Đêm nay, Lâm Thiển Hạ không ngủ được, hễ cứ nhắm mắt là cô ấy lại nhớ đến cái đêm bốn năm trước.
Thực ra, cô không nhớ nhiều về đêm đó, cô chỉ nhớ trong mơ hồ, cảm giác cực kỳ đau đớn vì cơ thể bị xâm phạm.
Cô cũng không thể quên được buổi sáng hôm đó, khi tỉnh lại, bộ dạng cô rất khó coi, đó là một loại cảm giác vô cùng nhục nhã.
Những dấu ửng đỏ kia cô rửa như thế nào cũng không sạch, lúc đó cô cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn.
Lâm Thiển Hạ không muốn nhớ lại những sự kiện của bốn năm trước, cô muốn quên đi tất cả.
Trong khi con gái ngủ say, cô cắt một ít tóc ở đuôi tóc cô bé, lấy giấy gói kỹ lại, mở mắt chờ trời sáng.
Cô nhìn khuôn mặt trong trẻo của cô bé hết lần này đến lần khác, so sánh những điểm tương đồng giữa cô bé và Quyền Quân Lâm, trái tim cô vô cùng đau đớn.
Con của người khác là kết tinh của tình yêu mà đến thế giới này, nghĩ đến con gái của mình, trong lòng cô cảm thấy có lỗi.
Sáng sớm, đôi mắt Lâm Thiển Hạ trong veo, cô căn bản không ngủ được, cả đêm đều suy nghĩ lung tung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khi dì Lưu đến, Lâm Thiển Hạ đã giao cô bé cho dì ấy chăm sóc, sau đó lập tức đến bệnh viện.
Cô gọi người lái xe đợi ở dưới lầu, cô thay quần áo và đi thẳng đến bệnh viện gần đó.
Lâm Thiển Hạ đi đến phòng giám định ADN, đưa mẫu hai sợi tóc, thanh toán tiền và chờ kết quả.
Trong lúc chờ kết quả, cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đều toát mồ hôi, cô không thể giải thích được.
Cô hy vọng con gái mình là con của Quyền Quân Lâm, bởi vì ít nhất người đàn ông đêm đó là anh, nếu để cho cô lựa chọn, người đàn ông đêm đó là một người xa lạ hoặc anh ấy, cô sẽ chọn anh ấy.
Chỉ là cô không thể chấp nhận được năm đó Quyền Quân Lâm lại là người như vậy, trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn.
Lâm Thiển Hạ lo lắng đợi kết quả, cô nghe bác sĩ gọi tên mình: “Lâm Thiển Hạ, kết quả của cô đã có rồi, mau đến lấy.
”
Lâm Thiển Hạ vội vàng chạy đến và nhận kết quả từ bác sĩ, mà bác sĩ kia không thể nhìn thấy mặt cô trừ đôi mắt, đại khái có thể đoán ra đây là một minh tinh.
Sau khi Lâm Thiển Hạ nhận kết quả, cô nhanh chóng đi đến một góc, vội vàng mở kết quả ra.
Cô trực tiếp nhìn thẳng vào kết luận phía dưới, xác định là quan hệ ba con ruột thịt.
Đầu của Lâm Thiển Hạ như bị nổ tung, hôm qua khi nghe Sở Trạch Hiên nói, cô thật sự không tin, nhưng những gì cô nhìn thấy trước mắt không thể sai được.
Hôm qua cô thực sự đã lấy tóc của Quyền Quân Lâm, mà đêm qua cô cũng đã cắt tóc cho con gái mình, vì vậy điểm này tuyệt đối không thể sai được.
Lâm Thiển Hạ ngay lập tức đi đến cửa sổ trước mặt, hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, kết quả này không có gì sai sót chứ?”
“Cô gái, đừng lo lắng, chúng tôi có chứng nhận hành nghề.
Nếu không tin, cô có thể đến bệnh viện khác kiểm tra lại.
”
“Không cần, cám ơn.
” Lâm Thiển Hạ nghe xong, trong lòng không có chút hoài nghi nào.
Kết quả không có sai, như vậy, sự thật là đúng.
Đứa con gái của cô đúng là con của Quyền Quân Lâm, Lâm Thiển Hạ hoang mang đứng đó vài giây, lúc này cô mới đưa ra quyết định.
Cô muốn trực tiếp đối mặt với Quyền Quân Lâm, cô muốn cảnh cáo người đàn ông này, tuyệt đối không được cướp con gái khỏi cô ấy.
Lâm Thiển Hạ nghĩ xong liền làm, cô lấy điện thoại ra, cảm thấy toàn thân tràn đầy khí thế, cô mở điện thoại, vừa rời khỏi bệnh viện vừa chờ người bên kia nghe máy.
