Trưa thứ bảy, cánh cửa “Cửa hàng Giai Giai” được mở, có khách quý tới.
Nhìn về phía cửa kính được đẩy, Triệu Giai Giai mắt mở to, cười, “Chị cả, sao chị lại tới đây?”.
Triệu Phương Phương cũng cười nói, “Đến xem cửa hàng em thế nào?”.
Triệu Giai Giai kéo tay chị, ngồi xuống ghế sô fa, “Hoàn hảo ~~ Tuy rằng nhiều giai đoạn còn thiếu tiền, nhưng em nghĩ em vẫn chống đỡ được”.
“Em so với mấy tháng trước có tinh thần hơn hẳn, xem ra kết hôn rồi thật sự có vẻ tốt nha!”. Triệu Phương Phương luôn không muốn em gái mình chịu khổ, đối với cô em gái này, cô có phần áy náy, dù sao em cô cũng tự nguyện cuộc hôn nhân thương mại này.
“Dù sao mấy ngày qua thật sự phong phú, đầu không cần suy nghĩ quá nhiều, huống hồ em cuối cùng cũng được sống độc lập, không thể cứ dựa vào chị và chị hai”.
“Ba thực sự lo lắng cho em, bởi vì ông luôn nghe được một số chuyện đáng bận tâm của Trầm Vũ Phong”.
“Ba bây giờ mới lo lắng chẳng phải quá chậm? Em giờ đã gả cho anh ta, anh ta đối với em cũng thoải mái! Mong ba yên tâm”. Giữa cô và Trầm Vũ Phong không có vấn đề gì khi ở chung, mọi thứ rất cân bằng, khiến cô cảm thấy thực dễ chịu. Tuy rằng tiếng tăm Trầm Vũ Phong bên ngoài nhiều, nhưng đối với cô vẫn luôn tôn trọng, ít nhất cho tới bây giờ vẫn thực hiện đúng thỏa thuận, không có bất kì hành động xấu gì đối với cô, làm cho cô cảm thấy rất an tâm.
“Thật à?” Triệu Phương Phương cố tìm tòi nghiên cứu lời lẽ thật giả của em gái.
“Đương nhiên, chị không phải nói em so với trước có tinh thần hơn sao?”. Triệu Giai Giai trên mặt thoáng ý cười.
“Em gái à, chị phải nói cho em nghe một chuyện”. Triệu Phương Phương vẻ mặt trở nên nặng nề.
“Chuyện gì?”. Triệu Giai Giai cũng cảm giác được chị mình thận trọng.
“Ngụy Thế Kiệt đã trở về!”.
Lời nói của Triệu Phương Phương giống như bom nổ dưới nước, một chút đã đem tâm tư Triệu Giai Giai đang bình tĩnh nổ tung thành đống hỗn độn, một cái tên đã rất lâu, một cái tên làm cô đau lòng gần như sống không nổi, cô nghĩ cô đã sớm trở nên bình tĩnh, nhưng đó chỉ là cô che giấu biểu hiện giả dối của mình.
“Hắn …”. Triệu Giai Giai ngay cả nói cũng nói lắp bắp, bởi vì trái tim thật sự bị sốc, “Hắn thật sự đã trở về?”.
Nhìn bộ dạng của em gái, Triệu Phương Phương tuy không đành lòng nhưng vẫn phải nói, “Số điện thoại của em thay đổi, cậu ta tìm không thấy em, nên đến tìm chị, cậu ta hy vọng gặp mặt em một lần, nói là muốn xin em tha thứ”.
Triệu Giai Giai chậm rãi khôi phục tâm trạng, dù sao đó cũng là chuyện nửa năm trước.
“Chị không nói cho hắn biết em đã kết hôn sao?”. Nhớ tới con người phụ bạc kia, ngoài nụ cười khổ cô còn có thể có biểu tình gì.
“Có! Nhưng cậu ta nói bất luận thế nào cũng phải gặp mặt em một lần”. Triệu Phương Phương thành thật thuật lại.
“Chị à, chị không phải phản đối em với hắn đi lại sao? Hôm nay sao lại giúp hắn chuyển lời?”.
