Một tháng sau, Triệu Khinh Nhiễm từ thành phố một mình sinh sống gần tám năm trở về nhà.
Tuy rằng phần lớn đồ đạc đã gửi vận chuyển về nhà trước rồi, nhưng vẫn là phải mang theo vài thùng giấy, may là lúc cô lấy hành lý vừa ra tới cửa, liền thấy mẹ Triệu khoa trương dùng sức giơ tay vẫy cô.
Kỳ thực cô với ba mẹ cũng mới không gặp mấy tháng thôi, thật sự không cần khoa trương như vậy, nhưng nghĩ đến đại khái là vì đã biết thứ là hoàn toàn về nhà cuộc sống, mẹ già của mình cao hứng cũng là bình thường.
Nghĩ nghĩ, cô cười vẫy tay đáp lại, khi nhìn đến người đàn ông đứng phía sau ba mẹ, trong lòng nao nao, rồi lại cười cười với anh.
Sau khi đến gần, mẹ Triệu nhìn mấy thùng giấy to đùng của cô mà thì thầm: "Còn nói không cần chúng ta tới đón, nhiều hành lý như vậy sao tự mình có thể chuyển lên xe hết chứ?"
Triệu Khinh Nhiễm cười cười, nhìn về phía người đàn ông đứng sau ba Triệu, nói: "Đồng Chu, sao anh lại nào đến đây?"
Hứa Đồng Chu còn chưa có trả lời, mẹ Triệu đã thay anh trả lời: "Hôm nay vừa vặn Đồng Chu nghỉ phép, nó liền theo ba mẹ tới đón con, tự nó lái xe, đỡ phải phiền toái gọi xe."
Khinh Nhiễm thầm nghĩ để người ta lái xe thì sẽ không phiền toái chắc, nhưng vừa nghĩ đến quan hệ thân cận của Hứa Đồng Chu và ba mẹ, liền nuốt vào lời muốn nói.
Hứa Đồng Chu phụ họa: "Anh nghĩ lần này em trở về, khẳng định là hành lý không ít, dù sao ở nhà anh cũng không có việc gì, nên tới giúp."
Giọng nói của anh ấy rất nhẹ, ôn nhu như nước, hoặc như là ngượng ngùng, giống như lúc trước. Thế cho nên Triệu Khinh Nhiễm hay quên là anh ấy còn lớn hơn mình hai tuổi.
Trên thực tế, theo Triệu Khinh Nhiễm thấy, giống như nhiều năm rồi, Hứa Đồng Chu một điểm cũng không có thay đổi, rõ ràng đã là một người đàn ông tuổi rồi, lại còn có sự ngây ngô của thiếu niên.
Thời điểm qua năm mới, công ty Nạp Tư Đạt Khắc của mấy anh ấy được đưa ra thị trường, lúc bấy giờ anh ấy còn ở bên Mỹ, lúc anh ấy trở về, cô đã trở lại Tây Bắc để đi làm, cho nên lần gặp mặt cuối cùng đã hơn một năm trước.
Đến bãi đỗ xe, đứng trước xe của Hứa Đồng Chu, anh ấy để cho ông bà Triệu gia cùng Khinh Nhiễm lên xe trước, tự mình đem từng thùng hành lý bỏ vào cóp xe.
Xe anh ấy là một chiếc Buick rất phổ thông, nhưng bên trong thật sạch sẽ, Triệu Khinh Nhiễm ngồi ở ghế sau, nhất thời có chút cảm giác thả lỏng.
Triệu Khinh Nhiễm vốn muốn hỗ trợ, lại bị mẹ Triệu giữ chặt: "Con ngồi ba mươi mấy tiếng máy bay cũng mệt mỏi rồi, để tự Đồng Chu làm đi."
Triệu Khinh Nhiễm quay đầu xuyên qua kính thủy tinh nhìn Hứa Đồng Chu đang bận rộn ở phía sau, nhìn mẹ Triệu không nói gì lắc đầu: "Mẹ, mẹ thật đúng là không biết xấu hổ đi sai bảo Đồng Chu."
Mẹ Triệu còn cười nói: "Đồng Chu thành thành thật thật con cũng không phải không biết, mấy năm nay con không ở nhà thường xuyên, mẹ và ba con có chuyện gì cũng nhờ vả Đồng Chu."
Ba Triệu cũng phụ họa: "Đúng vậy, Đồng Chu nửa con trai của chúng ta đấy."
