Tạ Kiều: ??!
Phương Hòa: ??!
Tạ Kiều cảm thấy mình cần yên lặng.
Phương Hòa cũng cảm thấy mình cần yên lặng.
Nước Hoa, phòng tuyến phía nam.
"Sương xám đang co lại, nhưng không có nghĩa là chúng ta được phép thả lỏng một giây nào, cần nhiều quyết tâm và nghị lực hơn nữa, cũng cần hiểu rõ hy sinh là không thể tránh."
Sĩ quan đánh dấu phòng tuyến trên bản đồ: "Đừng quên, phía sau chúng ta chính là người dân."
Ông không nói gì thêm, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, họ không thể lùi lại dù chỉ một bước.
"Đã tìm ra nguyên nhân sương xám co lại chưa?" Ông quay đầu hỏi chuyên viên kỹ thuật được cấp trên phái tới.
Chuyên viên kỹ thuật lắc đầu: "Đã thử nghiệm lần lượt khí hậu, lượng mưa và quỹ đạo hành tinh trong phần mềm CDW mô phỏng hệ sinh thái, tuy nhiên không tìm thấy bất kỳ mối tương quan chặt chẽ nào."
Mọi người đều im lặng.
Bỗng, một hạ sĩ cấp bậc thấp nhất lúng túng mở miệng sau hồi dài do dự: "Thưa ngài, có lẽ tôi biết nguyên nhân."
"Nguyên nhân là gì?"
Sĩ quan nhìn cậu ta.
Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên người cậu hạ sĩ hướng nội dễ ngại ngùng, cậu ta quá mờ nhạt, mọi người không có nhiều ấn tượng về cậu ta cho lắm.
"Bình thường tôi hay xem trang mạng theo dõi sương xám." Hạ sĩ chưa từng nổi bật đến thế, giọng nói nhíu lại, bả vai cũng phát run.
Sĩ quan cau mày, không biết chuyện này liên quan gì đến việc suy giảm sương xám, dữ liệu về sương xám trên mạng đều là dữ liệu công khai, không có giá trị nghiên cứu.
Hạ sĩ càng nói càng lắp bắp, cậu ta cố giữ vững hơi thở: "Tôi thấy một người đăng bài gợi ý rằng, thi trành là sản phẩm của sương xám, tiêu diệt sương xám do thi trành hóa thành, là có thể thu hẹp phạm vi sương xám."
Các dân mạng đều giễu cợt quan điểm này, nhưng cậu ta tác chiến gần một năm ở phòng tuyến phía nam, luôn nhìn thấy đủ loại thi trành lớn nhỏ xuất hiện từ trong sương xám, dù có tiêu diệt thi trành, thì sau đó cũng sẽ xuất hiện thi trành mạnh hơn nữa.
Vậy sao không thử tiêu diệt sương xám do thi trành hóa thành?
Lều bạt an tĩnh.
Họ là lính tác chiến tuyến đầu, dù chỉ là cơ hội mong manh, họ cũng phải cố gắng bắt giữ, vậy nên sẽ không dễ bác bỏ bất kỳ một quan điểm nào.
Sĩ quan đứng đầu nói: "Có thể thử một lần."
Và ngày hôm ấy đã được người đời sau ca tụng là thời gian mang tính bước ngoặt trong công cuộc chống lại sương xám.
Cùng lúc đó, Tạ Kiều nối máy với Hạ Giản.
Hạ Giản thấy Tạ Kiều gọi tới là biết ngay chuyện gì, cậu ta mở miệng.
"Kiều Kiều à, là thế này, anh vẫn đang tìm quản lý mới cho em, nhưng em biết đấy, công ty mình muốn phát triển trong lĩnh vực giải trí đúng không, tổng giám đốc Ngu cũng muốn dấn thân vào thực tế tìm hiểu tình huống, bởi không thực hành thì lên tiếng chẳng ai nghe, vậy nên sếp sẽ tạm thời đảm nhiệm vị trí quản lý cho em, điều này sẽ không làm em bối rối chứ?"
Đã nói đến tận đây rồi.
Tạ Kiều: "... không đâu ạ."
Chẳng qua khi cúp máy, lòng lại không khỏi oán thầm, giọng điệu kiểu gì nghe như giọng Lý Trạch vậy.
