“Anh không cảm thấy bây giờ Âu Dương Ngọc thay đổi rồi sao?” Lâm Phạm uống một hớp nước, nói: “Không thì trước đây đáng ghét như vậy, bây giờ có hơi giống người.”
Tần Phong ngước mắt nhìn chằm chằm Lâm Phạm mấy giây: “Em cứ tiếp tục ghét đi, em có cảm nhận tốt về anh ta cũng không phải chuyện tốt.”
Lâm Phạm bật cười, dịch đến đụng anh một cái: “Ghen à?”
Tần Phong nhéo mặt Lâm Phạm: “Đúng vậy.” Anh cầm nước lên uống hết, vốn dĩ anh nghi ngờ Trần tiên sinh, nhưng bây giờ Chu Tĩnh được đưa về an toàn: “Em đợi ở phòng làm việc, anh ra ngoài làm vài chuyện.”
“Được, anh đi đi.”
Tần Phong rời đi, Lâm Phạm mở cặp sách lấy bài tập, trong WeChat có một thông báo lời mời kết bạn, avatar là một cô gái chảy máu, tên là Shura. Lâm Phạm do dự mấy giây, ấn từ chối.
Cô tiếp tục làm bài tập, buổi trưa Tần Phong mang cơm đến ch cô, lúc Lâm Phạm ăn cơm nói: “Không phải ma nữ đó không thể ra khỏi thư viện sao? Sao lại đi ra ngoài? Cô ta và Âu Dương Ngọc đi đâu?”
“Điều tra camera, không thấy gì cả.” Tần Phong gắp thịt bò cho Lâm Phạm, nói: “E rằng không phải ma nữ đó không thể ra khỏi thư viện, mà là rời khỏi thư viện không có lợi với cô ta.”
“Vậy cô ta sẽ đi đâu? Về nhà sao? Tìm bố mẹ của cô ta?”
“Bố mẹ của Thẩm Di không ở Giang Thành nữa, bọn họ ——” Tần Phong đột nhiên dừng ăn cơm, để đũa xuống đứng lên cầm áo khoác: “E là cô ta đã không phải là Thẩm Di nữa, cô ta là Tô Uất Lam! Đúng, cô ta có thể là Tô Uất Lam! Đến bệnh viện một chuyến với anh.”
Lâm Phạm vội vàng ăn miếng cơm cuối cùng: “Tô Uất Lam nào?”
“Người chết trong tòa lầu đó hai mươi tư năm trước.”
Lâm Phạm đặt đũa xuống đi theo Tần Phong nhanh chóng ra ngoài: “Anh nghi ngờ bây giờ Thẩm Di không phải Thẩm Di, mà là Tô Uất Lam?”
“Đúng.” Có lẽ cô ta đi tìm bố mẹ của Lôi Hiểu Giai, có thể cái chết của Tô Uất Lam có liên quan tới bà mẹ Lưu Tuyết của Lôi Hiểu Giai. Rời khỏi tòa lầu đó cô ta sẽ đi đâu? Tần Phong điều tra, sau khi Tô Uất Lam xảy ra chuyện thì mẹ của cô ta mắc bệnh chết, bây giờ không biết tung tích bố của cô ta, nghe nói là tinh thần thất thường. Có lẽ sớm rời khỏi Giang Thành, nếu như cô ta không bị Âu Dương Ngọc đưa đi, cô ta biết làm gì?
Tìm Lưu Tuyết.
Tần Phong đưa tay kéo Lâm Phạm, người ôm tài liệu vội vã đi vào suýt nữa đụng vào cô, Tần Phong gật đầu với người ta, mau chóng ra khỏi đơn vị chạy thẳng tới bãi đậu xe.
“Vậy bây giờ chúng ta đến bệnh viện tìm ai? Bố mẹ của Tô Uất Lam sao?”
“Sau khi cô ta xảy ra chuyện thì mẹ cô ta đã qua đời, bố cô ta thì tinh thần thất thường mất tích rồi.” Tần Phong mở cửa xe đi lên, Lâm Phạm nhanh chóng lên xe từ bên kia, đóng cửa xe, kéo giây an toàn cài nút: “Hả? Thảm như vậy?”
