Tạ Kiều cảm thấy một ánh mắt như thiêu như đốt quét qua mình từ đầu đến chân, không bỏ qua dù chỉ một tấc da tấc thịt, cậu không khỏi cảm thấy lúng túng.
----- cứ như bị thiên địch nhìn chăm chú.
"Tổng giám đốc Ngu."
Hạ Giản bước vào thang máy, thấy Tạ Kiều vẫn ngẩn ngơ bất động, liền khẽ vẫy tay với cậu: "Ngây ra làm gì thế, mau vào đây."
Tạ Kiều đành phải quên đi cảm giác khác thường, bước vào thang máy.
"Người mới tuyển à?"
Tiếp xúc lâu ngày với Ngu Hàn Sinh, Lý Trạch đã tự động miễn dịch với người đẹp, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy rất dễ chịu khi nhìn thấy Tạ Kiều.
Hạ Giản gật đầu.
Thang máy không nhiều người, nhưng Tạ Kiều vẫn quen nép vào một xó, không biết có phải cậu tưởng tượng ra không, mà cậu cứ cảm giác người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Ngu ấy mãi nhìn cậu chằm chằm, làm lưng cậu nổi đầy gai ốc.
Có lẽ thật sự là ảo giác.
Đây là lần đầu cậu gặp mặt tổng giám đốc Ngu.
Thang máy reo vang, cậu nhìn lên màn hình hiển thị, trong thang máy lắp pha lê, qua lớp pha lê phía trước cậu tình cờ phát hiện tổng giám đốc Ngu vẫn luôn quan sát cậu, ánh mắt u ám, dường như đang suy tính điều gì.
Tạ Kiều tức khắc cứng đờ, may là đúng lúc này cửa thang máy mở, cậu vội theo Hạ Giản bước ra, tuy rằng vẫn còn hơi bối rối.
Hạ Giản để ý thấy cũng không bất ngờ, trái lại còn an ủi Tạ Kiều: "Tổng giám đốc Ngu của bọn anh khá lạnh lùng, nhưng em cũng không cần căng thẳng, sẽ không có nhiều cơ hội chạm mặt nhau đâu."
Tạ Kiều lén lút thở phào.
Ở cao ốc Họ Ngu mỗi tầng làm việc đều được thiết kế theo những phong cách bất đồng, tầng làm việc của bộ phận tư pháp lấy màu chủ đạo là đen trắng xám, tuy nhiên tất cả đều có một điểm chung, đó là đều dùng robot quét dọn, không có nhân viên vệ sinh.
Hạ Giản dẫn Tạ Kiều vào một văn phòng, sau khi nói rõ tình huống của cậu, nhân viên trên ghế không giở biên bản mà chỉ tháo kính, đứng dậy: "Em tưởng là chuyện gì, chuyện nhỏ thế này mà cũng phiền anh Hạ đích thân tới."
"Đúng là khó vào được hộ khẩu Biên thành, trừ khi có người thân hoặc vợ chồng có hộ khẩu ở đây, nhưng có thể xin hộ khẩu huyện Trì, trước tiên phải đến cơ quan công an Biên thành đăng ký đã, hôm nay cậu rảnh luôn chứ?"
Người này hỏi Tạ Kiều, Tạ Kiều lập tức gật đầu: "Rảnh ạ."
"Thế cậu đi theo tôi."
Người này xử lí xong mấy việc cần gấp rồi dẫn Tạ Kiều rời đi.
Mà sau khi theo Ngu Hàn Sinh ra khỏi thang máy chưa được bao lâu, thấy Ngu Hàn Sinh còn trầm ngâm suy nghĩ, Lý Trạch cho rằng hắn lo lắng đến thị phần: "Hội nghiên cứu đóng cửa xong là SE lôi kéo được không ít người mới."
Dù cậu ta rất phản cảm với Hội nghiên cứu, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trước khi sụp đổ Hội nghiên cứu là nơi tụ hội nhóm người tài năng xuất chúng trên nhiều nước, trình độ khoa học kỹ thuật vẫn luôn dẫn đầu, đây cũng là nguyên nhân các quốc gia phải công nhận vị thế của Hội nghiên cứu.
"Nhưng nước mình cũng không quen với chính sách bán hàng vốn được áp dụng cho thị trường ngoại quốc của SE, muốn bảo hành robot cũng phải gửi về nhà sản xuất gốc, dây dưa dong dài ít nhất nửa tháng, chẳng bằng chúng ta cứ làm đến đâu chắc đến đấy thì hơn."
