Tạ Kiều được ôm, cảm nhận hơi thở của rắn bao bọc, tim cậu giật nảy, đập mạnh đến nỗi cậu cũng nghe thấy rõ ràng.
Cậu cúi đầu, cảm giác dạo này mình hơi là lạ.
Hồi lâu, Tạ Kiều mới ngẩng đầu, kìm nén cảm xúc khác thường dưới đáy lòng, bước một bước thoát khỏi lồng ngực Ngu tiên sinh, chạm vào nhà cây bên ghế, ánh mắt lại trở nên trong vắt.
Cậu nhìn đồ chơi ngập tràn phòng khách, chần chừ hỏi: "Ngu tiên sinh, tất cả đều là... mua cho em ạ?"
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu thanh niên thon gầy, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Tạ Kiều nhận được lời khẳng định, không nhịn được hóa nguyên hình, và thế là một con thỏ tai cụp bé cỡ bàn tay xuất hiện trên mặt sàn màu sẫm, rồi nó bắt đầu run rẩy trèo nhà cây.
Cự xà xem chốc lát, đoạn vào phòng xử lý việc công.
Nhưng hắn vừa bước được mấy bước đã thấy chân bị thứ gì ôm lấy, Ngu Hàn Sinh cúi đầu----
Là một con thỏ tai cụp toàn thân trắng muốt, thấy hắn sắp phải rời đi, bé thỏ liền bám ống quần leo lên người hắn.
Ngu Hàn Sinh thoáng dừng mắt, tiếp đó bình tĩnh xách thỏ tai cụp, đặt thẳng lên ngực mình, mặc cho bạn đời của hắn tung hoành trên ngực.
Tạ Kiều tìm được vị trí thoải mái mới hài lòng dừng lại, cậu níu chắc áo Ngu tiên sinh, còn cọ đầu vào lồng ngực hắn, dù nghịch nhà cây rất thích, nhưng không biết sao cậu vẫn muốn ở cạnh Ngu tiên sinh hơn.
Ngu Hàn Sinh ôm thỏ tai cụp vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế, vừa xem văn kiện, vừa vuốt lưng cho thỏ.
"Không quấy rầy anh làm việc chứ ạ?"
Tạ Kiều đang nhắm mắt bỗng mở bừng mắt hỏi.
Ngu Hàn Sinh đáp: "Không quấy rầy."
"Vậy thì may quá."
Thế rồi, thỏ tai cụp thở phào, tiếp tục nhéo áo mà nằm trong ngực Ngu Hàn Sinh, do được vuốt lưng nên chẳng mấy chốc cậu đã lăn ra ngủ, cơ thể cũng phập phồng theo nhịp thở của cự xà.
Đèn bàn vẫn sáng, bình thường đến mười một giờ là cự xà xong việc, mà hôm nay thẳng đến mười hai giờ mới hoàn thành, nhưng hắn nhìn thỏ tai cụp trong lồng ngực, bờ môi mím chặt lại khe khẽ giương cao.
---- mang theo vẻ dịu dàng hiếm khi được thấy.
Ngày kế, chậu dâu Tạ Kiều nhờ Phương Hòa mua hộ đến rồi.
Cậu mang chậu dâu từ công ty về nhà, sợ bầy cỏ nhỏ lại bắt đầu lời qua tiếng lại, nên không dám để ngoài ban công, mà đặt trên bệ cửa sổ trong phòng khách.
Chậu dâu có sẵn lồng giữ nhiệt, cắm điện vào là có thể mô phỏng nhiệt độ ngoài trời, sau khi cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, cậu tưới nước cho cây dâu mới nhú đầu, chỉnh nhiệt độ thích hợp, hy vọng cây dâu sẽ lớn.
Chưa đến ngày [Cầu sinh] khởi quay, hàng ngày cứ kết thúc phát sóng trực tiếp là Tạ Kiều đều sẽ đọc truyện tranh đam mỹ đăng dài kỳ, thế nhưng bộ truyện [Xuyên thành chồng yêu bỏ trốn của tổng tài bá đạo] mà cậu theo dõi dở đã dừng được hai tuần rồi.