Mẹ Triệu tiếp tục: "Con cho là nó giống con là sói mắt trắng sao, rời nhà nhiều năm như vậy sống chết không trở về. Vẫn là Đồng Chu tốt hơn, có tiền cũng vẫn ở nhà cũ, vẫn làm hàng xóm với chúng ta."
Giữa lúc ba mẹ phối hợp đánh kép, Triệu Khinh Nhiễm chột dạ bại trận. Trên thực tế quả thật cô cũng rất chột dạ, ba mẹ chỉ có cô là con gái, mấy năm nay bởi vì chính mình tùy hứng không muốn về nhà, có chuyện gì còn cần phiền toái một người ngoài, về tình về lý thì cô vẫn là một đứa con gái bất hiếu.
Hứa Đồng Chu ngồi xuống chỗ điều khiển, Triệu Khinh Nhiễm liền lập tức nói đùa: "Đồng Chu, mấy năm nay rốt cuộc anh đã làm gì ba mẹ tôi vậy? Bọn họ còn muốn nhận anh làm con trai, cũng không muốn người con gái là tôi nữa."
Hứa Đồng Chu hé miệng cười cười: "Chú dì chỉ có một cô con gái là em, nên vẫn luôn muốn em về nhà.”
Mẹ Triệu chụp một cái lên đầu cô: "Còn có mặt mũi mà nói hử, từ hôm nay trở đi cho đến khi con lấy chồng, phải ở nhà, hơn nữa lập gia đình cũng chỉ có thể lấy chồng ở quê mình, lúc trước nghe con nói ở đó tìm bạn trai nếu thấy được sẽ kết hôn, đều hù chết mẹ, thấy con thật muốn định cư ở đó? Giờ may mắn rồi."
Triệu Khinh Nhiễm không nói gì, khinh bỉ: "Mẹ à, mẹ cũng khoa trương quá, con gái thất tình mà mẹ còn cao hứng như thế sao? Con đã tuổi sắp thành gái ế rồi, mẹ cũng không nên vui mừng như thế chứ!"
Mẹ Triệu đắc ý cười ha ha: "Mẹ đương nhiên cao hứng, chẳng lẽ còn trơ mắt nhìn con ở lại Tây Bắc thành gia lập nghiệp. Mẹ nói với con nè, hiện tại độ tuổi này rất thích hợp, con của mẹ bộ dạng không kém, bằng cấp đều tốt, chờ con qua giai đoạn thích ứng chỗ làm mới, mẹ lập tức tìm người giúp con giới thiệu vài đối tượng tốt, tùy tiện con chọn lựa."
Triệu Khinh Nhiễm vẻ mặt cầu xin cầm tay mẹ: "Mẹ, mẹ tha cho con đi!"
Hai mẹ con ngồi ở ghế sau nói đùa trong chốc lát, Triệu Khinh Nhiễm mới phát giác Hứa Đồng Chu vẫn không nói tiếng nào. Ngẩng đầu nhìn anh ấy lái xe, thấy bộ dáng anh ấy dị thường chuyên tâm.
Triệu Khinh Nhiễm nhìn qua bộ dạng của anh ấy, trong trí nhớ của cô, Hứa Đồng Chu tựa hồ làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc, thậm chí còn thật sự có chút không thú vị.
Ánh mắt cô không tự giác chuyển qua vật đeo trên tai anh, ẩn ẩn lộ ra có chút giống tai nghe điện thoại.
Đó là máy trợ thính.
Có đôi khi Triệu Khinh Nhiễm đều đã quên Hứa Đồng Chu bị chứng nặng tai.
Cô nghĩ nghĩ, nhìn Hứa Đồng Chu mà nói: "Thời điểm qua năm mới em thấy tin tức công ty các anh được đưa ra thị trường, bất quá anh cũng là người đồng sáng lập nhưng sao không tại xuất hiện chung? Chỉ thấy giám đốc công ty anh ra mặt thôi."
Hứa Đồng Chu học ngành máy tính, sau khi tốt nghiệp đi tìm việc hình như là bởi vì nguyên nhân tai gặp vấn đề, sau đó anh ấy bị sư huynh kéo đi cùng nhau gây dựng sự nghiệp lập một mạng xã hội tên là Láng Giềng. Trang web này phát triển nhanh chóng đến mức thần kỳ, vài năm liền tiến vào ngành mũi nhọn, cuối năm ngoái tại Mỹ Nạp Tư Đạt Khắc đưa ra thị trường, mấy người sáng lập ra tự nhiên là nước lên thì thuyền lên.
