Edit: Đậu
Phòng ngủ.
Ôn Ngôn bất giác chui vào trong lồng ngực Tần Húc sưởi ấm, dáng người gầy gò giống như con mèo bị người ta vứt bỏ.
Tần Húc nghiêng người đánh giá, bộ dáng Ôn Ngôn bị bệnh càng thêm điềm đạm đáng yêu, khiến người ta càng thêm thương tiếc. Tần Húc cũng không có chạm vào cậu, cứ nằm yên lặng ở đấy. Hắn dời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu như có điều suy nghĩ.
Mãi gần trưa Ôn Ngôn mới tỉnh.
"Tần thiếu......" Ôn Ngôn khàn giọng còn mang theo nghẹn ngào, chỉ là một câu nói thôi mà đã có thể làm cho làm cho hốc mắt cậu đỏ lên.
"Ừm..." Tần Húc đáp lại một tiếng. Ngón trỏ nắm lấy cằm Ôn Ngôn, nâng mặt cậu lên.
" Sau này nhất định phải nghe lời, biết không?" Ánh mắt Tần Húc âm trầm bất định, không nhìn ra là thương tiếc hay cảnh cáo.
Ôn Ngôn gật đầu, cánh tay ôm lấy eo Tần Húc càng siết chặt hơn, cậu không muốn mất đi anh ấy nữa.
"Em sẽ luôn nghe lời mà, chỉ cần anh đừng không cần em...."
Mỗi một thái độ của Ôn Ngôn nhẹ nhàng nghe lời như vậy, lúc nào cũng tác động đến dây thần kinh của Tần Húc. Tần Húc ôm Ôn Ngôn lên siết vào trong ngực, vuốt ve khiêu khích vành tai cậu.
"Tối hôm qua cậu làm hỏng chuyện tốt của tôi rồi, có phải nên đền bù một chút không?" Tần Húc không dấu vết đem khát vọng của tìиɦ ɖu͙ƈ biểu đạt.
Đôi mắt rưng rưng của cậu càng khiến Tần Húc chỉ muốn hung hăng chà đạp chiếm hữu hắn, làm đến lúc nào cậu khóc xin tha.
Ôn Ngôn không nói gì chỉ cúi người, chủ động hôn lên khóe môi tần Húc. Động tác đầy tinh tế mà dịu dàng càng thêm lấy lòng hắn.
Tần Húc cầm lấy bàn tay nhỏ của ôn Ngôn đặt xuống dưới háng hắn.
Ôn Ngôn rất biết điều, ở với nhau một thời gian dài đương nhiên là cậu biết hắn muốn gì rất thành thạo phối hợp theo hắn.
Không lâu sau, tiếng rêи ɾỉ vang lê khắp phòng...
Sau khi sự tình kết thúc, Tần Húc rửa sạch mấy vết hoan ái trên người ngồi ở trên sô pha hút thuốc. Quả nhiên vẫn là Ôn Ngôn làm cho hắn vừa lòng nhất, thực cốt tiêu hồn....
Linh hồn rời rạc.
Tần Húc đang nghĩ đến xuất thần, Ôn Ngôn liêu xiêu bước từ phòng tắm ra. Áo tắm không vừa người khoác trên người cậu, lộ ra làn da ửng hồng cùng với những vết hickey. Cái thứ phía dưới cũng như ẩn như hiện.
Tần Húc ngoắc tay với cậu, Ôn Ngôn thuận theo ngồi lên trên đùi hắn. Hai chân đặt thoải mái sang hai bên sô pha, Tần Húc rất có hứng thú đùa giỡn với đôi chân mảnh khảnh của cậu.
"Sao lại không ngủ thêm một lúc nữa?" Trên mặt Tần Húc không nhìn ra biểu tình gì, lời nói cũng coi như có chút ôn nhu.
Ôn Ngôn vội vàng lắc đầu, nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, "Hôm nay em còn phải đi học, được không ạ?"
Lời nói của cậu rất cẩn thận, sợ lại chọc Tần Húc không thoải mái. Tần Húc mới lại có thêm tí hứng thú với cậu, cậu không thể mạo hiểm nữa.
Tần Húc giật mình, hắn hình như là quên mất Ôn Ngôn vẫn đang còn là sinh viên đại học. Ôn Ngôn là sinh viên ngành mỹ thuật, năm nay vừa đến Dung Thành nhập học.