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, che giấu con ngươi dạt dào ánh sáng, khiến cho đường nét khuôn mặt hắn bỗng chốc dịu dàng đi.
----- một cách khó mà nhận thấy.
Tạ Kiều đoán không sai, Lý Trạch đang đứng ngay bên Hạ Giản.
Hạ Giản tắt máy: "Tớ nói y lời cậu rồi đấy."
"Kiều Kiều không từ chối chứ?" Lý Trạch hỏi.
"Không từ chối."
Lý Trạch nghe vậy mừng rơn, nếu không có biến cố xảy ra, thì thời gian tới đây tâm trạng rắn chín đầu sẽ rất vui vẻ, cậu ta có thể nhân cơ hội xin thêm nhiều vốn nghiên cứu.
Thế nên cậu ta khoác vai Hạ Giản: "Tối tớ mời ăn đồ nướng."
Hạ Giản đẩy Lý Trạch ra, ngờ vực: "Sao cậu còn phấn khích hơn cả sếp thế."
Lý Trạch đang định đáp thì Hạ Giản đã tự ngộ ra: "Cậu học các thiếu nữ trẻ trung làm fan cp chứ gì, nhưng mà này, tuổi bọn mình... hình như không hợp lắm?"
Lý Trạch: ...
Bên kia thành phố, Phương Hòa liếc nhìn Ngu Hàn Sinh qua gương chiếu hậu, cảm giác ganh ghét trong lòng cũng tiêu tan, dù anh ta chỉ là trợ lý, nhưng lại là cấp dưới trực tiếp của tổng giám đốc tập đoàn, đây không gọi là giáng chức, mà phải là thăng chức mới đúng.
Sướng còn chẳng kịp nữa là.
Bây giờ anh ta cảm thấy thế.
Và vẫn cảm thấy thế cho đến mười phút sau----
Tạ Kiều ngồi xe lâu thấy hơi buồn ngủ, nhưng cậu vẫn muốn đọc truyện tiếp, thế là cậu thò lại gần Ngu Hàn Sinh, quen thói hỏi: "Ngu tiên sinh có thể đọc truyện em nghe được không?"
Cậu đưa điện thoại qua.
---- [Bàn về chiến lược chinh phục dị giới sau khi xuyên thành thỏ tai cụp].
Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm điện thoại.
--- Thỏ Ngạo Thiên đánh bại tên trùm họ Xà khét tiếng trong thị trấn, đánh bại xong mới phát hiện ra nguyên hình tên trùm này là một con rắn, là con thỏ tai cụp đầu tiên quật ngã một con rắn, Thỏ Ngạo Thiên giành được sự kính nể của mọi người, trong đó cũng bao gồm sư muội A Tĩnh.
Cự xà nhìn lời văn cuối cùng.
"Không được."
Hắn lạnh lùng nói.
Cơn buồn ngủ của Tạ Kiều sạch banh trong nháy mắt, cậu cứ tưởng mình đang ở trong điện thoại, chỉ có cậu mới nghe được giọng nói của Ngu tiên sinh, nhưng thực tế hiện giờ còn có cả tài xế lẫn Phương Hòa luôn nữa.
Cậu ngượng ngập cúi đầu.
Ngu Hàn Sinh nhìn đến cái cổ trắng ngần lộ ra ngoài áo sơ mi của thanh niên bên cạnh, hơi ngừng lại, rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Phương Hòa đang chuyên chú xem video, đột nhiên một chiếc điện thoại bay vào lòng anh ta, anh ta ngơ ngác quay đầu, lại chỉ nghe Ngu Hàn Sinh lạnh lùng nói: "Đọc hết."
Có lẽ là tài liệu làm việc gì đó.
Phương Hòa lập tức gỡ tai nghe, tắt video.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy bìa văn bản trên màn hình, tuy anh ta có mười năm kinh nghiệm làm quản lý, hiện giờ đã là một trợ lý thành thục, nhưng vẫn không thể đoán ra đó lại là... một cuốn tiểu thuyết?
Đọc hết cũng phải mười hai chương.
