Editor: Đậu
"Một, hai, ba viên..." Lộ Tinh vừa đếm, vừa đổ những viên trân châu trong ngực vào chai nhựa nhặt được từ mực nước biển, nhet được một nửa chai.
"Hzaiiiii..." Lộ Tinh cúi đầu thở dài, cầm bình giấu ở bụi cây đỏ của căn cứ bí mật, chỗ này không dễ bị phát hiện.
Rời khỏi Phó Thâm ba ngày, Lộ Tinh cực kỳ nhớ Phó Thâm, ngay cả em bé trong bụng cũng rất nhớ.
Tuy rằng buổi tối cậu luôn lén lút bơi đến phòng mặt biển, nhưng cậu chưa một lần nhìn thấy Phó Thâm.
Lộ Tinh muốn trở về, nhưng vừa nghĩ đến phải tiêm, ý niệm trở về lại bị cắt đứt.
Cậu muốn ăn kẹo, lúc rời khỏi phòng mặt biển, trong túi cậu có hai viên kẹo, kết quả vừa xuống nước, tất cả đều tan hết.
Lộ Tinh bơi đến vùng biển cạn, tìm một chỗ vắng người lên bờ, tình cờ thấy xung quanh có mấy biệt thự cao cấp, trước cửa có mấy thùng rác phân loại.
Lộ Tinh ngó trái ngó phải, xác định không có ai, giống như con thỏ nhỏ đi qua, lục lọi tìm kiếm trong thùng rác, quần áo của cậu ướt đẫm, mặc trên người rất khó chịu.
Nếu Phó Thâm biết Lộ Tinh nhỏ nhà bọn họ sau khi rời khỏi anh, thì lưu lạc đến lật thùng rác, chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết....
Không hổ danh là khu nhà giàu, quần áo trong thùng rác trước cửa vẫn còn mới %, Lộ Tinh chọn một cái váy trắng, lại nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng nhảy vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Chiếc váy này mặc rất rộng, chỉ dài đến đầu gối. Lý do tại sao Lộ Tinh chọn cái váy này vào lúc đó rất đơn giản, bởi vì nó rất thuận tiện để mặc.
Sau khi thay quần áo, Lộ Tinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, từ rừng cây nhỏ thò ra nửa cái đầu, vẫn không có người.
Có quần áo mặc, Lộ Tinh không sợ như vậy, nhưng vẫn căng thẳng như trước, đây xem như là lần đầu tiên ở bên ngoài rời khỏi Phó Thâm.
Lộ Tinh mặc váy bước ra khỏi rừng, chật chội như một tinh linh nhỏ lạc vào thế giới loài người.
Gió biển thổi qua, mái tóc ướt sũng của Lộ Tinh nhanh chóng trở nên rõ ràng, phiêu dật theo gió biển.
Lộ Tinh bắt được một sợi tóc dài màu bạc phiêu trong gió, hơi nhíu mày.
Phó Thâm từng nói tóc cậu không giống người bình thường...
Mấy thùng rác được phân loại một lần được bị Lộ Tinh càn quét.
Nửa người Lộ Tinh gần như chôn trong thùng rác, chuyên chú lục lọi tìm kiếm.
Làm việc chăm chỉ đã được đền đáp, Lộ Tinh kiếm được cái mũ bãi biển màu xanh nhạt.
Đội mũ lên đầu, Lộ Tinh rất hài lòng, đi chân trần ra biển.
Cát mềm mại, cho dù là đi chân trần, bàn chân nhỏ nhắn tinh tế của Lộ Tinh cũng không cảm thấy đau.
Đột nhiên gió biển quyện với mùi thơm của thịt nướng xộc vào khoang mũi Lộ Tinh, Lộ Tinh theo bản năng nuốt nước bọt.
Ở trong biển ăn hải sản sống hai ngày, nói thật Lộ Tinh có chút khó có thể thích ứng, dù sao đi theo Phó Thâm ăn đủ loại mỹ thực của con người, cậu đã quen rồi.