"Lát nữa bảo tài xế đưa cậu đi đi." Tần Húc cũng không có không vui, bộ dáng Ôn Ngôn nhu nhuận nghe lời làm cho hắn rất thích.
Tần Húc từ trong ví lấy ra một cái thẻ, bỏ vào túi áo tắm cho cậu, "Cho cậu tiền tiêu vặt đấy."
"Không đủ tôi sẽ cho tiếp, không cần phải đến mấy cái loại chỗ tạp nham đó nữa."
Ôn Ngôn gật đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Đi thay quần áo đi, ăn cơm trưa xong thì sẽ đưa cậu đi học."
Trong phòng, Ôn Ngôn nhặt quần áo tán loạn trên sàn nhà lên. Mũi lại chua xót, xót đến mức mắt cậu đau quá. Nước mắt rơi xuống sàn nhà như muốn phản chiếu lên bộ dáng chật vạt bây giờ của cậu.
Ôn Ngôn quật cường lau đi nước mắt tren mặt, nhét tấm thẻ Tần Húc cho cậu vào trong túi.
Sau bữa trưa thì tài xế đưa Ôn Ngôn đi học, Tần Húc cũng không ở chung cư lâu. Xuống bãi đỗ xe ngầm lấy xe sau đó đi Tần thị.
Tần thị Tần Húc không thường đến, từ trước đến nay đều là anh hắn Tần Cao Dương ở đây xử lí công việc.
Thư ký đưa Tần Húc vào trong phòng khách, bảo hắn chờ một lát.
Một lát sau của phòng khách mở ra, Tần Cao Dương bước vào. Tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng người ta vẫn cảm nhận được vẻ mặt sắc bén như trước.
Tần Cao Dương ngồi xuống ở đối diện Tần Húc, đầu tóc tỉ mỉ cùng với âu phục gọn gàng so với Tần Húc thì thành thục ổn trọng hơn rất nhiều.
"Anh." Tần Húc dựa ngồi vào ghế, nhìn ra vẻ biếng nhác.
"Nghe nói tối hôm qua cậu mời bác sĩ riêng, bị bệnh?" Tần Cao Dương mỉm cười đánh giá thần sắc Tần Húc.
"Nuôi một con thú cưng nhỏ ở trong nhà, hôm qua nó bị bệnh." Tần Húc không cho là đúng, thái độ thản nhiên. "Gọi bác sĩ lại xem như thế nào, nếu chết ở trong nhà. Phiền."
Tần Húc vừa dứt lời thì cười, "Tin tức của anh ngược lại rất nhanh đó."
Tần Cao Dương nhướng mày, cười nói, "Tôi là anh trai cậu đương nhiê là phải quan tâm cậu rồi."
"Đúng rồi, tuần sau sinh nhật cậu muốn tổ chức như thế nào?" Tần Cao Dương đúng lúc thay đổi đề tài.
"Càng đơn giản càng tốt tôi là người rất sợ phiền, cũng không phải là anh không biết. Chỉ cần vui vẻ là được."
"Tùy cậu." Tần Cao Dương đứng dậy nắm lấy vai Tần Húc, "Thích chơi đùa cũng không phải là không tốt, nhưng nhớ rõ phải biết chừng mực."
"Tôi còn phải tham gia một cuộc họp nữa, đi trước."
"Ừ." Tần Húc nhìn Tần Cao Dương rời đi, bàn tay tùy ý vịn trên sô pha chậm rãi siết chặt lại.
Rời khỏi Tần thị, Tần Húc lại liên hệ với bác sĩ riêng.
"Bác sĩ Lưu người thuê ông đến cuối cùng là tôi, hay là anh trai tôi?" Tần Húc cười nói hỏi, nhưng bác sĩ Lưu ở đầu dây bên kia đã toát đầy mồ hôi lạnh.
"Tần thiếu thật sự xin lỗi, tôi cũng rất khó làm......" Bác sĩ Lưu vô lực giải thích, ai mà chẳng biết ở Tần gia Tần Cao Dương làm chủ, thủ đoạn của người này có lúc nào là không bình thường đâu.
Tần Húc cười lạnh, "Tôi hy vọng cái loại chuyện này sẽ không xuất hiện lần thứ hai."