Nhớ ngày đó, chị cả ba đầu sáu tay ngăn cản cô với Ngụy Thế Kiệt kết giao, nhưng cô cứ như trúng tà, vẫn bị mê hoặc từ lời ngon tiếng ngọt của Ngụy Thế Kệt, hoàn toàn không phân biệt rõ đông tây nam bắc, cứ thế lấn sâu vào.
Người ta nói mối tình đầu là đẹp nhất, Ngụy Thế Kiệt thực sự đã dành cho cô hai năm tình yêu đẹp nhất, nhưng cuối cùng vẫn có tác động hủy diệt rất lớn, làm cho cô đã từng có ý định từ tòa nhà cao nhảy xuống!
“Chị không giúp cậu ta chuyển lời, chị muốn là em phải có chuẩn bị, chị sợ Ngụy Thế Kiệt vạn nhất tìm đến em, đột nhiên xuất hiện trước mặt em, em lại quá kích động, như thế không tốt lắm”. Triệu Phương Phương giữ lấy đôi tay run run của cô.
“Em hiểu, em sẽ không gặp mặt hắn, có gì tốt đâu? Tất cả đều đã trôi qua rồi!”. Cô hy vọng làm cho ác mộng của bản thân mình được giải thoát, vì thế mới nhiệt tình xung phong gả cho Trầm Vũ Phong.
“Phải đó! Lúc trước cậu ta đối với em vô tình vô nghĩa, lừa em lấy tiền, em không đừng cho cậu ta cơ hội để lại bị lừa”. Triệu Phương Pương cao giọng, ý tứ cảnh cáo hàm xúc rõ ràng.
“Em ngốc như vậy sao? Đã bị hắn lừa gạt một lần, chẳng lẽ còn bị hắn lừa thế lần nữa sao?”.
“Em không phải ngốc, em chẳng qua quá mềm yếu, cái tên Ngụy Thế Kiệt kia chị đã cảnh cáo hắn, nếu hắn dám dây dưa đến em, chị nhất định tìm Linh Linh đuổi hắn, nhét hắn vào cái túi quăng xuống biển”. Triệu Phương Phương quyết liệt nói.
“Đại tỉ à, khoa trương quá đấy!”. Triệu Giai Giai nở nụ cười, biết là chị nói thế để làm dịu đi cảm xúc của cô.
“May mắn em không ở nhà, cậu ta cũng không biết em mở cửa hàng này, cho nên cậu ta tạm thời không tìm được em, cùng lắm chị nghĩ cậu ta tìm bạn học của em hỏi thăm”.
“Chị cả, cảm ơn chị, em sẽ cẩn thận, sẽ không để cho hắn tiếp cận được em”. Trong lòng cô thật sự tính như vậy!
Sau rồi cô và chị cả nói chuyện phiếm một chút, cô tất cả đều không nhớ rõ, chỉ khi có vị khách đến cửa, chị cô mới rời đi.
May mắn cuối tuần nghỉ có một học muội đến làm công, trong cửa hàng trừ Giang Phẩm Hạo còn có người nữa hỗ trợ, vì thế cô có thể ngẩn người, ngẩn người đến tận bốn giờ chiều, sau khi cô nghe được tiếng chuông điện thoại.
“Giai Giai, em sao còn ở cửa hàng? Chưa về nhà chuẩn bị sao?”.
Di động truyền đến giọng nói của Trầm Vũ Phong.
“A…”. bị Ngụy Thế Kiệt làm cho hỗn loạn, cô thiếu chút nữa quên tối nay cùng Trầm Vũ Phong tham dự tiệc cưới, xem ra cô phải nhanh chóng thu xếp.
“Tôi lập tức về nhà, nhất định sẽ chuẩn bị kịp”. Cô kiên quyết cam đoan.
Cũng may có tiệc cưới này, có thể làm cô tạm không nghĩ đến những lời chị cả vừa nói.
Tuy rằng ba chữ Ngụy Thế Kiệt này không làm cho cô thay đổi cảm xúc rất nhanh nhưng cô vẫn không tránh khỏi có chút dao động, chỉ có thể cố gắng bận rộn, cô mới có thể quên đi cái tên vô tình vô nghĩa đó.
Về nhà, nhìn thấy cả căn phòng tối, Trầm Vũ Phong khẽ nhíu mày.
