Mơ thấy rắn chín đầu á?
Tạ Kiều nơm nớp nghĩ, thế phải là ác mộng thì có.
Cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm, cậu thực sự nằm mơ, trong mơ có con rắn chín đầu đen nhánh dùng đuôi móc cái eo thon nhỏ của cậu, từ từ quấn chặt, chặt đến mức cậu không thể nào hô hấp.
Ngay khi cậu tưởng mình tắc thở luôn rồi, con rắn nọ lại rũ đôi mắt có con ngươi dựng thẳng, cắn lên cái cổ trắng ngần của cậu, lạnh lùng nói: "Tìm được mi rồi."
Tạ Kiều kinh hãi biến thẳng về nguyên hình.
Cậu mở bừng hai mắt, phát hiện tuyết đã rơi, bệ cửa sổ đọng lớp tuyết dày, nhiệt độ phòng cũng giảm, làm cậu hơi run một chút.
Thỏ tai cụp bé bỏng chưa đến miền bắc bao giờ, đây là lần đầu cậu nhìn thấy tuyết, cậu bọc hai lớp chăn dày, chỉ để lộ gần nửa cái đầu lông, đôi tai dài rủ xuống hai bên.
[bạn đời của bạn vừa tỉnh giấc]
[nhưng cậu ấy có vẻ không muốn thức dậy]
[mùa đông đã tới, gói quần áo mùa đông đang có siêu khuyến mại tại cửa hàng, hãy mua cho cậu ấy thêm một bộ đồ mùa đông đi nào]
Ngu Hàn Sinh làm việc từ sáng sớm liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã là mười hai giờ trưa.
Mà Tạ Kiều vẫn còn ngủ nướng.
Hắn giật mắt một cái, chạm lên màn hình, bấm kéo chăn.
Trong điện thoại, thỏ tai cụp đang quấn chăn ngủ nướng thì chăn trên người bất chợt không cánh mà bay.
Quả cầu lông trơ trọi nằm sấp trên giường ngơ ngơ ngác ngác, sau đó nhanh chóng chui xuống gối, bấu chặt hai góc gối, tiếp tục nhắm mắt.
Ngu Hàn Sinh nhìn thỏ tai cụp rúc đầu vào gối, hờ hững xách cả thỏ lẫn gối lên.
Tạ Kiều cảm giác xung quanh thoắt lạnh, cậu ôm gối ngồi trượt xuống giường, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã bị Ngu tiên sinh bế lên, mặc cho một chiếc áo len màu trắng mới tinh.
May là cậu đang trong hình hài thỏ tai cụp, nên mới để yên cho Ngu tiên sinh bế lên, thay quần áo rồi bón ăn như vậy đấy nhé.
---- có khác nào phải chăm một đứa bé con không.
Cơn buồn ngủ của Tạ Kiều bay sạch bách, cậu xấu hổ cúi đầu, cũng may Ngu tiên sinh có vẻ không cảm thấy có vấn đề gì, im lặng không nói lời nào.
Cậu bèn đè nén cảm xúc nhộn nhạo.
Sau khi thức dậy tưới nước cho yêu quái cây và Bé Đá, cậu phát hiện do đêm qua tuyết rơi nhiều, nhiệt độ giảm mạnh, nên cậu không phải người duy nhất ngủ nướng.
Ngoại trừ thần lùn bận rộn đẩy xác người máy vào trại chăn nuôi ra, những người còn lại đều đang say ngủ, ngay cả hồn ma xưa giờ chăm chỉ cũng lơ lửng ngủ nướng trong buồng.
Tạ Kiều không quấy rầy bọn họ, cậu đi tìm mấy tấm chăn dày trong kho chứa đồ, đắp lên người chúng vật nuôi, rồi lại lặng lẽ ra khỏi trại chăn nuôi bước vào thế giới bên ngoài.
Cửa đóng lại cũng là lúc Arcus mở mắt.
Hắn ta nhìn theo bóng lưng Tạ Kiều, không ai biết hắn đang nghĩ điều gì, chỉ biết sau đó hắn lại rúc mình trong chăn, tiếp tục nhắm mắt.
Ngoài trời tuyết đang rơi, màn tuyết trắng phủ khắp thế gian.
