Khi Kiến Văn cong chưa hoàn hồn thì Nguyên Hãn lại tiếp tục nói ra kiến giải của mình.
- Hoàng huynh, hiền từ, nhân nghĩa đó là đức tính tốt cho quân vương khi quốc gia hòa bình cần sự phát triển. Nhưng giờ đây là thời loạn lạc hai đức tính ấy không thể lôi ra làm thẻ đánh cược được mà càng các đức tính quyết đoán, tàn độc tàn độc ngay cả với chính bản thân mình... văn thơ thì lúc hào binh ngâm chơi nhưng lúc này cần là dẫn quân đánh giặc, có cái nhìn tổn thể cũng như chi tiết về bày binh bố trận và chiến lược chiến thuật. Vậy nên lần này xuất chinh đánh chiếm chiến hạm của Chiết Giang ta sẽ không nói một câu.. không chỉ huy độc lập. Lần này ngươi hunh trưởng phải đích thân xuất chiến chỉ đạo tất cả. Ta nghe lệnh hoàng huynh ngươi điều động. Hoàng huynh ngươi chỉ yên tâm mà chỉ huy, ta đảm bảo ngươi chỉ huy sai ta cũng đánh thành đúng cho ngươi... Không ai lần đầu dẫn binh mà tốt hết được cả nhưng ngươi phải làm vì ta thấy tên Cố Hưng Tổ đang có hiện tượng công cao lấn chủ.. hắn nghĩ hoàng huynh ngươi giờ đây không có chiến tướng nên vênh vênh tự đắc. Bên quân doanh của ngươi nếu không cẩn thận sẽ có hiện tượng đuôi to khó vẫy.
Chu Kiến Văn lại càng thêm bang hoàng, quả thật hắn không biết phải làm gì với tình hình này cả. Đúng thật chiến tướng của hắn chỉ có mỗi Cố Hưng Tổ, không dựa vào hắn thì dựa vào ai.
- Ta thực sự không hiẻu lắm chuyện binh gia, thời gian này có đọc qua binh thư yếu lược nhưng chưa được nhuần nhuyễn lắm... chiến tướng thì có mỗi Cố Hưng Tổ.. chuyện này giải quyết ra sao.
- Chiến tướng, binh lược là do đánh trận mà thành chứ không phải đàm binh trên sách mà thành. Hoàng Huynh ngươi cầm quân vài lần sẽ tự rút ra được cách dùng kiến thức đọc trong sách mà cho vào thực tế. Lần này là khởi đầu đi... Ta nói rồi, ngươi có sai thì ta cũng đánh cho thành đúng... yên tâm mà làm. Ngày mai trong lúc bàn quân cơ thì ngươi lặng yên nghe hết ý kiến của mọi người, sau đó tự mình tổng kết mà cho ra một sách lược.. đúng hay sai ta không biết. Nhưng không cho phép cãi lại, đó là việc ngươi cần làm. Chỉ có mấy chữ tiểu đệ tặng hoàng huynh " Dụ địch vào bẫy, bao vây không lọt, khoe khoang thực lực, kêu gọi đầu hàng"....
Nguyên Hãn sở dĩ dám làm liều như vậy để cho một tên thái điểu như Chu Kiến Văn làm tổng chỉ huy đó là vì cái tên Tổng Chỉ huy Sứ của nhánh quân Minh cứu viện Chiêm thành là Thái Phúc. Mẹ nó cái thàng này chiến tướng trong lịch sử Nguyên Hãn còn lạ gì. Một tay ngu dốt có tiếng, nhát gan vô đối, kể cả Chu Kiến Văn có chỉ đạo sai thì Nguyên Hãn cũng tự tin dùng hạm đội của mình đập nát cả cái hạm đội quân Minh này. Có cái câu "nhất tướng ngu si vạn quân chịu tội là như vậy", Trong lịch sử thì tên Thái Phúc này đã được Minh Thành Tổ Chu Đệ cử làm tổng binh vạn thủy quân đi đánh mấy tên Nuy khấu, hắn chỉ huy sai lầm khiến chết trôi cả lũ quân Minh. Sau đó tên Thái Phúc này dùng tiền lo lót khắp nơi mà thoát tội chết. Đến những năm những tưởng về tuổi trung niên thid tên này chin chắn hơn, Minh Thành Tổ cử hắn đi đàn áp quân Lam Sơn của Lê Lợi, hắn đánh trận nào thua trận đấy cuối cùng đầu hàng luôn quân Lam Sơn mà không về Trung Hoa nữa. Loại Chiến tướng này đúng là kì ba trong lịch sử, để Chu Kiến Văn làm thịt thằng này nâng cao danh vọng trong giới sĩ quan là hợp lý nhất, bởi vì giờ đây vẫn chưa ai biết năng lực thực sự của cái bao cỏ Thái Phúc cả.
Đúng lúc này thì có nội qua thái giám hớt hải mà chạy vào thông báo:
- Khải bẩm bệ hạ, khải bẩm vương gia....... đánh nhau... đánh nhau to rồi... đánh đánh.....
Tên này hớt ha hớt hải thở hồng hộc mà lắp bắp nói linh tinh. Chu Kiến Văn thì đang thất thần tiêu hóa chuyện Nguyên Hãn vừa nói nên chưa hoàn hồn, Nguyên Hãn đành phải quát lên:
- Rối cái gì... nói từ từ... ai đánh đánh ai... đánh ở đâu... có người chết chưa?