Nhưng mà Hứa Đồng Chu bây giờ còn đi chiếc Buick, ba Triệu mẹ Triệu có lẽ đều tưởng rằng anh chỉ là một kỹ thuật viên trong một công ty Internet cao cấp.
Bởi vì anh rấttiết kiệm, bên ngoài đưa tin, người đồng sáng lập trang Láng Giềng vẫn chỉ dùng một cái tên võng danh "Nhất Diệp Khinh Thuyền", đại bộ phận công chúng trên Internet, chỉ biết là Nhất Diệp Khinh Thuyền, lại không biết Hứa Đồng Chu.
Triệu Khinh Nhiễm đại khái nằm trong số ít người biết Hứa Đồng Chu chính là Nhất Diệp Khinh Thuyền, hơn nữa là biết rất sớm.
Trước khi Nhất Diệp Khinh Thuyền sáng lập trang Láng Giềng, cũng đã là một truyền kỳ ở trên mạng, từng bởi vì chiến đấu với một hacker quốc tế đại tái mà một đêm thành danh.
Triệu Khinh Nhiễm ngay từ đầu cũng cũng không biết Hứa Đồng Chu chính là đại danh lừng lẫy Nhất Diệp Khinh Thuyền trên mạng kia, đại khái là lúc nghỉ đông đại học, cô dùng máy tính của anh để viết bài trong lúc vô ý phát hiện bí mật này.
Sau đó lúc cô nghe giới truyền thông đưa tin, nhìn đến người đồng sáng lập mạng xã hội Láng Giềng là Nhất Diệp Khinh Thuyền, mới biết được nguyên lai Hứa Đồng Chu lợi hại như vậy, nay Láng Giềng đã lên thị trường, anh nắm trong tay cổ phần công ty trước mắt giá trị sớm đã qua hàng triệu, tuyệt đối đã bước vào cấp bậc giàu sụ rồi.
Nhìn anh sống tốt như vậy, Triệu Khinh Nhiễm thực vui mừng, áy náy giấu trong lòng nhiều năm, cũng giảm bớt một ít.
Hứa Đồng Chu nghe xong câu hỏi của cô, từ kính chiếu hậu nhìn cô, hé miệng khẽ cười nói: "Anh chỉ là làm kỹ thuật, chuyện xuất đầu lộ diện anh không thích, may là sư huynh cũng không bắt buộc anh."
Triệu Khinh Nhiễm tựa hồ là nghĩ đến cái gì lại hỏi: "Đúng rồi Đồng Chu, em nghe mẹ nói bây giờ anh cũng chưa có bạn gái, không phải thật sự đi?"
Hứa Đồng Chu hơi hơi sửng sốt, trên mặt hơi đỏ một chút, làm như ngượng ngùng gật gật đầu: "Hai năm nay thật sự rất bận, cho nên vẫn không thời gian."
Theo góc nhìn của Triệu Khinh Nhiễm, chỉ có thể nhìn đến mặt bên của anh ấy. Hứa Đồng Chu tuyệt đối là một người đàn ông có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, nhất là mặt bên, nếu không phải vì Triệu Khinh Nhiễm quen biết anh nhiều năm, góc nhìn như vậy cũng đủ để cô si mê rồi.
Vẻ đẹp của anh cũng không phải loại âm nhu, đơn thuần chính là dung mạo tinh xảo, không chê vào đâu được. Nếu không bên tai có máy trợ thính, thì Hứa Đồng Chu anh tuấn như vậy, hơn nữa lại giàu có, đại khái chính là người đàn ông kim cương trong lời người ta thường nói.
Đương nhiên, cho dù là anh có điểm tàn tật ấy, tin tưởng cũng có cô gái nguyện ý nhào vào. Bất quá đáng tiếc là, tính cách của anh thật sự thành thật nội liễm, mấy năm nay Triệu Khinh Nhiễm mặc dù không ở nhà, nhưng cũng đoán được cuộc sống của Hứa Đồng Chu là loại nào, rốt cuộc đơn giản chính là một trạch nam.
