Tĩnh Tuyền bị anh ép tới mức không thở nổi, thật vất vả mới tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, ngẩng đầu lên thở hổn hển, bộ dạng ngây ngốc hoàn toàn không biết anh đang nói cái gì.
Cái người phụ nữ ngốc nghếch này, vẫn có bộ dạng ngu ngốc y như ngày trước! Nhưng mà, vẻ mặt này ở trong mắt anh không còn là ngu ngốc nữa, mà là đáng thương, đáng thương khiến cho lòng anh sinh ra cảm giác yêu thương.
Anh nâng mặt của cô lên, “Tĩnh Tuyền, anh nói lại một lần nữa, thật sự xin lỗi em, anh không thể từ bỏ em được, xin đừng rời xa anh, được không?”
Lần này, cuối cùng Tĩnh Tuyền cũng đã nghe hiểu, anh đang giữ cô ở lại, chẳng phải muốn ly hôn với cô sao? Chẳng lẽ là do đứa bé? Cô chính mắt nhìn thấy anh đã yêu thích đứa bé nhiều như thế nào, nhất định là vì đứa bé mới có thể thay đổi thái độ như vậy đối với cô.
Cô cúi đầu, “Tiêu Diệp, đừng như vậy, đứa bé đã không còn, không cần miễn cưỡng nữa.” Di ien nd ang lle eq quiq on.
”Không!” Doãn Tiêu Diệp nghe thấy cô gọi mình là “Tiêu Diệp”, trong lòng rất không thoải mái, từ trước tới nay cô luôn gọi gọi anh là ông xã. “Tĩnh Tuyền, đứa bé không còn thì chúng ta vẫn có thể sinh, nhưng...... Người đi rồi thì chưa chắc đã có Tĩnh Tuyền thứ hai nữa......” Lời nói của anh càng về sau, giọng nói ngày càng nhỏ, nói thật, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc tỏ tình với một người phụ nữ, nên tự nhiên cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Doãn Tiêu Diệp như vậy thì Tĩnh Tuyền chưa từng thấy bao giờ, thì ra anh cũng không phải vì đứa bé mới không ly hôn, như vậy, anh...... phát hiện cô vẫn còn rất tốt đúng không?
Cô thật không thể tin được......
Kinh ngạc hỏi một câu, “Nhưng mà, Tĩnh Tuyền độc nhất vô nhị em đây không phải là người rất đáng ghét sao? Em đi, sẽ không có người nào làm phiền anh!”
Doãn Tiêu Diệp hận không thể tự vả lên miệng mình, “Tĩnh Tuyền, không sai, anh thừa nhận có lúc em rất phiền, nhưng mà, nếu như không có em gây phiền cho anh...anh sẽ cảm thấy không quen......”
Tĩnh Tuyền nghe đến đó, ánh mắt cúi thấp xuống, cúi đầu, nhẹ nhàng muốn khóc, “Vậy anh còn không cho em đi......”
”Không cho, không thể cho, chẳng lẽ em không biết, bị người làm phiền cũng là một niềm hạnh phúc sao? Bà xã, anh không thích nghe em gọi anh là Tiêu Diệp, anh thích nghe em gọi anh là ông xã, em nấu canh, thật ra thì anh vẫn uống một ít…, bà xã, mặc dù em rất phiền, nhưng mà anh nguyện ý bị em làm phiền, hơn nữa chỉ mong bị một mình em làm phiền thôi. Bà xã, sau này anh sẽ không bao giờ uống canh của người khác nấu nữa, em có đồng ý nấu canh cả đời cho anh không?”
Nước mắt của Tĩnh Tuyền đã sớm không tiếng động rơi xuống ở mũi chân, hơn nữa còn rơi nhiều tới mức không thể ngăn cản nổi nữa, hình như tất cả những uất ức của nhiều năm cũng đều muốn xả hết ra ngoài.
Doãn Tiêu Diệp ôm cô, vuốt lưng của cô, “Tĩnh Tuyền, đừng khóc, vừa mới làm phẫu thuật, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chờ em khôi phục lại sức khoẻ, thì cho em tha hồ mà đánh mắng anh, đừng khóc có hại cho thân thể! Những năm này đã khiến em chịu nhiều uất ức rồi!”
”Ông xã, em......” Tĩnh Tuyền đắm chìm trong niềm hạnh phúc từ trên trời rơi xuống, nói không nên lời. Trên thực tế, cô vẫn còn yêu anh rất nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thay đổi cả, cho nên, cô mới có thể.. ....
”Suỵt —— bà xã, có cái gì bí mật về nhà em lại nói tiếp với anh, hai chúng ta sẽ lén lút nói tiếp.” Trước mặt của mọi người anh ôm cô lên, như ôm một công chúa.
Tĩnh Tuyền nhìn ánh mắt khác thường của mọi người ở chung quanh một chút, đỏ mặt nói, “Mau buông em xuống! Người khác đang nhìn!”
”Vậy thì có liên quan gì, em đó, về sau phải quen với thói quen “nhiệt tình” của anh, không chỉ sơ sơ như vậy đâu!” Doãn Tiêu Diệp ôm cô đi về phía bãi đậu xe.