Vấn đề ở chỗ dừng thôi thì không nói, đây lại dừng đúng tình tiết thụ đưa đơn ly hôn cho công, làm độc giả bứt rứt chân tay thật sự.
Ngày nào cậu cũng lên trang web kiểm tra, rồi thì lần nào cũng thất vọng ra về, ngay cả ăn cơm cũng cúi đầu ủ rũ.
Không biết đám mèo con đến công ty bao giờ, mà cậu vừa ra khỏi nhà ăn đã bị bầy mèo vây kín.
Cậu không giỏi nhận mặt mèo lắm, nhưng cậu vẫn ngồi xuống, xoa đầu một con mèo Dragon Li, cậu nhận ra đây hẳn là chú mèo trong cửa hàng thú nuôi qua màu oreo trên mình nó.
"Mấy đứa muốn tìm Lý Trạch sao? Để anh giúp mấy đứa nhé."
Cậu dịu dàng hỏi.
Nhưng đám mèo lại chỉ ngoắc ngoắc cái đuôi, nhả bọc quà đang ngoạm xuống trước mặt cậu, nào là mực khô, nào là quả sung, nào là cá khô...
Đa phần đều là đồ ăn mèo yêu thích.
Tạ Kiều: ... cậu đang được mèo cho ăn đấy hở
"Cảm ơn nha, nhưng mà anh vừa mới ăn no rồi." Cậu từ chối.
Sao cậu có thể nhận đồ của mèo con một cách không biết xấu hổ được cơ chứ? Nhìn những chú mèo nhỏ xíu đáng yêu kìa, cậu thật sự không tưởng tượng nổi ai lại có thể thoải mái nhận đồ của chúng.
Chỉ tiếc cậu không có cá khô, nếu không đã đút cho mỗi đứa một ít.
Cậu đứng dậy, định bước tiếp.
Nhưng bầy mèo chặn cứng trước mặt cậu, cậu không nhận đồ thì chúng kiên quyết không để cậu đi.
Tạ Kiều thở dài, đành phải nhận từng món quà bầy mèo tặng một, lúc này mới có thể tạm biệt chúng mèo con và thuận lợi rời đi.
Cậu trở về phòng làm việc, ngồi xuống ghế, mở trang web truyện tranh, [xuyên thành chồng yêu bỏ trốn của tổng tài bá đạo] vẫn dừng cập nhật từ hai tuần trước, cậu lại ủ dột tắt web đi.
Đột nhiên, phía sau truyền tới một giọng nói hùng hồn chất vấn: "Cậu chính là Tạ Kiều?"
Tạ Kiều giật mình thon thót, xoay người, người mới tới vóc dáng đô con, mặt còn có sẹo, quần áo thít chặt cơ bắp, nhìn là biết không hiền lành.
Tạ Kiều lại giật mình thon thót, lặng lẽ cầm điện thoại trên bàn, sẵn sàng gọi cảnh sát.
Mặt Thẹo bước vào không được bao lâu thì đám mèo con cũng nhao nhao xông tới, ngẩng đầu kêu meo meo với Mặt Thẹo, như đang báo cáo điều gì.
Tạ Kiều nương theo ánh mắt Mặt Thẹo nhìn đến số quà vặt trên bàn, đáy lòng trào dâng cảm giác bất an, đừng nói là đám mèo con tha trộm của nhà ai nhé.
Sợ rằng... người bị hại tìm tới cửa rồi?
Cậu đang định giải thích thì người đàn ông mặt thẹo lại chìa tay, hào sảng giới thiệu bản thân: "Chào cậu, tôi họ Hắc, tên Hắc Miêu, vừa về công ty không lâu."
"Chào anh, tôi là Tạ Kiều."
Tạ Kiều không hiểu mục đích của đối phương, nhưng vẫn bắt tay lịch sự.
"Trẻ con không hiểu chuyện, quà cáp kiểu gì mà lại như này." Dứt lời, Mèo Mun khênh mười rương cá khô cỡ bự đến trước mặt Tạ Kiều, không thở dốc lấy một lần.
"Ăn dần nhé."