Nghe vậy, Ngu Hàn Sinh chỉ nhấc mắt, nói: "Không đáng quan ngại."
Vậy thì bố đang lo lắng cái gì? Nhưng chưa đợi cho cậu ta mở miệng, Ngu Hàn Sinh đã chặn trước: "Điều tra xem là ai."
Lý Trạch nghệt ra mấy giấy mới hiểu Ngu Hàn Sinh đang nhắc tới cậu thanh niên vừa gặp trong thang máy, Lý Trạch lập tức tỏ vẻ kinh hãi tột cùng.
Con rắn chín đầu bên cạnh cậu ta đây xưa nay quen thói ngạo mạn, dù có gào thét inh trời trước mặt hắn hắn cũng chẳng quan tâm, điều kiện tiên quyết là phải gặp may không bị hắn ăn thịt.
Đây là lần đầu cự xà chủ động hỏi về một người khác.
Cậu ta bắt đầu nghĩ tới khả năng quy tắc ngầm, cân nhắc câu từ hồi lâu mới giở giọng khuyên nhủ: "Chuyện này có vẻ... không hay lắm thì phải? Nhỡ bị truyền ra là sẽ bị điều tiếng."
Ngu Hàn Sinh dừng bước, quay đầu nhìn Lý Trạch, ánh mắt lạnh băng.
Lý Trạch: "Em tra ngay đây sếp!"
Cậu ta không thể không cảm thấy đau nỗi đau của một người mẹ già, đừng nói đàn ông loài người có tiền sẽ hỏng, đến rắn chín đầu có tiền cũng hư rồi, vừa mới thành lập công ty giải trí mà đã bắt đầu học đòi quy với tắc.
Tạ Kiều đã lấy xong dấu vân tay và máu, đang thấp thỏm ngồi chờ kết quả trong đồn công an, nhân viên pháp chế động viên cậu: "Thủ tục đã cố định cả rồi, đang giờ hành chính nên không đông lắm, sẽ nhanh thôi."
"Dạ vâng."
Cậu cầm cốc nước trên bàn, nhấp một ngụm, xoa dịu đáy lòng căng thẳng.
Cảnh sát hướng dẫn cậu điền đơn ban nãy bước ra, nghiêm túc nói: "Mời anh Tạ Kiều đi theo tôi."
Tạ Kiều nhìn sang nhân viên pháp chế, nhân viên pháp chế cũng đờ người, nhưng cũng chẳng biết làm sao, cậu chỉ đành đứng dậy đi theo cảnh sát.
Cảnh sát đóng cửa lại, ngồi xuống trước bàn, mở báo cáo xét nghiệm máu trên máy tính, rồi bỗng tung bom về phía Tạ Kiều: "Em là thỏ tai cụp phải không?"
Tạ Kiều: ??!!!
Thỏ tai cụp nhát gan tức khắc luống cuống, mồ hôi lưng đầm đìa, áo dán lên da vừa dính vừa lạnh.
Xong rồi xong rồi, bị tóm cổ thật rồi.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì sau cách mạng không thể thành tinh, yêu quái như cậu sẽ được quy vào tội thành tinh trái phép.
Tạ Kiều hoảng hốt đến độ để lộ cặp tai thỏ lông xù, vội vàng thu lại, đồng thời lặng lẽ dịch chân về sau một chút, mong có thể thừa dịp cảnh sát không chú ý mà lén lút chuồn đi.
Cảnh sát vui vẻ nói: "Em là yêu quái mới xuống núi hở? Sao lại không biết nghe tin tức gì hết thế, giờ nhà nước đã thành lập bộ phận quản lý sinh vật khác loài, khuyến khích sinh vật khác loài chung sống hòa bình với nhân loại rồi, tất nhiên cũng bật đèn xanh cho vấn đề căn cước nữa."
Đôi mắt Tạ Kiều bừng sáng, lấp lánh như ánh mặt trời: "Vậy là em sẽ được phát thẻ căn cước và sổ hộ khẩu ạ?"
Nhưng cảnh sát mặc đồng phục xanh lam lại phá nát ảo tưởng của Tạ Kiều: "Hôm nay chỉ được nhận thẻ căn cước tạm thời thôi, ba tháng đổi một lần, khi nào đạt tiêu chuẩn chương trình giáo dục tư tưởng thì mới được nhận thẻ căn cước và sổ hộ khẩu chính thức."
