Trung - Việt: Linh Thần
(Nghe Desharow - chiếu từng trải - Wallace nói nè. À không, theo họ của ngài cá, thành Desharow Agaras rồi.:v)
- --
"Celuecus..." Lông mi anh khẽ run, nói với hắn: "Cứu người giúp tôi."
Celuecus cúi đầu, sau đó môi anh lại bị chặn lại.
Medusa nín thở, bất giác nhắm mắt lại.
Chấn động lòng người.
Nụ hôn ngắn ngủ trong thoáng chốc, Celuecus quay đầu lại, lao xuống mặt biển gầm lên một tiếng vang dội đầy sức chấn nhiếp.
—
Lúc này, Medusa nhìn thấy những bóng dáng thuôn dài đủ màu sắc trồi lên từ trong biển, đám người cá tùy tùng có cánh nhỏ của Celuecus lần lượt vọt lên, nâng nhân loại sắp bị nước biển nhấn chìm.
Anh nhìn cảnh này mà bùi ngùi.
Dòng họ của Clorokawa và tiền bối của Selan đã hại biết bao nhiêu người cá, nhưng đến giờ, bọn họ lại cứu mạng con người trong tận thế. Không biết mấy tên đao phủ ấy thấy cảnh trước mắt này sẽ có cảm nhận thế nào. Không... bọn chúng sống yên ổn trong tường thành xây bằng tiền bạc và máu thịt, vẫn thờ ơ mà thôi. Có lẽ chỉ khi chúng bị kéo vào địa ngục, bị tuyệt vọng cắn nuốt mới cảm nhận được một tia hối hận về tội nghiệt của mình.
"Celuecus."
Nghe tiếng gọi khẽ khàng bên tai, Celuecus quay đầu sang, đôi mắt màu nhạt sáng long lanh ấy nhìn hắn chăm chú, nốt ruồi nơi đuôi mắt dịu dàng: "Cảm ơn cậu."
Nhớ đến cảnh nào đó trong quá khứ, Celuecus vươn bàn tay có màng ra, vuốt ve đuôi mắt anh. Buông bàn tay có màng đang vịn eo anh ra, hắn ngửa ra sau.
"Celuecus!" Medusa giật thót, giơ tay bắt lấy, thấy vây cánh vàng kim dang ra, bóng dáng thuôn dài lao qua dòng người đông đúc, trong thoáng chốc đã ném bốn năm người lên thuyền cứu hộ.
Chớp mắt trên thuyền cứu hộ đã kín người, được nâng lên, một cái trống được thả xuống. Đặt đứa trẻ trong lòng vào một chiếc tàu cứu sinh trong đó, anh đang định xuống lại bị mấy người Celuecus ném lên vướng chân.
Hình như phòng anh muốn xuống lần nữa, Celuecus ném lên hết người này đến người khác, còn có không ít trẻ con.
Ôm chặt bé gái đang sợ hãi vùng vẫy, tầm mắt Medusa đuổi theo bóng dáng vàng kim đang vút qua đám người, thấy hắn lại túm lấy mấy đứa trẻ bay lên, đột nhiên "phụt" một tiếng, một bóng đen khổng lồ lao đến từ trong đám người bên dưới Celuecus, bên dưới xuất hiện một cái miệng to như vực thẳm chi chít răng nanh, táp lên trên."Celuecus, bên dưới!" Anh hét lên, tim thắt lại, giây phút cái miệng khổng lồ kia sắp cắn vào đuôi Celuecus, một bóng dáng thuôn dài đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, đẩy Celuecus ra.
Medusa trừng to mắt... Đó là... thủ lĩnh người cá đuôi đen. Lúc đó, nhiều người cá nổi lên từ mặt biển hơn, bóng dáng màu bạc lướt qua trước mắt, lượn lên, nâng mấy người đến dưới thuyền cứu hộ của anh.
Đối diện với đôi mắt đen dịu dàng ấy, anh sứng sờ giây lát, không hẹn mà cùng gật đầu với cậu ấy, dường như khế ước ngầm... lúc này, dù có lập trường thế nào, chủng tộc khác biệt, bọn họ vẫn cùng nhau cứu rỗi sinh mệnh.
Nhìn xuống dưới, Celuecus và thủ lĩnh người cá đuôi đen kia đã chia nhau ra, cứu con người, động tác nhanh nhẹn như đang thi đấu vậy. Luống cuống tay chân sắp xếp cho mấy người vừa được ném lên với người cá đuôi bạc bên cạnh, Medusa lau mồ hôi trên trán, nhìn đối phương, không biết vì sao trong lòng dâng lên cảm xúc ngượng ngùng khó tả.
"Cảm ơn cậu... và bạn đời cậu đến giúp tôi."
"Không cần cảm ơn, tôi... tôi thật sự rất quý anh." Bên cạnh truyền đến giọng nói dịu dàng nho nhã, người cá đuôi bạc nhìn anh: "Các anh... hắn, ừm, hình như hắn vẫn rất nghe lời anh? Anh... nhớ chuyện quá khứ rồi sao?"
