Trước mặt bao nhiêu người Lâm Phi Lộc vẫn có chút ngượng ngùng, ôm một lúc liền từ trong ngực chàng đứng dậy.
Tống Kinh Lan kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, mới cầm bút lên tiếp tục phê duyệt tấu chương chưa phê xong, nghe thấy cô hỏi: Sao chàng biết ta sẽ tới?
Tống Kinh Lan phê xong gấp sổ con lại, không ngẩng đầu lên chỉ cười nói: Ta đoán.
Lâm Phi Lộc thấy chàng còn đang bận bịu nên cũng không quấy rầy chàng xem tấu chương, ngồi trên giường êm tò mò nhìn trái nhìn phải, vừa quay đầu nhìn thấy một tiểu thị vệ thanh tú.
Cô ngẩn người, kinh ngạc nói: Thiên Đông?!
Sắc mặt Thiên Đông ửng hồng, khó nén được kích động: Ngũ công chúa!
Cô gặp lại người quen, vô cùng vui vẻ, đi qua đánh giá hắn một vòng, Thiên Đông ngươi cao lên nhiều rồi, suýt chút nữa là ta không nhận ra ngươi rồi đó.
Thiên Đông ngượng ngùng lại vui vẻ: Nhiều năm không gặp, công chúa cũng cao lớn hơn nhiều rồi.
Hai người nói chuyện vài câu, Lâm Phi Lộc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, có chút hoảng hốt nhìn lướt qua bên dưới của hắn, Thiên Đông, bây giờ ngươi sẽ không phải là...
Thiên Đông thấy chỗ ánh mắt cô quét tới, mặt lập tức đỏ rực, liên tục lắc đầu, ngay cả nói còn không thành câu: Thuộc hạ...!Thuộc hạ không phải! Thuộc hạ chỉ là cận vệ của bệ hạ!
Tống Kinh Lan vừa phê xong một quyển sổ con khác, đặt bút lông xuống, cười vươn tay ra kéo cô trở về: Đừng trêu hắn.
Tầm mắt của Lâm Phi Lộc quay về trên bàn của chàng: Chàng làm xong rồi à?
Chàng xoa xoa mi tâm: Sổ con chất thành một đống, chỉ sợ là phải xem đến nửa đêm mới xong.
Nàng đói bụng chưa? Ta gọi người truyền thiện lên trước.
Lâm Phi Lộc lắc đầu: Không đói bụng, ta chờ chàng xong rồi cùng ăn.
Cô đưa tay lên sờ búi tóc của mình, cười tủm tỉm hỏi: Chàng thấy có đẹp không?
Hắn đã sớm thấy hôm nay cô để kiểu tóc mới, cười gật đầu: Đẹp mắt.
Cô chỉ chỉ Thính Xuân đang đợi ở bên dưới, Là Thính Xuân chải cho ta đấy.
Tống Kinh Lan thuận theo cánh tay cô chỉ nhìn xuống một chút, ý cười ôn hòa, Thưởng.
Thính Xuân khẽ động, lập tức quỳ xuống nhận thưởng, Tạ ơn bệ hạ ban thưởng.
Hôm nay nàng và Thập Hạ đều nhận được kích động và kinh hãi cực lớn, đến bây giờ còn có chút không tỉnh táo, đột nhiên nghe thấy bệ hạ ban thưởng, trong lòng càng phức tạp.
Nàng vẫn còn đang quỳ, đã nghe thấy Vĩnh An công chúa nói: Nơi này của chàng thật khí phái cũng rất lộng lẫy.
Bọn họ nghe thấy bệ hạ nhẹ nhàng cười một tiếng: Thích nơi này sao? Vậy sao này nàng chuyển qua đây ở đi.
Hai người bọn họ nghe vào tai lại chấn động không thôi, trong đầu đồng loạt hiện lên một suy nghĩ: Những ngày tháng sau này ở trong cung sợ là sẽ thay đổi rồi.
Điện Lâm An là nơi Hoàng đế ngày thường sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ xử lý chuyện chính sự, phải nói là rộng gấp đôi so với cung Vĩnh An, cũng càng nguy nga tráng lệ hơn rất nhiều.
Lâm Phi Lộc trong lúc chờ Tống Kinh Lan phê duyệt tấu chương bảo Thiên Đông dẫn cô đi thăm quan một vòng, còn bổ nhào lên long sàng lăn lộn mấy vòng khiến cho Thính Xuân và Thập Hạ đi theo bị dọa đến hồn suýt bay mất luôn.
Lúc tham quan điện xong trở về, bên cạnh bàn phê tấu chương có thêm một cái bàn nhỏ, trên bàn bày đầy điểm tâm và trà bơ.