Quán bar lớn nhất Dung Thành, âm nhạc ầm ầm cùng với tiếng trống mãnh liệt, người người đi tới đi lui. Những người con gái xinh đẹp gợi cảm cùng với mấy cậu trai trẻ tuổi diên cuồng nhảy nhót. Cho dù là trong góc tối nhưng cũng tràn tràn ngập tiếng va chạm của chén và tiếng gào thét.
"Tần thiếu, sinh nhật vui vẻ!"
Quầy bar, Tần Húc cầm ly rượu đùa giỡn với mấy người bạn tốt. Hôm nay là sinh nhật Tần Húc, hắn bao nguyên quán bar lớn nhất ở Dung Thành.
Tần Húc không thích mấy cái tiệc sinh nhật cũ rích theo khuôn phép, cuồng hoan như vậy mới khiến hắn như cá gặp nước.
Ở một góc tối quán bar nơi ánh đèn không chiếu đến, Ôn Ngôn đút tay vào trong túi ánh mắt khóa chặt nơi Tần Húc đang đứng. Mấy lần nóng lòng muốn thử, nhưng rồi cũng không dám.
Thời gian dần dần trôi đi, Nghiêm Đào với Phó Thâm mới lục tục đến. Phó Thâm không phải đi một mình, anh còn mang theo cảm Lộ Tinh nữa.
Đây là lần đầu Lộ Tinh đến quán bar. Đối với những biển người cuồng hoan này Lộ Tinh cũng không có hứng thú, hắn chỉ đơn giản là nắm chặt lấy tay Phó Thâm, sợ đi lạc.
"Thật không tệ." Nghiêm Đào đối với bữa tiệc sinh nhật này của Tần Húc tương đối vừa lòng, dù sao thì hắn với Tần Húc cũng có thói quen ăn chơi với nhau. Nhưng mà Nghiêm Đào cũng không có chơi không kiêng nể gì như Tần Húc, bố hắn mà điên lên thì đúng là chỉ có chặt gãy hai chân hắn thôi.
Tần Húc làm ra vẻ đắc ý với Nghiêm Đào, cùng hắn uống một chén.
Rượu vừa mới xuống bụng, Tần Húc liền cảm thấy được có người giật áo hắn. Vừa nghiêng người thì thấy Lộ Tinh đang túm góc áo hắn, đang nhìn hắn.
Tần Húc nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, cái chuyện lần trước Lộ Tinh không để ý đến hắn vẫn đang còn rành rành trước mắt đó.
Lộ Tinh đem một cái hộp quà còn to hơn đầu cậu đưa cho Tần Húc, nhìn khẩu hình miệng hình như cậu nói câu, "Tặng cho anh."
"Cầm cho chắc, có mà vỡ thì không có cái thứ hai đâu" Phó Thâm mở miệng đúng lúc.
Hai tay Tần Húc nhận lấy, tò mò mở ra nhìn thoáng qua, bên trong là một cái bình sứ. Là cái bình lần trước hắn nhìn thấy ở trong kho của Phó Thâm, giá trị cũng phải bằng một cái biệt thự ở trung tâm Dung Thành này.
Tần Húc còn chưa kịp nói chuyện, Lộ Tinh đã túm lấy áo hắn.
Lộ Tinh nhét một viên kẹo đưa cho hắn, sau đó lại như không có việc gì mà đứng ở sau lưng Phó Thâm.
Tần Húc nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay cười ra tiếng.
"Phó Thâm à, tôi có thể hôn cậu ấy một cái không?" Lời của Tần Húc không giống như đùa, rất nghiêm túc.
Phó Thâm không trả lời, chỉ là một ánh mắt thì Tần Húc đã hiểu.
"Giỡn hoi, giỡn hoi." Tần Húc cười hì hì làm hòa.
Đêm khuya, bữa tiệc của Tần Húc cũng dần kết thúc.
Nghiêm Đào uống không ít rượu, chắc hẳn là say rồi. Phó Thâm vẫn còn tỉnh táo hơn, bảo tài xế lái xe đưa cậu về chung cư.
Xe của Nghiêm Đào dừng ở trước cửa quán bar, đèn xe lóe lên như nhắc anh. Nghiêm Đào ổn định cả người mình rồi mới kéo cửa chui vào xe, nói địa chỉ rồi mê man ngủ say.
Ở vị trí lái xe, tài xế đội mũ lưỡi trai quay đầu lại liếc hắn một cái, kính mắt gọng vàng hiện lên một khí chất nhàn nhã.
