Lúc Thẩm Ương đến trấn Thanh Liên thì đã là chín giờ tối.
Trấn nhỏ lúc này đã mở đèn đường lờ mờ, Khương Trân đã sớm đứng ở bên đường chờ anh, xe vừa đến trạm cô nhìn theo dòng người xuống xe thấy được anh, cô vội vàng đi lên đón, lo lắng gọi anh, “Thẩm lão sư.”
Ánh mắt Thẩm Ương hơi nặng nề, con người đen nhánh còn mang theo sự tức giận hòa chung một chỗ, làm cho trái tim Khương Trân bất an đập loạn xạ. Cô theo bản năng giải thích với anh, “Không phải em cố ý không nhận điện thoại của anh, mà do điện thoại em hết pin, em chưa…”
Lời này của Khương Trân còn chưa nói xong bên tai truyền đến tiếng gió, một đôi tay rắn chắc ôm lấy bờ vai của cô, sau đó cô rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Thẩm Ương ôm thân thể gầy gò của cô vào ngực mình, sau khi cô vững vàng ôm chặt cô vào ngực thì mới có thể xua tan sự bất an kia trong lòng anh. Khương Trân mở miệng nhưng lại không dám nói gì mà vươn tay ôm chặt anh, một lúc sau anh mới khàn giọng nói.
“Sau này đừng để anh lo lắng như vậy nữa.”
Vành mắt Khương Trân đỏ ửng, “… Thật xin lỗi.”
Thẩm Ương thở dài, vừa nghe giọng này của cô liền biết cô muốn khóc rồi, anh buông cô ra, hơi đẩy cô ra một khoảng cách nhỏ, đúng như dự đoán của anh đôi mắt trong trẻo mang theo hơi nước ẩm ướt, ửng đỏ.
Anh duỗi tay chọc nhẹ má cô, “Đừng khóc, anh không có trách em. Em đã lớn như vậy rồi mà còn động một chút là khóc, có xấu hay không?”
“Em không có khóc.” Nói xong, Khương Trân khịt khịt mũi.
Thẩm Ương cười, vừa nãy lúc vừa chạm vào má cô thì má cô vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt anh dời xuống tay cô, bàn tay lớn của anh bao trùm trên tay cô, sưởi ấm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô.
“Vậy là tốt rồi. Bên ngoài rất lạnh, chúng ta về nhà được không?”
“Vâng ạ.”
Bàn tay Thẩm Ương ấm áp sưởi ấm tay mấy giây trước còn lạnh lẽo nay đã nóng bừng ấm áp.
“Thẩm lão sư, anh đã ăn cơm chưa?”
“Còn chưa.”
Sau khi có hotsearch anh bận sứt đầu mẻ trán, làm gì còn tâm trí nào mà nhớ đến việc ăn cơm chứ?
“Vừa lúc mẹ em làm phật nhảy tường, lát nữa về em hâm nóng cho anh ăn.”
Thẩm Ương cười khẽ, một lúc sau anh nghiêm túc hỏi, “Dì không sao chứ? Dì ấy nhìn thấy sao?”
“Dạ, bà ấy nhìn thấy.” Khương Trân hơi dừng lại, “Nhưng mà cũng không có việc gì, là do em quá lo lắng.”
Thẩm Ương thở phào nhẹ nhõm, giống như tảng đá lớn đè ở ngực chợt rời đi, “Không có chuyện gì là tốt rồi.” Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, hỏi cô: “Vậy còn em thì sao?”
Khương Trân ngẩng đầu thì anh, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cô cười hỏi, “Em? Em làm sao ạ?”
“Những lời bàn tán trên mạng kia em đừng để ý đến, anh sẽ xử lý tốt.”
Khương Trân, “Em biết, em đã không phải là một người vừa mới chân ướt chân ráo vào nghề nữa. Bây giờ em đã coi nhẹ mọi thứ rồi.”
Thẩm Ương cười, chọc trán cô, “Vậy xem ra năng thực thích ứng của em rất mạnh đấy.”
“Đó là đương nhiên.”
Hai người còn chưa đến cửa nhà liền nhìn thấy một người đứng ngoài cửa, thân thể gầy gò đứng trong gió rét, người đó là Khương Bạch Thiến.
“Mẹ, trời lạnh như vậy mẹ ra ngoài này làm gì?”
“Dì.” Thẩm Ương lễ phép chào hỏi.
Khương Bạch Thiền cười với hai người họ, “Mẹ thấy hai đứa còn chưa về nên mẹ đứng ngoài cửa đợi hai đứa.”
“Mau vào nhà thôi ạ, bên ngoài quá lạnh.”
“Được.”
Ba người cùng vào nhà, trong nhà mở máy sưởi nên vừa vào cửa hơi ấm phả vào mặt.
“Vẫn chưa ăn cơm đúng không? Cháu chờ một lát để dì đi hâm nóng thức ăn, xong nhanh thôi.” Khương Bạch Thiến nói với Thẩm Ương.
