Sanvator dừng lại và sờ tay theo bức tường. Có tiếng bật điện, xung quanh bừng sáng. Hai người đang đứng trong một cái hang đá vôi, trước một cái cửa bằng đồng có hai cái đầu sư tử ngậm vòng ở miệng. Sanvator lắc lắc một cái vòng. Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, hai người bước vào một căn phòng tối. Lại có tiếng bật điện. Aùnh đèn soi sáng một cái hang rộng có bức tường bằng kính. Sanvator bấm sang nút khác, hang đá lại chìm vào bóng tối. Mấy ngọn đèn pha cực mạnh bắt đầu rọi vào khoảng không gian ở phía sau bức tường kính. Đó là một hồ nuôi cá lớn, hay đúng hơn là một căn nhà bằng kính dưới đáy biển. Từng đàn cá tung tăng giữa những cây rong và san hô. Christo bỗng thấy một động vật giống người, mắt lồi to, chân nhái, đang bơi ra. Thân nó lấp lánh vảy bạc. Bằng những động tác nhanh nhẹn, và khéo léo, nó bơi tới sát bức tường gật đầu chào Sanvator, bơi vào phòng kính rồi đóng cửa lại. Nước trong phòng rút ra rất nhanh. Con vật kỳ lạ mở cánh cửa thứ hai rồi bước vào trong hang.
Sanvator nói:
- Con bỏ kính và găng tay ra.
Con vật ngoan ngoãn làm theo lời Sanvator. Christo thấy trước mặt mình là một thanh niên tuấn tú và cân đối.
- Xin giới thiệu đây là Ichtyan, người cá cũng là Quỷ biển. – Sanvator nói.
Chàng thanh niên mỉm cười, bắt tay Christo và nói bằng tiếng Tây Ban Nha:
- Chào bác!
Christo lặng lẽ bắt tay anh. Vì bàng hoàng hắn không nói nên lời.
- Người phục vụ Ichtyan bị bệnh, - Sanvator nói tiếp, - tôi sẽ để ông ở lại đây giúp Ichtyan mấy hôm. Nếu ông làm tốt việc này, tôi sẽ để ông ở lại đây luôn.
Christo lặng lẽ gật đầu.
Trời sắp sáng. Không khí ấm áp và ẩm đượm mùi hương ngọt ngào của các loài hoa quý. Ichtyan đi trên con đường nhỏ rải cát trong vườn. Ơû thắt lưng đung đưa một con dao găm, chiếc kính và hai cặp chân nhái. Thỉnh thoảng Ichtyan lại vướng phải một cành cây. Những hạt sương sớm rơi xuống mái tóc và hai má của anh.
Con đường nhỏ ngoặt sang phải và dốc xuống. Không ngày càng mát hơn và ẩm hơn. Đến chỗ những phiến đá, Ichtyan bước chậm rồi dừng hẳn. Anh đeo lên mặt chiếc kính to có hai mắt đen, xỏ bốn chân nhái vào tay chân. Anh thở hết không khí trong phổi và nhảy xuống hồ nước. Nước mát thấm vào mang làm anh khoan khoái dễ chịu. Những khe mang bắt đầu hạot động nhịp nhàng: thế là con người đã biến thành cá.
Mấy động tác tay thật mạnh đã đưa Ichtyan xuống tới đáy hồ nước. Anh bơi một cách thoải mái trong bóng tối dày đặc. Anh đưa tay tìm cái móc sắt trên bức tường đá. Thế là anh đã vào được đường hầm đầy nước. Anh đi dưới đáy hầm. Anh đạp chân và ngoi lên. Làn nước ấm ở những hồ nước trong vườn đang theo đường hầm mà xuôi ra biển. Anh chắp tay lên ngực, nằm ngửa ra và cứ thế trôi theo dòng.
Sắp hết đường hầm. Gần chỗ ra biển có một nguồn nước nóng phun ra từ một kẽ đá. Ichtyan nằm sấp lại và nhìn về phía trước. Tối như mực. Anh đưa tay ra và chạm vào một chấn song sắt. Ichtyan bám vào một cái chấn song để mở một cái khoá phức tạp. Cánh cửa tròn bằng sắt chặn con đường ra biển từ từ mở ra. Ichtyan trườn ra ngoài. Cánh cửa đóng sập lại.
