộ ra tư thái của Hoàng hậu.
Sau khi rửa mặt, sửa soạn xong, cô ngồi trên loan phượng đi về phía điện Trọng Hoa dâng trà cho thái hậu.
Vì không muốn cung nhân nhìn thấy cô khác thường, thắt lưng mỏi và chân đang run bần bật cũng phải nhịn.
Cô vừa xuống kiệu, người của cung Trọng Hoa lập tức tiến lên cười chào khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Thính Xuân đã chuẩn bị sẵn bạc thưởng cho bọn họ.
Một tháng gần đây, thỉnh thoảng cô đến cung Trọng Hoa trò chuyện với thái hậu, cô là một tay chơi cừ khôi trong chuyện lấy lòng trưởng bối, thái hậu ở trong thâm cung nhiều năm vẫn luôn một mình chưa từng có một nữ tử nào ngoan ngoãn quấn lấy bà như vậy, thái hậu bị cô dỗ ngọt vô cùng vui vẻ.
Bây giờ trong lòng thái hậu cũng chỉ có một suy nghĩ, coi như không có cách nào hòa thuận với con trai, có thêm một nữ nhi tri kỷ cũng không tệ!
Lâm Phi Lộc dâng trà xong, thái hậu lôi kéo tay cô khuyên nhủ vài câu về phẩm chất và trách nhiệm của Hoàng hậu, lại ban thưởng đồ đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Rời điện Trọng Hoa cô lại đi tổ miếu dâng hương, mấy canh giờ sau Tống Kinh Lan đã hạ triều trở về nhưng cô vẫn còn chưa làm xong.
Nhưng chẳng qua chỉ có ngày đầu tiên làm Hoàng hậu mới bận rộn cả ngày, sau này, Lâm Phi Lộc liền trở lại chuỗi ngày vui chơi như trước đây, sống một cuộc sống thanh nhàn vui vẻ.
Cô sợ phiền phức, nên cũng không muốn trong cuộc sống của mình có quá nhiều chuyện phức tạp khó xử.
Tống Kinh Lan xử lý tất cả mọi chuyện rất tố, bất kể là chuyện hậu cung hay tiền triều đều không có bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của cô.
Ngoại trừ chuyện mỗi tối thể lực của cô đều không thể chống đỡ nổi, dục tiên dục tử.
Lâm Phi Lộc cảm thấy bản thân cứ tiếp tục thế này có lẽ sẽ bị chơi hỏng mất.
Không thể chênh lệch nhiều đến vậy chứ! Đều là người luyện võ, vì sao thể lực của chàng lại tốt đến như vậy?!
Tống Kinh Lan lúc rảnh rỗi, đôi khi sẽ theo cô đến cung Vĩnh An cùng luyện kiếm.
Thực ra cô không biết bộ kiếm pháp nào, dù sao Hề quý phi cũng giỏi dùng thương giáo hơn.
Nên cũng chỉ dạy cô mấy đường kiếm phòng thân, khinh công cũng đủ để nhảy lên mái nhà, cô cũng coi như học được những điều cơ bản nhất của võ học.
Nhưng Tống Kinh Lan lại là người kế nghiệp của Kỷ Lương, mặc dù quan hệ của hai người là chú cháu, nhưng thật ra từ sớm đã như sư đồ, Kỷ Lương một thân một mình, không vợ không con, nên truyền lại kiếm pháp cả đời cho chàng, có thể nói là thiên hạ đệ nhất kiếm khách chỉ có một truyền nhân duy nhất là Tống Kinh Lan.
Tuy trên giang hồ không có bảng xếp hạng phân chia cao thấp, nhưng lần trước Tống Kinh Lan giao thủ với Nghiên Tâm cũng có thể thấy được võ công của Tống Kinh Lan tuyệt đối không phải kiểu người thường có thể sánh được.
Lâm Phi Lộc nhìn chàng, rồi lại nhìn giàn hoa của cô trồng, đột nhiên cô bắt đầu hiểu ra tại sao thể lực của mình lại không bằng chàng rồi.
Lúc Tống Kinh Lan thu kiếm xoay người nhìn cô, thấy thiếu nữ đang ngồi trên bậc thang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn mình chằm chằm.
Chàng bật cười lắc đầu, đi qua ngồi xuống trước mặt cô: Sao thế?
Lâm Phi Lộc tức giận: Ta cũng muốn học!
Tống Kinh Lan nhướng lông mày nhìn cô: Kiếm pháp sao? Hắn nghĩ nghĩ, mềm giọng nói: Đây là kiếm pháp của Kỷ thúc, ta không thể trực tiếp dạy nàng được.
Lần tới thúc ấy tiến cung ta hỏi ý kiến của thúc ấy, nếu như ông ấy đồng ý, ta sẽ dạy nàng, được không?
Lâm Phi Lộc bĩu môi: Ai nói ta muốn theo chàng học?
Cô quay người chạy vào trong tẩm điện, lục tung đống đồ tìm một lúc mới tìm thấy một cái gì đó, sau đó lại bừng bừng khí thế chạy ra, cực kỳ đắc ý nói: Ta muốn học cái này!
Trên tay cô cầm Tức Mặc kiếm pháp.
Cô lập ra hai trang, hưng phấn hỏi chàng: Kiếm pháp của Kỷ thúc lợi hại hay là kiếm pháp Tức Mặc lợi hại?
Mặc dù Tức Mặc kiếm pháp ra đời đã rất nhiều năm, nhưng trên giang hồ đã không còn ai giỏi kiếm pháp Tức Mặc, cũng không có cách nào kiểm nghiệm.
Quyển kiếm pháp này ở bên cạnh cô đã nhiều năm, lúc không có chuyện gì làm cô thường lấy ra đọc, đáng tiếc không có ai chỉ, cô sợ bản thân học một mình học lung tung dẫn đến tẩu hỏa nhập ma nên vẫn luôn không dám luyện.
Bây giờ có Tống Kinh Lan kiếm thuật cao siêu ở bên cạnh chỉ dạy, nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Vậy nên Hoàng hậu ỷ sủng mà kiêu lại ra lệnh cho Hoàng đế: Chàng dạy ta luyện cái này!.