Lâm Thiển Hạ ở trong phòng khách một mình, cả người rơi vào trạng thái suy sụp. Cô ôm trán, trong đầu đều là chuyện mấy ngày này đã gặp Quyền Quân Lâm.Sự xuất hiện của anh đột nhiên đáng sợ như vậy.
Tuy rằng anh không làm gì tổn thương cô, cũng không làm gì con gái cô? Không cướp đi, nhưng nếu bốn năm trước anh ấy làm chuyện đó với cô thì những chuyện anh ấy làm lúc này hẳn là đều có âm mưu.
Lâm Thiển Hạ không thế chấp nhận chuyện có một người đàn ông có dã tâm như vậy nằm vùng bên cạnh cô, ngay cả khi anh ấy chẳng làm gì tổn thương cô, cô cũng hiểu hành động đó là vô cùng vô lý.
Vậy thì bốn năm trước, tại sao anh ấy lại xuất hiện trong căn phòng đó, sao lại thừa dịp cô lý trí thất thường rồi làm ra chuyện như vậy với cô? Lâm Thiển Hạ không có cách nào để xác nhận bất kì chuyện gì. Hiện tại, cô chỉ muốn chứng nhận một việc là con gái cô có phải là con của Quyền Quân Lâm hay không, anh tiếp cận mẹ con cô rốt cuộc là có âm mưu gì?
Đây là điều mà Lâm Thiển Hạ rất muốn biết.
Mà tối nay, Quyền Quân Lâm đã đặt một nhà hàng khá tốt, hẹn cô cùng ra ngoài dùng bữa.
Lâm Thiển Hạ cắn cắn môi. Cô cầm lấy di động, nhắn tin cho Quyền Quân Lâm: “Buổi tối để Nhan Nhan ở nhà! Chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm đi!”
Tin nhắn cô mới gửi đi, Quyền Quân Lâm nhanh chóng gọi lại: “Thiển Hạ, sao vậy? Vì sao không mang theo Nhan Nhan cùng đi?”
“Dầu ăn bên ngoài khiến em lo lắng, để con bé ở nhà đi! Chỉ ở nhà con bé mới ăn cơm nghiêm túc.” Lâm Thiển Hạ tìm lý do. Tóm lại, bây giờ cô sẽ không để anh gặp con của cô.
“Không sao, anh sẽ chăm sóc con bé.” Quyền Quân Lâm cười rộ lên, như khăng khăng muốn dẫn theo con bé.
Lâm Thiển Hạ cắn môi, một loại cảm giác bất an mạnh mẽ bao phủ lấy cô. Cô nhanh chóng nói: “Thôi. Tối hôm qua con bé có hơi bị tiêu chảy, ở nhà ăn mì loãng là được! Ra ngoài con bé lại đòi ăn kem.”
“Vậy có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Nghiêm trọng không?” Giọng Quyền Quân Lâm tràn đầy sự quan tâm.
Lâm Thiển Hạ nghe ra sự quan tâm của anh ấy. Nếu là trước kia, cô sẽ cảm thấy người đàn ông này thực sự quan tâm Nhan Nhan. Nhưng hiện tại, cô mới biết được, anh ấy quan tâm con bé như vậy là vì biết đó là con mình, ngoài ra không còn lí do nào khác.
“Không sao. Chỉ vì ăn một ít đồ lạnh, sáng nay dì Lưu nói đã ổn rồi. Hơn nữa dì Lưu sẽ chăm sóc tốt cho con bé.” Lâm Thiển Hạ nói xong lại khăng khăng nói: “Tối nay hai người chúng ta đi ăn bữa cơm đi!”
Quyền Quân Lâm nghĩ cô cũng là vì muốn bảo vệ con gái hết mực, anh cũng không cố chấp nữa, cười nói: “Được, chúng ta ăn cơm xong thì cùng nhau mua quà rồi qua gặp Nhan Nhan!”
“Được. Tí nữa rồi nói!”
“Anh đã đặt nhà hàng rồi. Cần anh qua đón em không?”
“Không cần. Anh gửi địa chỉ cho em là được.” Lâm Thiển Hạ giả vờ hoà nhã như bình thường, không có biểu hiện gì khác thường.
Quyền Quân Lâm ở đầu dây bên kia cách một màn hình, cũng không nghe ra chuyện gì.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển Hạ không khỏi thở phào một hơi. Tối nay cô có một kế hoạch. Cô muốn lấy tóc của Quyền Quân Lâm và con gái rồi đưa đi xét nghiệm DNA. Bản báo cáo này của Sở Trạch Hiên, cô cũng không quá tin tưởng.
Dù sao thì Sở Trạch Hiên cũng là một tên khốn. Anh ta làm như vậy chắc chắn là phải có lợi ích gì đó. Mặc kệ là cái gì, bây giờ Lâm Thiển Hạ cũng không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy được. Cô chỉ muốn tự mình bảo vệ con gái thật tốt, ai cũng không thể cướp đi được.