“A lô, Thiển Hạ.
” Giọng nói của Quyền Quân Lâm vừa trầm ấm vừa nhẹ nhàng.
“Tôi muốn gặp anh ngay bây giờ.
”Lâm Thiển Hạ trực tiếp nói, thậm chí người nghe có thể cảm nhận được cảm xúc của cô ấy.
Quyền Quân Lâm khẽ giật mình, “Bây giờ? Muốn gặp ở đâu?”
“Ở quán cà phê dưới lầu công ty anh, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
” Lâm Thiển Hạ nói xong liền tắt điện thoại.
Lúc này Quyền Quân Lâm đang ở trong phòng làm việc, đặt điện thoại xuống trong lòng còn có chút bối rối, vừa rồi giọng điệu của Lâm Thiển Hạ hình như có gì đó không đúng, có chút xúc động, thậm chí còn có giọng điệu ra lệnh.
Quyền Quân Lâm đặt đống giấy tờ trong tay xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài, đến quán cà phê dưới lầu đợi cô.
Trên đường đi, Lâm Thiển Hạ đọc đi đọc lại bản báo cáo DNA, sau khi xác nhận đó là sự thật, cô cũng chấp nhận sự thật rằng bốn năm trước, người đàn ông đã bỏ cô lại là Quyền Quân Lâm.
“Chị Thiển Hạ, có phải là chỗ này không?” Người lái xe Tiểu Trần hỏi khi xe đang đỗ trước một quán cà phê.
Và bên cạnh là tòa nhà cô công ty nơi Quyền Quân Lâm làm việc, Lâm Thiển Hạ gật đầu: “Ừm, đến rồi, tôi xuống đây, cậu ở đây đợi tôi.
”
“Được!”
Vừa nói xong Lâm Thiển Hạ đeo khẩu trang, bước xuống xe đi vào quán cà phê, cô muốn tìm một chỗ ngồi thì nhìn thấy ở một góc không đông lắm của quán Quyền Quân Lâm đang ngồi ở đó, vẫy tay chào cô.
Anh đã đến.
Lâm Thiển Hạ hít sâu một hơi, giống như sắp bước vào trận chiến, hai tay nắm chặt lại, đi thẳng về phía người đàn ông.
Quyền Quân Lâm cười với cô rồi nói: “Đã đến rồi à, muốn uống gì? Anh gọi cho em một ly sữa nhé.
”
Lâm Thiển Hạ căn bản không muốn uống gì, cô chỉ muốn cùng anh thương lượng: “Cái gì cũng được!” Lâm Thiển Hạ nói xong, ngồi xuống, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Quyền Quân Lâm bị ánh mắt của cô làm cho giật mình, mở to mắt nhìn cô một cách khó hiểu: “Sao vậy? Anh làm gì chọc giận em sao?”
“Đừng giả vờ trước mặt tôi.
” Lâm Thiển Hạ đột nhiên cười lạnh vạch trần anh.
Quyền Quân Lâm ngược lại khẽ giật mình, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Giả bộ? Anh giả bộ cái gì?”
Lâm Thiển Hạ thấy anh vẫn không thừa nhận, anh rõ ràng biết rõ chuyện bốn năm trước, mà lại ở trước mặt cô diễn lâu như vậy,rốt cuộc là anh có mục đích gì?
“Anh tự mình suy nghĩ đi, anh đã làm gì?” Lâm Thiển Hạ nghiến răng nói.
Quyền Quân Lâm có chút rùng mình, cảm thấy toàn thân Lâm Thiên Hạ hôm nay tràn đầy khí thế hỏi tội.
Anh không kịp phản ứng, Lâm Thiển Hạ đã lấy báo cáo kết quả DNA từ trong túi xách của cô ấy ra, hung hăng quăng đến trước mặt anh: “Anh tự xem đi.
”
Quyền Quân Lâm lập tức cầm lấy báo cáo lên xem, anh ấy vừa nhìn, gương mặt lập tức thay đổi, anh không ngờ Lâm Thiển Hạ lại biết chuyện, đi kiểm tra ADN.
“Đây là của anh và Nhan Nhan sao?” Quyền Quân Lâm khẽ thở dài.
Hốc mắt Lâm Thiển Hạ lập tức đỏ lên: “Anh không đủ tư cách để gọi con bé là Nhan Nhan, anh là một tên khốn, một tên cầm thú.
”
Trong giọng nói của Lâm Thiển Hạ chứa đầy sự buộc tội, đau đớn và thất vọng.
Trái tim Quyền Quân Lâm ngược lại bị bóp chặt một cách mạnh mẽ.
.