Người cá bắt đầu bơi ra biển cả. Dưới nước vẫn tối om. Bỗng Ichtyan cảm thấy như có hàng ngàn chiếc kim châm vào mang và rất khó thở. Vậy là anh đang bơi ngang mũi đá nhô ra biển. Sau mũi đá này nước bao giờ cũng bẩn vì phù sa và các thứ rác rưỡi khác. Độ mặn cũng giảm vì gần đó có một con sông đổ vào biển.
Ichtyan nghĩ thầm: “Lạ thật! Sao lũ cá nước ngọt lại có thể sống ở chỗ nước đục thế này được nhỉ? Chắc là mang của chúng không đau khi thở phải cát và bùn bẩn như mình”.
Ichtyan bơi rẽ ngoặt sang phải và sau đó lại lặn xuống sâu. Nước ở đây sạch hơn. Ichtyan lọt vào một dòng nước ngầm chảy phía dưới. Dòng nước sẽ đưa anh ra tới biển cả. Có thể chợp mắt một chút, ở đây chưa có gì nguy hiểm cả vì trời còn tối, bọn cá dữ còn ngủ. Trước bình minh, chợp mắt được một chút thật dễ chịu. Da của Ichtyan nhạy cảm với sự thay đổi của nước. Tai anh bắt đầu thấynhiều tiếng lịch kịch nối tiếp nhau. Đó là tiếng tàu đanh cá trong vịnh cách Ichtyan mấy cây số đang kéo neo lên. Sắp sáng rồi. Lại có tiếng ầm ì từ phía xa vọng tới. Đó là tiếng chân vịt và tiếng máy của chiếc tàu biển Horck chạy tuyến đường Buenos Aires – Liverpool.
Không ngủ được nữa, tiếng máy, tiếng chân vịt bánh lái, ánh sáng đèn trên tàu sẽ đánh thức các loại cá biển dậy. Có lẽ bọn cáheo phát hiện ra tàu Horock đầu tiên. Mấy phút trước đây khi chúng lặn xuống, sóng hơi cồn lên khiến Ichtyan phải cảnh giác. Chắc bây giờ chúng đang lao nhanh về phía con tàu. Tiếng tàu chạy bốn phía vọng tới, thế là cảng và vịnh đã thức dậy rồi. Ichtyan mở mắt, lắc đầu như xua cơn buồn ngủ, rồi ngoi lên mặt nước.
Anh thận trọng thò đầu lên và nhìn quanh. Gần đấy không một bóng tàu thuyền. Anh nhô hẳn người lên đến thắt lưng và cứ bơi đứng như thế.
Từng đàn hải âu lượn sát mặt biển và chốc chốc lại sà xuống làn nước phẳng lì tạo nên những gợn sóng tròn lan rộng mãi. Một con chim báo bão lớn bay ngang đầu Ichtyan, đôi cánh đen đập vun vút. Ichtyan nhìn theo nó một cách thèm muốn. Cánh nó đang dang rộng, ít nhất bốn mét. Chà, phải chi mình có được đội cánh ấy nhỉ!
Một đoàn tàu đánh cá tiến đến. Cha đã dặn là không cho mọi người nhìn thấy mình. Ichtyan lặn xuống sâu tới dòng nước lạnh đưa anh ra khơi. Xung quanh thăm thẳm một màu xanh tím, Ichtyan gặp đủ các loại cá.
Từ trên vọng xuống tiếng ù ù, nước thẫm lại. Đó là một chiếc thuỷ phi cơ đang bay là là mặt biển. Có lần một chiếc như vậy đậu xuống nước. Ichtyan vô tình nắm lấy chiếc phao của nó và suýt bỏ mạng vì nó thình lình cất cánh. Anh phải nhảy từ trên cao mười mét xuống.
Ichtyan ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời đã tới đỉnh đầu. Sắp trưa rồi. Mặt nước không còn là một tấm gương phản chiếu những hòn đá trên bãi cát, những con cá lớn và bản thân Ichtyan nữa. Bây giờ tấm gương đã cong đi, méo đi và chuyển động không ngừng.
Ichtyan ngoi lên. Sóng lớn hơn trước. Anh nhìn quanh. Sóng nâng anh lên, dìm xuống, rồi lại nâng lên. Kìa! Sóng gần bờ đã bắt đầu gầm thét và chuyển sang màu vang úa. Gió tây nam thổi mạnh. Nước đổ xuống người Ichtyan làm anh thích thú....