Lâm Phi Lộc nhìn thấy bên trong còn có cả bánh ngọt hoa sen lưu sa, bánh hoa đào lòng đào xốp giòn, đều là mấy món bánh trước kia cô thích ăn mang đến Thúy Trúc cư cho chàng nếm thử.
Cô tự giác ngồi xuống, cầm lấy bánh ngọt ăn, vừa ăn vừa quay qua nhìn dáng vẻ của chàng cụp mắt phê duyệt tấu chương.
Cả đoạn đường đón dâu chàng đều mặc thường phục, lúc này đã đổi lại là long bào màu đen, khí thế của bậc đế vương bức người, lúc chàng không nói không cười nhìn qua thật sự có chút dọa người.
Nhưng mà dọa người thì dọa người, đẹp trai thì vô cùng đẹp trai.
Lâm Phi Lộc vừa ăn vừa ngắm trai đẹp, cảm thấy dường như bánh cũng ngon hơn rất nhiều.
Lúc cô chuẩn bị ăn đến cái thứ năm, Tống Kinh Lan đã gấp sổ con quay đầu nhìn qua, giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con: Bánh ngọt ăn nhiều dễ chướng bụng, nàng ăn ít một chút lát còn ăn tối, thích thì ngày mai lại ăn, được không?
Lâm Phi Lộc uống một ngụm trà bơ, vỗ vỗ lồng ngực ăn hơi nghẹn: Được.
Tống Kinh Lan liền gọi người dọn bánh ngọt xuống, trên bàn chỉ còn lại thoại bản và kịch hát cô thích đọc, còn một vài số viên bi cửu liên hoàn, đây đều là những thứ đồ chơi nhỏ cô thường mang đến Thúy Trúc cư chơi với chàng.
Lâm Phi Lộc ghé vào trên bàn gảy gảy viên bi, nghiêng đầu nói với chàng: Trẻ con!
Tống Kinh Lan lắc đầu cười cười, phê xong một quyển đưa tay qua lấy một quyển sổ con khác lại bắt đầu phê duyệt.
Kinh tế của Tống quốc vẫn luôn phồn vinh, sản nghiệp kinh tế thúc đẩy nền văn hóa, thơ ca từ ngữ trong thoại bản hay kịch hát cũng miêu tả cảnh đất nước cường thịnh.
Trong thoại bản dân gian lưu truyền cũng không biết chàng đến từ đầu, mỗi một bản là một truyền kỳ khác nhau.
Lúc đầu Lâm Phi Lộc chỉ định đọc thử xem bọn họ viết gì, sau đó cô hoàn bị câu chuyện trong thoại bản hấp dẫn, say sưa đọc ngon lành,
Trong điện cực kỳ yên tĩnh, chốc lát chỉ có tiếng lật sách vang lên.
Lâm Phi Lộc ngồi trên giường, sau đó ngồi lâu hơi mỏi lưng, lại nằm xuống, cuối cùng lại nhích nhích lại gối đầu lên chân Tống Kinh Lan, cuối cùng lại lấy cái đệm lót xuống dưới mông ngồi bệt xuống dưới đất, tựa lên bàn đọc truyện.
Bên dưới ngoại trừ Thiên Đông là không có phản ứng gì, những người khác đều bị Vĩnh An công chúa dọa hết hồn, theo từng động tác của công chúa bọn họ lại hít vào một hơi, nơm nớp lo sợ, thấp thỏm lo âu.
Cuối cùng phát hiện không có chuyện gì xảy ra, bệ hạ vẫn bình thường phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng quay đầu nhìn công chúa một cái, trong mắt đều là ý cười khó phai nhạt.
Lúc gần chạng vạng tối, thái giám truyền lời chạy tới, quỳ gối trước bình phong ngọc cung kính nói: Bệ hạ, bên ngoài có trung thư thị lang và lễ bộ thượng thư cầu kiến.
Tống Kinh Lan vẫn đang đọc tấu chương, lạnh nhạt nói: Tuyên.
Lúc này Lâm Phi Lộc mới ngẩng đầu lên khỏi quyển thoại bản, quay đầu nhỏ giọng hỏi: Vậy ta ra phía sau nha.
Hoàng đế thảo luận chuyện chính sự người không có chuyện gì phải tránh đi, cô đang định đứng dậy, đã nghe thấy Tống Kinh Lan ấm giọng nói: Không cần.
Lâm Phi Lộc vẫn còn hơi do dự: Như vậy không tốt lắm đâu...