Thỏ tai cụp được thấy tuyết lần đầu rất phấn khích, nhảy tung tăng trong tuyết, một thỏ tự chơi cũng rất vui vẻ.
Nhưng mà tuyết trên đất chỗ dày chỗ thưa, cậu không để ý một cái, y như rằng ngã sấp mặt, cậu vội vã cúi đầu kiểm tra mình.
[bạn đời của bạn đã ra khỏi trại chăn nuôi]
[hình như cậu ấy chưa thấy tuyết bao giờ, rất tò mò về tuyết]
[xui xẻo là, cậu ấy ngã lăn quay]
Ngu Hàn Sinh dựng thẳng chú thỏ tai cụp đang hớt ha hớt hải, hờ hững nói: "Không bị thương."
Ai ngờ Tạ Kiều lại nghiêm túc giải thích: "Em biết là không bị thương."
Thỏ tai cụp mặc áo len trắng bỗng nhón chân, khoe áo với hắn: "Em đang nhìn xem áo anh tặng có bị bẩn không, may là không bẩn."
Thỏ tai cụp không kiễng được chân lâu lại nằm rạp xuống đất, Ngu Hàn Sinh nhìn cậu chăm chú một hồi, chốc lát sau mới dời mắt khỏi.
Hắn vào cửa hàng, mua thêm một chiếc áo phao màu xanh đậm cho Tạ Kiều, tiêu hết một nghìn hai trăm đồng vàng.
Mà quả cầu lông vẫn đang tiếp tục nghịch tuyết, cậu nhảy ùm xuống bên cạnh một khối đá bị tuyết phủ dày, cậu chợt thấy có thứ gì vừa nhúc nhích, nhưng lúc đến gần lại chẳng thấy gì.
Có lẽ là nhìn nhầm rồi.
Thỏ tai cụp hết nhìn tuyết rồi lại nhìn bộ lông trắng muốt của mình, bỗng nhớ ra điều gì, hỏi: "Ngu tiên sinh, anh có nhìn thấy em không?"
Ngu Hàn Sinh đang xem văn kiện liếc màn hình: "Có."
Thỏ tai cụp lông xù lại chạy ra xa chút: "Thế này thì sao?"
Ngu Hàn Sinh nhìn quả cầu lông màu trắng sữa đội mũ thợ mỏ nổi bần bật trong tuyết, cụp mắt, nhẹ nhàng đáp: "Không nhìn thấy."
Thỏ tai cụp bé bỏng vui vẻ, đôi tai cụp xuống bất giác vểnh lên.
Cự xà nhìn điện thoại, dường như nét mặt cũng dịu dàng đi.
Thần lùn ở lại buồng giam chế tạo đĩa bay, dù cũng rất muốn ra ngoài chơi với Tạ Kiều, nhưng nó kiềm chế được, nó phải tìm Vực Sâu cho đại đế Augustine trước đã.
Phòng của nó ở gần phòng Arcus, Arcus bị tiếng búa cưa của thần lùn đánh thức.
Ác ma hằm hè phun một ngọn lửa đen về phía thần lùn, thần lùn không kịp đề phòng lập tức ngã văng xuống đất.
Arcus ra khỏi buồng giam, vung cánh bay lên cảnh cáo thần lùn, sau đó lại tàn nhẫn quẳng thần lùn ra hẳn cửa nhà, rồi mới hài lòng quay về vùi mình vào chăn ngủ tiếp.
Tạ Kiều trở lại, thấy thần lùn nằm ngoài cửa, hết hồn, vội vàng kéo thần lùn vào trại chăn nuôi, đắp chăn ủ ấm cho nó.
"Sao bạn lại ngủ bên ngoài thế." Đợi thần lùn tỉnh lại, Tạ Kiều hoài nghi hỏi, "Ngoài trời lạnh lắm, bạn sẽ ốm đấy."
Thần lùn mơ mơ màng màng tự gõ đầu mình, "Chắc vì tôi bê đồ mệt quá."
Arcus liếc nhìn một cái.