Chân Lộ Tinh bất giác chuyển hướng, hướng về mùi thơm của thịt nướng.
Băng qua một rặng dừa, Lộ Tinh nhìn thấy một bãi biển khác.
"Nhiều người quá.." Lộ Tinh co rụt lại trong góc, sợ gặp phải người xấu.
Có rất nhiều người phơi nắng, đắp cát, cắm trại trên biển cực kì nhiều, với một số xe ăn uống di động bán đồ ăn nhẹ.
Lộ Tinh nhanh chóng xác nhận mùi thịt nướng đến từ một chiếc xe đồ ăn di động, nhưng cậu không dám đi ra ngoài, chỉ có thể nhìn từ xa.
Lộ Tinh ngồi xổm thật lâu ở đây hai chân đã tê rần, mát thấy trên bãi biển càng ngày càng ít người.
"Đừng sợ, sẽ không bị người xấu phát hiện đâu". Lộ Tinh thật sự thèm không chịu nổi, bụng cậu kêu cồn cào.
Sau nhiều lần đấu tranh tâm lý, cuối cùng Lộ Tinh cũng thực hiện được bước đó.
Lộ Tinh lo lắng đến mức tim đều ngứa ngáy vọt lên cổ họng, bất an đánh giá người xung quanh.
May mắn thay, những người đó của ai người nấy chơi, chơi hết mình rất ít người chú ý đến cậu.
Lộ Tinh dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước xe đồ ăn, ông chủ đang bận lật xúc xích trên máy nướng thịt.
Lộ Tinh nhìn chằm chằm miếng xúc xích nướng nuốt nước miếng, cây kẹo mút khổng lồ bên cạnh làm cho hai mắt cậu sáng lên.
"Mỹ nữ nhỏ, cần cái gì?" Ông chủ trẻ tuổi chào hỏi Lộ Tinh.
Cách ăn mặc, mái tóc dài cộng thêm làn da trắng như tuyết đầu mùa của Lộ Tinh, thật sự làm cho người ta khó có thể phân biệt được.
Lộ Tinh ngẩng đầu cười với ông chủ, chỉ chỉ cây xúc xích nướng chín với cái kẹo mút.
"Oke". Ông chủ đáp lại, nhanh nhẹn xâu xúc xích cho Lộ Tinh, nhưng thỉnh thoảng gã ta phải ngước đầu lên nhìn Lộ Tinh một cái, từ nhỏ đến lến đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy mỹ nhân nhỏ như vậy. Da mỏng thịt mềm, bộ dáng mười ngón tay không dính nước mùa xuân, có thể là thiên kim của nhà quyền quý nào nào đó.
Lộ Tinh cầm lấy đồ ông chủ đưa tới, ngẩng đầu cười với gã. Lộ Tinh nhớ Phó Thâm đã nói, khi cậu muốn bày tỏ lòng tốt và cảm ơn với một người, có thể cười với người ta.
Xúc xích nướng trong tay thơm phức, vẫn còn đang bốc hơi, Lộ Tinh chu đôi môi mỏng thổi hơi.
Vẻ ngoài đáng yêu đó, là đấng mày râu khi nhìn thấy sẽ không khỏi rung động.
"Mỹ nữ nhỏ, tổng cộng là tệ". Tuy rằng ông chủ bị bộ dáng đáng yêu đơn thuần này của Lộ Tinh mê hoặc, nhưng vẫn không quên đòi tiền.
tệ? Lộ Tinh mông lung nhìn gã ta.
"Tổng cộng tệ". Ông chủ nhắc lại.
Nói đến tiền Lộ Tinh biết, nhưng cậu không có tiền, cũng không biết cái này phải trả tiền.
Ông chủ thấy cậu thờ ơ, trong lòng thầm than, chẳng lẽ người phụ nữ này muốn ăn bữa cơm bá vương.