Tiệc cưới h bắt đầu, bây giờ đã h, anh chưa bao giờ nhẫn nại chờ phụ nữ như thế này, bình thường phụ nữ đều sớm chuẩn bị tốt chờ anh, nếu không hai người sẽ không có lần sau.
Vừa anh mới gọi điện giục cô, không nghĩ điện thoại không ai nhận, anh đành tự lên tầng một chuyến.
“Giai Giai …” Anh đi vào cửa phòng cô, khẩu khí không tốt lắm.
Cánh cửa hé ra ánh sáng mờ nhạt, anh thấy cửa không có khóa, vì thế trực tiếp mở cửa bước vào.
Trong phòng Triệu Giai Giai quay lưng về phía anh, mặt hướng về cái gương lớn, hai tay với sau lưng, hăng hái chiến đấu vì cái khóa kéo sau lưng không chịu hợp tác.
Anh nhìn cảnh xuân sau lưng cô, tức giận đã vơi bớt phân nửa, còn chủ động đi lên, “Để anh”.
“A…”. Cô giật mình kêu la hoảng sợ, quay đầu vừa thấy anh, “Anh…”.
Khi bàn tay anh khẽ chạm vào tay mình, cô mới vội vàng thu tay lại.
Anh gọn gàng kéo khóa cho cô, cô trong lòng nghĩ, quả nhiên anh ta lão luyện tình trường, việc kéo khóa cho phụ nữ mà nói thật rất đơn giản với anh ta.
“Cảm ơn”. Cô có chút xấu hổ.
“Em rất đẹp”. Anh không chút khách khí đánh giá cô
Tối nay cô vấn tóc tựa như công chúa, trên mặt trang điểm nhạt, đeo một đôi khuyên tai nhỏ, mặc một bộ trang phục dạ hội màu tím, không chỉ toát lên dáng người đẹp, mà còn hiện lên khí chất.
Ánh mắt anh táo bạo, hại cô có chút không tự nhiên, “Chúng ta có thể đi được rồi”.
Cô quay lại điều chỉnh, với tay cầm lấy túi xách trên giường, nhưng không may bị vấp vào làn váy dài.
“A…. “. Cô kêu sợ hãi một tiếng.
May mắn anh nhanh tay nhanh mắt chặn ngang ôm lấy cô.
Cô thở hổn hển, nhìn vị cứu tinh của mình, “Cảm ơn”, nhưng nhanh chóng đẩy anh ra, giống như anh là ác hổ mãnh thú.
Anh nhìn cô phòng bị, trong lòng thản nhiên quật khởi không hề hờn giận, “Em chắn chắn muốn mặc váy dài ?”.
Ánh mắt anh rất thấp, phong cảnh tốt đẹp trước ngực của cô đều thu hết vào đáy mắt, người phụ nữ này không phải ăn mặc có chút quá lộ ?
“Tôi còn chưa đi giày cao gót, giày cao, mặc với váy này hợp lắm”. Cô giải thích, sau đó đi cà nhắc đến ngăn tủ, mở tủ lấy ra một cái hộp, bỏ đôi giày cao ba phân ra.
“Em chắc chắn muốn đi cái đó sao ?”. Anh lần đầu tiên lo lắng bạn gái có thể đi giày cao gót mà bị ngã đứt chân.
“Như vậy đi bên cạnh anh, mới không thấy quá thấp”. Cô bình thường đều nhất nhất chỉ đi giày bệt, nhưng vì phối với bộ trang phục này, đành phải mạo hiểm.
“Đi thôi !”. Anh bây giờ mới chú ý cô không quá cao, nhiều lắm cũng chỉ có một mét sáu.
Tối nay, sau hôn lễ Trầm Vũ Phong và Triệu Giai Giai mới thực xem như một đôi, cũng may lái xe lái trực tiếp đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, trực tiếp bấm thang máy đến hội trường, tránh được nhiều phóng viên truyền thông ở ngoài cửa lớn, thế này mới làm cho tin tức của hai người không bị lên mặt báo, càng làm cho Triệu Giai Giai thả tâm.
