“Giải Ưu, tỉnh tỉnh? Bên ngoài có người tìm chàng.” Nàng đẩy chàng, tay lại giống như đụng phải một cục than nóng bỏng… sốt rồi? Có lẽ tối qua cấy mạ, chàng về muộn quá nên mới bị cảm lạnh.
Nàng đã ở chung với Giải Ưu được khoảng một tháng, nữ tử ở đây dù không đọc sách làm quan thì cũng sống trong nhung lụa. Hơn nữa, đối với loại nữ nhân bại hoại như nàng mà nói, chỉ cần không ra ngoài nhậu nhẹt cờ bạc đã là cám ơn trời đất.
“Hôm nay phu quân ta không được khỏe, có chuyện gì có thể nói với ta.” Người tới là một thiếu niên, nghe nàng nói như vậy, y suýt nữa cho rằng người câm đổi Thê Chủ.
Thiếu niên lắc đầu, “Cũng không có gì, chỉ là hôm nay không thấy người câm ca ca đến lãnh quần áo về giặt, nên ta tới xem sao.” Nàng gật đầu, “Vậy nhờ em nói với chủ quản một tiếng, hôm nay chàng bị ốm nên không đến được.”
Thiếu niên vội vã rời đi, hôm nay Vân Tinh Nam bị làm sao vậy? Ăn mặc gọn gàng, nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, quan trọng nhất là, nàng thế mà lại xưng hô với phu quân mình như thế, còn giúp chàng xin nghỉ? Bình thường không phải là trực tiếp đánh chàng tỉnh dậy, bắt chàng nhanh nhanh đi làm sao?
Thật vất vả mới nấu xong nước ấm, khi nàng định bưng chén nước đặt trước mặt chàng thì chàng đã tỉnh lại, đang ở trên giường mặc vào bộ đồ cũ nát đến biến dạng kia. Dù sao cũng là phu thê nhiều năm, thấy nàng lại đây, chàng cũng không kiêng dè gì, chỉ là cơ thể hơi run rẩy.
“Aizzzz, đừng mặc, hôm nay……” Còn chưa nói xong, chàng đã cởi bộ đồ mới mặc được một nửa ra, cũng không đắp chăn lại, nằm thẳng trên giường. Có lẽ chàng nghĩ nàng …… muốn làm chuyện đó? Dù gì, nữ nhân kia thật sự thường xuyên làm như vậy.
Thân thể chàng đầy sẹo, gầy yếu đến nỗi làm người ta đau lòng. Nàng thở dài, đắp chăn giúp chàng. Nàng không thích làm chuyện đó, những kí ức xa xăm ấy chỉ làm nàng đau đớn và sợ hãi —— giống như chàng vậy.
“Ngày đó, em bị tình nhân ném xuống sông, mất rất nhiều sức lực mới bò ra được, sau đó em mới hiểu ra, oanh oanh yến yến bên ngoài không ai tốt bằng chàng.” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương sắp lành trên mặt chàng, “Sau này em không bao giờ đánh chàng nữa, chàng là người tốt với em nhất, Giải Ưu.”
Nàng nói không sai, nguyên chủ thật sự bị tình nhân của mình ném xuống sông, chẳng qua, từ trong sông bò ra không phải Vân Tinh Nam, mà là nàng Hướng Thanh Thanh.
Nàng làm Hướng Thanh Thanh năm, cũng không gì đáng để lưu luyến, dù là người, hay là đồ vật. Rõ ràng là một người ưu tú, nhưng lại nghèo túng, đơn giản là thành kiến của thế tục.
Sau khi ly hôn với người nọ, nàng liền rời khỏi quê nhà —— một nơi đầy ngột ngạt và không chút ấm áp nào. Qua nhiều năm cố gắng, cuối cùng nàng cũng đạt được chút thành tựu, tiếc là đã bị chính đứa em trai ruột phá hoại.
Trong một đêm nàng mất hết tất cả.
Nơi nào có người nhà nơi đó là cảng tránh gió, mà với nàng mà nói có thể tránh bọn họ đã coi như vạn sự đại cát, lúc không thể thoát khỏi, nàng bị dồn đến một góc, đến lúc không chịu nổi nữa, nàng liền chạy trốn.
Nàng được chẩn đoán mắc ung thư gian đoạn cuối, lúc này, nàng thật sự đã chạy thoát —— mà người thân của nàng sau khi biết tin, tránh còn không kịp huống chi là thông cảm, ủi an.
Quả thật, trải qua hoạn nạn mới biết chân tình.
Có điều, nàng không nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa, cũng không hiểu vì sao lại tới được nơi này.