Leigh bước vào căn hộ và nghe tiếng cười của Courtney vọng đến từ nhà bếp khi cô treo áo choàng vào trong tủ trước. O'Hara cũng đang cười, và âm thanh tiếng cười vui vẻ của họ, nghe có vẻ xa lạ và không phù hợp. Tiếng cười đã không hiện diện trong nhà của cô cả tháng nay kể từ khi Logan rời khỏi nhà đi đến cabin trên miền núi.
Lễ Giáng Sinh đã đi qua cách đây hai ngày mà không có gì để đánh dấu nó, thậm chí không có cây thông Nôen hoặc những vòng hoa viền dây rubăng mà cô thường phủ qua mặt lò sưởi trong mùa Giáng sinh. Mặt lò sưởi vắng tanh ngoại trừ một chồng thiệp Giáng Sinh chưa đọc. Cô đã đặt mua quà cho Hilda, Brenna, Courtney, và O'Hara từ catalog Giáng Sinh của Neiman Marcus. Cô đã không quan tâm đến bất cứ một người nào khác.
Sự im lặng nghiêm trang đã treo trong nhà của cô giống như một chiếc áo bào khổng lồ, dày và nặng, nhưng cũng bảo vệ, bao bọc cô từ chuyện cần nói chuyện, hay diễn tả cảm xúc của cô, hay thậm chí thừa nhận chúng. Cô không còn khóc nữa. Cô không còn giọt nước mắt nào nữa, không còn cảm xúc ngập tràn đến bề mặt và đột ngột làm tổn thương cô. Bây giờ người cô như tê dại, và an toàn. Yên tĩnh.
Vào lúc này, tuy nhiên, sự yên tĩnh đã bị quấy rối bởi tiếng nói cười trong nhà bếp, và cô lần theo âm thanh đó.
O'Hara nhìn thấy cô trước nhất và đứng bật dậy như có lỗi, hầu như lật ngược ghế của anh. "Bà có muốn uống một ít cà phê nóng không?" anh thốt ra. "Chúng ta đang có khách. Nhìn xem ai đây..."
Leigh ngừng ở giữa đường, ngạc nhiên khi nhìn thấy Michael Valente, anh rõ ràng là đang đánh bài với tài xế và cô bé hàng xóm của cô. Anh từ từ đứng lên, nụ cười trang trọng trên khuôn mặt của anh – một người biết anh không nên đến đây, nhưng quyết tâm được ở đây. Cô đọc được tất cả những điều đó, và hơn thế nữa trong vẻ mặt của anh khi anh bước về phía cô, nhưng cô cảm thấy không thể làm bất cứ chuyện gì ngoại trừ đứng yên ở đó khi anh dừng lại ở phía trước cô.
Anh đưa tay lên, và cô bắt đầu đưa tay của cô cho những gì cô nghĩ sẽ là một cái bắt tay, nhưng bàn tay của anh tránh tay cô và dừng lại ở dưới cằm của cô. Với đôi mắt nheo lại, anh xoay khuôn mặt cô hơi nghiêng về bên phải, sau đó hơi nghiêng về bên trái, kiểm tra nó, và cô để cho anh làm chuyện đó, đôi mắt của cô mở to và không chớp.
Anh là một người bạn cũ, và cho đến bây giờ cô đã biết những lời quan tâm mà những người bạn bè cũ – những người thực sự là bạn và không thực sự là bạn – tất cả đã nói với cô khi họ gặp cô. Cô chờ anh nói "Cô cảm thấy thế nào?" hoặc là "Cô ổn chứ?"
Thay vào đó, anh thả tay của anh ra và đứng ở đó, bờ vai rộng của anh ngăn chận tầm nhìn của cô của căn phòng, giọng trầm đục của anh đượm vẻ tổn thương giả vờ. "Tôi đã không gặp em cả tuần rồi. Em không hỏi tôi là tôi cảm thấy như thế nào sao Leigh?"
Mắt của cô mở to trong sự hoài nghi, và cơn sốc xé toạc phản ứng đã bị quên lãng của cô. Leigh cười. Cô chìa tay ra cho anh, nhưng tiếng cười của cô đột ngột tan biến như khi nó đến, để lại sau lưng một sự thôi thúc đột ngột muốn khóc. Cô kiểm soát chặt chẽ sự thôi thúc, và buộc chính mình phải cố mỉm cười. "Tôi xin lỗi," cô nói. "anh cảm thấy như thế nào?" Phải mất một lát cô mới nhận biết là anh đang hoàn toàn chuyển đổi vai với cô.
"Tôi cảm thấy như địa ngục." anh nói một cách nghiêm trang, "Tôi ê ẩm khắp toàn thân, nhưng hầu hết là ở bên trong. Mọi thứ tôi tin vào hoá ra lại là sai, và những người tôi đã tin tưởng phản bội tôi..." Với sự hãi hùng của cô, Leigh cảm thấy nước mắt tràn ngập mắt cô và tràn xuống má khi anh tiếp nhỏ nhẹ, "Tôi không thể ngủ, vì tôi sợ tôi sẽ bắt đầu nằm mơ..."
Cô đưa tay lên chùi nước mắt, nhưng anh kéo mạnh cô vào cánh tay của anh và ấn khuôn mặt cô tì vào ngực anh. "Khóc đi, Leigh." anh thì thầm. "Khóc đi."