"Giáo dục tư tưởng ấy ạ?"
Tạ Kiều kinh ngạc, không ngờ một con thỏ tai cụp cũng phải học giáo dục tư tưởng.
"Cái này cũng là để thuận lợi cho yêu quái núi sâu dễ hòa nhập với xã hội loài người, vì không ít sinh vật khác loài vẫn còn nặng tư tưởng cá lớn nuốt cá bé từ xã hội cũ, trường hợp nghiêm trọng thậm chí còn có thể dấn thân vào con đường phạm tội, không qua giáo dục thì không thể trở thành một công dân nước Hoa hợp pháp được." Cảnh sát giải thích tường tận.
Tạ Kiều cũng gật đầu dứt khoát.
Ba tiếng sau, cậu bước ra ngoài cơ quan công an với tấm thẻ căn cước tạm thời, tài liệu giáo dục tư tưởng tiến bộ và một tấm thẻ giao thông Biên thành miễn phí.
Cậu về công ty ký hợp đồng, nhận trước tiền lương tháng này, đồng thời thuê một phòng trọ đơn ở ngoại ô với sự giúp đỡ của Hạ Giản.
Cậu khệ nệ ôm một đống đồ mà đẩy cửa căn phòng.
Cảm nhận đầu tiên là nhỏ, siêu nhỏ.
Sơn trắng trên tường bị sơn loang lổ, trông tạp nham và cũ kỹ, ngoại trừ giường ngủ thì chỉ còn một chiếc bàn học bé tí, hướng ra ô cửa sổ to bằng tờ giấy A.
Nhà vệ sinh là nhà vệ sinh chung, mỗi tháng chia đều tiền điện nước.
Cậu để đồ lên bàn, một gian phòng nhỏ như vậy mà cũng phải đặt cọc một tháng trả tiền ba tháng, tiền thuê một tháng tận những hai nghìn ba trăm tệ.
(> tr VND)
Giá nhà Biên thành thật là đắt.
Cậu không khỏi oán trách mấy ông chủ bất động sản tích đất vô lương tâm.
Tạ Kiều nghỉ ngơi một hồi, rồi xuống tầng đi siêu thị mua đồ gia dụng, tiêu mất bảy trăm năm mươi tệ, cuối cùng trong túi chỉ còn lại năm mươi đồng.
Buổi tối cậu nằm trên giường, động lực duy nhất đưa cậu vào giấc chính là----
Mai có thể đến công ty ăn chực cơm rồi!
Bảy giờ sáng hôm sau, Tạ Kiều đến công ty.
Nhà ăn công ty ở tầng tám, có sức chứa lên tới hai nghìn người, tuy nhiên vẫn còn xa mới đến giờ làm việc, nên nhà ăn đang khá vắng.
Chắc do là bữa sáng nên nhà ăn chỉ mở mười mấy quầy, nhưng đồ ăn rất phong phú, có cả đồ ăn sáng phương nam, hai bên quầy cũng bày la liệt trái cây và đồ ngọt.
Tạ Kiều gọi một phần mì xào và nước chanh, ăn xong mới lên thang máy vào công ty.
"Đến sớm vậy hả?" Hạ Giản có chút ngạc nhiên, cậu ta giúp tìm nhà nên biết nhà Tạ Kiều ở tận ngoại ô, ngồi xe nửa giờ mới đến.
Tạ Kiều "vâng" một tiếng.
Hạ Giản nhìn Tạ Kiều bằng ánh nhìn khen ngợi, Tạ Kiều chăm chỉ hơn cậu ta đã nghĩ, cậu ta dẫn Tạ Kiều đến bộ phận sao mạng.
Tạ Kiều bước vào khu vực làm việc, diện tích rất lớn, nhưng bàn ghế lại trống trơn, hiển nhiên chưa từng có người nào làm việc, cậu chợt nảy ra một suy đoán kỳ cục: "Anh Hạ, không phải bộ phận này chỉ có mình em chứ ạ?"
Hạ Giản khụ một tiếng: "Sắp tới sẽ tuyển người."
Tạ Kiều: ... Quả nhiên là chỉ có một mình em.
Hạ Giản tới trước một gian, bật máy tính và đăng ký vào phần mềm phát sóng trực tiếp: "Kiều Kiều, công việc trước mắt của em là livestream bảy tiếng một ngày, khối lượng công việc thế này em ok chứ?"
Hạ Giản hỏi.