Cô không thích tiếp xúc, từ trước đến giờ, mặc cho đèn flash của giới truyền thông nhấp nháy, nhiều lắm cũng chỉ có khuôn mặt chụp nghiêng, cho nên cô mới có thể bình yên đi dạo phố, muốn ăn quán ven đường cũng không sợ.
Bữa tiệc tối nay tân khách rất nhiều, nhiều đến mức chủ nhân cũng sợ không kịp tiếp đón, tuy rằng nói h hôn lễ mới bắt đầy nhưng theo thói quen của mọi người, chỉ sợ kéo dài tới h mới chính thức bắt đầu.
“Chúng ta có thể ăn rồi chuồn êm được không ?”. Khi cô và Trầm Vũ Phong ngồi xuống đúng vị trí, cô mới vụng trộm thì thầm với Trầm Vũ Phong hỏi.
Hơi thở của cô ghé vào tai anh, tim anh có chút nhảy dựng, bản tính dục vọng của đàn ông xôn xao, vì thế anh cũng nghiêng mặt, gần sát tai cô, đem hơi thở phả nhẹ vào vành tai cô, “Nếu tình tình cho phép, khi tôi đi hàn huyên với người khác, em có muốn cùng đi không ?”.
Thân thể của cô cứng đờ, vừa mới cảm nhận biểu hiện của anh quá mức thân mật, “Không”. Cô vội vàng nghiêng sang một bên, tránh đi bầu không khí nóng bức này.
“Tổng giám đốc Trầm, đúng là vợ chồng mới cưới, hai người thực ân ái nha !”.
Giọng nói trêu trọc vang lên, Triệu Giai Giai lịch sự cười, Trầm Vũ Phong nhanh chóng đứng lên, nói lời chào hỏi quen thuộc.
Triệu Giai Giai thực sự không thích trường hợp thế này, người xa lạ, không gian hỗn độn, tiếng nói chuyện ồn ào, cô chỉ có thể giả làm trẻ con, cứng nhắc mỉm cười, lại mỉm cười, một câu đều sáp không nói hơn.
Cô đành phải cấm lấy cốc thủy tinh trên bàn, uống cạn ly nước chanh giải khát. Tuy rằng cô coi như thiên kim tiểu thư, nhưng hẳn phải là mức thấp nhất thiên kim tiểu thư ?
“Giai Giai …”
Một giọng nói nam tính quen thuộc làm cô sợ tới mức cốc thủy tinh cầm trên tay làm đổ lên quần áo mình, khi cô vội vàng nhảy dựng lên, cốc thủy tinh lại sớm rơi choang xuống mặt đất.
Cách cô không xa, Trầm Vũ Phong nghe được tiếng thủy tinh rơi vỡ, xoay người nhìn thấy tâm trạng cô chật vật kích động.
Là Ngụy Thế Kiệt, chính là ác mộng của cô, người đàn ông khiến cô sống không bằng chết !.
“Giai Giai, không nghĩ em cũng tới, chúng ta nói chuyện được không ?”. Ngụy Thế Kiệt khẩn cầu.
Đây là hôn lễ của thương nhân, bất luận là quan chức lớn nhỏ, tổng giám đốc hay viên chức, đều sớm tìm cơ hội tham dự, để có thể mở rộng quan hệ.
Ngụy Thế Kiệt vừa từ nước ngoài trở về, làm việc tại một ngân hàng nước ngoài, hắn đã sớm nghe Trầm Vũ Phong sẽ đến tham dự tiệc cưới, vì thế hắn lệ thuộc phó tổng cùng đi tham dự, bởi vậy hắn mới có cơ hội tham dự hôn lễ long trọng này.
Quả nhiên không phụ chờ mong của Ngụy Thế Kiệt, hắn cuối cùng cũng gặp được Triệu Giai Giai.
Tối nay Triệu Giai Giai trong trí nhớ của Ngụy Thế Kiệt rất đẹp, đẹp đến mức hắn cơ hồ đã quên lúc trước đã làm tổn thương đến cô.
“Không cần”. Cô muốn chạy trốn, hoàn toàn không nghĩ sẽ cho Ngụy Thế Kiệt cơ hội nói chuyện, không ngờ tốc độ quá nhanh, không chú ý cô đang mang giày cao gót, cứ như thế vướng vào chân ghế bị vấp….