Anh ta muốn hỏi có thể thương lượng được không, nhưng tầm mắt của Ngu Hàn Sinh như kim chích lên người anh ta, anh ta đành phải bất chấp mở miệng: "Tổng giám đốc Ngu không đọc thì cứ để tôi đọc, tôi thích nhất là kể chuyện cho người khác, mình đọc vui, mà người ta nghe cũng thích."
"Cảm ơn anh Phương ạ."
Tạ Kiều không để ý tầm nhìn của Ngu Hàn Sinh, còn tưởng Phương Hòa thích đọc truyện thật, không nhịn được nói: "Nhưng mà sở thích của anh cũng đặc biệt ghê."
Phương Hòa cười đầy chua xót.
Giờ anh ta đã hiểu, thêm tiền là thêm việc.
Trước kia anh ta chỉ cần chăm sóc Tạ Kiều, mà Tạ Kiều là một đứa bé nghe lời, gần như chẳng tốn chút công sức nào, bây giờ anh ta phải chăm sóc hai người, mà người còn lại thì khá là yêu sách.
"Dưới bóng đêm, Thỏ Ngạo Thiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của sư muội, không nhịn được----"
Anh ta đang đọc thì Ngu Hàn Sinh ngắt lời: "Bỏ qua."
Phương Hòa: ...
Anh ta muốn bổ sung, người còn lại không phải chỉ khá là yêu sách.... Mà phải là cực kỳ yêu sách!
[Nhà nông trong mộng] là chương trình quốc dân, các khách mời thường trú cũng rất nổi tiếng trong cộng đồng, thu nhập thế nào mọi người đều đoán được, thế nên dù trong thời kỳ bị sương xám ảnh hưởng, thì các khách mời vẫn giữ mức tiêu xài xa hoa của mình, vì vậy mà bãi đỗ xe của trường quay trông như một triển lãm xe sang.
Trong đó chiếc xe đắt tiền nhất là xe thể thao bản giới hạn của ảnh đế Lam Mông, đặc biệt là khi hãng sản xuất chiếc xe này hiện đã phá sản, có thể nói là dòng xe độc nhất.
"Anh Lam đỉnh thế, mua được cả xe này." Một khách mời thường trú khác kinh ngạc nói.
"Hơn mười triệu, cũng tàm tạm."
Lam Mông dửng dưng đáp.
"Trước nghe anh bảo vậy tôi còn tưởng anh dày mặt khen mình." Mạnh Thời nhìn chiếc xe từ xa lái tới.
Lam Mông nhìn theo ánh mắt đối phương.
"Đến khi thấy chiếc xe kia tôi mới hiểu ra là anh nói thật."
Mạnh Thời tặc lưỡi.
Lam Mông cũng lặng lẽ bàng hoàng, không biết ai có thể ngồi chiếc xe này đến quay chương trình.
Hai người đứng im tại chỗ không rời đi, bởi muốn xem mặt mũi người sở hữu chiếc xe này, ai ngờ, người bước xuống lại là một thanh niên trắng nõn, ra ngoài rồi còn quay lại vẫy tay với người đàn ông đường nét lạnh lùng trong xe, do khoảng cách quá xa nên hai người không nhìn thấy rõ mặt mũi người đàn ông đó.
"Tạ Kiều?"
Lam Mông nhíu mày.
"Hình như là khách mời mới của tập hôm nay, anh quen à?" Mạnh Thời tò mò hỏi, tập lần này có không ít người mới, anh ta chỉ nhớ được tên không nhớ được mặt.
"Tuần tới cùng đóng [Cầu sinh], đạo diễn Trần từng nói với tôi về cậu ta."
Đạo diễn Trần khen ngợi Tạ Kiều là một người biết tự diễn giải vai diễn của mình, rất đáng quý với một diễn viên mới vào nghề, hắn ta nghe vậy cũng muốn kết giao, chẳng qua...
Hắn ta nhìn chiếc xe, lắc đầu.
Mạnh Thời thì lại không thấy có vấn đề gì, hiện giờ có chống lưng là điều rất bình thường trong giới, anh ta biết Lam Mông xưa giờ thanh cao, đắc tội không ít người, xoay sở đến vị trí hôm nay hoàn toàn nhờ vào diễn xuất, đến nay vẫn còn bệnh dạ dày do năm xưa đóng phim không quan tâm giờ giấc, thi thoảng đau bụng đến nỗi không ăn nổi thứ gì, còn bị chỉ trích là bệnh ngôi sao.