Tạ Kiều gật đầu không do dự.
"Vậy thì cố lên, anh đi làm việc khác trước."
Hạ Giản vỗ vai Tạ Kiều cổ vũ.
"Cảm ơn anh Hạ ạ."
Sau khi tiễn Hạ Giản rời đi, Tạ Kiều ngồi trước máy tính, cậu thử tra cứu trên mạng, thấy Hạ Giản đã đăng ký giúp cậu vào trang mạng livestream lớn nhất nước Hoa, streamer nổi tiếng nhất có đến hơn mười triệu người theo dõi.
Mà có vẻ là để phù hợp với phong cách của một người nổi tiếng trên mạng, Hạ Giản đã lấy cho cậu biệt danh rất chi là... cuốn hút.
----- Tạ Kiều đây nha.
Cậu nhìn chữ 'nha' đầy nhí nhảnh mà trầm ngâm mất hai giây, đoạn mau chóng đổi thành hai chữ Tạ Kiều nề nề nếp nếp.
Cách Biên thành hơn mười nghìn cây số, sương xám lặng lẽ lan ra khắp mặt biển, thời gian như bị đóng băng, sinh vật dưới biển nhiễm phải sương xám tức thì ngừng di chuyển, ngay sau đó----
Đột nhiên biến mất.
Những nơi sương xám băng qua, biển cả biến thành nước chết, không một âm thanh xuất hiện, như đã bị thẳng thừng tước đoạt sự sống.
Trong khu vực bị sương xám bao phủ, vô số sinh vật bùn nhão màu đen xuất hiện, chúng có thể chuyển động hoặc đứng yên, giống như là sương xám mọc tay chân vậy.
Mà ở vị trí sâu thẳm nhất, một con bùn nhão khổng lồ đang ngọ nguậy, lớp vỏ bọc của nó liên tục biến đổi thành mặt người, giọng nói khản đặc: "Ta ngửi thấy mùi cuốn sách ấy."
"Ở đâu!"
Đồng loại của nó phấn khích phát ra tiếng kêu cao vút.
"Ở Biên thành."
Nói đến đây, đồng loại của nó lập tức im re.
Biên thành là nơi có con quái vật đáng sợ kia, không biết ai chọc phải nó, mà nó cứ thấy tên nào là tiễn tên đấy đi đời, dù chỉ mạnh bằng một nửa so với thời kỳ hưng thịnh, nhưng cũng không ai dám tiến đến Biên thành.
Con bùn nhão nhỏ nhất sợ hãi nói: "Không phải chờ con rắn chín đầu đó rời đi là được à? Vậy là chúng ta có thể ăn cuốn sách kia, ăn luôn cả chủ nhân cuốn sách!"
Đồng loại của nó đều nhất trí.
Tại trạm theo dõi sương xám tuyến đầu, một giám sát viên gần hai lăm tuổi bỗng mở to mắt nhìn sương xám quét tới, sương xám chuyển hướng tấn công, lao qua vạch cảnh báo với tốc độ cực nhanh chóng, phương hướng là-----
Nước Hoa!
Cậu vốn có thể chạy trốn, nhưng cậu lại đứng yên tại chỗ, truyền đi thông tin giám sát cuối cùng.
Cậu vừa nhấn gửi, cơ thể đã bị bao phủ bởi một lớp sương mịn màu xám, sương xám như ghim xuyên da thịt cậu, chỉ trong khoảnh khắc cậu đã thịt nát xương tan, bị sương xám dày đặc nhai nuốt.
Biên thành lại hoàn toàn yên tĩnh, Tạ Kiều ngồi trước máy tính đến trưa, còn bày ra tiết mục nhắn tin chọn bài hát, thế mà số người xem livestream vẫn chỉ là một con số.
Ban đầu cậu còn đặt mục tiêu số người xem đạt một trăm nghìn người để nhận tiền thưởng, giờ xem ra chỉ là mơ mộng, tỉnh lại rồi vẫn còn rất bùi ngùi.
Có người tốt bụng đề xuất.
"Livestream không thể ngồi không thế được đâu, anh phải thể hiện điểm nổi bật của mình, như kiểu ca hát nhảy nhót gì đấy chứ."
"Trông bạn đẹp trai đấy, nhưng mở filter lên trông ai cũng không tồi, nhìn mặt không thì mình nhìn đến trưa là cực hạn rồi."
"Cũng thế đây, em ngắm hai tiếng rồi, mỏi người lắm rồi đấy."