“Mẹ để con làm cho ạ.” Khương Trân nắm chặt tay ngăn Khương Bạch Thiến lại.
Khương Bạch Thiến lắc đầu, “Không sao cả, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Nói thật, lâu như vậy rồi nhưng Khương Bạch Thiến vẫn luôn không có nhìn kỹ Thẩm Ương, cũng chính là gặp qua vài lần ở bệnh viện mà thôi thế nhưng bà cũng có thể cảm giác được anh thật tâm thích con gái bà, những gì anh làm bà đều thấy rõ. Nhất là bây giờ gặp lại bà càng hài lòng về anh.
Lúc ăn cơm Khương Bạch Thiến ngồi đối diện, từ trước đến giờ Thẩm Ương chưa từng bị một người trưởng bối nào nhìn chằm chằm như vậy, hơn nữa người trưởng bối này còn là mẹ của Trân Trân, nói không có chút căng thẳng nào là không có khả năng.
“Có ngon không?” Khương Bạch Thiến hỏi.
“Ngon ạ.” Thẩm Ương gật đầu liên tục.
Khương Bạch Thiến cười cười, “Ngon thì cháu ăn nhiều một chút.”
“Vâng ạ, cảm ơn dì.”
Khương Trân nhìn hai người Thẩm Ương và Khương Bạch Thiến ngồi đối diện nhau, hình ảnh này hài hòa đến mức làm người ta không thể tin được.
Cơm nước xong xuôi rồi mọi người thu dọn bát đũa.
Khương Bạch Thiến biết hai người khẳng định có rất nhiều lời muốn nói với nhau, vì thế bà nói với Khương Trân, “Trân Trân, hai đứa nói chuyện với nhau nhé, mẹ lên lầu trước đây. Mẹ đã dọn phòng khách xong rồi, hai đứa cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Dạ.”
Sau khi Khương Bạch Thiến lên lầu thì ở dưới cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Khương Trân nhìn thấy bóng lưng Khương Bạch Thiến biến mất ở cuối hành lang thì cô lập tức nhét tay mình vào lòng bàn tay Thẩm Ương. Thẩm Ương buồn cười nhìn loạt hành động này của cô.
Khương Trân liếc anh, “Anh cười cái gì?”
Thẩm Ương nắm chặt tay cô nói: “Không có gì.”
Khương Trân kéo Thẩm Ương từ ghế sô pha dậy, “Đi thôi, em dẫn anh đi xem phòng khách.”
“Ừm.”
Hai người đi lên lầu, phòng khách này đối diện với phòng ngủ Khương Trân.
“Anh muốn xem phòng em một chút.”
“Phòng của em có gì mà xem chứ?”
“Muốn nhìn thử xem phòng ngủ từ nhỏ đến lớn của vợ anh nó sẽ như thế nào?” Thẩm Ương hơi cúi người nói ở bên tai cô.
Tai Khương Trân đỏ ủng, ánh mắt mơ hồ, “Ai là vợ anh chứ?”
Thẩm Ương cười càng tươi, “Đương nhiên là em rồi, chẳng lẽ còn ai khác sao?”
“Không nói với anh nữa, anh còn muốn xem hay không?” Cô rút tay mình khỏi tay anh, mở cửa.
“Xem chứ.”
Phòng cô không lớn lắm nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ dùng được trang trí gọn gàng, Thẩm Ương nhìn tấm hình trên bàn sách, anh đi qua đấy, Khương Trân cũng đi theo phía sau anh, Thẩm Ương cầm khung ảnh lên, trong hình là một cô gái nhìn rất ngây thơ hẳn là đang học cấp ba, đứng bên cạnh cô là một anh chàng thiếu niên, hai người đều mỉm cười nhìn máy ảnh.
Thẩm Ương thấy anh chàng thiếu niên trong hình có hơi quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại thì nhận ra đây hẳn là người con trai tên là Bách An kia.
“Là Bách An sao em?”
Khương Trân ngạc nhiên nhìn anh, “Anh còn nhớ rõ cậu ấy?”
Thẩm Ương cười cười, “Cậu ấy cũng không khác trước bao nhiêu nhỉ.”
Khương Trân không nhìn anh nữa mà nhìn tấm ảnh trong tay anh, “Tấm ảnh đã chụp rất lâu rồi, nếu em nhớ không nhầm thì chắc là được chụp vào lúc học sinh lớp tụi em đi du lịch vào mùa thu.
“Học sinh lớp sao?” Thẩm Ương vươn tay vuốt nhẹ gò má cô gái trong hình.
Khương Trân vì động tác ôn nhu này của anh mà có hơi rung động, cô duỗi tay lấy ảnh trong tay anh, “Đừng xem nữa, lúc ấy em quá xấu.”
Thẩm Ương cười khẽ, “Chỗ nào xấu chứ, rất xinh đẹp.”
“Vậy lần sau anh cũng lấy ảnh cấp ba của anh cho em xem thử đấy.”
“Được.”