Lâm Thiển Hạ nhìn đồng hồ, nói xe bảo mẫu chuẩn bị khởi hành, mà ngay sau đó cũng nhận được địa chỉ nhà hàng mà Quyền Quân Lâm gửi đến.
Ngồi trong xe bảo mẫu, bên cạnh Lâm Thiển Hạ, Tiểu Nguyệt và trợ lý Tiểu San đều đang bàn luận về sợi dây chuyền của Lâm Thiển Hạ. Các cô chưa từng thấy được viên kim cương màu hồng nào đẹp như vậy!
Nhưng giờ phút này, biểu cảm trên mặt Lâm Thiển Hạ chẳng có tí gì gọi là vui vẻ. Cô muốn trả hết những gì anh ấy cho cô ngay lập tức, nếu anh ấy chính là người đàn ông năm đó. Còn nếu anh ấy tiếp cận có mục đích thì cô sẽ kiên quyết không qua lại gì với anh ấy nữa.
Trong tâm trí của Lâm Thiển Hạ lúc này đã quên hết những cảm tình tốt đẹp mà cô dành cho anh, giờ đây cô chỉ còn lại một nỗi oán hận. Cái đêm bốn năm trước đó đã tạo cho cô một bóng ma không thể xoá nhoà. Cô chỉ còn nhớ rõ hành động thô bạo của người đàn ông đó, chỉ nhớ rõ cảm giác đau đến tận xương tuỷ đó.
Mà nếu cái người đàn ông mơ hồ kia lại là Quyền Quân Lâm, mặc dù anh ấy có vẻ ngoài tuấn tú hơn người, nhưng hành vi của anh ấy đã chạm đến giới hạn của cô.
Xe bảo mẫu của Lâm Thiển Hạ chở cô đến cửa nhà hàng. Cô kêu tài xế Tiểu Trần khoảng tám giờ đến đón cô.
Bây giờ cũng đã sáu giờ. Lâm Thiển Hạ cầm theo túi đi đến. Đây là một nhà hàng cao cấp nên cô cũng không sợ bị fan bắt gặp.
Lâm Thiển Hạ đi vào nhà ăn, nhân viên phục vụ đã đến chào hỏi.
“Cô Lâm, anh Quyền đang đợi cô ở đây, mời cô.”
Lâm Thiển Hạ bước chân đi theo người nhân viên đến một gian phòng riêng. Trong lòng cô rất căng thẳng, lần đầu tiên cảm thấy gặp người đàn ông này mà áp lực lớn như vậy.
Giống như đi gặp ác ma.
Trong phòng riêng, Quyền Quân Lâm đang ngồi chờ cô. Hơn nữa, trên bàn còn có một chiếc bánh sinh nhật. Xem ra, anh ấy đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho buổi tối sinh nhật này.
Hơi thở của Lâm Thiển Hạ hơi nghẹn lại. Cô ấy giả vờ tự nhiên đi tới, ngồi đối diện với anh ấy.
Ánh mắt Quyền Quân Lâm dịu dàng nhìn qua, thấy nét mặt của cô có hơi mệt mỏi, đau lòng nói: “Gần đây quay phim rất mệt sao? Có muốn đạo diễn làm chậm tiến độ quay phim không?”
“Không cần, em không sao.” Lâm Thiển Hạ lắc đầu, ánh mắt cũng đánh giá ảnh. Giờ phút này, cô mới phát hiện ra, anh và con gái cô thực sự rất giống nhau. Mặc dù khuôn mặt nhỏ của con gái đầy đặn, có da có thịt, nhưng lại rất giống anh. Vẻ mặt kia, không nói rõ được, chỉ có thể nói là cực kì giống.
Đáy lòng Lâm Thiển Hạ kêu lộp bộp, thực sự là anh ấy sao?
“Thiển Hạ, em sao vậy? Không thoải mái sao?” Quyền Quân Lâm thấy sắc mặt của cô không tốt lắm.
“Không có gì!” Lâm Thiển Hạ lập tức phục hồi tinh thần, giả vờ tự nhiên chỉnh lại mái tóc dài.
“Hôm nay anh tặng cho em một món quà, em có thích không?” Quyền Quân Lâm nhìn cô chằm chằm.
Nói đến lễ vật, Lâm Thiển Hạ lấy một cái hộp từ trong túi ra, trả lại cho anh: “Món quà này rất quý giá. Em không thể nhận.”
Quyền Quân Lâm ngẩn ra, đẩy món quà lại cho cô: “Đừng quan tâm giá trị, đây là tâm ý của anh.”
Lâm Thiển Hạ cũng nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, giọng điệu còn hơi xa lạ, nói: “Anh Quyền, đừng như vậy. Thật sự em không thể nhận món quà quý giá như vậy.”
Cô nói trong lòng rằng về sau cũng sẽ không nhận bất kì ý tốt nào từ anh nữa.
Không quan tâm anh dùng lý do nào để đưa, cô cũng sẽ không nhận.
Quyền Quân Lâm giật mình ngạc nhiên. Giờ phút này, anh cảm nhận được Lâm Thiển Hạ đối xử với anh xa lạ hơn nhiều.