Sau khi Hùng Chí Vĩ đi, Tần Phong ra khỏi phòng thẩm vấn, khoanh tay híp mắt, nghiêng đầu vào dặn dò một người đồng nghiệp thẩm vấn khác: “Tra tài liệu về Hùng Chí Vĩ đi.”
Pháp y Lưu đi tới: “Thế nào rồi?”
“Chẳng thế nào cả.” Tần Phong đi qua người pháp y Lưu, nhìn Lâm Phạm phía sau: “Vào phòng làm việc đi, có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Phạm gật đầu.
Pháp y Lưu vỗ vai Tần Phong: “Tôi đi trước đây.”
Quay về phòng làm việc, Lâm Phạm đã đeo cặp lên, nhíu mày như đang nghĩ gì đó. Tần Phong đi tới: “Muốn về sao?”
“Không về, em có thể đi xem hiện trường không?”
Tần Phong xoa đầu cô: “Đi, vừa hay tôi đang muốn đến tiểu khu một chuyến.”
Hiện trường rất rõ ràng là kích động nên giết người. Hung thủ có năng lực phản trinh sát nhất định, vô cùng quen thuộc với tiểu khu này. Mức sống của hung thủ có lẽ không cao, đúng thật là có hành vi lấy tiền. Trên ví tiền cũng đã phát hiện vết máu.
Tần Phong vừa ra cửa đã nhận được điện thoại: “Bên bảo vệ đã tra rồi, không có tình nghi.”
“Gửi tài liệu cho tôi.” Tần Phong lên xe, khởi động, cúp điện thoại, ra hiệu cho Lâm Phạm: “Dây an toàn.”
Lâm Phạm thắt dây an toàn. Tần Phong lái xe ra ngoài, Lâm Phạm hỏi: “Hàn Húc chết rồi sao? Vậy câu Hùng Kiều bảo đón người là nói dối hay là gì?”
“Một suy nghĩ cố chấp.” Tần Phong nói: “Hùng Chí Vĩ nói cô ta từng mắc bệnh, có thể là có liên quan đến việc mắc bệnh.”
Lâm Phạm thở dài một hơi. Thì ra bọn họ đều chết rồi.
Nửa tiếng sau đã tới vườn hoa Thụy Lệ. Người của bọn họ đều chưa đi. Tần Phong dừng xe bên ngoài tiểu khu, đi bộ vào.
“Đội trưởng Tần.”
Tần Phong gật đầu. Đội trưởng đội bảo vệ đi tới: “Tôi là đội trưởng đội bảo vệ ở đây.”
Tần Phong nhìn xung quanh: “Chỗ này của các anh là mỗi người đều phải quẹt thẻ mới vào được sao?”
“Đúng vậy.”
“Tối ngày là ai trực ban?”
"Lâm Tùng và Từ Chí, còn cả Tiền Khôn nữa.”
Trong lúc nói chuyện, có hai người đàn ông vừa cười vừa nói xách đồ đi vào tiểu khu. Tần Phong nhìn bọn họ một cái: “Bọn họ không cần quẹt thẻ à?”
“Là bảo vệ của chúng tôi.”
“Sao giờ lại không thay quần áo?”
“Bọn họ còn chưa vào làm, năm giờ mới đổi ca.”
“Vậy ca ban ngày có mấy người?”
“Ban ngày có tổng cộng sáu người.”
“Lưu Quyên, đã ghi hết tên lại chưa?”
Lưu Quyên gật đầu. Tần Phong nhìn phòng bảo vệ: “Có thể vào xem không?”
“Được.”
Phòng bảo vệ rất lớn, một gian phía sau còn có đặt bàn, trên bàn có hộp mì ăn liền, bài poker, quần áo treo ở một bên khác. Mùi trong này rất hỗn tạp, có lẽ là nước mì ăn liền đã hỏng do để quá lâu.
Lâm Phạm xoa xoa mũi, tiếp tục đi vào bên trong. Có mùi chân thối và cả mùi mồ hôi, trong đó còn có lẫn một chút mùi máu tanh. Lâm Phạm kéo tay áo Tần Phong, thấp giọng nói: “Có mùi máu tanh.”