Tống Kinh Lan cười cười: Chuyện nhỏ mà thôi, không sao.
Lâm Phi Lộc thầm nghĩ, ta tin chàng mới lạ đó.
Có lần nào mà chàng không nói như vậy? Mà có lần nào giống như chàng nói đâu chứ?
Nhưng Tống Kinh Lan đã nói như vậy, cô cũng đang đọc đến đoạn đặc sắc, nên lười di chuyển, liền nằm xuống tiếp tục đọc thoại bản.
Một lúc sau có hai người mặc triều phục khom người đi tới, sau khi hành lễ, hai người ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trước có một thiếu nữ đang ngồi, hai người đồng thời đều hoảng sợ.
Lâm Phi Lộc không ngẩng đầu lên cũng cảm nhận được hai ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, cô biết từ bé bản thân đã xinh đẹp khiến cho người khác nhìn đều dao động.
Cô cúi thấp đầu xuống, chỉ thiếu chút muốn chui vào trong sách, tận lực cố gắng làm giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Giọng nói lạnh nhạt của Tống Kinh Lan kéo hồn của hai người trở về: Triệu hai khanh đến đây là vì chuyện liên quan đến việc sắc phong Hoàng hậu cùng với chuyện đại hôn của cô, giao cho hai người đi chuẩn bị.
Tống Kinh Lan vung tay xuống, Thiên Đông lập tức nhận được lệnh, tiếp nhận lấy thánh chỉ hắn đã sớm viết đưa cho hai vị đại thần đứng bên dưới.
Đáng thương cho hai người còn chưa thấy lại được tinh thần từ trong cơn hoảng loạn đã bị tin tức này làm cho chấn kinh đến đầu óc đều tê dại.
Từ xưa đến nay triều thần không chỉ quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, mà chuyện nối dõng của bệ hạ bọn họ cũng vô cùng quan tâm.
Bệ hạ đăng cơ đã mấy năm rồi, nhưng vẫn chưa từng nạp phi, cũng không đặt chân vào trong hậu cung một bước, theo lý mà nói, bọn họ những vị quan trong triều đều thầm lặng lo lắng rất lâu.
Bệ hạ tuổi trẻ tài cao, văn võ song toàn, dưới sự quản lý của người, Tống quốc không ngừng phát triển, mọi người đều hy vọng sự phồn vinh này có thể kéo dài muôn đời, bệ hạ có thể sớm ngày sinh hạ hoàng tử lập thái tử.
Nhưng bây giờ đừng nói đến hoàng tử, ngay cả một phi tử cũng không có, thực sự khiến cho mọi người sốt ruột.
Nhưng bọn họ nào dám nhắc nhở bệ hạ, dù sao bệ hạ cũng không phải là loại quân vương cái gì cũng nghe theo lời khuyên của người khác.
Bọn họ nguyện trung thành, nhưng cũng e ngại, chỉ có thể nói là trong lòng vừa vui sướng vừa đau nhói.
Lúc này nghe bệ hạ nói muốn sắc phong Hoàng hậu, bọn họ đơn giản là bị chấn động, vẻ vui mừng còn chưa kịp thể hiện, sau khi nhận thánh chỉ, nhìn thấy trên đó viết là sắc phong Vĩnh An công chúa làm Hoàng hậu, hai người lại nghênh đón kinh hãi lần thứ ba.
Tống Kinh Lan không thèm để ý hai người sắc mặt biến ảo khó lường ở bên dưới, vừa phê duyệt tấu chương vừa thản nhiên nói: Bảo người của Ty Thiên Giám chọn ngày tốt đi, từng khâu không được có sơ hở gì, sắp xếp ổn thỏa rồi lại đến bẩm báo.
Trung thư thị lang và lễ bộ thượng thư lật qua lật lại thánh chỉ nhìn hai lần, lại nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh bệ hạ một chút.
Sáng nay bọn họ đều nhận được tin Vĩnh An công chúa vào cung, chẳng lẽ chính là vị này?
Quân thần thảo luận chính sự không tránh né, bây giờ bệ hạ lại muốn lập cô làm hoàng hậu, công chúa hòa thân của Đại Lâm này rõ ràng là đưa tới một yêu cơ hồng nhan họa thủy mà, muốn dùng yêu cơ này mê hoặc chủ thượng, nhân cơ hội lật đổ Đại Tống của chúng ta!!!
Râu trắng của lễ bộ thượng thư run lên, lập tức quỳ xuống nói: Bệ hạ, sắc phong Hoàng hậu là chuyện đại sự, là chuyện quan trọng liên quan đến cơ nghiệp của Đại Tống, cầu xin bệ hạ nghĩ lại!