Mẹ Triệu nghe hai người nói chuyện, liền chen vào nói: "Nói đến việc này mẹ thiếu chút nữa quên mất, mấy hôm trước ba mẹ nó còn gọi điện thoại đề cập đến chuyện này với mẹ, Đồng Chu năm nay cũng đã , nên lấy vợ rồi, vốn là trong thời gian này mẹ tìm người giúp Đồng Chu xem đối tượng, nhưng do mẹ bận rộn giúp con thu thập hành lý đã quên mất thời gian gặp mặt. Đồng Chu, con đừng vội, khi trở về dì sẽ đi hỏi một chút."
Triệu Khinh Nhiễm nghe được mẹ nhắc tới ba mẹ Hứa Đồng Chu, theo bản năng anh quay đầu nhìn biểu tình của cô, đã thấy thần sắc cô tự nhiên, là bộ dạng không quan tâm đến.
Ngồi ở ghế phụ ba Triệu cũng cười nói: "Bà phải để ý việc này nhiều hơn, Đồng Chu tuấn tú như vậy, đừng tùy tiện tìm đại người đó giới thiệu đấy."
Mẹ Triệu xua tay nói: "Đương nhiên."
Hứa Đồng Chu đại khái là quen ngượng ngùng, bị người khác nói đến chuyện của mình, tựa hồ cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ một mặt hé miệng cười.
Triệu Khinh Nhiễm bỗng nhiên thấy có điểm buồn cười.
Ba mẹ Khinh Nhiễm là công nhân viên chức của một xưởng quốc doanh, ở khu chung cư của xưởng quốc doanh, căn hộ mười mấy năm trước, nay đã có vẻ thực cổ xưa, nhưng bởi vì chung quanh đều là nhà quen biết, nên bầu không khí thực thân thiết, không giống như vẻ lạnh nhạt trong thành phố lớn.
Triệu gia ở lầu , đối diện là chính là nhà Hứa Đồng Chu.
Ba mẹ Hứa Đồng Chu cũng từng là công nhân viên chức của xưởng quốc doanh, nhưng sau đó dời công tác, hai người ly dị, chuyển đi cùng lúc, bất quá lúc ấy đang cải cách quyền tài sản, đơn vị phân phòng ở giao tiền liền chỉ thuộc loại bất động sản cá nhân, cho nên Hứa Đồng Chu giữ lại căn nhà này.
Triệu Khinh Nhiễm tưởng sở dĩ cho tới bây giờ Hứa Đồng Chu cũng chưa chuyển đi, ước chừng chính là nhìn trúng bầu không khí hòa hợp ở nơi này quê nhà này.
Chung cư cũ không có thang máy, Triệu Khinh Nhiễm có thùng đồ, Hứa Đồng Chu giở đồ xuống, để cho Khinh Nhiễm cùng ba mẹ cô lên lầu trước, vì thế ba mẹ Khinh Nhiễm liền vui tươi hớn hở lên lầu, nói là đi làm cơm.
Triệu Khinh Nhiễm không nói gì nhìn thân ảnh nhẹ nhàng quắc thước của hai ông bà quắc, bọn họ cũng thật không xem Hứa Đồng Chu như người ngoài.
Cô yên lặng lắc đầu, cho dù Hứa Đồng Chu là một thanh niên tráng kiện, Triệu Khinh Nhiễm cũng hiểu được để anh một người chuyển thùng đồ thật sự là rất quá đáng.
Áy náy là tất nhiên, nhưng tuy rằng Hứa Đồng Chu nhìn gầy yếu, nhưng khí lực cũng không nhỏ, chính cô ôm một cái thùng lên lầu đều có chút cố hết sức, nhưng anh một tay một thùng thế nhưng thoạt nhìn còn có điểm thoải mái.
Chuyến đầu tiên, sau khi Triệu Khinh Nhiễm vào cửa liền vỗ vỗ tay thở ra, cười nói: "Nhìn không ra anh mạnh đến thế, em còn nghĩ là mấy người làm kỹ thuật đều là tay trói gà không chặt, nói thật đi có phải bình thường anh đều lén lút tập thể hình hay không?"
Hứa Đồng Chu cười nhìn cô: "Không phải lén lút, mà là quang minh chính đại."
Triệu Khinh Nhiễm bởi vì anh nghiêm trang hài hước mà cười ha ha.
Đợi cho Hứa Đồng Chu đem thùng còn lại xách đi lên, hai ông bà Triệu gia đã bận rộn ngập đầu trong phòng bếp. Nhìn thấy anh vào cửa, mẹ Triệu từ phòng bếp thò đầu ra vẫy vẫy tay: "Đồng Chu, con mau giúp dì rửa rau, chú con rửa đồ ta cũng không dám nấu."