Ánh mắt Tần Phong tối xuống, chạm vào đồng hồ của cô tỏ ý đã biết rồi tiếp tục đi vào bên trong.
“Chỗ này vừa bẩn vừa hỗn loạn, chẳng có gì đáng xem cả.”
Còn có một chiếc giường tầng, đại khái là buổi tối có thể ngủ.
“Có thể mở tủ ra không?”
“Sao vậy? Có vấn đề à?”
Tần Phong nói: “Mở được không?”
“Được, tôi có chìa khóa đây.”
Một loạt tủ quần áo được mở ra. Tần Phong nhìn thấy bên dưới có một cái chuôi màu đen, liền đưa tay ra: “Găng tay.”
Lâm Phạm đi theo anh vào liền chạy ra ngoài lấy găng tay. Tần Phong cầm cây gậy rút gọn lên, lúc duỗi ra dài tới một mét. Cảm giác lạnh lẽo trộn lẫn mùi máu đập thẳng vào mặt. Lâm Phạm nhíu mày: “Chính là cái này.”
Tần Phong hỏi: “Thứ này là của ai?”
“Không biết. Ể? Cái tủ này là của ai?”
“Của Từ Chí.”
“Từ Chí đâu?”
“Vừa nãy vẫn còn ở đây mà.” Đội trưởng đội bảo vệ cầm bộ đàm lên: “Từ Chí, Từ Chí!”
“Đang đi tuần phía sau.”
Tần Phong sải bước đi ra ngoài dặn dò những cảnh sát còn chưa rời đi: “Bắt người, tên Từ Chí đó.”
Từ Chí cao một mét bảy lăm, ba mươi hai tuổi, lúc bị bắt đã sợ đến tè cả ra, nhìn Tần Phong trước mặt: “Tôi đã phạm tội gì? Chuyện gì vậy hả? Tôi không phạm pháp.”
“Thứ đó là của anh đúng không?” Gậy rút gọn đã được rửa sạch. Bọn họ đã lấy được vết máu từ mấy cái khe trên gậy, đem đi kiểm tra rồi.
Từ Chí nhìn chằm chằm cây gậy: “Đây là đồ của Thượng Nhất Long. Sao vậy?”
“Thượng Nhất Long là ai?” Sắc mặt Tần Phong rất nghiêm túc, ngồi thẳng tắp.
“Đã từ chức rồi. Làm chưa tới nửa tháng, chê vất vả nên đã đi chỗ khác kiếm nhiều tiền hơn rồi. Tôi thấy anh ta vẫn luôn giấu cái này, vô cùng thích nghịch nó. Tôi cũng không biết sao lúc anh ta đi thì lại không cần nữa, ném trong tủ của tôi.”
Lưu Quyên nói: “Thế thì vừa nãy anh sợ cái gì?”
“Các người đông cảnh sát như vậy, gan tôi nhỏ mà.”
Tần Phong ra ngoài, điều tra tài liệu về Thượng Nhất Long. Thượng Nhất Long mười chín tuổi, người huyện Ứng, từ mười sáu tuổi đã bỏ học đi làm. Chiều cao một mét tám, nhìn trên ảnh thì thân hình khá gầy, ánh mắt hung ác nham hiểm. Đồng nghiệp phản ánh rằng người này khá háo sắc.
Báo cáo kiểm tra nhóm máu cho thấy là thuộc về Hùng Kiều. Hung khí đã tìm được rồi. Tần Phong lấy được địa chỉ, dẫn người đi bắt Thượng Nhất Long, kết quả là công cốc. Tần Phong nhét súng vào lại chỗ cũ, vừa xuống lầu đã thấy một người đàn ông khá gầy xách hộp cơm lắc lư đi về phía này, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh sát thì liền ném hộp cơm, quay người bỏ chạy.
“Đứng lại!”
Tần Phong sải bước chạy theo. Thượng Nhất Long chạy rất nhanh, xông ra khỏi tiểu khu suýt chút nữa đã đụng vào một chiếc xe cảnh sát. Anh ta lảo đảo chạy về phía một con hẻm nhỏ khác. Lâm Phạm xuống xe, rút cây dùi cui của Tiểu Vương ra rồi đuổi theo. Tần Phong xách cổ áo Lâm Phạm đẩy về: “Về đi!”