Còn chưa chờ cho Tạ Kiều cự tuyệt, Mèo Mun đã dẫn bầy mèo đi thẳng.
Tạ Kiều cúi đầu nhìn đám cá khô ăn ba năm chẳng hết: Nhiệt... nhiệt tình quá
Cậu chưa kịp hỏi Mèo Mun thuộc bộ phận nào.
Nhiễm Chu và Mèo Mun không hợp nhau.
Một là bởi con mèo này luôn cho rằng mình trên cơ cậu ta, ở gần Thẩm Tư Hòa lâu lại tưởng mình là dân trí thức, lúc nào cũng chỉ tay năm ngón đòi bảo ban mình, hai là con mèo này toàn quen thói dẫn đám mèo con đi gây họa.
Sáng nay cửa kính tầng năm mươi bảy lại vỡ, Nhiễm Chu không nhịn nổi nữa, vừa tan làm đã vác video giám sát đến văn phòng Ngu Hàn Sinh: "Thưa sếp, nếp sống của con mèo đen này có vấn đề, chuyên trị đập cửa kính, đây là lần thứ năm rồi, chi phí sửa chữa tận năm nghìn tệ."
Đúng lúc này Mèo Mun đẩy cửa tiến vào.
Mèo Mun đến bên cạnh vỗ vai cậu ta: "Tiểu Chu, anh đã bảo chú là sơ mi kẻ sọc xấu rồi mà, đen mới đẹp, A Hòa cũng đồng ý thế."
Nhiễm Chu lạnh lùng nói: "Ờ, cảm ơn anh Hắc."
Mèo Mun cười hài lòng, ngồi xuống ghế sofa, báo cáo với Ngu Hàn Sinh: "Đại ca, hôm nay em với đám mèo đi gặp Tạ Kiều rồi, cậu ấy ở một mình trông hơi ủ dột, thế nên bọn em mang cho cậu ấy nhiều đồ ăn lắm."
Nhiễm Chu cười khẩy, nhìn Mèo Mun bằng ánh nhìn thương hại.
Ông xong rồi.
Tiền quan trọng với Tổng giám đốc Ngu lắm.
Nói gì cũng vô ích thôi.
Nghĩ tới đây, Nhiễm Chu lại nhìn Ngu Hàn Sinh, ánh mắt đầy mong đợi.
Nhưng Ngu Hàn Sinh im lặng nghe Mèo Mun báo cáo xong, lại chỉ khẽ nhíu mày như đang bận lòng điều gì đó, rồi nhận thấy ánh mắt Nhiễm Chu, hắn hờ hững nói: "Không phải việc lớn."
Nhiễm Chu: ?!! Đây là rắn chín đầu mà mình biết đấy à?
Đây là người sẽ mua hết hai nghìn tiền mì ăn liền nếu có năm nghìn tệ trong tay đấy à, không ngờ Ngu Hàn Sinh có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, cậu ta rời văn phòng mà lòng đầy oán giận, đúng là nịnh thần hại nước!
Còn Tạ Kiều thì tan làm về nhà, tranh thủ đi đường vòng để ghé qua hàng khoai hôm qua, mua cho Bé Đá một củ.
Hôm qua một củ khoai nướng chỉ mất mười tệ, hôm nay đã mất tận hai mươi.
Tạ Kiều than thở vật giá leo thang ghê quá.
Cậu xách túi khoai nướng bước ra khỏi thang máy, mở cửa nhà, cũng là một ngày hiếm có khi Ngu Hàn Sinh tan làm sớm hơn cậu, hắn đang ngồi trên sofa đánh máy tính, nhìn qua cửa sổ sát đất, mặt mũi hắn trông càng thêm góc cạnh.
"Ngu tiên sinh, hôm nay anh về sớm vậy sao?" Tạ Kiều đưa khoai nướng cho Bé Đá ngoài ban công, rồi tiện tay tưới nước cho chúng cỏ.
Ngu Hàn Sinh "ừ" nhẹ một tiếng.
Tạ Kiều trở lại phòng khách, cứ nghĩ tới truyện tranh không cập nhật, là nấu cơm cũng mất hết tinh thần, chỉ muốn lăn ra giường làm một giấc.