Nhân lúc thần lùn chưa bắt đầu công việc, Tạ Kiều lấy sách sưu tầm bắt đầu viết báo cáo chăn nuôi, những chuyện khác đều dễ hỏi, nhưng nói đến nhược điểm thì thần lùn lại ấp a ấp úng.
Tạ Kiều bình tĩnh móc ra một củ cà rốt, thần lùn lập tức nói năng lưu loát: "Sợ nước nhất."
Nó vừa dứt lời, Arcus đã chỉ thẳng về phía thần lùn, ra lệnh: "Linlin, phun nó."
Linlin ngoan ngoãn há miệng phun nước biển, nhưng mà cách quá xa, nước biển bắn hết lên song sắt, Arcus tức mà không làm gì được.
Tạ Kiều: ...
Đừng bảo là chính Arcus đã đá thần lùn ra ngoài cửa nhé, nhưng mà Arcus có thể ra khỏi phòng từ bao giờ? Chắc là cậu nghĩ nhiều rồi.
Điền xong báo cáo, sách sưu tầm xuất hiện một trang chữ mới.
---- gửi nhân viên chăn nuôi chuyên nghiệp: chúc mừng bạn đã thành công thu được quái vật thần lùn cấp D, chúng sinh sống dưới lòng đất âm u, tính tình xảo trá, cảm ơn bạn đã hết mình vì nhân loại! Bạn đang có điểm, bạn sẽ nhận được phần thưởng là không gian mới
Tạ Kiều vừa khép sách, trại chăn nuôi bỗng hiện lên một đoạn cầu thang dẫn xuống, cậu lần theo cầu thang, không gian mới mở vẫn toàn là buồng giam và song sắt, chẳng có gì mới mẻ.
Cậu thoáng thất vọng, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa Arcus và thần lùn, sau khi trao đổi với thần lùn cậu liền chuyển nhà cho thần lùn xuống dưới.
Không ngờ Ni Ni rất thích thần lùn vì có màu da giống mình, nên cõng giường muốn chuyển nhà cùng, thế rồi Linlin, Arcus và hồn ma cũng đều dọn hết đồ chuyển xuống.
Chỉ có mình Arcus không chịu dời đi, thành ra phần trang trại trên mặt đất chỉ còn mỗi Arcus.
"Sao mi vẫn chưa đi?" Ác ma ngồi giữa bóng đêm, nhìn chằm chằm Tạ Kiều.
"Ta đi thì còn mỗi mình mi." Tạ Kiều thở dài, xem ra là mạng lưới quan hệ của Arcus quá tệ, ngay cả succubus cũng không muốn ở chung với hắn.
Cậu kéo ghế con ngồi xem sách tranh ngoài phòng ác ma, ngoài trời tuyết vẫn còn rơi, ác ma nhắm mắt nằm trong chăn, không biết là ngủ hay thức.
Tạ Kiều gọi Arcus mấy lần mà không được, đoán Arcus đã ngủ thật rồi, bèn đứng dậy rời đi.
Arcus lập tức mở mắt, đợi thanh niên quay lưng, trại chăn nuôi chỉ còn mình hắn, hắn nhìn theo bóng lưng quen thuộc của Tạ Kiều, im lặng thu cánh.
Hắn bỗng nhớ đến những chuyện xảy ra cách đây rất lâu về trước, khi ấy, hắn chỉ là một ma vật nhỏ còm mặc người bắt nạt, không ai yêu thương, ngay cả mẹ hắn cũng căm ghét hắn.
Hắn nằm thoi thóp trên nền tuyết, một chàng trai trẻ xuất hiện trước mặt hắn, chìa tay và nói: "Xin chào, ta là Augustine."Buổi chiều, là một trong số ít những công ty công nghệ mới tại Biên thành, Lý Trạch và Ngu Hàn Sinh được chính quyền mời đến thay mặt công ty, hai người ngồi xe đến hội thảo phát triển thương mại vùng Tây Bắc.
Đến hội trường mới thấy khắp nơi đều là người trong giới kinh doanh với âu phục giày da, chuyện trò sôi nổi.
Chẳng qua không một ai lại gần bọn họ.
Lý Trạch nghi ngờ là do khí chất của Ngu Hàn Sinh quá lạnh, đang định đề nghị hắn tươi cười lên chút, thì tổng giám đốc Tôn bước tới.
