Trong trường học có một cái sân bóng đá tiêu chuẩn, ngay bên cạnh là một sân bóng rổ. Hiện giờ đang trong thời kỳ tập quân sự, đám Alpha, Beta nếu không lên lớp thì ở sân bóng đá, mà Omega thì sĩ số ít, lại có mùi hương mê hoặc ở trên người, cho nên được phân riêng biệt đến sân bóng rổ để huấn luyện.
Ở giữa là một dãy cây xanh phân cách.
Đám Alpha Omega nhìn xa xa xung quanh, lại không nhìn thấy được đối phương, trình độ thê thảm có thể so sánh với Ngưu lang và Chức nữ.
Tần Liên biết buổi chiều Phương Thư Nghiễn cũng có khóa bên ngoài, lại không theo mọi người nhìn về hướng bên kia.
"A Liên không có hứng thú với Alpha sao?" Có người hiếu kỳ.
Tần Liên mang vẻ mặt lãnh đạm: "Tớ với đám tiểu Omega xuân tâm nhộn nhạo các cậu là khác nhau." Nói xong, lấy di động ra.
Phương Thư Nghiễn ngồi dưới đất, xem lão sư biểu diễn cách đấu võ trước mặt, nhịn không được lại liếc mắt nhìn về phía sân bóng rổ.
... Một vùng xanh biếc rập rờn, có thể tìm ra người mới là lạ! Phương Thư Nghiễn lại không cam lòng mà nheo mắt nhìn thêm vài vòng. Sớm biết vậy đã đeo kính! Ít nhất có thể rõ ràng hơn chút mà!
Đang tiếc nuối, điện thoại di động đột nhiên rung lên, Phương Thư Nghiễn lấy ra nhìn thấy tin nhắn Tần Liên vừa gửi tới.
[Anh giai đang tìm em đó hả?!!!]
Sao có thể! Cậu đều không thấy rõ người bên kia, Tần Liên làm sao nhìn thấy cậu! Chẳng lẽ là ở trong sân bóng?
Phương Thư Nghiễn bất chợt ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, đang tìm, tin nhắn của Tần Liên lại tới nữa.
[Đừng tìm nha, ngoan ngoãn nghe giảng bài, buổi tối cùng ăn cơm với cậu.]
Phương Thư Nghiễn nghe lời thả điện thoại di động xuống, lưng thẳng tắp, nhịn không được nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Bạn học đối chiến cùng Phương Thư Nghiễn cảm nhận được, ngày hôm nay hội trưởng Phương ra chiêu đặc biệt ngầu, đánh cũng đặc biệt đau.
Trên đường tới nhà ăn, Phương Thư Nghiễn nín không nổi hỏi Tần Liên: "Cậu làm thế nào nhìn thấy tớ?"
Tần Liên cười ác liệt: "Cho nên anh giai thực sự có tìm em đúng không?"
Phương Thư Nghiễn:...
Chương trình học của Omega bây giờ sao lại sâu như vậy!
Tần Liên nhất định muốn đến nhà ăn của Alpha cùng Phương Thư Nghiễn ăn cơm, Phương Thư Nghiễn không cho hắn đi vào, để hắn chờ ở cửa.
Dù sao nhà ăn của Alpha đối với Omega mà nói chính là một ổ sói! Tần Liên ngồi xổm ngoài ổ sói chờ đợi, người ra ra vào vào đều liếc qua nhìn hắn một cái. Không phải nói Tần Liên có vẻ ngoài đẹp cỡ nào... Ít nhất không phù hợp với thẩm mỹ của phần đông Alpha, thế nhưng một tiểu Omega lại có thể vừa cao lại vừa trắng, gầy mà không như que củi, thật là thần kỳ mà!
Tần Liên thính lực phi phàm, người qua đường bàn luận gì đều nghe được rõ ràng, cũng lười để ý đến bọn họ, thế nhưng phía sau lại có hai giọng nói có chút buồn nôn.
"Tên kia chính là Tần Liên mới tới?"
"Mẹ kiếp, lần đầu tiên ông đây nhìn thấy một Omega như vậy."
"Nói không chừng lúc làm rất có cảm xúc nha ha ha ha."
"Nếu không cậu tới gạ luôn đi, đêm nay hai ta cùng thử xem?" Tiếp theo là một chuỗi tiếng cười đáng khinh. Tần Liên quay đầu, nhìn về phía bọn họ.
Hai người thấy bị phát hiện, lập tức chột dạ mà ngậm miệng. Tên Omega trông rất có cảm giác này hiện giờ mang biểu tình âm trầm thực dọa người, càng làm cho bọn họ thêm sợ hãi.
Nhưng một giây sau, Tần Liên ám muội chớp chớp mắt một cái.
"A! A... Đừng mà, van xin cậu đừng mà, a! Đau quá!"
Trong ngách nhỏ sau thư viện, tiếng rên rỉ vang lên...
Tần Liên thả nắm đấm xuống, đứng lên, hung hăng giơ chân cho người nọ một đạp.
"Đại ca! Xin anh đừng đánh nữa! Em sai rồi!"
Hai Alpha vừa rồi còn muốn đi thả dê người khác, bây giờ bị người khác đánh cho không biết phải làm sao, kêu cha gọi mẹ.
"Biết sai rồi?" Tần Liên cười lạnh một tiếng, "Tao, Tần Liên, trời sinh tính nóng nảy không dễ chọc, sau này còn để tao nhìn thấy chúng mày đánh chủ ý ông đây, ông đây bẻ gãy jj của chúng mày, hiểu không?"
Khi Phương Thư Nghiễn từ nhà ăn đi ra, không nhìn thấy Tần Liên. Có bạn học nói nhìn thấy hắn theo hai Alpha đi về phía thư viện, tức thời hoảng sợ, tim đập bồn chồn.
Phía sau thư viện là một khu đất hoang, bình thường ít người qua, Tần Liên làm sao lại theo hai Alpha đi đến đó!
Thời điểm lao nhanh như điên đến, trên mặt đất có hai người nằm sấp, chưa biết sống chết, mà Tần Liên thì ngồi xổm trong góc tường co lại thành một cục, nhìn không thấy biểu tình, nhưng có thể nhìn ra áo đồng phục của hắn bị kéo rách.
Đầu Phương Thư Nghiễn ong lên, bước mấy bước qua ngồi xổm xuống, một nhát ôm Tần Liên vào trong ngực.