Chương
Lâm Đế vừa có hành động gì dù là nhỏ nhất đều sẽ bị cả hậu cung chú ý đến. Từ khi Lâm Đế thưởng bàn tiệc đoàn viên đến cung Minh Nguyệt, những người trước đây thường hay trào phúng dẫm đạp lên Tiêu Lam giờ đã đổi theo chiều gió.
Bọn họ không phải là quan hệ thân thiết gì, chí ít thì cũng không còn kết thù oán nữa, trước đó chỉ khi ở trước mặt các vị hoàng tử bọn họ mới đối xử cung kính với vị Ngũ công chúa này, hiện tại xem ra là thật tâm xem cô như công chúa mà đối đãi.
Lâm Phi Lộc cảm giác được hướng gió trong cung bắt đầu thay đổi, nhưng cô vẫn phải bình tĩnh. Mọi chuyện đều không thể nóng vội, cô không vội lại chạy đến trước mặt Lâm Đế điểm danh, lần đầu gặp mặt là do cố ý, những lần sau đó chỉ có thể tùy duyên.
Gần đây cô cũng có việc làm, chính là dạy Lâm Chiêu Viễn viết chữ đọc sách.
Cậu là cái gai trong lòng Lâm Đế, sau này nhất định sẽ có lúc hai cha con gặp mặt. Cô không trông chờ vào chuyện Lâm Đế có thể thích đứa con ngốc này, nhưng ít ra cô có thể khiến cho ông ấy không còn ghét Lâm Chiêu Viễn như trước đây nữa. Lâm Chiêu Viễn sẽ phải lớn lên, không thể cả đời núp dưới sự che chở của Tiêu Lam và cô được, dù sao cô vẫn hy vọng sau này ít nhiều gì cũng có thể dựa vào cậu.
Lâm Chiêu Viễn không biết chữ, Tiêu Lam cũng chưa từng dạy cậu, lúc mới đầu Lâm Phi Lộc dạy cậu, cậu còn oán trách, không muốn học.
Tâm trí của cậu chẳng qua cũng chỉ mới ba bốn tuổi, chỉ muốn chơi, tất nhiên là không muốn học chữ. Lâm Phi Lộc dạy cậu được hai ngày, cô đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ của các giáo viên dạy mẫu giáo.
Ban đầu cô giả vờ tức giận, ca ca không đọc sách muội sẽ không chơi với ca ca nữa!
Chiêu này gọi là uy hiếp.
Sau đó lại nói, nếu ca ca có thể tự viết tên của mình, muội sẽ dẫn ca ca đi trượt tuyết.
Chiêu này gọi là dỗ ngọt.
Dưới sự đốc thúc vừa uy hiếp vừa dỗ ngọt của cô, cuối cùng Lâm Chiêu Viễn cũng có tiến bộ. Sáng sớm cậu cầm tờ giấy viết đầy tên mình chạy đến phòng của muội muội, kéo cô từ trong chăn ấm ra: "Tên! Trượt tuyết!"
Sau đó Lâm Phi Lộc và Lâm Chiêu Viễn mỗi người cầm theo một cái chậu, đi tới sân thích hợp làm sân trượt tuyết mà cô đã chọn trước.
Đây là con dốc cao bên cạnh cái đình lần đầu tiên cô gặp trưởng công chúa Lâm Niệm Tri. Phía bên này cung nhân không thường xuyên quét tuyết, mà có quét cũng không quét đến trên dốc cao này. Bên sườn dốc này đầy tuyết, độ dốc cũng không quá đứng, hôm đó cô cũng đã thử rồi, con dốc này rất phù hợp để trượt tuyết.
Từ ngày mùng một đầu năm tuyết đã ngừng rơi, tuyết đọng ở đây đã bắt đầu có dấu hiệu tan. Dốc thoải cách mặt đất khoảng hai mét, nếu như bị lật chậu cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lâm Phi Lộc tràn đầy phấn khởi kéo Lâm Chiêu Viễn leo lên dốc, trước tiên cô ngồi trong cái chậu của mình làm mẫu cho cậu, sau đó nhích nhích cái chậu từ từ trượt xuống bên sườn dốc.
Lâm Chiêu Viễn trợn mắt há hốc miệng nhìn cô trượt xuống, khi kịp phản ứng thì phấn khích vỗ tay, nhưng cậu có chút sợ, đợi đến khi Lâm Phi Lộc lại trèo lên dốc, cậu ngồi vào trong chậu dưới sự trợ giúp của muội muội.