"Tinh Tinh không có tiền..." Lộ Tinh lắc đầu với gã ta, suy nghĩ một chút cậu lưu luyến không rời trả xúc xích với kẹo trong tay lại cho gã.
Ông chủ nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu, đột nhiên lại nghĩ, mỹ nhân nhỏ này không phải là một đứa ngốc chứ.
Đứa ngốc...
"Không có tiền?" Ông chủ đột nhiên nâng giọng nói chuyện, Lộ Tinh sợ tới mức run rẩy.
"Vậy thì lấy thứ gì đổi lại". Ông chủ hùng hổ nắm lấy Lộ Tinh không buông, mặc dù Lộ Tinh đã trả lại đồ cho gã.
Lộ Tinh sững người không dám nhúc nhích. Ông chủ đi ra từ trong xe đồ ăn di động, chỉ cái vòng tay của Lộ Tinh.
"Vậy mày lấy cái này đổi đi".
Lộ Tinh cúi đầu nhìn vòng tay băng lam trên tay, lập tức đưa tay ra sau: "Đây là của Tinh Tinh, không thể cho ông".
"Chồng sẽ tức giận".
Lộ Tinh nói xong lui về sau, muốn chạy.
Ông chủ nghe cậu nhắc đến chồng, trong lòng giật mình, thầm nghĩ người nhà của đứa ngốc này sẽ không ở quanh đây. Nhưng gã quét một vòng, người chung quanh đã không còn nhiều, hơn nữa hình như cũng không ai cùng đường với đứa ngốc này.
Cái vòng tay kia trông rất đắt tiền, nói không chừng còn đáng giá hơn mấy năm nay gã buôn bán, chưa kể một đứa ngốc có thể nổi lên bao nhiêu sóng gió.
Bả vai Lộ Tinh bị người đàn ông nắm lấy, dùng sức rất lớn, Lộ Tinh đau đến nhíu mày, nhưng vẫn chưa hết, tay trái cậu giấu sau lưng bị người ta túm lấy. Người đàn ông nắm lấy vào tay của Lộ Tinh kéo ra ngoài.
"Mua đồ nào có đạo lý không trả tiền".
"Đưa cái này cho tao".
Lộ Tinh đâu phải là đối thủ của gã, cánh tay cậu bị vặn phát đau, hơn nữa sợ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng, Lộ Tinh cũng không dám cứng đối cứng với gã.
"Buông tôi ra, cái này không thể cho ông".
"Tinh Tinh không cần đồ của ông nữa".
Lộ Tinh vùng vẫy hết sức, nhưng cậu có thể cảm giác được vòng tay sắp bị giật ra khỏi tay mình.
"Buông em ấy ra!"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ xa, Lộ Tinh vô thức nhìn lại, chỉ hơi lơ đễnh vòng tay của cậu đã bị người ta giật mất.
Phó Thâm sải bước chạy về phía này, đằng sau còn có mấy vệ sĩ đi theo.
Phó Thâm thấy Lộ Tinh bỏ chạy, nhanh chóng ra hiệu cho vệ sĩ đi xử lý người đàn ông xảy ra tranh chấp với Lộ Tinh, còn mình thì đuổi theo ngăn cản Lộ Tinh.
Lộ Tinh sợ tới mức không dám quay đầu lại, liên tục lao thẳng về phía biển rộng.
"Lộ Tinh!".
"Về nhà với anh!"
Phó Thâm ở đằng sau gọi, anh càng gọi, Lộ Tinh càng chạy.
"Không tiêm nữa, chồng đồng ý với em là không tiêm!" Phó Thâm biết khúc mắc của Lộ Tinh ở đâu.
Nghe vậy, Lộ Tinh đang chạy rốt cuộc dừng lại, thế nhưng chỗ bây giờ của cậu chỉ cách biển rộng có vài bước chân.
"Lộ Tinh". Phó Thâm cũng chạy chậm lại, sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Lộ Tinh.
