Editor: Gia Nghi.
Beta: Gia Nghi.
___________________
Tiêu Tiễn cẩn thận từng li từng tí đặt một dĩa cơm thịt bò nóng hổi trước mặt San Đạo, San Đạo quay mặt sang, lễ phép nói tiếng cảm ơn rồi ăn như hùm như sói...
Hai năm, thật may mà thằng bé cuối cùng cũng khôi phục lại! Tiêu Tiễn lau vệt mồ hôi.
Hai năm trước, ba người bọn họ miễn cưỡng bị chia rẽ, ai đi đường nấy, San Đạo không chỉ bị mất ngủ, còn bị mất cân đối vị giác. Đơn giản mà nói, chính là ăn không ngon, ngủ không yên...
Bác sĩ tâm lý giỏi nhất có tiến hành điều trị cũng chẳng ăn thua gì, thuốc ngủ cũng vô hiệu, Tiêu bếp trưởng thay đổi món ăn hàng ngày cho cậu, cũng bị cậu gầy trơ xương đẩy ra... Những năm tháng gian khổ đó, nghĩ lại mà thật sợ hãi.
Sau đó, xác thực không có cách nào, nhìn đứa nhỏ của mình tùy tụy như một bông hoa dần héo đi.
Cuối cùng Blake mặt tối sầm lại ra ngoài, đến các quốc gia phỏng vấn một vòng, lúc trở về, mang về Tiểu Bạch, Tiểu Ly.
Ba đứa nhỏ rưng rưng ôm nhau, mấy cái chứng bệnh kén ăn, chứng mất ngủ, bệnh tương tư thần kỳ giống như là...khỏi rồi.
Quả nhiên muốn cởi chuông phải do tay người buộc chuông!
Nghỉ xuân có ngày, nghỉ thu có ngày, còn có đông chí ngày, ba người này ở cùng nhau, triền miên cực điểm.
Bốn người cha đối với chuyện này mắt nhắm mắt mở. San Đạo cũng đã tuổi, pháp luật đều nhận định thằng bé đã là người trưởng thành, bọn họ nếu có muốn chia cắt uyên ương, gây xích mích thị phi, vậy thì thật sự đến tìm bác sĩ tâm lý, nhìn xem có phải là chứng bệnh cuồng con không.
Tiểu Bạch, Tiểu Ly cũng không tốt hơn so San Đạo gì mấy, bị tương tư hành hạ đến một mặt hốc hác...
Vì một người khác mà tiều tụy, là tình yêu chân thành a!
Đương nhiên, hai năm qua cũng không phụ lòng mọi người. Cai sữa bên cạnh San Đạo, ba đứa nhỏ càng ngày càng thể hiện năng lực của mình. San Đạo đã trở thành nhà khoa học trẻ trung nhất, hết sức quan trọng trên thế giới, đặc biệt là mảng trí tuệ nhân tạo đã đạt được thành tích khiến người ta chú ý.
Tiểu Ly thoát khỏi khí chất "đầu bếp" năm đó. Năm đó hắn tuy rằng cũng học võ cùng Blake, thiên về phòng ngự, nhưng mỗi ngày cũng học trù nghệ cùng Tiêu Tiễn, vì thế không tự chủ mà mang theo chút khí tức mềm yếu. Nhưng hiện tại ở trong quân doanh Hổ Vương thao luyện hai năm, trên người có thêm rất nhiều khí tức anh dũng.
Cũng còn tốt năm qua vẫn luôn đối luyện cùng Tiểu Bạch, luyện đến một thân thiết cốt kim gân, ở quân doanh không sợ bất kỳ khiêu khích nào. Sau khi tự mình thắng hết ba trận, lại thắng được Hoa Danh, được gọi là " Mạng lưới Kim Cương"! Hình dung công phu phòng ngự đỉnh cao, kín kẽ không một lỗ hổng.
