Ban đêm, Đường Ngữ Thi đem chính mình đi tắm tinh dầu thật thơm, cô nằm nghiêng ở trên giường, không có cách nào ngủ được.
Tối nay, anh sẽ trở lại cùng nhau ngủ với cô!
Cô vì chuyện này mà vừa lo vừa vui, lo lắng vì sợ không có cách nào thích ứng, vui là cô có thể tiến thêm một bước trong quan hệ với anh.
Cô từ đáy lòng cảm ơn luật sư Vưu đã giúp, chỉ cần họ có thời gian chung đụng nhiều hơn, anh nhất định sẽ phát hiện ra ưu điểm của cô, không để hận thù che mờ hai mắt nữa.
Cô không thích cùng anh cãi nhau suốt, cô tự nói với mình, tối nay bọn họ chung giường chung gối thì cô sẽ thay đổi mình, không phản bác anh nữa, coi anh như sinh mệnh của mình mà đối đãi tốt.
Cô chờ anh trở về phòng…. Cô chờ anh… đợt một chút, đợi một chút….
Nhưng tại sao anh vẫn chưa trở về?
Cô ở trên giường không buồn ngủ, lăn qua lăn lại, khó có thể ngủ say.
Nhìn đồng hồ chỉ hướng một chút, đã rạng sáng rồi, nhưng anh vẫn chưa về.
Anh không trở về đây ngủ sao?
Cô trằn trọc trở mình, trợn mắt, không khỏi suy nghĩ lung tung.
Anh không phải là đã trễ quá rồi sao? Trễ thế này,có thể hay không đã xảy ra chuyện gì…. Anh sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?
Cô lo lắng cho anh, vẫn thức tới sáng tinh mơ, từ trên giường thức dậy, duỗi cái lưng một cái,
con mắt thâm quầng hiện rõ trên mặt.
Cô thiếu ngủ trầm trọng.
Anh rốt cuộc đã đi đâu vậy? Tại sao không quay trở lại?
Đường Ngữ Thi mặc áo khoác ra ngoài cửa, cô thật không ngủ được, ra ngoài phòng đi lại một chút, hóng mắt, cũng hấp thu không khí sáng sớm.
Bãi đậu xe cũng không có chiếc xe đưa Phan Nghị đi, việc này chứng tỏ, cả đêm qua anh đều không trở lại!.
Vẻ mặt Đường Ngữ Thi cô đơn không hiểu.
Anh rốt cuộc là ở đâu? Trốn tránh cô sao?
Mặc dù anh không cùng cô chia phòng ngủ, nhưng anh vẫn chưa trở về.
Mãi cho đến khi người giúp việc xuất hiện, chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô mới thuận miệng nhắc tới. “Phan phu nhân muốn ăn cái gì trước để tôi chuẩn bị, mấy ngày Phan tiên sinh ra nước ngoài công tác sẽ làm cho cô”.
“Anh xuất ngoại?” Đường Ngữ Thi hoảng sợ. Tại sao cô không biết?
“Tối hôm qua chính tôi nhận được điện thoại của Phan tiên sinh, nói sáng nay không cần giúp ngài chuẩn bị bữa ăn, ngài muốn đi công tác ở California”. Người giúp việc mặt quái dị nhìn
Đường Ngữ Thi. “Phan phu nhân không biết chuyện sao?”
“Tôi… anh chắc có nói, tôi hôm qua hơi vội,không cẩn thận nên quên mất….” Cô ấp úng nói, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt hơi cáu, đỏ mặt.
Người giúp việc cảm thấy vợ chồng bọn họ chung sống hơi khác so với các cặp khác, nhưng cô cũng không muốn hiểu nhiều, chỉ có thể để mình làm đúng bổn phận.
“Tôi phải sang làm các chuyện khác rồi”.
“Được, cô đi giúp đi”. Đường Ngữ Thi nói.
Thì ra anh làm nửa ngày liền đi công tác rồi!
Anh còn có thể gọi điện thoại cho người giúp việc,lại không gọi cho cô biết chuyện, chẳng nhẽ địa vị của cô trong lòng anh không bằng người giúp việc sao? Anh rốt cuộc đối với cô chỉ là coi thường, khiến cô cảm thấy trái tim băng giá.
Cô một lòng một dạ chờ anh, thế nhưng anh lại không quan tâm cô tí nào, từ màu sắc mặt của cô, mắt của cô, lòng của cô, toàn thân của cô.
Cô một lòng một dạ vì anh! Đầu, trong lòng đều là hình ảnh của anh, người của anh, mà anh thì sao?
Thế giống như coi cô là không khí, hoàn toàn coi thường, thật sự…..
Hai hàng nước mắt trong suốt, chảy xuống mặt Đường Ngữ Thi.
Đường Ngữ Thi từ người giúp việc mà biết tin của anh, anh về Đài Loan lúc giờ chiều!
Anh có thể bỏ mặc cô, mà cố tình khiến cô không có cách nào thờ ơ với anh.
Trước mặc dù anh không ở dây, nhưng cô biết người khác ở Đài Loan, ban đêm cùng anh ngủ chung ở tòa nhà này, không giống mấy ngày nay, người giúp việc vừa rời đi, ban đêm cô không thoải mái tí nào, không hề có cảm giác an toàn.
Cô chỉ mong anh có thể nhanh trở về nước, cô một mình ngủ ở căn biệt thư to lớn này, thật sự là trong đầu toàn suy nghĩ, sợ sệt, nhất là ngày thứ nhất anh vừa đi công tác khiến cô đọc được tin tức có trộm xông vào biệt thư, mà nữ chủ nhân sau khi về nhà thì bị giết, khiến toàn thân cô rợn cả tóc gáy, kinh hồn bạt vía.