Medusa càng lúng túng hơn.
Rõ ràng người cá này biết quan hệ của anh và Celuecus.
"Bây giờ, hình như... anh không phản cảm với hắn quá. Trông dáng vẻ anh lo lắng cho hắn... có phải anh... thích hắn rồi không?"
Thần kinh Medusa giật nảy, ngạc nhiên nhìn cậu ấy, cả người như hóa đá. Người cá đuôi bạc cũng hơi xấu hổ dời tầm mắt.
"Ài, xem như tôi chưa hỏi đi. Tôi chỉ cảm thấy, có thể cái tên gây phiền phức cho anh... đáng để anh thích. Lúc đầu tôi... cũng rất ghét và sợ Agaras, sau này hiểu hắn rồi tôi mới..."
"Cậu nói lung tung gì vậy, tôi..."
Medusa nắm chặt dây thừng ở eo, trái tim tê dại như bị lời này nện trúng.
Thích?
Anh... thích Celuecus rồi?
Thích... hậu duệ của mình?
Không... không thể.
"Đương nhiên, hắn theo đuổi anh... thật sự là kiêng kỵ của tộc người cá, hắn thật sự là một tên phản nghịch, tôi không nên nói với anh mấy lời này, xin lỗi."
"Đại úy Medusa! Phải lên thôi!" Giọng Archer truyền đến từ phía trên. Anh bình tĩnh lại nhìn xuống, bên ngoài thành đã bị nước biển nhấn chìm toàn bộ, người không thể cứu được đang vùng vẫy trên mặt nước, nhưng anh rất rõ, không thể cứu những người đó được nữa. Anh nhắm mắt thở dài: "Lên thôi."
Thuyền cứu hộ nhẹ bẫng.
Anh mở mắt, thấy người cá đuôi bác đã nhảy xuống, ôm người cá đuôi đen lặn vào biển, mấy người cá theo bọn họ cũng mất tăm. Celuecus nhảy vọt lên, nắm lấy dây thừng dưới eo anh khiến người trong thuyền cứu hộ hoảng hồn thét lên.
"Đừng sợ." Medusa nhìn những người còn sống sót này, nhìn ra sau thuyền: "Đó là người cá tôi nuôi, hắn... ngoan lắm."
......
"Nghị viện Đế quốc và Quân ủy rất tức giận vì hành động tự tiện của anh, Medusa." Hoàng đế trẻ tuổi đứng vịn tay lên lan can vườn hoa: "Bọn họ ép tôi phải trừng phạt anh, muốn tước Quân hàm và Tước vị của anh, nhất là Nier và Valmont, lần này thái độ của bọn họ thống nhất đến lạ."
Một đám kền kền ngửi mùi muốn lao đến chia thịt anh ra ăn. Muốn nhân cơ hội này nhận anh làm "con nuôi" sao? Medusa thầm cười giễu, cung kính hỏi: "Thế Bệ hạ nghĩ sao?"
"Viện trưởng Clorokawa rất bảo vệ anh, xem ra hắn ta rất coi trọng học sinh mới là anh." Selan quay lại, vờ vờ con vẹt máy tàn tạ trên cánh ta, nhìn vào vòm thủy tinh bên trên vườn hoa trong không trung: "Nếu không phải anh có công lao đưa người cá về và giúp tôi đưa Mikael về, chắc chắn tôi sẽ không cho phép hắn ta bảo vệ anh như vậy. Medusa, Thần Khóc đã đến rồi, tuy trận bão này tạm thời dừng lại, nhưng trạm khí tượng đã dự đoán chẳng mấy chốc sẽ có một trận bão mạnh hơn ập đến, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, Mikael cũng sắp không chống đỡ được nữa rồi, anh phải nhanh chóng lấy thuốc thử đợt đầu cho tôi."
"Bây giờ Đế sư thế nào rồi?" Medusa hỏi. Anh cảm thấy mình biết rõ còn hỏi, vốn dĩ tình huống không thể chuyển biến tốt đẹp được.
"Khống chế bằng khí Ni tơ và nhiệt độ thấp." Selan khẽ nói, trong mắt thoáng ý cười: "Nhưng tôi nói với ông ấy, hình như ông ấy vẫn có thể hiểu được. Thậm chí còn cười với tôi nữa."
... Nhưng cũng là người đột biến cấp cao muốn thử bắt con mồi mà thôi, Mikael không phải người đột biến bình thường, thật sự là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào. Lỡ đâu ngày nào đó Selan không khống chế được, thả ông ta ra, sẽ có hậu quả khôn lường.
Không nói câu này ra, Medusa gật đầu: "Tôi sẽ tranh thủ."
"Nhớ, đừng để Clorokawa nhận ra."
Có lẽ, anh nên nhân cơ hội này làm gì đó, đụng tay đụng chân trong bản mẫu, diệt trừ Mikael đột biến không phải chuyện gì khó. Nhưng hậu quả khi làm vậy... anh không thể lường được, cũng không thể khống chế được.
"Cậu đang nghĩ gì vậy, đang nghĩ đường bỏ trốn sao, Medusa?"