Tiểu Bạch lại toát ra phong độ quý tộc rất nhiều so với trước đây. Dù sao lễ nghi hoàng thất không phải học chơi, tuy rằng vừa bắt đầu cảm thấy như bị tra tấn, nhưng lâu dần, cử chỉ của mình tự nhiên bị khuông định, rất hợp mắt với tất cả mọi người.
Hơn nữa hai năm qua hắn chu du qua rất nhiều bộ tộc, dùng năng lực của chính mình chứng minh hắn xác thực có năng lực trở thành người thừa kế. Có thay đổi mới có so sánh, mọi người lại không phải người mù, nhìn Tiểu Bạch lại nhớ về Tiểu Ái, đều nhổ nước bọt. Một người là tinh anh, một kẻ là ngu ngốc, quả thực đối lập như hai thái cực, thật không tin là cùng một cha mẹ sinh ra.
Lại nói, Tiểu Ái đâu? Tiểu Ái sau ngày thi đấu thứ ba thì mất tích, mang theo không ít châu báu, xông xáo vào giang hồ...
Bởi vì nằm ở trên giường bệnh hôn mê ba ngày, một buổi tối không người nào đó, thân thể của cậu phát sinh ra biến hóa – cậu mọc ra hai chân! Thử một hồi, có thể đi, có thể chạy, có thể nhảy, quá tuyệt!
Tiểu Bạch ở năm tuổi đã có thể biến qua biến qua, mà cậu năm tuổi rốt cục hưởng thụ đến loại phúc lợi này. Ở lúc kỳ tích này kích phát, cậu ta trốn đi!
Cậu liền không tin, cậu có tay có chân, anh tuấn tiêu sái, cơ trí thông minh, thiên địa to lớn sẽ không có chỗ cho cậu dung thân!
Luôn ngốc ở trong vương cung rộng lớn năm, cậu ngóng trông giang hồ xa xăm. Ngóng trông đến mức mỹ hóa thế giới bên ngoài này, cậu cảm thấy cậu có thể có tất cả ở bên ngoài, tỷ như tôn trọng, bằng hữu, vinh quang!
Thế nhưng giang hồ dù sao cũng là giang hồ, long xà hỗn tạp.
Cậu vừa lên lục địa, còn đang chìm đắm ở sự kỳ diệu khi dùng chân bước đi, không tới phút, liền bị mấy tên ăn mày đánh, cậu bị chuyển trọng tâm bất ổn, xoay tròn độ. Chờ lúc đứng lại, trên người ngoại trừ một bộ quần áo thì chẳng còn gì cả. Hết thảy tiền tài đều bị cướp sạch.
Trong lúc khóc không ra nước mắt thì mưa ào xuống. Cậu ngông nghênh đi đến quán rượu sang trọng nhất để tránh mưa, không chỉ đặt gian phòng tốt nhất, còn gọi đồ ăn ngon lành nhất, ăn uống no đủ ngủ ngon, người phục vụ lễ phép nhắc nhở cậu, nên trả tiền cho ngày hôm nay.
Cậu sờ sờ túi tiền, không một xu dính túi, ngay cả ấn tượng trưng vương thất hải tộc treo trên cổ đều bị cướp sạch...
" Vương Tôn Hải tộc có thể quang lâm khách sạn của các ngươi, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải!" Cậu ta nhẹ hất cằm lên, ngông cuồng tự đại nói...
Người phục vụ kia lấy làm kinh hãi, thật giống là bị thái độ kiêu ngạo của cậu ta làm cho chấn động rồi.
Nhưng một giây sau, hắn nhìn hai chân Tiểu Ái một chút, cho cái cằm kiêu ngạo của cậu một quyền...
Vương Tôn cái quần què, gần đây khắp thế giới đang tìm một Vương Tôn hải tộc bị thua không sai, nhưng người ta là một nhân ngư, ngươi muốn giả thần giả quỷ tốt nhất cũng đeo đuôi giả đi chứ, bộ nghĩ lão tử là người mù à, đánh ngươi!