Từng đàn cá vượt lên khỏi mặt sóng. Từng đàn hải âu vừa bay liệng vừa kêu thất thanh. Mấy con chim báo bão xuất hiện. Sắp có bão. Những tàu đánh cá và du thuyền vội vả dong buồm quay vào bờ.
Mặc dù trời tối sầm lại, nhưng qua lớp nước dày vẫn có thể biết được mặt trời đang ở đâu. Như vậy là đủ để xác định phương hướng rồi. Phải về tới bãi cát trước khi mây đen che khuất mặt trời, nếu không thì mất ăn sáng! Ichtyan đói bụng lắm rồi. Ichtyan đạp mạnh chân tay. Anh bơi như một con nhái.
Đôi lúc, anh nằm ngửa để kiểm tra hướng bơi qua ánh sáng mờ lọt vào khoảng tối dày đặc. Thỉnh thoảng anh chú ý về phía trước xem có thấy bãi cát không. Mang và da anh cảm thấy nước thay đổi: gần bãi cát, nước không đặc như ở ngoài khơi, nhưng mặn hơn và nhiều dưỡng khí hơn. Như một thuỷ thủ giàu kinh nghiệm, bằng cách nếm thử nước biển. Ichtyan có thể đoán được là sắp tới đất liền theo những dấu hiệu riêng mình biết.
Trời sáng dần. Những mỏm đá ngầm quen thuộc in bóng xuống mặt biển. Giữa những hòn đá đó là khoảng đất nhỏ bằng phẳng, phía sau có bức tường bằng đá. Ichtyan gọi chỗ đó là vịnh ngầm. Ơû đây ngay trong bão tố vẫn lặng sóng.
Bữa sáng đây rồi! Trên chỗ gần khối đá dựng đứng có rất nhiều sò, hến. Ichtyan bơi đến, nằm xuống ngay chỗ đó và bắt đầu ăn. Anh đã quen ăn dưới nước rồi. Anh đưa con sò vào miệng và đẩy nước ở miệng ra ngoài qua kẽ môi hơi mím lại. Anh nuốt phải một ít nước nhưng chẳng sao vì anh cũng đã quen uống nước biển mặn rồi.
Bữa ăn sáng đã xong, Ichtyan nằm ngửa. Giông tố đã dứt. Xa xa về phía đông, có tiếng sấm. Mưa rào ập xuống như trút. Ichtyan khoan khoái lim dim đôi mắt. Một lúc sau anh mở mắt ra, đứng thẳng người dậy, nửa người chìm dưới nước, và nhìn quanh. Anh đang đứng trên đỉnh một ngọn sóng cao ngất. Quanh anh là biển, trời, gió, mây, mưa và sóng. Tất cả những cái đó quyện với nhau thành một khối quay cuồng, gào thét ầm ầm. Từng đợt sóng chồm lên và giội xuống như thác.
Cảnh tượng khiến người bình thường sợ hãi nhưng làm Ichtyan thích thú. Tất nhiên cũng phải thận trọng, nếu không sẽ bị những ngọn sóng khổng lồ ập xuống người. Nhưng Ichtyan có thể luồn theo sóng chẳng kém gì cá. Chỉ cần nắm được đặc tính của từng loại sóng.
Mưa đã tạnh và đã chuyển sang phía đông theo cơn bão. Gió đổi chiều. Gió ấm bắt đầu thổi tới. Từng mảng trời xanh lộ ra qua những đám mây đen. Nắng dọi xuống mặt sóng. Mặt trời! Trong khoảnh khắc, bầu trời và biển cả, bờ biển và những ngọn núi xa đều khác lạ hẳn đi. Sau giông bão , không khí thật dễ thở và tươi mát! Ichtyan khi hít không khí trong lành của biển vào phổi, lúc thì thở mạnh bằng mang. Sau giông bão, những chú cá con từ những đám rong biển, từ những khe đá, những bãi san hô và bọt biển bơi ra. Theo sau là những con cá lớn vứa ẩn náu ở những vũng sâu. Cuối cùng, khi biển đã lặng hẳn mới thấy xuất hiện những con sứa hiền lành, yếu đuối, những con tôm nhỏ trong suốt và nhẹ, cùng các loại tôm cá khác.