Khương Trân chợt nhìn anh từ trên xuống dưới, Thẩm Ương nhận thấy ánh mắt kỳ quái của cô thì hỏi, “Sao vậy?”
“Em đang nghĩ lát nữa anh sẽ mặc gì, trong nhà cũng không có đồ ngủ của đàn ông…”
Thẩm Ương, “…”
“Cành cạch–”
Khương Trân nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm thì lập tức ngẩng đầu nhìn sang, nhìn xong thì khóe miệng cô giật giật.
Quần áo mà Thẩm Ương đang mặc trên người là đồ thể thao của Khương Trân, màu sắc thì không có vấn đề gì, màu xám mà vấn đề nằm ở chỗ size của bộ đồ này. Bộ đồ này Khương Trân không cẩn thận mua nhầm size lớn, mặc trên người cô rộng thùng thình ống quần hay ống tay áo cũng phải cuốn lên mấy lần, thế nhưng mặc trên người Thẩm Ương thì lại ngắn một đoạn thật dài, nhìn qua không ra ngô ra khoai chút nào.
Khương Trân nhịn không được mà bật cười nhưng cô lại không dám cười quá lớn vì sợ ảnh hưởng đến Khương Bạch Thiến, cô che miệng lại, đôi mắt sáng lấp lánh cong thành vầng trăng khuyết, cô nhẹ giọng trêu chọc anh, “Thẩm lão sư, bộ đồ thể thao này mặc trên người anh còn rất đẹp đấy nha.”
Thẩm Ương bất đắc dĩ, anh duỗi tay kéo tay áo ngắn một đoạn thật dài so với tay anh, “Vậy mà em còn cười.”
“Bởi vì anh mặc đẹp nên em mới cười nha.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Thẩm Ương liếc cô.
Khương Trân đi đến trước mặt anh, duỗi tay giúp anh kéo ống tay áo, “Không có.”
Vừa mới nói xong đã bị anh nhéo má, “Nói dối.”
Cô duỗi tay đánh nhẹ mu bàn tay anh, “Tóc của anh còn ướt này, có muốn em lau tóc giúp anh không?”
Thẩm Ương buông má cô ra, đưa khăn cho cô, “Có.”
“Vậy anh ngồi trên ghế sô pha đi.”
Tóc của Thẩm Ương ngắn nên Khương Trân chỉ cần lau nhẹ mấy lần liền khô, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã hơn mười một giờ. “Đi ngủ thôi.”
“Ừm.”
“Anh về ngủ đi.” Cô chỉ phòng khách cho anh, nói xong cô xoay người về phòng mình, nhưng cô vừa xoay người liền nhạy bén cảm nhận được Thẩm Ương dán sát vào, cô theo bản năng xoay người lại chóp mũi liền đụng phải lồng ngực rắn chắc của anh, cô nhọc nhằn ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh theo sau em làm gì?”
Ỷ vào chiều cao của mình Thẩm Ương nhìn cô từ trên xuống, “Em muốn để anh ngủ một mình?”
Khương Trân nghẹn họng, “Bằng không thì sao?”
“Anh không muốn ngủ một mình.” Thẩm Ương không đồng ý.
Khương Trân, “…”
Ngước cổ như vậy cổ thật đau, cô đẩy anh về phía sau một chút, “Anh đừng gần em quá làm em ngước nhìn anh cổ đều đau.”
“Anh không muốn ngủ một mình.” Thẩm Ương lặp lại câu vừa nãy lần nữa.
Khương Trân thật bất đắc dĩ, cô nhìn thoáng qua cửa phòng Khương Bạch Thiến, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Sau khi lên giường cô ném gối cho anh rồi duỗi tay tắt đèn, “Ngủ.”
Cô vừa nằm xuống Thẩm Ương liền dán sát lại, anh nhỏ giọng gọi tên cô, “Trân Trân.”
Khương Trân cắn môi, “… Làm sao?”
“Anh không ngủ được.”
“Vậy anh đếm cừu đi, đếm một ngàn con liền có thể ngủ.”
Trong phòng tối mờ, khóe miệng Thẩm Ương hơi cong lên, anh đột nhiên duỗi tay nắm chặt vai cô, nằm phía trên cô, “Anh muốn hôn em.”
Nói xong, cô cảm giác được anh cuối đầu xuống, môi anh dán lên môi cô, ban đầu chỉ lướt nhẹ qua nhưng càng về sau nụ hôn này càng thêm sâu, càng dây dưa nhiệt liệt hơn, hai tay Khương Trân chủ động ôm cổ anh, chủ động đáp lại anh. Dần dần, anh không còn chỉ thỏa mãn với nụ hôn này, tay anh dần theo vạt áo mà thăm dò vào, Khương Trân run nhẹ, cô vội vàng đè tay anh lại, hơi thở phập phồng, “Không được, mẹ sẽ nghe thấy…”
Thẩm Ương hôn khóe miệng cô, “Vậy em nhỏ giọng một chút thì sẽ không nghe được.”
“Anh người này… A…”
Đau quá, anh không thể nhẹ một chút sao.