Tạ Kiều cũng cảm thấy ngồi không không phải một ý kiến hay, trước khi xuyên qua cậu là một blogger ẩm thực, trừ soạn công thức nấu ăn ra thì thi thoảng cậu cũng đi ăn hàng về viết review.
Cậu định phát huy sở trường, livestream nhà ăn của tập đoàn Họ Ngu.
Cậu vừa đi vừa quay: "Vậy giờ tớ sẽ đến nhà ăn công ty, vị khá lắm đấy, mà còn vô cùng nhiều món nữa."
[công ty??? Streamer mới ra mắt không thể thừa nhận có công ty nhanh vậy được! Không hút được fan mất]
[một giây thương xót Kiều Kiều, quả là streamer gà mờ, cơ mà bình thường người ta không livestream canteen đâu]
[canteen có nhiều món thì cũng nhiều được đến đâu má]
Lúc đi qua hành lang Tạ Kiều còn gặp Tiêu Tử Kỳ, Tiêu Tử Kỳ dừng bước, ngạc nhiên nhìn ống kính trên tay Tạ Kiều: "Cậu đang livestream à?"
Tạ Kiều gật đầu.
Tiêu Tử Kỳ nhìn Tạ Kiều đầy thông cảm: "Không làm phiền cậu nữa, tôi đi thử vai đã, khi khác nói chuyện sau."
Khoảng cách giữa người và người đã được nới rộng như thế đấy.
Hôm qua cậu ta và Tạ Kiều vẫn còn là đối thủ trên cùng một đường đua, hôm nay cậu ta đi thử vai nam phụ cho một bộ phim chiếu mạng, mà Tạ Kiều lại bị lưu đày phải đi livestream mất tiêu rồi.
Tạ Kiều nói hẹn gặp lại với Tiêu Tử Kỳ, cậu hiểu ý đối phương, nhưng vốn dĩ cậu cũng không xuất thân nghề diễn, tìm được công việc lương tháng mười nghìn đã vui lắm rồi, đừng bảo phải livestream bảy giờ, có làm liên tục cũng không thành vấn đề với cậu.
Cậu đi thang máy đến nhà ăn.
Toàn bộ nhà ăn hiện ra trước mắt người xem, buổi trưa nhà ăn mở hết các quầy, tổng cộng có đến năm mươi quầy, không chỉ có đồ xào, mà còn có đồ Nhật, lẩu, kem...
Đạn mạc chấn động rồi.
[vãi nhà ăn công ty thật á?! Cấp cá hồi không giới hạn, em cũng muốn đến công ty này làm]
[ủa khoan, sao trông quen thế nhỉ, hình như là canteen của Họ Ngu đấy, mình thấy có logo thỏ kìa, đúng chuẩn rồi!]
[không ngờ lại là tập đoàn Họ Ngu! Tập đoàn trong mơ của tôi, phúc lợi nhiều dã man, nhân viên kỳ cựu được giảm giá nhà, được mua người máy với giá nội bộ, mà giờ canteen cũng xịn xò vậy nữa]
[ghen tỵ vãi!]
Để tiện quan sát cận cảnh, Tạ Kiều tháo di động khỏi gậy tự sướng, quay cho mọi người xem chi tiết nhà ăn.
Cậu đến khu hải sản phục vụ tự do, chĩa camera về phía đĩa hàu sống: "Chọn hàu thì tớ khuyên nên chọn hàu không há miệng, còn nếu há miệng rồi thì có thể gõ vỏ để xem xem hàu sống hay chết."
Tạ Kiều bưng một đĩa có hàu hơi há miệng, đoạn cậu thử gõ nhẹ lên vỏ, vỏ hàu tức thì khép lại: "Mọi người thấy đó, đây chính là hàu tươi sống."
[trưa rồi mà bắt em phải nhìn cái này, em chỉ được ăn rau muống xào thôi :((((( ]
[Anh ơi chỗ anh còn tuyển streamer không, bế em đi với, đề cử em với!]
[mơ mộng ít thôi má, năm nay chỉ tuyển sinh viên các trường nổi tiếng thôi, nếu có giải thưởng trong nước quốc tế gì đó thì còn may ra]
Tạ Kiều đặt đĩa xuống bàn, ăn con hàu sống vừa rồi, thịt hàu đàn hồi, vị tươi ngọt, ở đất liền thì đây đã là loại hàu thượng hạng.