“A….”. Tiếng của cô kinh hô, Ngụy Thế Kiệt đúng lúc ôm lấy vai cô, mà cô chạy nhanh bắt lấy mặt bàn, mới không bị ngã đau, nhưng chân phải của cô thật sự bị chật khớp rất lớn.
Trầm Vũ Phong bỏ lại cuộc nói chuyện dáng dở với đối phương, vội vàng đi tới.
“Buông ra !”. Triệu Giai Giai giãy dụa, bốn phía tân khách thật sự rất nhiều, Ngụy Thế Kiệt đành phải buông.
“Sao vậy ?”. Trầm Vũ Phong đi tới, đỡ lấy thắt lưng cô.
Triệu Giai Giai nhìn Trầm Vũ Phong, tuy rằng đối với anh còn có xa lạ, nhưng tại đây, ngay lập tức, cô vẫn bám chặt cánh tay anh, “Em … em không cẩn thận làm quần áo bị ướt …” Cô lắp bắp cuối cùng cũng nói được một câu.
Trầm Vũ Phong lạnh lẽo liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô, anh rõ ràng vừa thấy người đàn ông này ôm bả vai cô, “Em quen vị tiên sinh này sao ?”.
Trầm Vũ Phong hỏi, biết rằng cô bối rối sợ hãi nhất định có liên quan đến người đàn ông này.
“Không quen !”. Cô một mực phủ nhận.
Phủ nhận quá mau quá nhanh, Trầm Vũ Phong nhìn ra được, trong này nhất định có giấu chuyện không rõ ràng.
“Vị tiên sinh, cảm ơn anh vừa mới giúp đỡ phu nhân của tôi”. Trầm Vũ Phong lịch sự nói lời cảm ơn với Ngụy Thế Kiệt.
Ngụy Thế Kiệt vẻ mặt xấu hổ, “Không cần khách khí, tôi tình cờ đứng ngay sau Giai… đứng ngay cạnh cô ấy”.
“Không biết phải xưng hô với anh thế nào ?”. Trầm Vũ Phong mắc lộ ý tìm hiểu.
“Tôi họ Ngụy, thật ngại quá, tôi có việc đi trước”. Ngụy Thế Kiệt hốt hoảng đi, hắn không nghĩ Triệu Giai Giai lại phản ứng lớn như vậy, dù sao cô bây giờ cũng là vợ của Trầm Vũ Phong, cho dù hắn có nghĩ thế nào hợp lại, cũng phải bí mật đến.
Nhìn thấy Ngụy Thế Kiệt rời đi, Triệu Giai Giai tuy thở dài nhẹ nhõm một hơn, nhưng trên mặt mang vẻ kinh hoàng, cô không nghĩ chị mới cảnh cáo cô, cô ngay nơi này lại gặp Ngụy Thế Kiệt.
“Em quần áo đều ướt rồi, để tôi đưa em về”. Trầm Vũ Phong săn sóc nói.
“Không cần đâu, để A Chính đưa tôi về là tốt rồi, buổi lễ còn chưa bắt đầu, anh làm sao có thể rời đi”.
“Phải”. Anh đồng ý, vì thế anh gọi điện tìm A Chính đưa cô về, trong lúc đợi A Chính, anh giúp cô đi đến ghế ngồi xuống.
“Có bị thương không ?”. Anh quan tâm hỏi
“Không, không có”. Cô liên tục lắc đầu
Trầm Vũ Phong cố ý nhìn bốn phía, rất nhanh thấy Ngụy Thế Kiệt đứng cách đó không xa, nhắm thẳng nơi này nhìn, cho đến khi ánh mắt Trầm Vũ Phong chạm phải Ngụy Thế Kiệt, hắn vội vàng xoay người.
Trầm Vũ Phong nhướng môi, chuyện này có vẻ thú vị, cô và cái tên họ Ngụy kia rốt cuộc có bị mật gì không cho ai biết?
Lúc này A Chính đi vào phòng tiệc, tiến đến bên cạnh Trầm Vũ Phong.
“A Chính, cậu đưa phu nhân về trước”. Trầm Vũ Phong hạ giọng.
“Dạ”.