Cậu đang định vào phòng ngủ thì nghe Ngu Hàn Sinh hờ hững nói: "Tâm trạng không tốt?"
----- nói với vẻ tìm tòi.
Tạ Kiều ngừng bước, chần chừ nói: "Cũng không hẳn, chẳng qua bộ truyện em theo dõi bấy lây bỗng ngừng ra chương, nên có hơi bức bối----"
Cậu chưa nói xong đã bị Ngu Hàn Sinh ngắt lời, lạnh lùng hỏi: "Truyện tranh gì?"
Tạ Kiều đáp theo phản xạ: "Xuyên thành chồng yêu bỏ trốn của tổng tài bá đạo."
Sắc mặt Ngu tiên sinh tức thì nghiêm túc.
Tạ Kiều cũng tức thì hối hận, lẽ ra cậu không nên nói, Ngu tiên sinh vẫn luôn không thích cậu xem loại truyện không tiêu chuẩn này.
Đúng như dự đoán, tối hôm đó bầy mèo con lũ lượt tha sách vào phòng ngủ của cậu, ví dụ có [Suy tưởng], có [Nghiên cứu nghệ thuật sáng tạo], có [Người xa lạ]...
Chỉ nhìn mỗi tiêu đề thôi mà Tạ Kiều đã ngáp chảy cả nước mắt.
Đúng lúc này Phương Hòa nhắn tin cho cậu.
---- ngoại trừ những lúc làm việc thì cũng đừng quên đăng weibo giao lưu với mọi người nhé.
Đăng weibo à...
Cậu nghe Phương Hòa nói, weibo có thể tăng tương tác giữa sao và người hâm mộ, phần lớn nghệ sĩ có tiếng đều do phòng làm việc hỗ trợ xử lý weibo, nhưng nghệ sĩ nhỏ mới ra mắt chưa lâu như cậu, hiển nhiên không mời nổi chuyên gia xử lý, chỉ có thể tự tay lo liệu.
Trước kia weibo của cậu chỉ dùng để thông báo livestream, giờ tạm thời không nghĩ ra phải đăng cái gì, cuối cùng tự chụp bức ảnh, trên đầu còn có cọng tóc ngốc vểnh lên do nằm ườn lâu quá.
[Tạ Kiều] ngủ nhá
Weibo của cậu đã có hơn năm nghìn người hâm mộ, đăng được mấy phút là có mấy chục bình luận, tuy nhiên sự chú ý của mọi người hơi xiên xẹo một tí.
[Quả bơ] selfie kìa! Kiều Kiều ngủ ngon nha, hít một hơi Kiều Kiều ngoan ngoan mềm mềm
[Kiwi] có ai để ý tủ sách phía sau giống mình không? Gu đọc sách của Kiều Kiều cứng quá, thời nay không dễ gặp nghệ sĩ như vậy đâu
[Shiranui] +, tốt hơn đọc mấy cuốn tiểu bạch văn mất não nhiều, like like
Tạ Kiều: ... Nhưng cậu thích xem tiểu bạch văn mất não mà
Cậu đắn đo rồi đáp.
[Tạ Kiều] gu đọc sách của tớ tệ lắm
Người hâm mộ rối rít trả lời.
[Tôm hùm Bắc Mỹ] Kiều Kiều khiêm tốn quá rồi
[Bề bề] huhuhu vừa giỏi vừa khiêm tốn, yêu chết anh mà
[tôm hùm đất] giá mà Kiều Kiều được đóng nhiều phim, muốn gặp anh trên ti vi quá đi, haiz, thị trường giờ khan hiếm, chỉ có thể livestream mỗi ngày, thương quá
Tạ Kiều: ...
Cậu bỏ cuộc.
Cậu ngủ thiếp đi trong nỗi buồn truyện tranh chưa cập nhật.
Cự xà ngoài cửa nhìn phòng phủ Tạ Kiều đã tối đèn, hơi cụp mắt xuống, đóng nốt cánh cửa khép hờ cho cậu.