Anh ta vỗ vai Lam Mông: "Sắp đến giờ rồi, đừng nghĩ nữa."
Lam Mông dời mắt.
Hai giờ chiều, chương trình được phát sóng trực tiếp trên mạng.
Đây không phải lần đầu Tạ Kiều tham gia show giải trí, nhưng [nông thôn trong mộng] có đến năm khách mời thường trú, cộng thêm năm khách mời mới tới bao gồm cả cậu, nhiều người nên rất khó chen lời, chỉ có thể yên lặng đứng một bên.
[anh áo trắng là ai thế, trông hợp mắt mình, tiếc là không được nhiều ống kính lắm]
[mình biết! Mình thiện cảm với bạn này lắm, diễn Nhậm Cửu Chiêu trong Phong hoa lục, nhiệt liệt đề cử lên D trạm xem cut, làm fan không thiệt!]
[biết sao giờ, mọi người đều nổi tiếng hơn cậu ấy]
Sau khi khách mời giới thiệu bản thân, MC xuất hiện với năm lá thăm trên tay: "Mọi người sẽ không được sử dụng tiền riêng trong chương trình, bây giờ xin mời mọi người tự giác nộp ví tiền cho tôi nhé."
Các khách mời đều có phần không nỡ, riêng Tạ Kiều nộp luôn không hề do dự.
Bởi vì... cậu có mấy đồng đâu.
Đợi mọi người kì kèo giao nộp xong xuôi, MC mới nhìn đến ba lô trên vai Tạ Kiều: "Không được mang theo cả ba lô nữa nha."
Tạ Kiều đựng sách sưu tầm trong ba lô, không thể đưa đi được, ngẫm nghĩ chốc lát cậu nói: "Thế này đi ạ, em để mọi người kiểm tra ba lô, để chắc chắn không cầm tiền theo được không ạ?"
Nếu là đám Mạnh Thời thì MC đã đùa mấy câu khuấy động không khí, nhưng đây Tạ Kiều chỉ là một người mới, khán giả không có nhiều hứng thú với cậu, thế nên MC gật đầu không do dự.
"Nước."
"Sát trùng."
"Ô."
...
MC vừa đọc tên vừa nhấc từng đồ ra.
[Chu đáo quá! Tôi chọn anh này!]
[Xin thêm ít ống kính đi, sốt ruột chết mất]
[Ế, sao lại có cỏ Timothy, đó không phải đồ ăn cho thỏ hở?]
MC cũng nhận ra điều này, ngờ vực hỏi: "Sao em lại mang cả cỏ đi quay show thế?"
Tạ Kiều không khỏi trầm ngẫm, cái này không phải do cậu cố tình mang đi.
Mà là được Ngu tiên sinh bỏ vào.
Cậu hắng giọng: "Người nhà em chuẩn bị cho các bé thú cưng ạ."
"Người nhà Tiểu Kiều chu đáo quá." Mạnh Thời hớn hở nhận lấy gói cỏ hút chân không, "Biết trang viên chúng ta nuôi thỏ liền chuẩn bị cả cỏ."
Tạ Kiều: ... Biết thế mình không nói nữa
Thỏ tai cụp đánh hơi được mùi cỏ Timothy thơm nức, ảo não nhìn theo bóng lưng Mạnh Thời đem cỏ của mình đi cho thỏ khác ăn.
MC lấy làm kỳ lạ, càng ngày càng thấy mình không hiểu nổi giới trẻ ngày nay, thế nào mà mất túi cỏ còn sầu hơn cả bị thu ví tiền vậy chứ.
MC tiếp tục kiểm tra đồ, sau khi kéo ra một chiếc điện thoại, anh ta sửng sốt----
Một con yêu tinh nhỏ to cỡ bàn tay ôm chặt chiếc điện thoại, cặp cánh trong suốt sau lưng còn nhẹ nhàng phe phẩy, rất đáng yêu, mỗi tội đầu trọc lốc.
Nhất thời, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía điện thoại Tạ Kiều!
Tạ Kiều bình tĩnh nhận lấy điện thoại: "Là móc treo mua trên Taobao đấy ạ."
Lại còn bổ sung: "Ba đồng rưỡi."