“Con một, một đứa con chính là mạng của cả nhà.” Tần Phong nói.
“Vậy đến bệnh viện?”
“Có lẽ người làm thảm kịch xảy ra năm đó, là mẹ của Lôi Hiểu Giai.”
Lâm Phạm nhanh chóng hiểu ra quan hệ: “Chắc chắn không?”
“Khá chắc chắn.” Tần Phong nói: “Anh từng đến trường học điều tra, năm đó quan hệ giữa Tô Uất Lam và bố của Lôi Hiểu Giai cũng rất tốt, sau đó Tô Uất Lam chết bất ngờ. Bố của Lôi Hiểu Giai mới ở bên mẹ cô ta, sau khi kết hôn thì họ có xích mích về tình cảm. Anh còn chưa kịp đi tìm Lưu Tuyết, cũng chính là mẹ của Lôi Hiểu Giai.”
“Nguyên nhân cái chết của Tô Uất Lam là do bệnh tim tái phát chết đột ngột, thời gian chết là rạng sáng.” Lâm Phạm giơ tay lên búng một cái, tỉnh ngộ: “Anh nghi ngờ năm đó là cố ý giết người? Có người dốc sức nhốt cô ta ở phòng thí nghiệm vào lúc đó? Không có ai sáng sớm đã đến phòng thí nghiệm, cô ta có bệnh tim sẽ không đi mạo hiểm tìm kích thích. Phải không?”
“Bây giờ không có chứng cứ chứng minh.”
Lâm Phạm vẫn không nghĩ ra: “Tại sao mười hai năm giết một người? Em nhớ đến một chuyện, em cảm thấy chuyện của Lôi Hiểu Giai không phải bất ngờ, có thể là cố ý mưu sát.”
“Là sao?”
“Khoảng thời gian trước khi Lôi Hiểu Giai đi mạo hiểm, cậu ấy theo dõi một weibo Đại V đăng chuyện kinh khủng liên quan tới trường học của bọn em, là một người đi đường vạch trần. Lôi Hiểu Giai thấy thứ đó nên mới thăm dò thư viện vào ban đêm, ví dụ nhé, trước khi chưa giết Lôi Hiểu Giai thì con ma đó không thể ra khỏi thư viện, có người cố ý thả tin dụ Lôi Hiểu Giai qua đó, có thể không?”
“Số Weibo là gì?”
Lâm Phạm nói dãy số của Đại V đó cho Tần Phong, Tần Phong nói: “Trước đây bọn em có từng nghe thấy tiếng khóc ở trường học không?”
“Không có.” Lâm Phạm nói: “Thư viện rất hẻo lánh, nếu như không nhắc đến thì rất ít người chú ý.”
Tần Phong cũng từng điều tra camera, trong nửa năm gần đây, trừ Chu Tĩnh và chú Lâm cắt sửa cành cây ở trường học ra, thật sự không còn ai khác.
“Trong lớp các em có bao nhiêu người theo dõi số này?”
“Không biết, nhưng thời đại bây giờ, người có gan thích mạo hiểm khá lớn chơi điện thoại dùng weibo, đa số sẽ theo dõi những weibo thế này nhỉ?”
“Anh biết rồi.”
Hai mười phút sau bọn họ đến bệnh viện, Tần Phong bước nhanh đến khu nằm viện, phòng bệnh đã có thêm những người khác. Tần Phong ngẩn ra, nhanh chóng cầm lấy điện thoại gọi điện, Lâm Phạm xoay người nói với y tá: “Dì ở phòng bệnh này hôm qua đâu? Bà ấy xuất viện rồi sao?”
“Đúng vậy, xuất viện rồi, sáng sớm hôm nay đã xuất viện.”
Tần Phong và Lâm Phạm vội vàng rời bệnh viện, Tần Phong đang gọi điện thoại, điện thoại bên kia tạm thời không liên lạc được. Tần Phong vẫn gọi, Lâm Phạm đột nhiên chỉ trước mặt: “Anh dừng xe ở phía trước, em thấy Lôi Hiểu Giai rồi.”