Bọn họ chạy rất nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng. Sau khi tốt nghiệp, Thượng Nhất Long từng học ở trường võ thuật, lại làm bảo vệ một thời gian rất dài, không biết công phu có tốt hay không, nhưng chạy thì nhanh.
Tiểu khu này vắng vẻ, đi xuyên qua con ngõ dài thì chính là nhà xưởng bỏ hoang. Tần Phong vượt qua tường vây, thấy anh ta chạy về một hướng khác. Anh rút súng ra, lên đạn. Khi chấp hành nhiệm vụ, không tới lúc mấu chốt thì không thể dùng súng, đó là quy định. Anh đi đường tắt, định chặn đường thì đột nhiên thấy Lâm Phạm chắn ở phía trước.
“Lâm Phạm!” Tần Phong gào lên, nhanh chóng nhảy xuống lầu hai, điên cuồng chạy đi.
Thượng Nhất Long nghe tiếng liền quay đầu theo bản năng. Trời đã tối, anh ta không nhìn thấy Lâm Phạm. Lâm Phạm nhân cơ hội mà nhanh chóng xông ra đập một gậy lên vai Thượng Nhất Long. Anh ta quay đầu lại cướp gậy, Lâm Phạm lập tức đánh lên tay anh ta, chặn đường Thượng Nhất Long. Thượng Nhất Long thẹn quá hóa giận, vậy mà bị một con nhóc con đánh, anh ta liền tiện tay nhặt một cây gậy lên đánh về phía Lâm Phạm. Khi còn chưa vung gậy ra thì vai đã chợt đau. Anh ta quay đầu thì đã bị đè xuống đất, gậy cũng rơi. Tần Phong bẻ quặt hai tay anh ta, đầu gối đè lên Thượng Nhất Long, lấy còng tay ra.
Lâm Phạm mỉm cười, xách dùi cui: “Anh ta là hung thủ à?”
Thượng Nhất Long trừng mắt nhìn Lâm Phạm với vẻ nham hiểm, Tần Phong cũng trừng Lâm Phạm một cái, xách Thượng Nhất Long lên. Những cảnh sát khác đã đuổi tới. Tần Phong giao người cho đồng nghiệp, trầm giọng quát: “Lại đây.”
Giọng điệu nghiêm khắc. Dùi cui của Lâm Phạm đã trả cho Tiểu Vương, tay chắp sau lưng. Cô quay đầu nhìn, nơi này chỉ còn lại mình cô. Cô đảo mắt, không dám đi về phía Tần Phong.
“Tôi gọi cô đó, có nghe thấy không?” Tần Phong xoay xoay cổ tay, dừng bước, quay đầu tức giận nhìn Lâm Phạm.
Lâm Phạm lết tới: “Em sợ anh ta chạy...”
“Cô là cảnh sát à?”
Lâm Phạm lắc đầu, cúi đầu không nhìn Tần Phong.
“Đứng thẳng lên!”
“Đội trưởng Tần?” Lưu Quyên từ phía xa chạy tới.
Lúc này Tần Phong mới thu cảm xúc lại, quay người: “Tôi về ngay đây. Cô đưa Lâm Phạm về đi.”
Anh sải bước rời đi, Lưu Quyên há miệng muốn nói gì đó, nhìn Lâm Phạm: “Tiểu Lâm?”
Lâm Phạm ngẩng đầu, cười cười nói: “Cảm ơn chị Lưu.”
Lưu Quyên đưa Lâm Phạm về: “Có cần đưa lên lầu không?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không cần đâu ạ.” Cô vội vã xuống xe, đóng cửa xe lại, dặn dò: “Trên đường về nhà chị Lưu phải chú ý an toàn nha.”
“Đi đây.”
Lưu Quyên lái xe đi. Lâm Phạm nhìn người phụ nữ cao gầy đứng trước cửa tiểu khu. Mái tóc dài của cô ta bay bay, mắt nhìn lên bầu trời, ánh mắt rất phức tạp. Lâm Phạm nhìn không hiểu được.
Cô đi tới, cuối cùng Hùng Kiều cũng quay đầu.
“Tìm chỗ nào ngồi đi.” Lâm Phạm nói.