Cách Ichtyan không xa, đàn cá heo bạn thân của anh đang đùa giỡn. Chúng nhìn anh bằng những cặp mắt tươi vui, láu lỉnh và tò mò. Lưng chúng màu đen bóng ẩn hiện giữa những lớp sóng. Chúng vùng vẫy, phun phì phì và rượt đuổi nhau. Ichtyan cười, đuổi bắt chúng, bơi và lặn cùng với chúng. Anh có cảm tưởng rằng cả biển trời này và những con cá heo này là được tạo ra cho riêng anh.
Ichtyan ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mặt trời đang chếch về phía tây. Sắp tối rồi. Hôm nay Ichtyan không muốn quay về nhà sớm. Anh muốn rong chơi cho tới khi bầu trờixanh kia đen lại và lấp lánh sao.
Tuy vậy, chỉ một lúc sau anh bắt đầu chán cái cảnh nhàn rỗi này. Những chú cá nhỏ ở gần anh bị chết. Ichtyan có thể cứu chúng. Anh nhổm dậy và nhìn về phía bờ xa. Phải bơi ngay vào bãi cát kia! Nơi ấy cần anh giúp đỡ nhiều hơn cả vì sóng đang xô vào bờ rất dữ.
Sau mỗi cơn bão, loại sóng này đổ lên bờ biển hàng đống rong và đủ thứ cá, sứa, cua, đôi khi cả những chú cá heo dại dột nữa. Bọn sứa chết nhanh nhất. Một vài loại cá cố trườn được tới nước, nhưng phần lớn bị bỏ xác trên bờ. Lũ cua thì hầu như chạy thoát ra biển được cả. Đôi khi tự chúng mò lên bờ để ăn thịt những nạn nhân của sóng biển. Ichtyan thích đến cứu những nạn nhân đó.
Anh lang thang hàng giờ dọc bờ biển để cứu những con vật còn có thể cứu sống được. Anh sung sướng khi thấy con cá được thả xuống nước mừng rỡ quẫy đuôi bơi đi được ngay. Anh phấn khởi mỗi lần thấy một chú cá sắp chết đã nằm nghiêng hoặc phơi bụng, cuối cùng sống lại được. Trên bờ biển này, Ichtyan là người che chở, là bạn và ân nhân của các loài vật đó.
Ichtyan có thói quen nương theo những dòng nước biển để trở vào bờ cũng như để ra khơi . nhưng hôm nay anh muốn ở lâu dưới nước vì biển trời rất đẹp. Ichtyan lặn một quãng ngầm dưới nước rồi lại xuất hiện trên mặt nước, hệt như những con chim biển săn mồi.
Những tia nắng cuối cùng đã tắt. Ở phía tây le lói một vệt màu vàng. Từng lớp sóng âm thầm nối tiếp nhau chạy dài như những bóng đen. Xung quanh tối mịt mùng nhưng không đáng sợ. Chẳng ai làm hại ai vào giờ này. Những con cá dữ kiếm mồi ban ngày thì đã ngủ, những con chuyên ăn đêm thì chưa đi.
Ichtyan đã tìm thấy dòng nước biển mình cần. Nó ở ngay dưới mặt lớp nước trên và từ phía bắc chảy xuống. Ở dưới sâu, dòng nước lạnh chảy ngược lại. Ichtyan thường lợi dụng hai dòng nước này khi anh cần bơi dọc bờ biển.
Hôm nay Ichtyan đã bơi quá xa về hướng bắc. Bây giờ dòng nước ấm sẽ đưa anh về tới đường hầm.
Ichtyan đã tới đường hầm. Anh thò tay qua song sắt mở cửa ra rồi theo đường hầm mà bơi trong bóng tối dày đặc. Lúc về anh phải bơi ở lớp nước lạnh phía dưới chảy từ biển vào những hồ nước trong vườn.
Một vật gì đó đập vào vai, đánh thức Ichtyan dậy. Anh đã vào đến hồ nước và ngoi lên. Ichtyan bắt đầu thở bằng phổi. Anh thở không khí ngát hương thơm của những loài hoa quen thuộc.
Theo lệnh cha, mấy phút sau anh ngủ say trên giường.