Triệu Khinh Nhiễm đối với mẹ đại nhân nhà mình thật là hoàn toàn không biết nói gì, nếu mẹ biết chính mình đang sai bảo một người có giá trị tới hàng triệu, có thể hay không một ngụm thổ huyết nhổ a?
Cô đứng cửa phòng ngủ của mình, cố ý làm trái lại: "Đồng Chu, anh tới giúp em thu thập một chút hành lý đi, nhiều quá một mình em không dọn hết được."
Mẹ Triệu hừ một tiếng: "Xú nha đầu sắp xếp hành lý còn muốn người khác hỗ trợ thật không biết xấu hổ là gì, Đồng Chu đừng để ý đến nó, vào giúp dì rửa rau đi!"
Triệu Khinh Nhiễm cười ha ha: "Ba mẹ hai người làm bữa cơm còn muốn người hỗ trợ cũng thật không biết xấu hổ? Đồng Chu anh tới giúp em đi, đừng để ý mẹ em làm gì."
Hứa Đồng Chu đứng ở phòng khách, nhìn nhìn mẹ Triệu trong phòng bếp, lại nhìn nhìn Triệu Khinh Nhiễm nửa tựa vào cửa phòng ngủ cười đến vẻ mặt sáng lạn, thấp giọng nói: "Nếu không thì chú dì với em đều trước nghỉ ngơi một lúc, hiện tại còn thời gian, chờ cháu giúp Khinh Nhiễm thu thập hành lý xong lại giúp chú dì nấu cơm."
Mẹ Triệu cười nhạo nói: "Được rồi được rồi, cháu đi giúp xú nha đầu thu dọn đi, để dì và chú nấu cơm là được. Bằng không xú nha đầu thật đúng là cho rằng mỗi ngày bọn ta đều áp bức cháu."
Hứa Đồng Chu quay vào phòng ngủ của mình, Triệu Khinh Nhiễm liền đóng cửa lại, chỉ vào giường của mình, nói: "Anh cứ ngồi nghỉ ngơi một lát đi, vừa lái xe lại còn giúp em chuyển hành lý, em thấy anh mệt rồi."
Hứa Đồng Chu có điểm ngượng ngùng cười cười, biết nghe lời phải nên đến ngồi bên giường.
Triệu Khinh Nhiễm ngồi xổm xuống, mở ra thùng giấy vừa dọn vừa cười hỏi: "Đồng Chu, có phải mẹ em hay làm phiền anh như vậy, ngày nào cũng sai anh làm này làm nọ, em thấy anh chính là người dễ bị bắt nạt."
Hứa Đồng Chu vẫn không nhúc nhích nhìn động tác của cô, nhẹ giọng nói: "Thực không có, em cũng biết dì chỉ nóng tính, chỉ nói miệng thế thôi. Mấy năm nay anh bề bộn nhiều việc, ba bữa thường xuyên không đúng giờ, nếu không có dì thường xuyên nấu cơm chiếu cố anh, phỏng chừng anh đã sớm bị bệnh đau bao tử rồi."
Kỳ thực Triệu Khinh Nhiễm cũng hay nói giỡn, mẹ cô đối xử với Hứa Đồng Chu rất tốt, trước kia cũng vậy, có lẽ từ đáy lòng cô, cũng đã xem anh như nửa người thân trong nhà, cho nên mới tùy ý như vậy.
Mặc kệ là ai chiếu cố ai nhiều hơn, Triệu Khinh Nhiễm đều thật cảm tạ mấy năm nay, khi mình không ở bên cạnh ba mẹ, Hứa Đồng Chu tạm thời thay thế mình làm chuyện mà một người con nên làm.
Nghĩ nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Đồng Chu, mấy năm nay cảm ơn anh luôn chăm sóc ba mẹ em."
Hứa Đồng Chu vốn định lắc đầu, bỗng nhiên trên mặt ửng đỏ khả nghi, hơi hơi quay đầu nhìn về phía khác.
Triệu Khinh Nhiễm nhìn lại mới thấy, nhìn đến mình cầm trong tay một cái áo ngực, thiếu chút nữa cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn anh trêu tức nói: "Đồng Chu, sao anh vẫn còn thẹn thùng như vậy?"