Tiếp theo cậu lại cầm điện thoại quay cho mọi người: "Đây là khu đồ bánh trái, chà khác hoa quả với bữa sáng rồi, chắc là để đảm bảo độ tươi ngon đấy."
"Đây là đài phun sô cô la, bọn tớ có thể dùng xiên xiên hoa quả bánh kẹo nhúng vào sô cô la lỏng trong này, rồi sẽ đông lại trong chớp mắt."
..
Cậu giới thiệu theo từng khu vực, đi hết một vòng lại trở về cửa ra, cậu giơ camera giới thiệu theo thói quen: "Đây là..."
Chưa nói dứt lời đã vội vàng ngậm miệng, bởi cậu phát hiện một khuôn mặt sắc sảo vừa lọt vào ống kính.
[khuôn mặt này ngon quá]
[bạn trai anh hở?]
[sao đàn ông đẹp trai cứ có bạn trai hết thế, haizzzz]
Nhìn đạn mạc càng đi càng lệch hướng, Tạ Kiều nhanh chóng giải thích: "Ông chủ tớ."
[chỉ là ông chủ thôi à]
[không biết sao tự dưng lại thấy tiếc]
[chuẩn, mình thấy đẹp đôi vãi]
Mà cậu nói vậy xong lại cảm tháy nhiệt độ không khí giảm đi vài độ, cậu nuốt nước miếng, bỗng cảm thấy bất an.
Chắc không phải cậu nói sai ở đâu chứ?
Mặc dù công ty quản lý Họ Ngu chỉ là một công ty nhỏ chưa có gì nổi bật của tập đoàn Họ Ngu, nhưng tổng giám Ngu vẫn là ông chủ trên danh nghĩa của cậu.
Cảm thấy bầu không khí có phần gượng gạo, cậu lên tiếng chào hỏi: "Tổng giám đốc Ngu, anh ăn thong thả, em xin phép đi trước ạ."
Nói đoạn liền sải bước rời đi.
Ngu Hàn Sinh khẽ quay đầu, nhìn theo bóng lưng thanh niên, lẳng lặng cụp mắt.
Tạ Kiều trở lại khu vực làm việc, kết quả livestream nhà ăn đem đến không tồi, chưa gì đã có trên nghìn người xem, có người hâm mộ đề nghị cậu cắt clip này ra, đăng lên mạng tăng độ nổi tiếng.
Buổi chiều cậu kết thúc livestream, bắt đầu thử cắt video.
Cậu táy máy đến tận tám giờ tối mới hớt hải ra về, bước đi rất vội vì lo sẽ quá giờ bus chạy.
Mới ra đến cửa cao ốc, một chiếc xe xịn màu đen đã dừng trước mặt cậu.
Cửa kính sau chậm chạp hạ xuống, để lộ sườn má quen thuộc và nốt ruồi son chói mắt của người đàn ông, hắn lạnh lùng nói: "Vào đi."
Tạ Kiều còn chưa nghĩ ra lời từ chối, cửa xe đã tự động bật mở, cậu chỉ đành nhắm mắt đưa chân.
Tài xế khởi động xe.
Đáy lòng Tạ Kiều đang nổi gió, ngày đầu đi làm đã bị quy tắc ngầm rồi sao, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra con đường trước mặt là đường về nhà cậu.
"Tổng giám đốc Ngu, anh đến đưa em về ạ?"
Lúc ấy cậu đã cảm thấy đầu óc của mình quá bẩn thỉu, coi tấm lòng săn sóc nhân viên mới của người ta thành cái loại gì không biết nữa.
Thỏ tai cụp lắc lắc đầu, muốn hất văng suy nghĩ đen tối của mình đi.
"Tiện đường."
Người đàn ông bên cạnh lạnh lùng đáp.
Tạ Kiều "ò" một tiếng lí nhí, xem ra cậu lại nghĩ nhiều rồi.
Suốt chặng đường không ai nói chuyện.
Đến khu nhà của cậu, xe đậu bên đường, Tạ Kiều tháo đai an toàn, mở cửa xe, đang định xuống xe----
Thì cổ tay bị một bàn tay lạnh băng nắm chặt, da thịt tiếp xúc khiến cậu vô cớ run rẩy, cậu đè nén nỗi sợ hãi khó hiểu của mình, ngơ ngác quay đầu: "Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?"
Người đàn ông ngồi nơi khuất bóng cụp mắt nói: "Cậu còn chưa hỏi tên tôi."
----- nhấn mạnh từng chữ.