Sau khi tỉnh rượu việc đầu tiên là đầu đau như muốn nứt.
Nghiêm đào hoảng hốt mở mắt, đập vào mắt là ánh đèn ấm áp ở đầu giường của khách sạn, nhưng trên người Nghiêm Đào không ấm tí nào.
Hắn giơ tay muốn xoa huyệt thái dương của mình để giảm bớt bớt nhức đầu, nhưng tay hắn nhấc không nổi.
Nghiêm mơ mơ màng màng ngẩng, muốn nghĩ xem đến cuối cùng chuyện xyar ra như thế lào, kết quả vừa nghĩ một cái là đầu hắn lập tức tỉnh táo lại.
Hắn bị trói, hơn nữa là bị người dùng hình chữ đại (大) cột vào trên giường, tùy ý để hắn giãy giụa nhưng vẫn không được, dây thừng rất chắc, không phải dễ nhàng là có thể thoát.
Kẻ thù? Nghiêm Đào cố nặn ra một chút tinh lực để suy nghĩ xem là thằng nào cả gan dám bắt cóc hắn.
Đúng lúc này thì cửa phòng mở.
Mấy động tác của Nghiêm Đào đều dừng lại rồi nhìn ra cửa.
Bước vào trước chính là một đôi giày ra sáng bóng, cả người nọ bước vào đứng ở vị trí cửa. Cười như không cười cùng Nghiêm Đào bị trói trên giường nhìn nhau.
Áo sơ mi màu đen lóe sáng, túi trước ngực có để một cây bút máy viền vàng. Một tay tùy ý cắm vào trong túi quần áo, chỉ là những chi tiết này trong đầu Nghiêm Đào đã hiện lên tên một người - Phó Trạch!.
Phó Trạch tiện tay lấy kính gọng vàng xuống, bước đến gần Nghiêm Đào. Giày da phát ra tiếng nặng nề trên nền đá cẩm thạch.
Người nọ tới gần, không có như trong đầu Nghiêm đào tưởng tưởng là mùi thuốc sát trùng ngấm vào trong xương, mà là một mùi thơm nhàn nhạt.
"Đã lâu không gặp." Phó Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
"Đây là cách thức mà anh chào hỏi tôi đấy hả?" Nghiêm Đào lắc cái tay chân bị trói.
Ngón tay Phó Trạch trận lên nút thắt dây thừng bị trói ở đầu giường, cầm lấy một con dao ở như tủ đầu giường, sáng chói luôn. Nghiêm Đào liếc mắt một cái là nhìn ra được đó là một con dao phẫu thuật.
Đệt! Đúng là cái loại quái vật ngành Y. Cởi dây thừng thôi mà cũng cần dao phẫu thuật, Nghiêm Đào chửi thầm, cả người bày ra tư thế chờ được giải thoát.
Thì nghe thấy Phó Trạch cười khẽ một tiếng, "Không phải cậu sẽ cho rằng tôi sẽ cởi trói cho cậu chứ?"
Nghiêm Đào ngẩn ra, hắn nhìn thấy một tia trào phúng trong mắt Phó Trạch.
"Đến cuối cùng thì anh muốn làm gì?" Nghiêm Đào đã không còn kiên nhẫnn, trừng mắt nhìn Phó Thâm giống như muốn ăn thịt người.
"Hừm." Phó Trạch như còn đang ngẫm nghĩ, xoáy người cầm đôi găng tay đã được khử trùng bên cạnh đeo vào còn đeo vào rất nhanh, thuận tay còn cầm đồ khử trùng lau lên dao phẫu thuật.
"Làm cái tiểu phẫu cho cậu nhé." Phó Trạch cười rất hiền lành. Trong lúc cười thì nhanh chóng cởϊ qυầи của Nghiêm đào ra, sau đó cầm lấy ƈôи ŧɦịŧ của hắn.
Găng tay lạnh lẽo khiến Nghiêm Đào lạnh từ dưới đến lên đỉnh đầu.
Phó Trạch cầm dao phẫu thuật. Cả bộ dáng như nóng lòng muốn thử khiến cho trong đầu Nghiêm Đào dâng lên một ý nghĩ đáng sợ.
________________________
Lời edit: chương mới ngày mai có biếnnnnnnnnnnnnnnnnn :)))) sau CP chính thì tôi thích cặp này thứ haiiiiiii :)))) nó thú zị lứm đó quý zị :)