Trung thư thị lang dù không nói gì nhưng cũng quỳ theo.
Tay đang viết của Tống Kinh Lan dừng lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên người hai người ở bên dưới.
Hai người nhận được ánh mắt lạnh lẽo của bệ hạ, trong lòng đều run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dưới cái nhìn âm lãnh của Hoàng đế, bọn họ không nói thành lời thêm một câu khuyên nhủ nào.
Một lúc sau, Tống Kinh Lan cười một tiếng, thu tầm mắt lại tiếp tục phê duyệt tấu chương, trong giọng nói cũng không nghe ra có chút tức giận nào, ngược lại có mấy phần vui vẻ: Việc này giao cho hai khanh, Cô rất yên tâm, đi xuống đi.
Hai vị đại thần cầm thánh chỉ cúi đầu rời khỏi chính điện.
Lâm Phi Lộc ở bên cạnh giả bộ im lặng đọc truyện nhưng tai vẫn vểnh lên nghe ngóng: Ngầu...!Ngầu chết đi được!!!
Cô thật sự cầm kịch bản hồng nhan họa thủy rồi!
Những cung nhân vừa rồi đều câm như hến vì lễ bộ thượng thư chọc giận bệ hạ, lúc này bọn họ vẫn đều đang âm thầm chấn động.
Nhiều năm hậu chưa từng phong phi, người này vừa đến đã được phong hậu, người được phong hậu còn là công chúa hòa thân, hiểu biết của bọn họ trong nháy mắt đều bị phá vỡ rồi.
Thính Xuân và Thập Hạ lén quay qua nhìn nhau, trong mắt đều là ngạc nhiên và vui mừng.
Hóa ra công chúa thật sự không có lừa bọn họ!
Bệ hạ thật sự đối với công chúa rất tốt! Tốt đến khó tin!
Sau này bọn họ chính là người hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nương nương rồi, có được vinh quang này, sao có thể không vui đây.
Mãi đến khi bóng tối bao trùm cả hoàng cung, Tống Kinh Lan cuối cùng mới phê duyệt xong đống tấu chương chồng chất bao lâu nay, truyền thiện lên điện Lâm An.
Đồ ăn được bày lên bàn, quả nhiên đều là những món Lâm Phi Lộc thích, cô đã ăn rất nhiều bánh ngọt nên cũng không đói lắm, mỗi món đều nếm thử một chút rồi buông đũa xuống.
Cung nhân hầu hạ hai người bọn họ dùng bữa nhưng lại thấy bệ hạ tự gắp thức ăn rồi lại múc canh.
Một buổi chiều ngắn ngủi bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện nên bây giờ cũng không còn thấy kinh ngạc hay tưởng là ảo giác nữa.
Ăn xong cơm tối, Lâm Phi Lộc liền cầm theo quyển thoại bản chưa đọc xong quay về cung Vĩnh An đọc tiếp.
Lăn long sàng cái gì mà lăn chứ, cô cảm thấy bản thân chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, trước hết cứ ở tạm như vậy đã.
Ban đầu Tống Kinh Lan định không để cho cô đi, nhưng dù sao cả dọc đường mình cũng đã ra tay, cái gì nên sờ cũng đều sờ rồi.
Bây giờ thấy bộ dạng chuồn êm này của cô, chàng chỉ nở nụ cười, dặn dò cô vài câu buổi tối nghỉ ngơi thật tốt rồi không nói thêm gì nữa.
Ngày đầu tiên tới Tống quốc, Lâm Phi Lộc ngủ rất ngon, có lẽ là do khung cảnh giống với cung Minh Nguyệt mang đến cho cô cảm giác quen thuộc yên tâm hơn.
Hôm sau khi rời giường cô nghe Thập Hạ nói rạng sáng đêm qua bệ hạ có đến một lần, hỏi thăm công chúa ngủ có yên ổn không.
Sau khi biết được cô ngủ say, mới lại rời đi.
Lễ bộ và trung thư đã bắt đầu chuẩn bị đại điển sắc phong Hoàng hậu và lễ đại hôn của đế hậu, chỉ trong vòng một ngày tin tức bệ hạ lấy Vĩnh An công chúa làm hậu truyền khắp thành Lâm.
Thái hậu ở trong điện Trọng Hoa biết được chuyện này, giật mình rớt cái bát trong tay.
Một lúc sau, thái hậu đã qua tuổi trung niên nhưng vẫn rất mỹ mạo mới trầm giọng phân phó cung nhân: Truyền ý chỉ của ai gia, tuyên Vĩnh An công chúa tới gặp..