Cuộc chiến đến cũng nhanh kết thúc càng nhanh, quan viên Đại Minh mặt tái nhợt đúng là lần này tiền mất tật mang. Tuy toàn là đại gia tộc cả nhưng sống lưu vong nên tiền bạc cũng có hạn a. Tất cả đều ném ánh mắt khinh bỉ cho Cố Hưng Tổ. Mẹ nó kém thì nhận kém còn trang bức mào toàn bộ quan viên bị lừa. Sau đó lại ném ánh mắt đau đớn về chỗ bạc cảu mình đang được gia nhân chuyển để rồi ùn ùn cuốn về phía người nào đó.
Giờ đây trên sân đấu là hai nhân vật chính cảu ngày hôm nay rồi, Nguyên Hãn không biết Cố Hưng Tổ ra sao nhưng tron lịch sử ghi chép lại thì tên này sức chiến đấu rất không tồi. Hắn bộ chiến hay thủy chiến đều khá có bài. Đặc biệt trong lịch sử có nhắc đến Trận giao tranh giữa hắn và hai tướng Trần Lựu và Lê Bôi ở cửa ải Pha Lũy. Trận này Cố Hưng Tổ đãn vạn binh tiếp viện cho Vương Thông nhưng bất ngờ bị chănh đánh. Trong trận này có đoạn miêu tả hắn sức địch hai người Trần Lưu và Lê Bôi, mà hai tướng này trong Nghĩa quân Lam Sơn cũng thuộc hạng trung bình, vậy ra tên này ít nhất phải là chiến tướng tiếp cận hạng nhất, nhưng đó là năm về sau, giờ đây hắn mới chỉ tuổi là cùng khả năng cũng chỉ quanh quẩn chiến tướng Hạng mà thôi. Còn Cầm Bành thì Nguyên Hãn đã khảo nghiệm vài hần rồi, tên này trụ được đến chiêu dưới tay Nguyên Hãn thế nên hắn có thực lực khá tốt trong hạng hai chiến tướng khả năng cũng phải ngang bằng với Chu Thương kẻ vác đao cho Quan Vũ Trong Tam quốc. Vậy nên trận chiến giữa hai người Nguyên Hãn nghĩ cũng chỉ là năm ăn năm thua.
Quan viên của Chu Kiến Văn quả thật là không dám đặt cược nữa rồi bởi vì họ rất lo lắng lại bị Nguyên Hãn hố thêm một lần nữa thì phiền to. Thế nhưng có một kẻ không nản lòng đó là Cố Hưng Tổ, vậy mà hắn dốc ra vạn lạng bạc cuối cùng của mình để úp một ván. Nhưng Cầm Bành lại khẩn cầu Nguyên Hãn cho hắn vay vạn lạng tự chơi ván này với Cố Hưng Tổ. Tất nhiên Nguyên Hãn cũng chả tiếc gì ái tướng mà cho hắn vay vạn, tạo thành tỉ lệ đánh cược :. Nếu Cố Hưng Tổ mà chiến thắng thì hắn sẽ được hòa vốn. Đây là Nguyên Hãn khá ưu ái cho vị chiến tướng duy nhất bên doanh của Chu Kiến Văn rồi. Vì Nguyên Hãn có thể không chấp nhận vụ đánh cược này cũng được.
Ba môn thi đấu được bốc thăm ra bao gồm: Xạ, Vật, và Lôi đài binh khí.
Để đảm bảo cho môn bắn cung không bị ảnh hưởng do Vật và Lôi đài có thể làm bị thương hai tay vậy nên nó được tổ chức đầu tiên. Không nói lôi thôi Cầm Bành yêu cầu bia ngắm xa m, nghe thấy cái yêu cầu này Cố Hưng Tổ lạnh người đến một nửa. m là phải cung tam thạch mới bắn tới nơi, mà bản thân của Cố Hưng Tổ chỉ bắn được khoảng cách m mà cũng không chính xác lắm. Hắn như vậy đã là ghê gớm trong quân Đại Minh rồi đấy. Xong so sánh với Cầm Bành thì không thể nào bằng được. Nhưng đây rõ rang là Cầm Bành chơi ăn gian với việc sử dụng LongBow England. Với lực cánh tay tốt hợ binh sĩ thường quá nhiều tên này dễ dàng bắn xa đến m cơ. Trong khoảng cách m thì hắ có thể bắn trúng bia mà thôi. Còn bắn chúng chỗ nào thì hắn cũng không khống chế được. Cuộc thi bất công bằng diễn ra trong sự chứng kiến của tất cả mọi người tại hiện trường, Nguyên Hãn chỉ biết lắc đầu mà thôi. Đây rõ ràng là bắt nạt người mà thôi. Sauk hi bắn mũi tên thì Cầm Bành có mũi trúng bia đặt cách m. Cố Hưng Tổ không một mũi nào vì bắn không tới nơi. Cứ như vậy chiến thắng : nghiêng về Cầm Bành.