Không thể không nói, đuôi cá biến thành hai chân là phải trả giá thật lớn, bởi vì trên giấy tìm kiếm của hải tộc rõ ràng viết miêu tả -- tuổi ; giới tính: Nam; chủng tộc: Nhân ngư; màu sắc đuôi cá: Lam Khổng Tước...
Bị đánh đến một thân thương, lúc bị ném tới phòng rửa chén làm việc nặng, Tiểu Ái rốt cục khóc. Cậu muốn khóc ra chút trân châu đến trả nợ nần, bằng không cậu còn làm sao có thể du tẩu giang hồ được? Tiền mà cậu ở một ngày, ít nhất phải làm việc nặng một năm rưỡi mới có thể trả lại, thanh xuân của cậu sẽ trôi qua ở phòng rửa chén, phòng rác rưởi sao?
Thế nhưng, cậu phát hiện lúc cậu khóc chỉ là những giọt nước mắt, căn bản không phải là trân châu!
Đây là tác dụng phụ khi đuôi cá biến thành đôi chân. Thế giới là công bằng, muốn có được thứ này phải lấy thứ khác đến đổi.
Cậu nhìn khuôn mặt trong bồn nước, phát hiện khuôn mặt đều đã thay đổi đôi chút, màu tóc cũng thế. Chẳng trách khi cậu nói mình là Vương Tôn, sẽ bị cho là lừa đảo mà đánh một trận.
Cậu rối bù mà nhìn người trong thông báo tìm kiếm, cảm thấy thiếu niên ngăn nắp kia căn bản không phải là mình. Ngay cả mình còn không tin được, chớ nói chi là người khác...
Một năm rưỡi sau, cậu rốt cục trả xong nợ nần, được khách sạn thả ra. Cậu lần thứ hai phiêu bạt giang hồ. Mà lần này, cậu thậm chí cảm thấy tháng ngày ở trong khánh sạn chính là thiên đường, ít nhất nơi đó không lo ăn uống, đồ ăn khách gọi còn dư lại rất nhiều, cậu tùy tiện gom một ít đều đủ để sống sót.
Bên ngoài mưa to gió lớn, sài lang hổ báo, thật là đáng sợ! Những năm tháng đả kích này đã mài đi ngạo khí của cậu, cậu trở nên rụt rè, nhát gan.
Kẻ già đời trên giang hồ, chỉ nhìn cậu một chút liền biết đây là một con gà thịt.
Cậu bị đánh bất tỉnh, nhét vào trong bao tải, trở thành một nô lệ bên trong chợ đêm.
Cậu bị chặn miệng, tay chân bị trói lại, trên cổ mang theo xích sắt nặng nề, sau lưng dán một tấm bảng, tiêu giá khởi đầu. Cái giá tiền kia thậm chí còn không bằng một bữa cơm của cậu năm đó, thật là đáng thương!
Trên lưng cậu đã trúng một roi, không thể không ngẩng cao thân thể xuy yếu lên, ngẩng mặt lên, cung những người mua kia.
Cậu nhìn ngó sắc mặt buồn nôn xung quanh, cảm thấy rất muốn nôn. Không sai, cậu không có bắp thịt rắn chắc, càng không có vóc người cao to, căn bản không có cách nào làm công việc nặng nhọc, không thể mua đi làm bảo tiêu.
người quỳ ở trên đài này, đều là làm "tính nô".
Tiểu Ái nỗ lực trừng lớn hai mắt, muốn ở trong thính phòng hàng trăm hàng ngàn người này tìm dáng người quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, để bọn họ dẫn cậu thoát khỏi biển khổ này. Cậu thậm chí nghĩ, nếu như Tiểu Bạch ở đây, cậu cũng chịu mặt dày mà cầu cứu! Không sao cả, chỉ cần dẫn cậu thoát khỏi đây là tốt rồi, cậu là đại ca hắn, không phải sao? Ít nhất có liên hệ máu mủ...
Thế nhưng rất đáng tiếc, cậu không thấy bất kỳ người quen biết nào! Tiểu Bạch làm sao có thể đến chợ đêm mua tính nô? Người cá cũng không thể đi tới thị trường nô lệ trên lục địa!