Hắn cũng tắt điện thoại trên tay, hình ảnh cuối cùng hiện lên trên màn hình là của một trang tìm kiếm.
----- [xuyên thành chồng yêu bỏ trốn của tổng tài bá đạo] ngừng cập nhật.
Yên thành, rạng sáng.
Chúc Dư là tác giả vẽ truyện tranh, dù vẽ đam nhưng là trai thẳng thứ thiệt, ngày xưa cậu ta vẽ truyện tranh tận thế mà không đẻ ra tiền, nên mới đổi sang vẽ đam mỹ.
Ai biết bây giờ tận thế lại trở thành đề tài được độc giả săn đón, mà truyện đô thị lại chẳng kiếm nổi tiền, nhuận bút tháng trước chỉ có một nghìn hai, hoàn toàn không nuôi nổi bản thân trong thời kỳ vật giá tăng vọt.
Cậu ta đã dừng vẽ hai tuần, đang cân nhắc có nên ra ngoài xin việc hay không, ít ra còn có thể kiếm tiền sinh hoạt.
Bỗng, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên ngoài cửa.
Chúc Dư run bần bật, giờ là bốn giờ sáng, chủ nhà cũng sẽ không đòi tiền thuê nhà vào lúc này, đừng bảo là thi trành đấy nhé.
Cậu ta luôn giam mình trong phòng vẽ tranh, rất hiếm khi xem thời sự, nhưng cậu ta vẫn nhớ rõ cảnh tượng người đàn ông mặc cơ giáp bị cắn chết tươi sau khi cố gắng bảo vệ một đứa trẻ, vào đúng sự kiện thi trành tấn công Yên thành hôm ấy.
Nếu có tiền, cậu ta đã sớm rời khỏi Yên thành.
Cậu ta lập tức trốn dưới gậm giường, có đánh chết cũng không ra mở cửa.
Người ngoài cửa có vẻ bực dọc, tiếng động nặng nề cất lên, cửa chống trộm đổ thẳng xuống đất, Chúc Dư tái mặt, nhắm nghiền hai mắt.
Hình như có thứ gì tiến vào.
Chúc Dư nhắt mắt chặt hơn.
Đột nhiên, một cái chân mèo vỗ lên mặt cậu ta.
Cậu ta mở bừng hai mắt, thấy là một con mèo đen mặt sẹo với bộ lông bóng mượt đứng ngược chiều ánh sáng, nó thu bộ vuốt sắc nhọn, hỏi: "Mi chính là Chúc Dư?"
Chúc Dư ngơ ngác gật đầu.
Mèo đột nhập buổi tối thì thôi, đây còn biết nói cả tiếng người, quá kinh dị, cậu ta toát mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.
Rồi cậu ta nghe mèo đen lẩm bẩm "gì mà nhát thế", sau đó tha cây bút đến trước mặt cậu ta.
"Đây là..."
Chúc Dư càng thêm ngơ ngác.
''Giục thay ông chủ của ta, mi mà không vẽ thì----"
Mèo đen nhả bút, gằn giọng uy hiếp.
"Ngài ấy sẽ tự mình đến."
______
!!!! Hiuhiu xl mọi người, mình vừa sửa lại một vài tình tiết từ vài chương trước theo bản cập nhật của tác giả, dưới đây mình liệt kê những chương đã sửa kèm nội dung sửa chính cho ai ngại đọc lại
Chương . chi tiết không quan trọng
Chương : chi tiết hôn dưới ô: sửa diễn biến tâm lý của Tạ Kiều: không nghĩ mình đồng tính là do liên quan đến quá khứ ở trại mồ côi bị bạn bè đùa cợt
Chương : chi tiết đi kết hôn: bổ sung đoạn Tạ Kiều ngạc nhiên vì thế giới này cho phép kết hôn đồng tính.
chi tiết làm trắc nghiệm xu hướng tình dục: sửa diễn biến tâm lý tương tự chương
(sửa đổi ngày //, ai đọc những chương đó sau ngày này thì không cần để ý nha)
Chương sau có bug nhưng chưa được tác giả sửa nên mình tạm để nguyên, báo trước cho mn đỡ bỡ ngỡ