Môn thứ là đấu vật. Người hán cực kì không có truyền thống đấu vật, đấu vậy chỉ phổ biến ở Mông Cổ mà thôi. Thế nên hai tên này đều là thái điểu trong môn đấu vật cả. Nguyên Hãn ngồi ngoài ngán ngẩm mà ngáp dài, binh lính gốc Đại Việt cũng cười ầm lên nhìn hai tên như hai con trâu húc nhau mà không hề có kĩ thuật. Đám binh lính Đại Việt thầm nhủ dù bọn họ không khỏe bằng nhưng nếu thượng đài cũng sẽ dễ dàng khóa cứng hai kẻ này lại. Chính vì không có kĩ thuật nên lại càng máu tanh, cả hai đều dùng thân thể mà va chạm nhau bốp chát. Đây hoàn toàn là một cuộc tỉ thí về sức mạnh thuần túy sẽ anh mạnh hơn sẽ thắng. Nhưng bất ngờ là hai tên này sức lực vậy mà ngang nhau, sau khi quần tới quần lui hiệp thì cả hai quá mệt mà lăn ra sàn. Trọng tài tuyên bố cuộc chiến coi như hòa.
Môn thứ mà là thực chiến, thứ mà chiến tướng thời này so đó là lên ngựa đánh nhau bang vũ khí dài. Lôi đài ở đây là sân huấn luyện chứ không phải lôi đài kiểu võ lâm cao thủ tẩn nhau. Nói chung võ thuật của quân nhân khác hoàn toàn thứ võ hỗn tạp của giang hồ. Để gói gọn mô tả quân nhân võ thuật thì chí có mấy từ: Mãnh, Khoái, Tiệt, Toàn. Võ công của giang hồ thường là tung một chiêu phần sức để lại phần biến chiêu. Nhưng võ quả quân nhân chỉ là nhất chiêu phân ra sống chết, toàn lực một kích sau đó là số phận an bài. Tất nhiên một kích đó có trăm ngàn kiểu biến chiêu nhưng là một kíc Mãnh liệt nhất, nhanh nhất, toàn lực nhất, mà không có đường lui. Vì mỗi lần chạy lướt qua nhau ngươi chỉ có thể tung ra một chiêu mà thôi, kể cả bộ binh hay kị binh. Thế nhưng một chiêu này có thể là tổng hợp của cực kì nhiều những động tác. Ví như Lã Bố với Phương Thiên Họa Kích có thể một chiêu tung ra ngọn bá vương kích. Chính vì thế hắn có thể ung dung một địch lại cả Tôn Kiên, Tôn Sách cùng Hoàng Cái. ( Tam anh Lưu Quan Trương chiến Lã Bố trong tam quốc diễn nghĩa là lão La bịa ra nhé).
Hai tên này lên ngựa mặc chiến giáp cầm vũ khí thật nhưng phần lưỡi có bọc lại vải cùng gỗ mềm khiến giảm lực sat thương. Thế nhưng vẫn rất nguy hiểm. Tại sao không dùng gậy hỗ thay thế, đó là vì chiến tướng dã quen với binh khí của minh như chân tay, nếu đổi gậy gỗ thì không thể phát huy chiến lực. Nhìn vũ khí ha bên Nguyên Hãn lắc đầu. Không còn gì để tiếp tục xem nữa rồi, trận chiến này đảm bảo không có một điểm bất ngờ. Do Cố Hưng Tổ cầm trên tay là đại đao tầm kg, mà Cầm Bành trên tay là trường thương chỉ có kg là cùng. Nếu là bình thường thì thắng thua khó định do hai tên này khá ngang cơ, nhưng lúc này Nguyên Hãn chắc chắn Cầm Bành chiến thắng. Nếu giờ ai ma muốn đánh cược với hắn thì Nguyên Hãn dám lấy vạn lạng ra ép luôn vào đó.
-Vương Đệ, ngươi thấy ai sẽ thắng trận này.
Chu Kiến Văn đang hứng thú mà xem chiến đấu, hắn đúng là trong cung xem bọn thị vệ đấu hoài, nhưng đó là đấu biểu diễn đẹp mắt cho hắn xem. Nếu so sánh với quân nhân chiến đấu máu lửa như lúc này thì quả thật một trời một vực.
- hiệp Cố Hưng Tổ ngã ngựa mà thua.
- Sao á Phụ biết?… - Thằng lỏi con Chu Văn Khuê giờ này lại chui tron lòng Nguyên Hãn lúc nào không biết mà chu mỏ ra.
- Bấm đốt tay đoán ra..
- á Phụ dạy ta..
- Ngươi học không được…
- á Phụ….
- Đánh rồi kìa mau xem….