Vài giây trước đó, anh đã làm cho cô cười, bây giờ cô thấy mình thổn thức một cách bất lực, vai của cô run rẩy với nỗi đau khổ bị dồn nén. Cô lẽ ra sẽ né người ra và bỏ chạy, nhưng cánh tay của anh siết chặt quanh cô khi cô cố làm, và bàn tay của anh ôm chầm khuôn mặt cô, ngón tay của anh dịu dàng vuốt ve má cô. "Mọi chuyện rồi sẽ không sao." anh thì thầm khi những dòng nước mắt cuối cùng bắt đầu thưa thớt. "Tôi hứa đấy." anh thêm vào, đưa cho cô chiếc khăn tay bằng tay kia.
Cô nắm lấy nó và ngả người ra trong vòng tay ôm của anh, lau mắt cô, quá bối rối để nhìn anh. "Tôi không nghĩ tôi sẽ có thể vượt qua được chuyện này." cô thừa nhận.
Anh đặt bàn tay của anh dưới cằm cô và nâng nó lên, buộc cô phải nhìn vào mắt anh. "Em không phải là bị ung thư ở thời kỳ cuối hay bất cứ căn bệnh nan y nào khác, vì vậy em có thể vượt qua được. Em có quyền quyết định là bao lâu, tệ hại như thế nào, mà em sẵn sàng tiếp tục chịu sự thiệt hại do sự phản bội của chồng em và tình yêu đặt sai chỗ của em."
Cô sụt sịt và lau mắt cô. "Tôi đã giận dữ, nhưng nó đã không giúp được gì."
"Tức giận không là gì cả ngoài việc hành hạ bản thân mình."
"Vậy thì tôi nên làm gì?"
"Cho lòng tự trọng của em, tôi nghĩ em có thể cảm thấy khá hơn nếu em phản công và trả thù anh ta."
"Được!" cô nói trong nước mắt. "Hãy đi lấy xẻng và chúng ta sẽ đào anh ta lên!"
Anh cười, và kéo cô sát vào anh, anh đặt cằm của anh trên đỉnh đầu cô. "Tôi thích nghị lực của em." anh nói với vẻ dịu dàng thích thú, "Nhưng chúng ta hãy bắt đầu với cái gì đó ít vất vả hơn một chút."
Phát giác ra là cô đang đứng trong vòng tay ôm của anh, Leigh lùi bước và cố nở một nụ cười miễn cưỡng. "Anh có đề nghị gì?"
"Tôi đề nghị em ăn tối với tôi tối nay."
"Được rồi. Tôi sẽ yêu cầu Hilda chuẩn bị..."
"Không phải là ở đây."
"Ồ, ý anh là ở một nhà hàng ư? Tôi không nghĩ – Không, thật sự..."
Anh trông như thể muốn tranh cãi, nhưng cô lắc đầu, kinh sợ khi nghĩ đến phải đối mặt với những con mắt tọc mạch của những người lạ mặt và không thể tránh được đám phóng viên sẽ chắc chắn xuất hiện trước khi họ ăn xong. "Không phải ở nhà hàng. Còn chưa."
"Ở đây vậy." anh đồng ý.
"Tôi muốn đi tắm và thay quần áo." cô nói. "Anh có thấy phiền là phải chờ tôi nửa tiếng không?"
Câu hỏi dường như làm cho anh thích thú. "Không dám." anh nói một cách kiểu cách quá đáng. "Em cần bao nhiêu thời gian cũng được."
Bối rối bởi hàm ý trong câu trả lời giễu cợt hài hước của anh, Leigh tiến về phòng ngủ của cô ở phía bên kia của căn hộ.
Michael nhìn cô bước đi. Anh có phiền nếu phải chờ cô nửa tiếng không ư?
Không phiền tí nào.
Anh đã chờ cô mười mấy năm.
Chợt nhớ lại là anh đã đánh bài với O'Hara và Courtney Maitland khi Leigh đi vào nhà bếp, anh đột ngột quay lại. Courtney đang sững sờ nhìn chằm chằm vào anh, O'Hara đang đứng cạnh ghế của anh ta, đóng băng trong cùng vị trí mà anh ta đã ở khi anh ta công bố với Leigh là Michael ở đó.
Thọc tay vào túi của anh, Michael nhướng mày và đáp trả những cái nhìn kinh ngạc của họ trong sự xác nhận không nói ra là anh biết họ đang nghĩ gì.
Courtney cuối cùng với lấy túi xách của cô bé và từ từ đứng lên. "Cháu có..." cô ngừng lại để đằng hắng. "Bây giờ cháu phải đi rồi."
Những lời nói của cô bé dường như giải thoát O'Hara từ sự tê liệt của anh. "Tôi sẽ bảo Hilda chuẩn bị một bữa ăn tối cho ngon." anh nói, đi dọc giữa cái tủ bàn và quầy nhà bếp, về phía hành lang ở phía sau.
Courtney bắt đầu đi ngang qua Michael, sau đó ngừng lại và nhìn anh dò hỏi.
"Gì thế?" anh nhắc nhở cô sau một lúc.
Cô bé kéo quai túi xách lên vai và lắc đầu với bất cứ chuyện gì mà cô bé đang nghĩ. "Chúc một đêm tốt lành." thay vào đó cô bé nói.
"Chúc một đêm tốt lành."
Khi cô bé với lấy cánh cửa dịch vụ mở từ nhà bếp vào tiền sảnh ở thang máy, cô nhìn anh qua vai một lần nữa, và khi cô nói chuyện cô không còn nghe giống như một thiếu nữ khiếm nhã. "Có lần Leigh đã kể cho cháu nghe là cô ấy thích ngồi ở phía trước ngọn lửa cháy rực trong lò sưởi."