Tần Phong lái sang một hướng, xe dừng lại ở ven đường. Lâm Phạm mở cửa xe chạy thẳng ra ngoài, mặt trời đã gạt bỏ những tầng mây dày, chiếu xuống mặt đất. Cô ấy núp dưới bóng cây, run lẩy bẩy: “Lâm Phạm, mau cứu bố mẹ tớ! Mau cứu bọn họ!”
Lâm Phạm chạy tới nhanh chóng cởi áo khoác che trên đầu Lôi Hiểu Giai, ngăn cản ánh mặt trời: “Ba mẹ cậu làm sao? Bọn họ ở đâu?”
“Vườn hoa Vinh Thành, cô ta đuổi tới, cô ta muốn giết bố mẹ tớ.”
“Chui trong áo tớ.”
“Hả?”
Lâm Phạm cầm áo quấn Lôi Hiểu Giai xông thẳng lên xe, ném áo và cả Lôi Hiểu Giai ra hàng ghế sau, nói với Tần Phong: “Mau đến vườn hoa Vinh Thành, anh đoán đúng rồi.”
Lôi Hiểu Giai run rẩy ngồi rúc phía sau, cô ấy sợ sát khí trên người Tần Phong.
Nơi này khá gần Vinh Thành, Tần Phong đặt đèn cảnh sát lên, bảy phút đến vườn hoa Vinh Thành. Lôi Hiểu Giai đã xông ra ngoài, rất nhanh không còn thấy tăm hơn.
Lâm Phạm cầm áo khoác xuống xe vào khu dân cư với Tần Phong, chạy thẳng tới hành lang.
Xuống thang máy đã ngửi thấy mùi máu tanh, một tầng hai nhà, một cửa phòng mở ra. Tần Phong cản Lâm Phạm ở phía sau, anh lao vào trước, có hai người giống như hồ lô máu nằm trên đất. Lâm Phạm chen vào, Lôi Hiểu Giai đang khóc thảm thiết trong góc.
Đầu óc Lâm Phạm “ầm” một tiếng, xong rồi. Trong giây lát, cô mất đi thính giác, chỉ có tiếng khóc. Trong thoáng chốc, cô nghe thấy Tần Phong đang gọi điện, cô nhìn sang.
Tần Phong cúp điện thoại, xé tấm vải bên cạnh đè lên cổ người đàn ông, chưa chết. Lâm Phạm vội vàng đi đến, mẹ của Lôi Hiểu Giai đã chết hẳn, Lâm Phạm thấy bà ta ra khỏi cơ thể. Tim bà ta bị đào một lỗ, có thể đã có một khoảng thời gian, máu bắn ra xung quanh. Lâm Phạm sờ mạch đập trên cổ bà ta, cô học theo pháp y Lưu, đã không còn mạch tượng.
“Giai Giai?” Lưu Tuyết chạy thẳng tới phía Lôi Hiểu Giai, bà ta ôm lấy Lôi Hiểu Giai: “Giai Giai của mẹ, con sống lại sao? Con không sao? Cục cưng Giai Giai của mẹ.”
Lôi Hiểu Giai nhìn thi thể cách đó không xa, ôm mẹ thật chặt: “Mẹ.”
“Mẹ nhớ con lắm, cục cưng!”
Xe cứu thương đến, Lưu Tuyết mới nhìn sang, lập tức sợ hãi. “Đó là ai? Giai Giai?”
“Mẹ, mẹ giống con.” Lôi Hiểu Giai ôm chặt lấy mẹ: “Chúng ta đều bị cô ta giết.”
Bác sĩ thực hiện cấp cứu bố Lôi, Tần Phong tránh ra, trên tay anh toàn là máu, cầm lấy điện thoại gọi điện bảo Tiểu Vương tới. Bác sĩ kiểm tra thi thể của Lưu Tuyết, lắc đầu: “Không cần cứu, tim đã ngừng đập.”
Tần Phong lau sạch máu trên tay, đi ra ngoài châm một điếu thuốc, anh cần tĩnh táo hơn. Hiện trường có dấu vết đánh nhau, cả nhà rất lộn xộn, đồ dùng trong nhà bị ném khắp nơi. Vết cào đó, giống như dã thú.