Lâm Phi Lộc ở phía sau cầm lấy tay cậu, lớn tiếng hỏi: "Sẵn sàng chưa!"
Lâm Chiêu Viễn: "Rồi!"
Sau đó cô cười rồi buông tay ra, đẩy cậu xuống dưới.
Lâm Chiêu Viễn hưng phấn hét lớn, thuận buồm xuôi gió trượt xuống dưới rồi lại ôm chậu trèo lên.
Hai người chơi vui đến quên cả trời đất, tiếng cười vang rất xa.
Lúc Tống Kinh Lan và Thiên Đông nhận đồ từ phủ nội vụ quay về, nghe thấy tiếng cười nói vang vọng trong làn gió.
Thiên Đông cũng có chút lanh lợi, nghe một chút liền nghe ra: "Hình như là giọng của Ngũ công chúa."
Tống Kinh Lan nhìn qua mái hiên tròn của cái đình phía bên kia, hắn nghe thấy tiếng cười, có chút hiếu kỳ: "Đi xem một chút."
Hai người đi vòng qua cái đình, vừa mới đến gần, đã nhìn thấy Ngũ công chúa ngồi trong chậu ở trên dốc cao, hai tay nhỏ nắm lấy thành chậu nhanh như chớp trượt từ bên sườn dốc trượt xuống.
Thiên Đông chưa bao giờ thấy cách chơi này, kinh ngạc đến mức hai mắt trừng lớn.
Tiếc là lần này cô không giữ vững cân bằng, trượt nhanh xuống gần đến chân dốc thì bị lật chậu, chậu nghiêng một cái cả người cô liền văng ra khỏi chậu, người cô lăn mấy vòng trên mặt tuyết trượt ra một đoạn rất xa, trùng hợp là cô lăn đến gần bên chân Tống Kinh Lan thì dừng lại.
Tống Kinh Lan: "..."
Lâm Phi Lộc: "..."
Hắn nhịn cười, hơi cúi người xuống hỏi: "Ngũ công chúa, muội đang chơi trò gì thế?"
Lâm Phi Lộc: "..." Cô nằm rạp trên mặt đất, nhìn hắn với ánh mắt đáng thương: "Tiểu Lộc ngã rồi, điện hạ phải hôn hôn mới đứng dậy được."
Tống Kinh Lan: "..."
Thiên Đông: "..."
A a a a a a a a a a a điện hạ bị đùa giỡn!
Tống Kinh Lan buồn cười lắc đầu, nửa ngồi xổm nửa quỳ cúi người kéo cô từ dưới nền tuyết lên, giúp cô phủi tuyết bám trên y phục. Hắn ngồi xổm vừa vặn cao bằng cô, lúc hai người đối mặt với nhau có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn.
Hắn hỏi: "Chơi vui không?"
Lâm Phi Lộc nói: "Chơi vui! Điện hạ có muốn thử trượt một chút không?"
Tống Kinh Lan cười: "Huynh không thử đâu, huynh không ngồi vừa cái chậu này đâu."
Lâm Phi Lộc "À" một tiếng, cô nhìn thấy Thiên Đông đang xách đồ, "Điện hạ đến phủ nội vụ ạ?"
Hắn gật đầu: "Ừ, đi nhận một chút lợi tức."
Tiểu cô nương lập tức làm bộ bày ra dáng vẻ hung dữ, hai tay nhỏ chống nạnh, hỏi: "Bọn họ có làm khó huynh không?!"
Tống Kinh Lan bật cười: "Không có."
Lâm Phi Lộc vẫn không yên tâm, cô nhìn hắn nói: "Sau này điện hạ thiếu cái gì cứ nói cho muội là được, muội sẽ bảo người đưa đến cho huynh. Đám người phủ nội vụ kia biết nhìn xem là ai đến lắm, nếu là điện hạ đến có khi lại bị bọn họ cắt xén mất.”
Bây giờ cô nhìn hắn giống như nhìn người con trai trước đây của mình.
Chỉ hận không thể lập tức chạy lên nói với thằng con trai vô cùng đẹp trai này là mẹ yêu con lắm.
Tống Kinh Lan hơi buông ánh mắt xuống, giọng nói ấm áp vang lên: "Đồ công chúa đưa đến đã đủ dùng rồi, huynh không thiếu cái gì hết."