"Người diễn thuyết hôm nay là Thi Bình của Weizhou." Tổng giám đốc Tôn nhỏ giọng nói.
Vốn dĩ Lý Trạch cũng không hiểu tổng giám đốc Tôn có ý gì, nhưng cậu ta đã ngộ ra ngay khi Thi Bình lên bục diễn thuyết.
Thi Bình mỉm cười với ống kính: "Năm ngoái ngành công nghiệp robot phát triển nhanh chóng, tổng doanh thu toàn ngành lên tới %, đây vừa là cơ hội cũng vừa là thách thức... Lại nhắc tới vấn đề cạnh tranh giá thấp độc hại gần đây, ngành chúng ta cần phải lập ra những quy tắc nhất định, tạo cơ hội tỏa sáng cần có cho ngành công nghiệp này."
Lý Trạch cười khẩy, nói vậy cũng chỉ thiếu nước chỉ mặt điểm danh khoa học kỹ thuật họ Ngu ấn định giá thấp làm nhiễu loạn thị trường, xem ra Weizhou đã coi bọn họ là đối thủ, chẳng trách hôm nay không một ai tiếp chuyện.
Nếu bài diễn thuyết này được công bố ra ngoài, thì dựa vào địa vị trong nghề của Weizhou, chắc chắn sẽ khiến các nhà đầu tư tiềm năng nghi ngờ tiềm lực phát triển lâu dài của công ty họ Ngu.
Tổng giám đốc Tôn ngồi nghe bên cạnh cũng không vui: "Hắn lặp đi lặp lại mấy chữ ngành nghề nắng sớm là muốn nói gì, ý là trừ công nghệ cao ra thì những ngành nghề khác đều nắng tối à, ngoài tỷ suất sinh lời cao hơn ra thì lợi nhuận ròng còn chẳng bằng tôi cho xây một khu chung cư đấy."
Ngu Hàn Sinh chỉ im lặng lắng nghe.
Đợi hội thảo kết thúc, tổng giám đốc Tôn đề nghị: "Các chủ đầu tư Biên thành dự định tụ họp buổi trưa hôm giao thừa, cậu biết đấy, tình hình sau chuyện sương xám khá cam go, càng nhiều người thì càng nhiều lối thoát."
Ông ta nói với giọng chân thành, chốn kinh doanh không có ai vĩnh viễn là bạn, cũng không có ai vĩnh viễn là thù, ông ta không hiểu ngành công nghiệp robot, nhưng kẻ bị Weizhou nhắm tới chắc chắn phải có chỗ hơn người.
Giao thiệp với Ngu Hàn Sinh sẽ không có hại.
Ngu Hàn Sinh nghiền ngẫm nhìn tổng giám đốc Tôn, ông ta bất giác căng thẳng, đến khi Ngu Hàn Sinh gật đầu ông ta mới bình tĩnh lại.
Khi ra khỏi hội trường, tổng giám đốc Tôn gần như chèo kéo: "Giám đốc Ngu tuổi trẻ tài cao, nhà vợ tôi có cô em gái, tuổi tác xấp xỉ cậu, cậu xem có ưng thì----"
Lý Trạch lau mồ hôi hột thay cho cô gái nọ.
Tổng giám đốc Tôn còn đang định nói tiếp, Ngu Hàn Sinh đã lạnh lùng ngắt lời: "Tôi có bạn đời rồi."
Tổng giám đốc Tôn thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng cười xòa nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi thấy tay cậu không đeo nhẫn, lại nghĩ cậu chưa lập gia đình."
Ngu Hàn Sinh khẽ nhấc mắt, hàng mi dày phủ bóng che khuất nốt ruồi son bên sườn mặt.
Khi trở lại tiệm sửa điện thoại, Lý Trạch mệt rũ người, về phòng nghỉ ngơi, Ngu Hàn Sinh thì lại không nghỉ mà một mình ra cửa, ngồi xe đến một cửa hàng cạnh quảng trường Biên thành.
"Xin chào, xin hỏi anh muốn mua gì ạ?" Nhân viên trong quầy nhiệt tình chào đón.
"Nhẫn cưới."
Ngu Hàn Sinh rũ mắt.