“Mình chết rồi?” Lưu Tuyết sửng sốt mấy giây, xông tới muốn ngăn y tá đưa người đi: “Ông xã!”
Bà ta nhào hụt, bởi vì Tần Phong đứng ở cửa, bà ta trơ mắt nhìn y tá đưa chồng mình đi, lập tức phát ra tiếng kêu khóc thê lương, Lôi Hiểu Giai đến ôm lấy Lưu Tuyết.
“Mẹ, chúng ta làm sao đây?”
“Ai giết hai người?” Lâm Phạm ngẩng đầu, trên tay cô cũng có máu, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt bình tĩnh khác thường.
“Tô Uất Lam!” Lưu Tuyết đột nhiên sợ hãi, bà ta trốn ra sau, ôm đầu: “Tô Uất Lam tới báo thù, Tô Uất Lam muốn giết tôi. Tô Uất Lam, cô ta là Tô Uất Lam!”
“Tại sao Tô Uất Lam muốn giết bà? Tại sao muốn báo thù?”
Lưu Tuyết cứ lui đến bức tường, Lôi Hiểu Giai ôm chặt lấy bà ta, cô ấy kìm nén sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phạm: “Bởi vì năm đó mẹ tớ hại chết cô ta.”
Giọng nói của cô ấy rất nhẹ, từng chữ từng câu. Trong tiếng khóc hoảng sợ của Lưu Tuyết, hai mươi bốn năm, hai mươi bốn năm, bà ta không ngờ Lôi Hiểu Giai thi đậu trung học Thập Lục. Trùng hợp như vậy, Lôi Hiểu Giai học ở trường cũ họ từng học. Bà ta đã an ủi lòng mình, hai mươi bốn năm, cô ta đã sớm chuyển thế, đã sớm rời đi.
Hai mươi bốn năm, Lưu Tuyết đã quên gương mặt của cô ta. Bà ta và bố của Lôi Hiểu Giai kết hôn, bọn họ sinh con, cuộc sống mới tốt đẹp như vậy, bọn họ quên mất cô gái đáng thương đó.
Lâm Phạm siết chặt tay: “Tại sao?”
Lưu Tuyết chôn mặt trong lòng Lôi Hiểu Giai, than vãn khóc lớn: “Tôi không cố ý, tôi không muốn cô ta chết.”
“Tô Uất Lam và mẹ tớ đều thích bố tớ.” Lôi Hiểu Giai nhớ ra, cô ấy bị Tô Uất Lam giết chết, Tô Uất Lam nói: “Cảm giác năm đó mà mẹ cô cho tôi, hãy cảm nhận cẩn thận. Sợ hãi, điên cuồng, sụp đổ. Tôi chờ đợi cái chết trong bóng tối, bóng tối chiếm đoạt linh hồn tôi, tôi không thở nổi. Tôi điên cuồng kêu la, không có ai đáp lại, không có ai mở khóa, không có ai...”
Giọng nói của Lôi Hiểu Giai rất thấp: “Mẹ tớ lừa cô ta vào phòng thí nghiệm, cô ta có bệnh tim nên bị dọa chết.”
Lưu Tuyết ôm mặt, nước mắt lăn ra: “Tôi không cố ý! Tôi chỉ muốn dạy dỗ cô ta, tôi không muốn giết cô ta. Tôi không muốn giết cô ta—— ”
“Mẹ, bây giờ hai người đều giải thoát rồi.” Lôi Hiểu Giai ôm mẹ, cô ấy vuốt tóc mẹ, giọng nói dịu dàng: “Mẹ, mẹ hại cô ta, cô ta giết con và mẹ, cũng nên kết thúc rồi.”
Thật ra năm đó bố của Lôi Hiểu Giai thích Tô Uất Lam hơn, Lưu Tuyết ghen tị. Hoàn cảnh cấp ba năm đó khá kém, cả trường học chỉ có một bác giữ cửa, Lưu Tuyết cho bác ấy một chai rượu, uống nhiều rồi thì ai có thể nghe thấy tiếng kêu?
Mười bảy tuổi, sinh mạng trẻ rời xa.