Aiz, đây là một đứa trẻ hiểu chuyện lại dễ thỏa mãn cỡ nào chứ.
Tống Kinh Lan: "?"
Trong ánh mắt của nhóc con này đột nhiên lóe lên tia thương xót giống tình thương của mẹ? Là do hắn nhìn lầm sao?
May mà đúng lúc này sau lưng vang lên tiếng hét oa oa của Lâm Chiêu Viễn phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, cậu ôm chậu chạy đến, vừa vỗ tay vừa vui vẻ nói: "Muội muội ngốc quá! Muội muội té rồi!"
Lâm Phi Lộc: "Đúng là hơi ngốc."
Cô thấy Tống Kinh Lan đang đánh giá Lâm Chiêu Viễn, cười cười giới thiệu với hắn: "Điện hạ, đây là ca ca của muội, huynh ấy tên là Lâm Chiêu Viễn."
Cô quay qua nói với Lâm Chiêu Viễn: "Ca ca, đây là Thất điện hạ."
Lâm Chiêu Viễn chớp chớp mắt nhìn hắn một chút, bỗng nhiên vui vẻ hô lên: "Đệ đệ!"
Tống Kinh Lan cười nhướng một bên lông mày, Lâm Phi Lộc uốn nắn lại cậu: "Không phải là đệ đệ, là Thất điện hạ."
Lâm Chiêu Viễn chỉ chỉ bản thân: "Lục." Rồi lại chỉ Tống Kinh Lan, "Thất."
Cậu vui vẻ vỗ tay: "Thất đệ!"
Tống Kinh Lan bật cười, nói với Lâm Phi Lộc: "Ca ca của muội rất đáng yêu."
Lâm Phi Lộc nghiêng đầu, định bụng không ngoan, cười tủm tỉm hỏi: "Vậy điện hạ cảm thấy ca ca của muội đáng yêu hơn hay là muội đáng yêu hơn?"
Không ngờ Tống Kinh Lan rất bình tĩnh trả lời cô: "Ngũ công chúa đáng yêu nhất."
Ban đầu là cô đùa giỡn người ta giờ lại có cảm giác xấu hổ khi bản thân bị đùa giỡn.
Lâm Chiêu Viễn sốt ruột nắm góc áo của cô: "Trượt tuyết! Trượt tuyết!"
Tống Kinh Lan cười cười, đứng dậy, giọng hắn trầm ấm: "Ngũ công chúa đi chơi đi, cẩn thận một chút, đừng ngã nữa nha."
Lâm Phi Lộc thưởng thức nhan sắc thần tiên ở khoảng cách gần xong, hài lòng vẫy tay.
Hai người chơi đến trưa, Thanh Yên đến tìm bọn họ về ăn cơm, bọn họ mới thỏa mãn kết thúc lần trượt tuyết này. Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Phi Lộc vẫn còn đang ngủ, lại bị Lâm Chiêu Viễn cầm tờ giấy viết đầu tên của mình đến lay cô tỉnh.
Cô đau khổ che đầu: "Ca ca! Ước định này đã hết hạn rồi! Viết được tên của huynh cũng vô dụng thôi, huynh phải đọc được chữ mới tính!"
Lâm Chiêu Viễn: "Mặc kệ! Trượt tuyết! Trượt tuyết!"
Lâm Phi Lộc: Đột nhiên cô cảm nhận được sự vất vả khi nuôi trẻ con.
Năm mới vừa bắt đầu, mọi chuyện bắt đầu trở lại quỹ đạo vốn có của nó, nhân sự của sáu bộ quan viên thay đổi, báo cáo tiến độ của hạng mục năm ngoái, Lâm Đế chỉ rảnh rỗi được hai ngày, sau đó lại bắt đầu bận rộn. Dù sao ông cũng là một vị Hoàng đế được ghi tên trong sử sách, chuyện liên quan đến chính sự ông vô cùng cẩn trọng, ông cũng yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với thái tử.
Từ đêm giao thừa ông gặp được Ngũ công chúa trong vườn mai đến nay, ông vẫn chưa có cơ hội gặp lại con bé.