Giọng nói của Clorokawa kéo anh về hiện thực, lắc đầu, nhỏ bào tử người cá trong ống nghiệm vào dịch khuẩn, đặt mẫu mới dưới kính hiển vi. Đây là ngày thứ ba bọn họ bắt đầu nghiên cứu vaccine. Do có Celuecus cung cấp bào tử người cá, tiến độ của bọn họ cũng nhanh chóng, nhưng việc nghiên cứu cũng vô cùng nặng nề vì thời gian gấp rút. Ngoài ra, thỉnh thoảng anh còn phải an ủi Celuecus đôi chút... vì thời gian này chỉ có thể dùng tay, tên kia đã sắp đói điên rồi, mỗi ngày đều lôi anh...
Trước ngực sưng đau khó chịu, cách lớp đồ bảo hộ anh cũng có thể cảm nhận được nơi đó lại ẩm ướt rồi.
"Sắc mặt Medusa kém vậy rồi, ngài để cậu ấy ngủ trưa đi, thầy. Nếu không e rằng cậu ấy sẽ đột tử bất cứ lúc nào đấy."
Anh nhìn Frukz bên cạnh, không biết có phải vì lần trước bị anh hung hăng đánh cho một trận trên tàu ngầm không, bây giờ con hồ ly này cũng quan tâm đến anh lắm, cũng không nói đùa vớ vẩn gì, dù thấy đêm nào anh cũng áo quần không chỉnh tề bước ra khỏi hồ nước cũng vờ không thấy.
"Tôi cũng không ngủ ba ngày rồi, là học sinh của tôi không có tư cách nghỉ ngơi trước tôi." Clorokawa ngẩng đầu lên khỏi kính hiển vi, đôi mắt đen liếc sang anh, ánh mắt ấy như thể có thể xuyên qua lớp đồ kháng khuẩn của anh, thấy được những dấu vết 'vất vả' vì lấy bào tử người cá mấy hôm nay. Medusa tránh khỏi tầm mắt hắn ta, nghe hắn ta dặn dò: "Đặt mẫu này vào hòm duy trì nhiệt độ, sẵn tiện kiểm tra tất cả các mẫu bên trong, Medusa."
Medusa đáp lời rồi nhận lấy bản mẫu, đi đến hòm duy trì nhiệt độ cách vách. Mở cửa ra, anh nhìn qua kính hiển vi mắt mèo của hộp đựng...
Trong loạt bản mẫu này có ba cái thay đổi rõ ràng.
Số 320, mẫu phản ứng dịch chiết lọc từ bào tử của Celuecus và bộ phận nhiễm virus của con người. Tế bào của Celuecus không những chống đỡ được virus mà còn có dấu hiệu cắn trả lại, đồng thời tế bào của hắn cũng đồng hóa tế bào con người.
Số 331, mẫu phản ứng dịch chiết lọc từ bào tử của Moloer và bộ phận người nhiễm virus. Bào tử của Moloer cũng đồng hóa tế bào con người, nhưng cũng có năng lực chống đỡ virus nhất định, yếu hơn Celuecus nhiều, không có dấu hiệu cắn trả.
Nhìn đến cái cuối, đó là dịch chiết xuất bào tủ của Charon lấy được trong cơ thể Archer, cũng đồng hóa tế bào con người, nhưng tính kháng virus thì cũng tương tự Moloer.
Xem ra, chỉ có bào tử của Celuecus có đủ tính phòng ngự và giết chết virus thôi, nhưng bào tử người cá khác cũng có thể tăng sức miễn dịch trong tế bào con người qua việc đồng hóa, tăng tỷ lệ chống lại virus, nhưng không thể cắn ngược lại virus... như vậy, điều này chứng minh, nếu con người bị người cá đồng hóa gặp virus, tuy có nguy hiểm đột biến nhưng tỷ lệ sống sót cũng sẽ tăng bội phần.
Mà e rằng thuốc thử bọn họ nghiên cứu ra còn lâu mới đủ phân phối.
Medusa cười lạnh lùng.
Anh sẽ giao bản mẫu thuốc thử nghiên cứu thành công cho Liên minh Thiên Châu, để bọn họ phụ trách cứu công dân nước mình và người dân ở đây, sau đó phá hủy tất cả thuốc thử còn lại, vận mệnh của con người thuộc cấp cao này nằm trong tay người cá... do người cá chọn người mình muốn cứu. Thử nghĩ mà xem, đối với những tên đao phủ đã từng tàn sát người cá và lấy họ làm thí nghiệm... chắc đây là kết cục vừa mỉa mai vừa bi thảm biết bao.
Nhưng... Cillian, Đế quốc này sắp bị lật đổ rồi, nhưng rốt cuộc em ở đâu vậy?
—
Liếc mắt nhìn sang bóng dáng chăm chú bên cạnh từng biết, yết hầu Frukz thắt lại.
... Đúng lúc. Anh ta phải... làm gì đó.
—
LT: Tự nhiên mốt lòi ra Frukz là Cillian là ngã ngửa hết nè.:v