Trong lúc cậu sắp tuyệt vọng, trước mắt cậu xuất hiện hai bóng người cao tráng.
"Ta hình như cảm thấy người kia khá là quen mắt!" Một hùng nhân gãi gãi đầu.
"Ngươi đừng có tìm cớ ấu trĩ như thế, thích thì mua!: Một hùng nhân khác giống như hắn đúc khinh bỉ vỗ hắn một chưởng.
Tiểu Ái định thần nhìn lại, cảm thấy quả nhiên trời không phụ cậu!
Cậu biết hai người này! Đây không phải là hai cái đuôi của đệ đệ Phong Hải Dương sao? Hai hùng nhân, bí danh Đại Hùng và Nhị Hùng, là một cặp sinh đôi.
Lại nói Tiểu Ái cùng tuổi với Phong Hải Dương, năm nay , mà Phong Bình thì sinh cùng năm với Đại Hùng và Nhị Hùng, năm nay vừa vặn tuổi.
Phong quốc tuổi đã là chính thức thành niên! Lễ thành niên của Đại Hùng và Nhị Hùng, cả nhà của bọn họ gom được một số tiền, bảo bọn họ cầm tiền đến bên ngoài tìm tỷ tỷ kinh nghiệm phong phú dạy dỗ một chút, để bọn họ hiểu được cái gì là mở huân, khai trai.
Muốn hỏi hai tên này có thông mình không, xác thực là không thông minh nổi, không biết nơi phong lưu ở đâu. Bọn họ nhìn qua nhìn lại thì đi theo mọi người, chen đến chợ đêm, dạo qua dạo lại thì phát hiện nơi này đang bán tính nô.
"Tính nô là cái gì?" Hai hùng nhân đơn thuần này hỏi công nhân viên.
Công nhân viên trực tiếp phát cho hai người bọn họ mỗi người một quyển xuân cung đồ, trêu ghẹo nói là sách hướng dẫn, để hai người bọn họ xem cho hiểu! Nhìn nhìn một chút cả hai đều chảy máu mũi, JJ dựng đứng, trong lòng cuối cùng cũng coi như thông suốt!
"Xem hiểu đi, chình là mua tính nô về để làm cái này! Mua trở về, mỗi ngày đều thoải mái... Giá cả tiện nghi, không dối trên lừa dưới, so với Di hồng viện bên cạnh còn lời hơn! Cái kia chỉ có một lần, cái này là cả đời nha!"
Hai người bị dao động cười khúc khích, lúc này mới dùng sức mạnh của bản thân mà chen đến hàng trước, tìm kiếm một người hợp mắt, chuẩn bị xách trở về!
Tiểu Ái vừa nhìn hai hùng nhân này, tâm muốn làm sao cũng coi như là học đệ, như cầm lấy nhánh cỏ cứu mạng. Nhưng cậu bị nhét giẻ vào miệng, chỉ có thể dùng hai mắt quăng nháy mắt cho hai người bọn họ.
Nhị Hùng ngượng ngùng che khuôn mặt đỏ rực, ghé vào tai Đại Hùng nói: "Ca, ta thấy cậu ta rất hợp, còn biết nháy mắt..."
Sau đó thì sao? Sau đó bọn họ lập tức đưa tiền mua về, đưa tính nô "vừa ý" này về nhà.
Sau đó, còn chưa giúp tính nô lấy giẻ rách ra khỏi miệng đã cầm "Sách hướng dẫn sử dụng Sản phẩm " công nhân viên chợ đêm phát cho ra dùng, mỗi tư thế đều thử một lần.
Tiểu Ái rốt cục trong sự dằn vặt chưa có dấu hiệu dừng lại mà ngất đi...
(Ngất đi chính là chết không đi, sáng mai còn có thể tỉnh lại, hai Mãnh Nam còn sẽ tiếp tục sủng hạnh cậu nha...)