Tên thái giám bị Nguyên Hãn liếc mắt nhìn một cái mà như chui váo hầm băng, khí thế của Nguyên Hãn là cực kì bá đạo. Với Chu Kiến Văn hắn còn thu liễm vài phần khi quát mắng nhưng với kẻ dưới thì cái Uy tướng quân sát phạt sa trường của hắn thì không phải ai cũng đỡ được:
- Dạ Dạ... khải bẩm vương gia... là quân thân vệ Cố Hưng Tổ Tướng quân và thân vệ Cầm Bành tướng quân tại thao trường đánh nhau... chưa có người chết... nhưng rất loạn.. hai vị tướng quân này cũng đang đến để giải quyết.
Tên Thái giám đã nén sợ hãi Nguyên Hãn mà chậm dãi thưa từng câu một. Lúc này thì Chu Kiến Văn cũng hoàn hồn nai rồi. Nghe đến chuyện như vậy hắn lại thêm đau đầu, quan hệ hai quân àm không tốt thì rất ảnh hưởng đến việc lần đầu cầm binh cảu hắn.
- Nguyên nhân do đâu đánh nhau... Chu Kiến Văn quắc mắt mà hỏi.
- Khởi bẩm bệ hạ, nghe cấm vệ quân nói lại là quân Cố Hưng Tổ tướng quân khiêu khích trước, họ nói là Cầm Bành chẳng qua là chó của Chu Đệ, là bại tướng mà chạy ra biển may có Vương gia thu nhận. Tất cả những gì Cầm Bành tướng quân làm được đều là do vũ khí Vương Gia lợi hại, Cầm Bành tướng quân không có thực tài này nọ... không xứng chỉ huy thủy quân cường đại của Vương Gia.
Nguyên Hãn nghe thấy thì nhíu mày mà nghĩ trong bụng "Mẹ cái thằng Cố Hưng Tổ thiêng thật vừa nhắc đã xuất đầu, gã này tính toán không nhỏ, hắn vậy mà nhầm tưởng Nguyên Hãn thực sự là Vương gia của Đại Minh triều" Cũng không trách tên Cố Hưng Tổ, loằn ngoằn ngoắc nghéo trong này chỉ có một số trọng thần biết được thôi. Tên Cố Hưng Tổ thấy thủy quân bên Trần Vương Gia quá mạnh nên cũng muốn làm chỉ huy luôn bên đó. Hắn không biết Nguyên Hãn làm chuyện gì trong lục địa nhưng thường xuyên vắng mặt, nếu hắn có thể lãnh luôn binh bên Vương gia thì quá tốt rồi, thế lực của hắn sẽ càng thêm mạnh trong triều đình của Chu Kiến Văn. Nguyên Hãn nghĩ đến đây chỉ là cười khẩy, mấy thằng trẻ trâu chưa biết sống chết này phải dạy cho một bài học. Nên nhớ Cầm Bành trong lịch sử là cái đinh cực lớn trong mắt nghĩa quân Lam Sơn, hắn bằng số quân ít ỏi không có viện binh mà đánh ngang ngửa cùng một đống anh tài như lá mùa thu của quân Lam Sơn đấy. Không viện binh, không lương thực mà tháng trời với số quân đông gấp nhiều lần Lê Lợi cũng không công phá được phòng tuyến của Cầm Bành, đến khi cạn hẳn lương thì tên Cầm Bành vậy mà tự tử chứ không đầu hàng. Cầm Bành và Thái Phúc không phải chung một dạng.
- Hoàng huynh... chuyện như vậy nên gỡ không nên thắt... hạ lệnh cho chúng dừng lại chỉ càng làm mâu thuẫn thêm tích tụ.... chúng không phục nhau thì để cho chúng đánh một trận đã đời đi... ai là cẩu hùng ai là anh hung cứ thế mà dùng thực lực chứng minh....
- Hảo, ý kiến hay... chúng ta cùng di giá tới quân doanh... muốn đánh thì đánh một trận đi... dùng thực lực mà nói chuyện. - Chu Kiến Văn cũng hào hứng mà đồng ý. Hắn cũng muốn chứng thực xem tên Cố Hưng Tổ năng lực đến bao nhiêu.
- Con cũng đi xem... Bỗng nhiên tên tiểu tử thối Chu Văn Khuê từ đâu chui ra, giơ giơ nắm tay nhỏ đòi đi theo... Nhìn ra từ xa đã thấy Mã hoàng hậu mỉm cười hành lễ với Chu Kiến Văn.
- Vương đệ ra mắt Hoàng tẩu.. Nguyên Hãn cũng chắp hai tay làm một lễ, dù sao đây cũng là vợ của đại ca kết nghĩa, lễ nghĩa là không thể thiếu.
- Vương đệ hữu lễ rồi... ta nghe hạ nhân báo lại hai người to tiếng trong ngự uyển. Mọi người ở xa không hiểu chuyện gì nên hớt hãi chạy đến báo ta. Đang muốn đến khuyên can hai huynh đệ, nào ngờ đến nơi lại thấy cười nói vui vẻ à. Ta còn phải mang theo cả Khuê nhi đi để làm hòa giải đấy... Nói đến đây Mã hoàng hậu che miệng hì một tiếng. Quả thật nàng lo lắng hai người bất hòa thì Chu Kiến Văn cực kì bất lợi, không có Nguyên Hãn hỗ trợ thì việc Chu Kiến Văn phục vị càng thêm mệt mỏi rồi.