”Ông xã, em có chuyện muốn nói cho anh biết......” Tĩnh Tuyền vùi mặt voà trong ngực anh, mắc cỡ không dám ngẩng đầu.
”Có phải em muốn nói cho anh biết là em yêu anh hay không?” Doãn Tiêu Diệp nhìn cô lộ ra nửa khuôn mặt ửng hồng thì thầm cảm thấy buồn cười.
”Không phải rồi!” Tĩnh Tuyền càng thêm ngượng ngùng, lại ra vẻ thần bí cười một tiếng, “Ông xã, em muốn nói, thật ra thì, em không có phẫu thuật... ...”
”Cái gì?” Doãn Tiêu Diệp đã mở cửa xe, cẩn thận đặt cô lên trên ghế, mình cũng theo lên xe, cố ý hung thần ác sát nhăn mày lại, “Hai tay chống ở hai bên cô, “Em giỏi! Lại học thói xấu này! Bắt đầu nói dối anh rồi! Ghi nợ lại trận đòn này, chờ sau khi sinh đứa bé ra anh sẽ tính sổ lại với em!”
Tĩnh Tuyền đưa bàn tay nhỏ bé ra, sờ lung tung lên chân mày của anh, “Ông xã, đừng nóng giận nữa! Có được không? Em không phải cố ý đâu!” điễnn dàn nên quxý nxdo n.
Ngón tay của cô dịu dàng và mềm mại, khi sờ lên mi tâm của anh có cảm giác hơi ngưa ngứa một chút, tê tê, truyền thẳng vào trong lòng anh.
Anh không nhịn được khẽ run, giọng nói khàn khàn, “Bà xã, đừng sờ lung tung nữa! Em còn sờ nữa anh rất khó bảo đảm sẽ không làm gì em ở đây đâu!”
”A!” Tĩnh Tuyền vội vàng thu hồi tay lại, trong lòng thấp thỏm nhìn về bốn phía.
Bộ dáng của cô chọc cho anh muốn cười thật to, nhưng lại cố ý muốn giả vờ lãnh khốc, quả là vô cùng khó chịu!
Anh miễn cưỡng ngăn chặn tiếng cười của mình, uy hiếp, “Bà xã, em nói xem, lừa gạt anh có phải nên chịu phạt không?”
”Là do chính anh ngu ngốc mà! Sao không nhìn bụng em xem!” Nghe nói bị phạt, Tĩnh Tuyền vừa cảm thấy uất ức, lại vừa cảm thấy sợ, không biết Doãn Tiêu Diệp sẽ phạt cô như thế nào. Cô bầu bốn tháng bụng rõ ràng đã nhô lên, mà anh không nhìn ra sao?
Doãn Tiêu Diệp lại ăn vạ, “Anh mặc kệ, sẽ phải chịu phạt!”
”Vậy...... Phạt cái gì?” Tĩnh Tuyền đối với Doãn Tiêu Diệp trước sau như một cứ theo lệnh mà làm.
Doãn Tiêu Diệp chỉ chỉ môi, “Phạt em hôn anh một cái!” Lại nói từ lúc bọn họ kết hôn cho đến bây giờ, Tĩnh Tuyền không bao giờ chủ động hôn anh, mỗi lần đều do anh chiếm đoạt, thản nhiên chiếm đoạt.
”Chỉ một cái!” Tĩnh Tuyền khiếp đảm nhìn chung quanh, sau khi tin chắc không ai chú ý tới xe của mình, cô mới chậm rãi tới gần Doãn Tiêu Diệp, khi cô khẽ hôn nhẹ lên gương mặt của anh một cái, nhanh chóng rụt lại, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Doãn Tiêu Diệp cười thầm, dáng vẻ non nớt này mà muốn làm mẹ sao? Nhưng mà không sao, trách nhiệm này là do anh, anh chưa từng dạy bảo cô thật tốt, vợ ngoan của anh vẫn giống như một thiếu nữ trẻ trung, xem ra sau này anh phải tự mình thể nghiệm, tự mình dạy dỗ, dạy bảo cô thật tốt mới được.
”Không được tính! Phải hôn miệng! Hơn nữa phải có thời gian quy định, ít nhất là một phút!” Anh tà tà cười nói.
”Đáng ghét!” Tĩnh Tuyền mặc dù rất ngượng ngùng, những vẫn đưa môi tới, liếm lên đôi môi dày của anh. Một phút? Làm sao mới có thể giống như khi Doãn Tiêu Diệp hôn cô đây, hôn rất sâu trong một phút đây? Nhưng khi cô đưa lưỡi dao động vài vòng trên môi anh, không có cách nào đưa vào trong miệng anh, cô có chút lo lắng.
Vậy mà, cô trúc trắc khiêu khích như vậy đã khiến cho Doãn Tiêu Diệp không chịu nổi, nhẹ mắng một tiếng ”Người phụ nữ ngốc”, rồi ôm lấy cô, đưa cô cùng rơi vào cảnh giới mỹ lệ môi lưỡi gắn bó…