Triệu Giai Giai giờ mới đứng lên, chân phải đau đớn khiến cô hơi chóng mặt.
“Làm sao vậy?”. Trầm Vũ Phong hỏi
“Chân phải đau”. Cô đứng không vững, ngã trở về ghế.
“Đã bảo em không cần đi giày cao như vậy, em còn không chịu”. Trầm Vũ Phong miệng nói, đột nhiên giữ lấy tay cô, bế cô đứng lên.
“Anh làm gì vậy?”. Mắt thấy bốn phía mọi người đều nhìn hành động của anh, cô không nghĩ gây sự chú ý đến vậy.
“Thật ngại quá, vợ tôi bị đau chân, tôi đưa cô ấy lên xe, rồi trở lại cùng mọi người uống rượu”. Anh hướng mọi người cười cười, cố ý nhìn sang Ngụy Thế Kiệt, sau đó mới ôm cô rời khỏi phòng tiệc.
Ách! Sao lại mất mặt như thế?! Nhưng đây chính là cô! Thường xuyên làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy.
Cô không thể, càng không có lực giãy dụa, chỉ có thể đem khuôn mặt nhỏ nhắn cúi đầu, để tránh bị người khác nhìn trộm bộ dạng này.
Lúc này cả Ngụy Thế Kiệt đều nhìn thấy, không nghĩ cô lại rúc vào lòng Trầm Vũ Phong. Có lẽ là ông trời thương cô, ngay trường hợp này, cô được bao người hâm mộ làm Trầm phu nhân.
Tâm tình của cô không tưởng cảm giác uể oải, ngược lại trở lên mạnh mẽ, cô cũng là người có người gây tổn thương, có người quan tâm, cô sẽ sống tốt cho bản thân, nhất định phải làm cho Ngụy Thế Kiệt phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đêm đã khuy, thực trầm, Triệu Giai Giai ngủ cực kì không ổn định
“A…”. Cô phát ra tiếng kêu thì thào sợ hãi.
Trong mơ, cô thấy Ngụy Thế Kiệt vô tình nói với cô, hắn đã yêu người con gái khác, hy vọng có thể chia tay êm đẹp.
Tim cô như bị bóp nghẹt, nhìn bóng hình kia càng ngày càng đi xa, “Đừng đi, đừng đi!”.
Ngụy Thế Kiệt là học trưởng ở trường đại học, cô vừa vào trường đã biết hắn, hắn đã công hạ cô với những lời nói ngon ngọt, cô lâm vào điên cuồng yêu say đắm.
Hai người yêu nhau hai năm, sau khi hắn tốt nghiệp đại học đã ra nước ngoài đào tạo sâu bởi không có điều kiện quan hệ của gia đình.
Bởi vì nhà hắn nghèo, bị hắn dụ dỗ, cô không chỉ đem tiền riêng của mình, còn đem cả quỹ giáo dục cố định mà cha mẹ cấp, toàn bộ vô điều kiện trả tiền để hắn dùng làm phí sinh hoạt khi xuất ngoại.
Kết quả sau nửa năm liền, cô nhân dịp nghỉ đông muốn đi Mỹ thăm hắn, hắn lại ngăn trở cô đi Mỹ, cuối cùng mới lộ ra hắn đã có bạn gái khác.
“Anh có bạn gái? Vậy em thì sao?”. Cô kinh hoảng vô thố, cô còn ở Đài Loan một lòng chờ đợi hắn học hành về nước, cô một lòng hy vọng hắn có thể có thành tựu, để cha mẹ trước phản đối phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
“Anh xin lỗi, anh thật sự không thể yêu em”.
Thông qua webcam của mình cũng có thể nhìn thấy biểu hiện quyết liệt vô tình của hắn.
“Em cứ thế đợi anh, vô điều kiện đem tiền sở hữu cho anh đi học, anh sao có thể đối với em như vậy?”. Cô không thể tin được người đàn ông cô yêu, người đàn ông mỗi ngày nói lời ngon ngọt bên tai cô, vậy mà nói ra những lời như vậy!
“Nhà em có tiền, số tiền này không đáng bao phải không? Sau này anh có năng lực sẽ trả lại cho em”.