Cô ta gật đầu.
Môi trưởng quanh tiểu khu rất tốt. Lâm Phạm tìm một chiếc ghế dài bên hồ, ngồi xuống: “Bắt được hung thủ rồi.”
“Ừ.” Cô ta không có mấy cảm xúc, ngồi xuống bên cạnh, nhìn mặt hồ phía xa.
“Sao cô còn chưa đi?”
“Anh ấy vẫn chưa tới.” Hùng Kiều nói: “Anh ấy đi máy bay về, anh ấy vẫn chưa hạ cánh.”
Lâm Phạm cũng nhìn trời: “Có lẽ anh ấy đã đi đầu thai rồi.”
“Anh ấy nói anh ấy sẽ đợi tôi, sau này sẽ lấy tôi.”
Mũi Lâm Phạm cay cay: “Nếu giờ cô đi đầu thai, có thể sẽ kịp để nối tiếp duyên phận một đời với anh ấy.” Lâm Phạm hít sâu một hơi: “Anh ấy chết rồi.”
Hùng Kiều sẽ vĩnh viễn không đợi được máy bay hạ cánh, không đợi được người ấy.
Hùng Kiều cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống che đi gương mặt.
Cô ta đang khóc, bờ vai hơi run lên nhè nhẹ.
Lâm Phạm thở dài: “Đi thôi.”
“Anh ấy kéo tôi từ bể khổ lên. Anh ấy nói khi về sẽ cưới tôi. Anh ấy nhỏ hơn tôi năm tuổi.” Giọng Hùng Kiều rất nhỏ: “Anh ấy rất đặc biệt. Trên thế giới này chỉ có một anh ấy mà thôi, không ai có thể thay thế được. Tôi đợi anh ấy, đợi hai năm rồi, anh ấy về rồi.” Nước mắt rơi xuống, rất nhanh đã trở nên vô hình: “Trong ngực áo anh ấy có nhẫn cầu hôn, máu nhuộm đỏ cả chiếc nhẫn. Khi tôi tới, thân thể anh ấy vẫn còn ấm, nhưng anh ấy đã đi rồi. Sao anh ấy nỡ? Anh ấy đã đồng ý sẽ cưới tôi, sao lại vứt bỏ tôi lại mà đi chứ?”
Gia cảnh Hùng Kiều rất nghèo khó. Cô ta chưa tốt nghiệp cấp hai đã bỏ học đi làm rồi. Lúc đó tuổi còn nhỏ, chẳng biết gì cả. Người xấu thấy cô ta xinh đẹp liền lừa cô ta vào nơi đó. Cô ta đã thề chết cũng không nghe theo, nhưng không lay chuyển được sự sỉ nhục của hiện thực, cuối cùng cô đã thỏa hiệp. Hùng Kiều xinh đẹp, rất nhanh đã trở thành công chúa được chào đón nhất của hộp đêm. Nhưng cô ta không hề vui vẻ. Tiền cô ta gửi về cho người nhà, cô ta vẫn chẳng có gì cả.
Sau đó, cô ta đã gặp được Hàn Húc. Khi ấy, Hàn Húc còn nhỏ, còn cô ta đã trở thành cô gái kiếm tiền nhiều nhất trong hộp đêm. Hàn Húc bị bạn học dẫn vào hộp đêm. Anh rất mất tự nhiên. Hùng Kiều trêu chọc anh, Hàn Húc lạnh mặt đẩy cô ta ra.
Một buổi tối, anh chẳng nói với Hùng Kiều một câu nói. Khi đi, anh nói với Hùng Kiều: “Chị là một cô gái tốt, không nên sa đọa như vậy. Nơi này cũng không hợp với chị đâu.”
Trong mắt Hùng Kiều, anh chẳng qua là một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch mà thôi.
Lần thứ hai gặp mặt, anh tặng cho Hùng Kiều một bộ sách, vẫn là dáng vẻ nghiêm chỉnh như trước. Hùng Kiều cười đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi, sau đó cô đã khóc thật. Cô không còn sa đọa nữa, cầm số tiền còn lại mở một tiệm quần áo nghiêm chỉnh. Ngày khai trương, cô ta đến trường đón Hàn Húc. Hùng Kiều dựa vào xe mà hút thuốc đầy quyến rũ. Hàn Húc đỏ bừng mặt, ngồi lên xe, anh nói: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
“Tuổi này của các cậu không phải đều thích hút thuốc cho ngầu sao?’