Cô thật sợ người đó sẽ là cô….
Cô hi vọng anh nhanh trở về!
Anh ở đây cô mới không lo lắng đề phòng, tránh một mình suy nghĩ lung tung.
Tuy rằng anh đối với cô không phải rất tốt, ít nhất anh khiến cô cảm thấy an lòng.
Cô tinh thần rất yếu, lo lắng cần sự hiện hữu của anh tới căn bằng, chỉ cần anh ở trong nhà này, cô cũng không cảm thấy vô dụng như vậy, sợ hãi như thế.
Nhưng khi người giúp việc chuẩn bị xong bữa ăn tối, phải rời đi, mà vẫn không thấy bóng dáng của Phan Nghị.
Vẻ mặt nghi hoặc của cô nhìn lấy người giúp việc, người giúp việc không còn cách nào là cho câu trả lời chính xác với cô.
“Phan tiên sinh lần trước gọi điện thoại cho tôi là có nói tới thời gian trở về Đài Loan, nhưng cũng có khả năng tôi nghe nhầm. Phan phu nhân, tôi biết rõ cô rất quan tâm tới Phan tiên sinh, có thể chính mình gọi điện thoại tìm ngài, hoặc là gọi tới công ty hỏi rõ ràng”.
“Tôi biết rồi”. Đường Ngữ Thi gật đầu một cái.
Gọi điện thoại cho anh? Vấn đề là cô cũng không biết số đt của anh a!
Thân là vợ anh, nhưng lại không biết số điện thoại của chồng mình, thật là một người vợ xấu!.
Người giúp việc sau khi rời đi, cô tự cơm nước xong, tắm xong ở phòng khách chờ đợi anh.
Cô hi vọng anh có thể vào cửa nhìn thấy cô đầu tiên.
Cô rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh!
Mặc dù cô muốn gọi tới công ty, nhưng đã trễ thế này, gọi cũng vô ích, tất cả mọi người đã tan việc rồi, sẽ không có ai nghe.
Phan Nghị! Rốt cuộc bao giờ anh mới trở về? Một mình em ở đây, thật sự không có cảm giác an toàn, cầu xin anh, nhanh về không được sao?
Đường Ngữ Thi ở trong lòng kêu gào, ở phòng khách ngơ ngác chờ đợi anh.
Đêm càng lúc càng tối, nhiệt độ càng lúc càng giảm xuống….
Đường Ngữ Thi cảm thấy thân thể ngày càng lạnh, cả người co rút lại, rất muốn trở về phòng cầm chăn, nhưng lại muốn đợi anh trở về, cuối cùng cô không địch khỏi cơn buồn ngủ, vùi trên ghê sa lon ngủ.
Nửa đêm cô đột nhiên thức tỉnh, phát hiện ra mình ngủ ở trên ghế sa lon,ban đêm yên tĩnh, cô đứng dậy, cảm thấy một hồi mãnh liệt choáng váng, khiến cô lần nữa đổ về ghế sa lon.
Cô sờ sờ cái trán, nhiệt độ có chút cao, bảo sao cô cảm thấy lạnh quá, có thể bị cảm !.
Phan Nghị có trở lại không vậy? Đường Ngữ Thi đau buồn, tinh thần yếu ớt vào thời điểm này
không chịu nổi một kích.
Cô rất nhớ anh, tại sao không trở lại chứ? Anh không biết cô đang đợi anh sao?
Anh cứ lạnh lùng như vậy sao, thống hận cô, không muốn gặp cô nữa sao?
Đường Ngữ Thi lần nữa từ trên ghế salon ngồi dậy, chậm chậm đừng lên, lại cảm thấy choáng váng, thân thể lảo đảo muốn ngã.
Đầu thật sự rất đau! Cô thật sự bị cảm rồi, phát sốt rồi sao?
Đường Ngữ Thi lúc nãy yếu đuối vô cùng, muốn cầu cứu ai đó.
Bởi vì người giúp việc phải giờ sáng mới tới đây, cô phải đợi tới sáng. Đến lúc đó, cô sẽ nhờ người giúp việc mua chút thuốc, uống thuốc xong nghỉ ngơi tốt cô sẽ tốt hơn nhiều.
Hiện tại, cô chỉ muốn lên lầu, dùng khăn mắt để lên trán, đây là hồi bé mẹ dạy cho cô phương pháp hạ sốt như vậy, cô nhớ nó rất tốt.
Đường Ngữ Thi cố gắng lên lầu, cảm thấy dưới chân như sưng lên, toàn thần không còn sức lực nào, lúc nãy xem tin tức thấy có dịch cảm cúm đang tràn lan, quả thật không sai, giờ lại khiến cô bị cảm theo.
Thật là cảm lợi hại ghê!.
Thật mệt mỏi, cô đi vào trong phòng, dùng lấy sức lực cuối cùng thay khăn đắp lên trán, sau đó lảo đảo tren giường, cố gắng đắp chăn bông thật chắt, bất tỉnh nhưng ngủ say.
Còn một chút ý thức cuối, thật là ấm ấp, nhưng làm sao mà vẫn lạnh quá vậy? Lạnh như vậy cô không muốn tỉnh lại đâu….
Phan Nghị trở về nước muộn, tất cả do chuyến bay bị trễ.
Anh cũng không hiểu liệu Đường Ngữ Thi có đợi anh không!