Vẻ mặt của hắn tuy mang theo áy náy, vẫn không thể giảm bớt nỗi đau của cô.
“Cô ta là ai? Cô ta là ai?”. Cô xuyên qua microphone, không khống chế được gào thét lớn.
” Một người con gái có cùng xuất thân với anh, thuộc tầng lớp nghèo”. Hắn sâu kín nói.
“Chẳng lẽ anh chưa từng yêu tôi ?”. Cô lớn tiếng hỏi.
“Có yêu ! Anh thật sự có yêu em, nhưng chúng ta khác nhau rất xa, em là thiên kim tiểu thư ! Anh không muốn phải nhìn mặt em mà sống, không muốn dùng tiền của em mãi, anh lại càng không muốn mọi người giễu cợt anh cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, anh cũng có lòng tự trọng của đàn ông, không thể để mọi người nghĩ anh và em yêu nhau, là vì thiếu ý chí phấn đấu ba năm”.
Hắn khẩu khí ngạo nghễ, cô phân không rõ thật giả, nguyên có tiền của là cô sai, cô là thiên kim tiểu thư là cô có tội.
Cô giãy dụa, đau khổ, cô từng không để ý lòng tự tôn mà cầu xin hắn đừng chia tay, tất cả những cuộc gọi đường dài quốc tế, những bức thư điện tử cô viết, hắn không những coi chúng không hề có giá trị, mà còn hoàn toàn không có cảm giác nào.
Hắn còn nói hắn không muốn phải phục vụ đại tiểu thư, với người con gái kia cùng cảnh ngộ xuất thân, đấy mới chính là tư tưởng chân chính chọn phụ nữ của hắn.
Cô gần như từ sự sống đẩy xuống cõi chết, đối với tình yêu đã hết hy vọng, gả cho ai cũng đều như nhau, dù sao người khác thích cô cũng vì tiền của nhà cô, cô sẽ gả cho người nhiều tiền hơn mình, như thế đối với gia đình cô còn hữu ích.
“A…”. Cô trằn trọc, ngủ bất an.
Nếu đã muốn chia tay với cô, vì sao hắn còn xuất hiện trước mặt cô, hắn cuối cùng muốn nói chuyện gì với cô?
“Giai Giai … Giai Giai …”
Một giọng nói trầm thấp ôn hòa bên tai cô vang lên, chiếc đèn bên giường bật lên, một bàn tay to giữ vai cô run rẩy.
“Giai Giai … Giai Giai ….”.
Một tiếng thanh la lên, làm cho cô bừng tĩnh khỏi ác mộng.
Cô chậm rãi mở to mắt, vừa thấy trước mắt một khuôn mặt tuấn tú, “Anh … Trầm Vũ Phong?”. Cô nhất thời chưa hồi phục tinh thần.
“Em làm sao vậy? Gặp ác mộng à? Sao kêu lớn vậy?”. Anh thần sắc hiện rõ quan tâm.
Cô nhìn lên mới phát hiện, hai người tư thế rất mờ ám, anh nửa người trên cơ hồ áp sáp ngực của cô, cô vội vàng ngồi dậy trên giường, cố tình tạo khoảng cách.
“Tôi … tôi chỉ gặp ác mộng”. Cô day day thái dương. “Làm ầm đến anh ah?”.
Nhìn hành động của cô, cô quả thực sợ đụng chạm của anh sao? “Tôi nghe thấy tiếng em kêu, em kêu rất lớn, nghĩ xảy ra chuyện gì, nên tôi mới vào phòng xem”.
Hàm ý của anh rất rõ ràng, anh không phải cố ý muốn đột nhập vào phòng cô.
Nghe anh nói như vậy, cô mới thấy mình phòng bị quá mức, nếu anh muốn đối với cô thế nào, sớm có thể xuống tay, không cần chờ đến giờ phút này.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”. Cô chậm rãi thở nhẹ.
“Không có gì, mơ thấy gì sao? Nhìn em sợ hãi như vậy.” Anh cũng không có tiến thêm động tác nào, như trước ngồi bên giường.
“Không có gì”. Cô lắc đầu.
Thấy cô không chịu nói, anh cũng không gạn hỏi. “Chân sao rồi?”. Anh nhìn xuống cái chăn che mất chân cô.