Lộ Tinh quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe.
"Tinh Tinh, chồng đón em về nhà". Phó Thâm cười với cậu, cười dịu dàng như thế.
"Đừng chạy nữa, được không..."
Phó Thâm từng bước đi về phía Lộ Tinh, giang hai tay ra: "Cùng anh về nhà, chúng ta sẽ không tiêm nữa".
Lộ Tinh siết chặt váy, cắn môi có thể khóc bất cứ lúc nào.
"Không, Phó Thâm là tên lừa đảo". Lộ Tinh lắc đầu, lui về phía sau: "Phó Thâm lừa Tinh Tinh".
Lộ Tinh đột nhiên nắm một nắm cát ném về phía Phó Thâm, xoay người tiếp tục chạy về phía biển.
Phó Thâm thật vất vả mới tìm được Lộ Tinh, sao có thể để cậu lại rời đi nữa, sải bước về phía trước.
Đáng tiếc là, muộn rồi...Một khi Lộ Tinh xuống nước thì sao Phó Tham có thể bắt được tung tích của cậu.
Phó Thâm nhào xuống biển cạn, mặt biển chỉ còn lại một cái mũ Lộ Tinh để lại, Lộ Tinh đi rồi...
"Ông chủ". Vệ sĩ đuổi theo Phó Thâm, đưa cái vòng tay mà gã buôn bán cướp của Lộ Tinh cho Phó Thâm.
Phó Thâm siết trong tay, trong lòng trống rỗng phát hoảng.
Vội vàng chạy trốn về biển, Lộ Tinh bơi đến một tảng đá ngầm sau đó lén lút thò đầu ra.
Phó Thâm còn đứng ở chỗ biển cạn lúc nãy, nước biển không đến eo anh.
Ánh mắt Lộ Tinh chua xót, cuối cùng vẫn không nhịn được khóc, cậu nhớ Phó Thâm rất nhiều, rất nhớ...
Phó Thâm cũng rất khổ sở, tinh thần không tốt lắm.
Lộ Tinh trốn ở đây, đợi cho đến khi Phó Thâm mất mát rời đi.
Phó Thâm quay lại xe bán đồ ăn di động, chủ xe bị đánh đến mặt mũi bầm dập liên tục cầu xin tha thứ.
"Ông chủ xin tha mạng, vừa nãy vị tiểu thư kia mua đồ của tôi không trả tiền, là chính cô ta nói muốn lấy cái vòng kia thế chấp".
Phó Thâm đấm một phát vào mặt gã ta.
"Ông cho rằng tôi mù à!"
"Đã động thủ cướp đồ rồi còn vừa ăn cắp vừa la làng".
Phó Thâm nhớ đến dáng vẻ vừa rồi gã động Lộ Tinh, liền hận không thể gϊếŧ chết hắn.
"Được, ông nói là em ấy mua đồ của ông, vậy tôi hỏi ông, em ấy mua gì?"
Gã buôn bán thấy Phó Thâm không phải nhân vật dễ chọc nên một năm một mười nói hết những việc lúc nãy ra.
Phó Thâm nghe xong trong lòng không biết là tư vị gì.
Đứa ngốc kia, rời khỏi anh sẽ bị người ta bắt nạt....
Anh nhất định phải nhanh chóng đưa Lộ Tinh về mới được.
Phó Thâm lập tức thông báo cho dì, bảo dì chuẩn bị thêm một ít đồ ăn mà Lộ Tinh thích, đóng gói tất cả lại.
Trợ lý chuẩn bị thuyền, Phó Thâm mang theo hộp cơm do dì làm xong với kẹo đi ra biển, tới căn cứ bí mật của Lộ Tinh.
Đúng như dự đoán của Phó Thâm, Lộ Tinh không ở chỗ này.
Nhưng Phó Thâm để lại kẹo với cơm hộp trên rạn san hô, chỉ cần Lộ Tinh đến là có thể thấy...