Dù sao Tiêu Lam và Lâm Chiêu Viễn vẫn là khúc mắc trong lòng ông, nghĩ đến việc đến Minh Nguyệt cung sẽ nhìn thấy bọn họ, ông lại không muốn đi. Nhưng ông lại quá bận, cũng không thể truyền lời gọi cục bông nhỏ đến, sau khi con bé biết được thân phận của ông liền trở nên không quá thoải mái, nếu giờ tùy ý gọi con bé qua e là sẽ dọa bé con sợ phát khóc.
Ngày hôm đó thái tử đến điện Dưỡng Tâm thỉnh an phụ hoàng, Lâm Đế thuận miệng hỏi thăm cậu vài câu chuyện học hành, đột nhiên thấy bên hông cậu có đeo một cái túi thơm tinh xảo.
Lâm Đế mới nhớ, lần trước thái tử nói đây là của Ngũ muội tặng.
Ông vờ như lơ đãng mở miệng hỏi: "Sao lần nào gặp cũng thấy con đeo cái túi thơm này?"
Lâm Khuynh không hiểu tại sao chủ đề đang từ vấn đề bài tập đột nhiên lại chuyển thành túi thơm, nhưng cậu vẫn cung kính trả lời: "Nhi thần rất thích cái túi thơm thêu hoa và mùi hương này, cho nên ngày nào nhi thần cũng mang theo."
Lâm Đế ho khan một tiếng: "Lần trước trẫm nghe con nói là Ngũ công chúa tặng con?"
Lâm Khuynh nói: "Vâng." Cậu chủ động giải thích, nói: "Nhi thần lần đầu gặp Ngũ muội ở bãi săn, nhi thần tặng muội ấy một viên hương ngọc, Ngũ muội tặng nhi thần cái túi thơm này làm quà đáp lễ."
Lâm Đế: "Là con bé tự mình thêu?" Ông lãnh đạm nói: "Mang đến cho trẫm nhìn."
Lâm Khuynh không thể không gỡ xuống đưa tới cho Lâm Đế xem, cậu cẩn thận dò xét sắc mặt của phụ hoàng.
Nhìn nhìn một lúc, cậu thấy Lâm Đế thản nhiên như không có gì đeo túi thơm lên bên hông mình.
Lâm Khuynh: "???"
Cậu nhịn không được nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng..."
Lâm Đế cầm lấy một bản tấu chương bắt đầu phê duyệt, trầm giọng nói: "Gần đây tinh thần của trẫm không thoải mái, trẫm ngửi mùi hương của túi thơm này lại thấy đầu óc thanh tỉnh mắt sáng hơn."
Lâm Khuynh: "..."
Một lúc sau, cậu nghe thấy phụ hoàng hỏi cậu một câu khó hiểu: "Con còn có chuyện gì sao?"
Lâm Khuynh: "... Không có."
Lâm Đế: "À, vậy thì con lui xuống đi."
Lâm Khuynh: "..."
Cậu nhìn chằm chằm túi thơm kia, vẻ mặt u oán cáo lui.
Thái tử vừa đi, Lâm Đế lập tức thả tấu chương trên tay xuống, gỡ túi thơm xuống đắc ý bắt đầu quan sát túi thơm. Ngũ công chúa của trẫm thật đúng là khéo tay mà, biết nặn người tuyết, còn biết cả thêu túi thơm!
Ông không hề thấy có chút có lỗi gì khi cướp đồ từ trong tay con trai mình.
Lúc Lâm Khuynh ra khỏi điện Dưỡng Tâm, nhìn bầu trời trong mây tạnh, không nhịn được bắt đầu hoài nghi về nhân sinh.
Bước chân nặng nề chạy về Đông cung, cậu đụng phải Lâm Cảnh Uyên trên đường.
Giữa mùa đông như thế này mà đầu Lâm Cảnh Uyên đổ đầy mồ hôi, không biết từ từ chỗ nào quậy phá chạy đến đây. Vừa nhìn thấy Lâm Khuynh đầu tiên là Lâm Cảnh Uyên hành lễ, sau đó một khắc quả nhân ánh mắt sáng rực nhìn về phía hông của Lâm Khuynh.
Lâm Khuynh chỉ cảm thấy bên hông đau nhói.
Cậu nghe thấy lão Tứ hỏi: "Tam ca túi thơm của huynh đâu? Sao huynh không mang theo? Có phải huynh không thích túi thơm đó không? Huynh không thích thì đưa cho đệ đi!"
Lâm Khuynh: "!!!"
Rốt cuộc những người này bị sao thế!!!
Chương
Chương truyện bị khóa, cập nhật sau!