“Tốt hơn nhiều rồi, không có gì đâu”. Cô thật sự không có thói quen cùng nói chuyện với anh như vậy, dù sao bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải.
“Em rất sợ tôi?”. Anh cuối cùng cũng hỏi được vấn đề chôn vùi trong lòng suốt hai ngày nay.
“Tôi với anh không quen thân, cho nên tôi cảm thấy xa lạ”. Cô nói hàm súc.
“Về sau chúng ta nên quen thân một ít?”.
“A…”. Bởi vì lời nói của anh, tim cô có chút đập mạnh và loạn nhịp,
“Anh không phải đi công tác sao ?”
“Không cần, hai tháng này tôi đều ở Đài Loan”.
Nghe anh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không e dè suy sụp.
“Sao ? Em hy vọng tôi đi công tác ?”. Anh hẳn không hiểu lầm ý tứ của cô.
“Tôi chỉ cảm thấy quen một mình ở nhà, không nghĩ đột nhiên anh lại về”. Cô thật sự bị ác mộng sợ hãi, nay nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trầm Vũ Phong, không những không bài xích, mà còn cảm thấy rất ấm áp.
Ít nhất anh sẽ không lừa tiền cô, lại càng không lừa tình cô, lại nói gia đình anh so với gia đình cô cũng nhiều tiền. Huống hồ duyên phụ nữ của anh tốt như vậy, bạn gái nhiều như thế, anh căn bản không cần lừa gạt cô.
“Đây là nhà của tôi ! Em nói như vậy giống như tôi là người ngoài ấy ?”. Anh nhíu mày, biểu lộ một cỗ ý tứ trêu trọc.
Cô muốn đáp lại anh nụ cười, cố nặn nụ cười nhưng bất lực, thay vào đó nước mắt lại đột ngột rơi xuống.
“Em … “. Anh hoảng sợ. “Tôi nói lỡ lời sao ? Sao em lại khóc ?”.
Cô sờ sờ hai má, mới giật mình thấy khuôn mặt mình có chút lạnh.
Đúng là một loạt ác mộng, buổi chiều mới nghe chị nhắc tới, buổi tối liền gặp ngay Ngụy Thế Kiệt, khó trách nửa đêm cô lại gặp phải ác mộng thế này.
“Không phải, không phải anh nói lỡ lời, là ác mộng …”. Nước mắt nhất thời rớt xuống, không thể thu hồi lại được, cô càng nghĩ càng thương tâm, càng khóc càng khó chịu, cố giấu nước mắt khóc thút thít, nhưng cô càng khóc càng lớn.
Anh tuy rằng thường ở với phụ nữ lăn lộn, trấn an phụ nữ cũng rất dễ dàng, nhưng đối với cô, anh vẫn không biết nên làm gì bây giờ.
Cô sao lại khóc như vậy ?
Khóc đến hai mắt đẫm lê, choáng váng, muốn tựa vào anh, cứ thế tiến sát vào cánh tay rộng lớn của anh.
Không phải luôn cảm thấy anh không quen, phòng bị anh như kẻ trộm, lúc này sao lại đối với anh có chút ấm áp ?
Anh tuyệt không vọng tưởng cô đột nhiên có cảm tình với anh, cô cũng vì khóc choáng váng, khóc đến nỗi quên mất nên phòng bị anh.
” Muốn khóc thì khóc đi !”. Anh dịu dàng vỗ về cô, vào giờ phút này, anh đối với cô không có ý gì, chỉ đơn thuần muốn an ủi cô khi cô gặp ác mộng.
Lúc đầu cô khóc rất lớn, đến nửa đêm, cảm xúc cũng bộc phát đủ, cũng đến lúc thấy mệt, cô càng khóc càng nhỏ, bàn tay nhỏ bé không chút khách khí ôm lấy thắt lưng anh, trực tiếp đem ngực anh làm gối, ngủ mờ nhạt trong lòng anh.
Tuy anh trong lòng ôm thân hình mềm mại, nhưng anh không muốn trộm hương, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh ôm phụ nữ mà không có ý tưởng tình ái gì khác, thuần túy chỉ tràn đầy đau lòng.