“Chẳng ngầu gì cả, có hại cho sức khỏe.” Hàn Húc phổ cập kiến thức cho cô ta suốt cả chặng đường về sự nguy hại của thuốc lá, thành phần của khói thuốc. Thậm chí anh còn lấy điện thoại ra tìm một vài hình ảnh phổi vì hút thuốc mà dẫn tới mắc bệnh cho cô ta xem. Hùng Kiều suýt chút nữa đã đạp anh xuống. Cửa tiệm bắt đầu kinh doanh, Hùng Kiều và Hàn Húc cũng trở thành bạn bè.
Hàn Húc dạy bù cho Hùng Kiều, hi vọng cô có thể thi đại học.
Hùng Kiều thật sự là đã thành học sinh ba tốt rồi, không hút thuốc không uống rượu không chơi bài, ngày ngày đều bị ép học từ vựng và công thức. Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian quá thật sự quá ngắn. Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Hàn Húc, bọn họ đã lên giường. Hùng Kiều thích anh. Cô ta không phải là lần đầu tiên ngủ với đàn ông, nhưng lại là lần đầu tiên thích một người đàn ông.
Hàn Húc cũng là lần đầu tiên, nhưng lại rất cẩn thận dè dặt mà quý trọng Hùng Kiều.
Hàn Húc thi lên đại học Giang Thành. Năm hai đại học, tình yêu của bọn họ bị người nhà phát hiện. Gia đình Hàn Húc giàu có, có máu mặt ở thành phố B. Cha mẹ anh biết con trai mình thích một người như vậy thì lập tức bùng nổ. Tiệm của Hùng Kiều bị đập, Hùng Kiều chắn trước mặt cô, kề dao lên cổ mình. Một Hàn Húc nghe lời như vậy lại ngang ngược vô cùng. Một tay khác của anh túm chặt lấy Hùng Kiều.
“Là lỗi của con. Con là đàn ông, chuyện con làm do một mình con gánh vác, đừng nhắm vào phụ nữ.”
Hùng Kiều không cạy được bàn tay anh cầm dao ra, òa lên khóc.
Người nhà của anh rời đi rồi, bọn họ lại ở bên nhau năm này qua năm khác. Chuyên ngành Hàn Húc học không có hạng mục tốt hơn ở trong nước, anh định ra nước ngoài học thêm hai năm. Anh muốn cho Hùng Kiều một tương lai tốt đẹp.
Bọn họ đã vượt qua thời gian, vượt qua được sự kỳ thị của người khác, vượt qua được sóng to gió lớn, nhưng lại thua trước chuyện đời vô thường.
“Anh ấy không thích tôi qua lại với những người đàn ông khác. Tôi đã mở quán bar, đã tiếp xúc với nhiều đàn ông như vậy, sao anh ấy không về tìm tôi? Sao anh ấy không mắng tôi?” Hùng Kiều nghẹn ngào: “Tại sao anh ấy không về tìm tôi? Báo mộng cho tôi cũng được mà. Nhưng anh ấy không tìm tôi... Tôi không đụng vào mấy người đàn ông đó. Bọn họ đều không phải anh ấy, sao tôi có thể hòa hợp với bọn họ được. Tôi chỉ là giận anh ấy thôi. Nhưng anh ấy một đi không trở lại, cũng không chịu đợi tôi...”
“Có lẽ là anh ấy hi vọng cô có thể sống tốt.” Lâm Phạm nói: “Anh ấy sợ cô vướng bận quá nhiều nên mới không chịu đi tìm cô thôi.”
Hùng Kiều ôm mặt khóc hu hu. Lâm Phạm nhìn về mặt hồ phía xa, rất phẳng lặng. Ánh đèn nơi xa chiếu rọi xuống, mặt hồ nổi lên ánh sáng lấp lánh.
“Kiếp sau, anh ấy lớn hơn cô, có thể bảo vệ cô.” Lâm Phạm nói: “Có lẽ anh ấy đang ở bên kia chờ cô đó.”